Không Đoán Được

Chương 93: Chúng ta làm chính sự




Đỗ Nhược Hà cuối cùng cũng chấp nhận việc Mộc Hi Vi yêu thích mình, chấp nhận việc mình và Mộc Hi Vi đã xảy ra quan hệ. Mộc Hi Vi là người có ơn đưa nàng ra khỏi vũng bùn, cho nàng ăn học, để nàng lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cho dù nàng phải dùng tấm thân đền đáp cũng chẳng tổn thất gì.

Có lẽ nàng sẽ từ từ dung nạp cô, để cô độc chiếm trái tim mình, ngoan ngoãn trở thành thỏ con của riêng cô. Nhưng mà Mộc Hi Vi lại không phải là một người an phận, Đỗ Nhược Hà xem như thất vọng rồi.

Hôm trước sau khi đi học về, Đỗ Nhược Hà như thường lệ chạy đến Tinh Lạc tìm Mộc Hi Vi. Cửa không khóa, Đỗ Nhược Hà lại theo thói quen đẩy cửa vào. Không ngờ đập vào mắt nàng là hình ảnh Mộc Hi Vi đang ôm một người phụ nữ khác ở trên sô pha, hôn nhau đến quần áo xộc xệch.

Bàn tay nắm chốt cửa của Đỗ Nhược Hà run rẩy, đầu óc ong ong. Nhân lúc Mộc Hi Vi còn chưa phát hiện nàng nhanh chóng khép cửa lại, một đường chạy ra ngoài.

Nàng nhớ rõ đêm đó mình không có về nhà, mà Mộc Hi Vi cũng không có tìm nàng, có lẽ là đang chơi đùa đến vui vẻ đi?

Những ngày sau đó, Đỗ Nhược Hà cứ như người mất hồn, đến lớp cũng không thể nào tập trung nghe giảng được. Mộc Hi Vi chỉ từng nói sