Không Đoán Được

Chương 99: Phiên ngoại 3: Bánh Bao




Tháng 8 là thời điểm giao mùa, nắng vàng như mật ong trải dài trên những con đường, len lỏi qua từng tán lá xanh mướt, tô điểm cho thành phố một vẻ đẹp rực rỡ. Nắng hè rực rỡ là thế nhưng không còn oi ả như tháng 7. Gió heo may thoảng nhẹ, mang theo hương vị thanh tao của hoa sữa, hoa nhài, báo hiệu mùa thu đang đến gần.

Gần nhất công việc của Phạm Thanh Khê khá bận rộn, cô vừa trở về sau chuyến công tác dài ngày, chủ yếu là muốn ký kết hợp tác việc đầu tư xây dựng thêm trụ sở của Đông Bá tại Mỹ.

Sau khi trở về, cô lập tức mở cuộc họp để thông báo kết quả hợp tác và triển khai nhiệm vụ cho các bộ phận liên quan. Không khí trong phòng họp vốn dĩ rất nghiêm túc cho đến khi có một bàn tay bé xíu áp lên cánh cửa, không ngừng di chuyển tới lui.

Phạm Thanh Khê là ngồi ở ghế chủ vị, vừa lúc đối diện với cửa ra vào cho nên đúng lúc nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn kia đang thập thò ở bên ngoài. Gương mặt vốn dĩ lạnh lùng của cô từng chút bị hòa tan, ánh mắt tràn ra ý cười.

Cô ra hiệu cho Mạnh Nguyệt Chi, Mạnh Nguyệt Chi hiểu ý đi ra ngoài tìm kiếm thân ảnh kia. Cô bé vừa nhìn thấy Mạnh Nguyệt Chi liền lon ton chạy lại nhào vào người cô, ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Cô Mạnh, mami vẫn chưa xong sao?"

Hôm nay là sinh nhật của cô bé, ngày 5 tháng 8. Nhưng mà mami cứ cố tình bận công việc, vừa mới sáng sớm đã ra ngoài báo hại cô bé phải tự mình chạy đến đây tìm mami.

Mạnh Nguyệt Chi xoa đầu Bánh Bao: "Mami sắp xong rồi, cùng cô về phòng đợi có được không?"

Bánh Bao ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mà trước khi đi còn ngoáy đầu lại nhìn mami thêm một chút.

Sau khi dẫn Bánh Bao trở về Văn phòng Tổng giám đốc, Mạnh Nguyệt Chi mới hỏi cô bé: "Ai đưa con đến đây?"

Bánh Bao dùng ngón trỏ điểm vào thái dương, bộ dáng đăm chiêu: "Là chú Đình, chú Đình đến gặp bà ngoại bàn công việc, sau đó muốn trở về. Con biết chú Đình tiện đường nên mới nhờ chú đưa con đến đây."

Mạnh Nguyệt Chi mỉm cười: "Bà ngoại không mắng con sao?"

Bánh Bao lè lưỡi: "Bà ngoại rất thương con, không có mắng."

Với lại đây không phải lần đầu tiên Bánh Bao chạy đến Đông Bá. Tuy chỉ mới 4 tuổi nhưng cô bé lại rất thông minh lanh lợi. Có mấy lần đi học về sớm, cô bé một hai đòi tài xế chở đến thăm mami sau đó lại nói với mẹ là thay mẹ đến kiểm tra xem có ai đối với mami có ý đồ xấu hay không. Lâu dần nhân viên Đông Bá cũng quen thuộc với vị tiểu tổ tông này, dù sao tương lai vị này cũng chính là bà chủ của họ.

"Bánh Bao có muốn chơi búp bê không, cô lấy cho con?"

Mạnh Nguyệt Chi rất hiếm khi dùng giọng điệu dỗ tiểu hài tử nhưng mà đối diện với một cô bé đáng yêu xinh xắn, là ai cũng không tránh được mềm mỏng hơn đôi chút.

Bánh Bao lắc đầu: "Không muốn, ở nhà mẹ mua cho con rất nhiều, nhưng mà con thích mami dẫn đi bắn cung hơn. Cảm thấy rất ngầu."

Mặc dù hiện giờ cô bé vẫn không thể nào bắn được, chỉ có thể dùng cây cung đồ chơi quơ tới quơ lui.

"Đang nói gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp của Phạm Thanh Khê vang lên, Bánh Bao vừa nghe thấy liền từ trên sô pha trượt xuống, động tác trông rất đáng yêu.

Cô bé quen thuộc chạy đến chỗ Phạm Thanh Khê, Phạm Thanh Khê cũng nhanh chóng bế cô bé lên, hôn một cái vào má.

Bánh Bao lẩm bẩm: "Mami, khi nào chúng ta về nhà ạ?"

Phạm Thanh Khê mỉm cười: "Mami xong việc rồi, bây giờ chúng ta trở về."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, cười đến không thấy mắt đâu.

Phạm Thanh Khê nói với Mạnh Nguyệt Chi: "Cùng đi đi."

Mạnh Nguyệt Chi đáp lời: "Phạm tổng về trước đi, tôi xử lý ít công việc rồi đến sau."

Phạm Thanh Khê đáp ứng, sau đó cầm theo túi xách bế Bánh Bao trở về.

Dọc hành lang, Bánh Bao vùi vào ngực Phạm Thanh Khê ngửi ngửi, giống như muốn tìm kiếm cái gì đó.

Phạm Thanh Khê buồn cười hỏi cô bé: "Con tìm gì vậy?"

Cô bé phồng hai bên má: "Con đã đáp ứng mẹ đến kiểm tra mami, bây giờ con đang làm nhiệm vụ, mami vui lòng hợp tác."

Phạm Thanh Khê thực sự dở khóc dở cười, không biết cô bé từ đâu nghĩ ra cái ý tưởng này. Nhưng mà con gái đáng yêu như vậy, Phạm Thanh Khê cũng chỉ có thể chiều theo.

"Không có mùi nước hoa lạ, chúc mừng mami đã qua ải."

"Nếu như có thì sao?"

"Mami mua chuộc con, con sẽ không khai báo."

"Con rốt cuộc là theo phe nào?"

...

Âm thanh hai người theo tiếng bước chân mà nhỏ dần, sau đó biến mất ở trong thang máy. Đám nhân viên Đông Bá nhìn theo bóng dáng hai mẹ con, trong lòng cảm thán, nếu như bình thường Phạm tổng có thể nói chuyện với bọn họ bằng giọng điệu mềm dịu như vậy thì tốt rồi.

...

Sinh nhật của Bánh Bao tổ chức ở biệt thự Đổng gia. Để chuẩn bị cho bữa tiệc này trên dưới Đổng gia mấy ngày nay đều rất bận rộn.

Năm nay Bánh Bao vừa tròn 4 tuổi. 5 năm trước Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung sang nước ngoài làm một vài cuộc phẫu thuật sau đó Lam Thư Dung thành công mang thai và sinh ra Bánh Bao.

Cô bé tên thật là Đổng Lam Thanh, sở dĩ có thêm cái tên Bánh Bao là vì lúc Lam Thư Dung đang ngồi ăn bánh bao thì đau bụng đẻ, sau một đêm lăn lộn trong bệnh viện thì con gái cũng chào đời. Cô bé lúc mới sinh đã nặng tới 4kg, tóc rất dày, hai bên má còn phúng phính y hệt hai cái bánh bao, đến bây giờ vẫn như vậy.

Bánh Bao có gương mặt giống Phạm Thanh Khê như đúc nhưng mà tính cách ngược lại rất giống Lam Thư Dung, đặc biệt nói rất nhiều.

Bánh Bao rất dính mami và mẹ nhưng một năm trở lại đây ý thức tự chủ rất cao, ban đêm đều ngủ một mình, nói là muốn chừa không gian riêng tư cho hai mẹ. Lam Thư Dung đối với việc này rất đánh giá cao, còn thưởng cho Bánh Bao mấy cái hôn trên gò má.

Khi Phạm Thanh Khê mang theo Bánh Bao trở về thì khắp nơi đã bắt đầu náo nhiệt. Bánh Bao từ trên xe bước xuống nhanh chóng chạy đến chỗ Lam Thư Dung, hôn nàng một cái.

Lam Thư Dung xoa đầu Bánh Bao rồi nhỏ giọng: "Hôm nay tình báo của mẹ làm việc thế nào?"

Bánh Bao biểu tình tinh nghịch, giơ lên ngón tay cái: "Mami rất ngoan ~"

Lam Thư Dung nháy mắt với Bánh Bao: "Đã rõ."

Tiểu Linh và tiểu Cẩu cũng đến, hai người vừa nhìn thấy cô bé đôi mắt đã sáng rực: "Bánh Bao, lại chị ôm một cái."

"Chị cũng muốn nữa."

Ngoại hình của Bánh Bao thực sự quá đáng yêu cho nên ai cũng rất yêu thích cô bé. Tiểu Linh và tiểu Cẩu đều là khách quen, mỗi khi có thời gian đều chạy đến bồi cô bé đi chơi.

Năm nay tiểu Cẩu đã 18 tuổi, vừa thi đậu ngành Điều dưỡng của Đại học Y Lạc Dương. Lâm Tiểu Linh năm trước cũng mới kết hôn, chồng của cô nàng là một Quay phim chuyên nghiệp, nếu như hôm nay không bận đi công tác chắc cũng sẽ đến.

"Chị Linh, không phải chị nói hôm nay sẽ dẫn theo Lương Gia Nhụy tới sao?"

Lương Gia Nhụy là diễn viên đang nổi thời gian gần đây cũng là nghệ sĩ do Tiểu Linh dẫn dắt. Bánh Bao đặc biệt rất thích Lương Gia Nhụy, lần trước biết được chuyện này liền muốn gặp mặt, Tiểu Linh cũng đã đáp ứng.

"Hôm nay chị Gia Nhụy phải đi quay phim, không thể hủy bỏ, để lần sau nha."

Bánh Bao giơ ra ngón út: "Em muốn móc ngoéo ạ."

Tiểu Linh cũng giơ ra ngón út: "Được, móc ngoéo."

Cô bé này thực sự là tiểu tổ tông mà.

"Bánh Bao, lại đây ngồi với bà cố."

Đường Lan năm nay đã sắp 90 nhưng vẫn rất minh mẫn. Sau khi Lam Thư Dung sinh Bánh Bao, bà cũng dọn đến chỗ hai người để gần gũi với cháu cố. Bánh Bao chính là phiên bản thu nhỏ của Phạm Thanh Khê nhưng dựa vào tính cách hoạt bát lại khiến Đường Lan yêu thích không thôi.

Bánh Bao câu lấy cổ Đường Lan: "Bà cố, bà có muốn vào trong nghỉ ngơi không?"

Đường Lan lắc đầu: "Bà ngồi đây được rồi, nói chuyện với bà ngoại con."

Lam Mẫn Trác nhắc nhở: "Con không tìm ông ngoại sao?"

Cô bé bĩu môi: "Lúc nãy vừa về con nhìn thấy ông ngoại đang đứng nói chuyện với dì nhỏ, cũng không thèm quan tâm tới con."

Sau chuyện của Hà Lý lần trước, Đổng Thừa Lâm đối với đứa con này cũng dành sự quan tâm nhiều hơn. Sau đó Lam Thư Dung cùng với Hà Lý cũng có mấy lần gặp mặt, lâu dần cũng quen thuộc. Về phần Đổng Ly, sau khi ra tù cũng không thấy tin tức cô ta nữa.

Lam Mẫn Trác bật cười: "Chắc là ông ngoại không thấy con, con mau đi tìm ông ngoại đi."

Bánh Bao gật đầu, lật đật chạy đến chỗ Đổng Thừa Lâm.

Lúc này ở trong bếp Đỗ Nhược Hà cùng với Biện Vĩ Khang đang rất bận rộn. Người giúp việc Đổng gia không thiếu nhưng hai người cứ nhất quyết muốn tự tay làm. Đỗ Nhược Hà thì không nói đi nhưng mà Biện Vĩ Khang thực sự có chút vướng tay vướng chân.

"Tiểu Hà, nghe nói sắp tới em phải đi thực tập, có muốn đến Kiến Hoành không?"

Đỗ Nhược Hà hiện đang là sinh viên năm 3 Học viện Tài chính, con đường mà nàng theo đuổi cùng với Phạm Thanh Khê không sai biệt lắm.

"Chị Thanh Khê muốn em đến Đông Bá, em cũng đã đồng ý rồi."

Biện Vĩ Khang gãi gãi đầu: "Vậy sao, nếu như có khó khăn gì nhớ nói với anh một tiếng nha."

Đỗ Nhược Hà nhìn cậu: "Anh Khang, con trai thì không nên chuyện gì cũng úp úp mở mở nha."

Biện Vĩ Khang càng thêm ấp úng: "Nếu anh nói muốn cùng em hẹn hò nghiêm túc, em nghĩ sao?"

Đỗ Nhược Hà đưa tay tắt bếp: "Chuyện này... để em quan sát thêm thời gian đã."

Sau đó thì quay lưng đi mất.

Khoảng 6 giờ, toàn bộ khách mời đều đến đủ. Bánh Bao mặc váy công chúa màu trắng được mọi người vây quanh, trước mặt đặt cái bánh kem chín tầng đủ màu sắc. Cô bé cao một mét mốt, tuy so với bạn bè cùng trang lứa đã là vượt chuẩn nhưng mà vẫn phải bắt ghế mới đứng ngang được với ngọn nến.

Mấy đứa trẻ khác nhìn thấy cái bánh kem hoành tráng cũng ồ ạt bàn tán, đối với Bánh Bao vô cùng ngưỡng mộ.

Sau khi kết thúc bài hát chúc mừng sinh nhật, Lam Thư Dung ra hiệu cho Bánh Bao thổi bánh kem. Ngay sau đó là tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, ánh mắt của mọi người toàn là yêu thương khó có thể che giấu.

Bánh Bao nhe hàm răng sữa: "Con cảm ơn bà cố, ông bà ngoại, hai mẹ, dì nhỏ, cô chú và các bạn ạ."

Giọng điệu non nớt của cô bé càng khiến bầu không khí thêm phần vui vẻ. Biện Vĩ Khang nhanh chóng cướp lời: "Chú có quà tặng con nè, mở ra xem đi."

Bánh Bao đưa hai tay nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay hình con gấu nạm kim cương rất đáng yêu.

Biện Vĩ Luân và Lý Trị Đình cũng trùng hợp tặng cái lắc chân. Đỗ Nhược Hà tặng một bộ mô hình bắn cung giả lập. Tiểu Linh tặng một chiếc váy đính ngọc trai. Tiểu Cẩu tặng một cuốn sổ tay handmade. Đàm Nhiên tặng một chiếc xe đạp mẫu mới nhất. Mạnh Nguyệt Chi tặng mô hình ngựa bằng đồng. Hà Lý tặng một cái máy tính bảng.

Còn có rất rất nhiều quà tặng khác nữa, Bánh Bao nhìn đến hoa cả mắt, cảm ơn đến mỏi cả miệng.

"Mami, thật nhiều quá ah."

Lam Mẫn Trác tiếp lời: "Chưa gì đã thấy nhiều rồi sao? Ông bà ngoại và hai mẹ của con vẫn chưa tặng đó."

Bánh Bao thở mạnh một cái, hai má phồng ra: "Bà ngoại, hay là tối nay bà ngoại giả vờ làm bà tiên đến tặng cho con đi?"

Trước giờ Lam Mẫn Trác luôn ở trên cao nhìn xuống, khí thế bức người. Ngoài Bánh Bao ra chắc cũng không ai dám đưa ra yêu cầu này với bà.

Nhưng mà bà vẫn đồng ý: "Được rồi, vậy thì lát nữa con nhớ ngủ say nha."

Bánh Bao cười híp mắt: "Cảm ơn bà ngoại."

Đêm đó mọi người ăn uống đến vui vẻ, Bánh Bao tuổi nhỏ chơi đến mệt mỏi, tầm 10 giờ là đã leo lên giường ngủ thiếp đi.

Lam Thư Dung sau khi về phòng thì giọng điệu cũng trở nên mềm nhũn: "Vợ ~ em mỏi."

Phạm Thanh Khê nghe vậy không nói hai lời mà đi đến bên cạnh giúp nàng xoa bóp: "Như vậy đỡ hơn chưa?"

Lam Thư Dung thuận thế ngã vào lòng cô, khép hờ đôi mắt: "Ừm, đã đỡ hơn rồi."

Phạm Thanh Khê xoa mặt nàng: "Muốn đi tắm không?"

Lam Thư Dung gật đầu: "Vợ, chị giúp em ~"

Phạm Thanh Khê đem Lam Thư Dung bế vào phòng tắm, hai người ở trong đó rất lâu, đến khi trở ra quần áo cũng chưa mặc tốt.

Trong lúc môi lưỡi giao triền, Phạm Thanh Khê khẽ phát ra âm thanh: "Không muốn nghỉ ngơi nữa sao?"

Lam Thư Dung đáp lại: "Không muốn, muốn chị."

Sau đó thì tác giả cũng không muốn nói nữa.

===

Mời các bạn đón đọc:

DẠ VĨ

Tác giả: Hạ Quân

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, cường thủ hào đoạt, ngọt ngược đan xen, sủng, HE

Nhân vật chính: Sa Minh Ỷ x Mạn Vĩ Ca

Nhân vật phụ: Những người còn lại

Số chương: Chưa xác định

Trạng thái: Đang sáng tác

⋆Văn án 1⋆

Nàng là Mạn Vĩ Ca,

Cô là Sa Minh Ỷ,

Một người bí ẩn như màn đêm,

Một người rực rỡ như ánh mặt trời.

Ánh sáng và bóng tối, gặp gỡ nhau, quấn lấy nhau, cùng nhau mở ra rất nhiều câu chuyện.

⋆Văn án 2⋆

Người ta nói ở Thiên Thành muốn chết rất dễ, chỉ cần dám gọi thẳng ba chữ Sa Minh Ỷ, tức khắc sẽ được tặng cho một cỗ quan tài.

Nhưng mà quy tắc bất thành văn này dường như không áp dụng với một người, người đó là Mạn Vĩ Ca.

Nàng là ánh sao của cô, giúp cô tìm thấy đường trong đêm tối.

Cô là người nắm giữ trái tim nàng, để cho nàng yêu đến đau lòng.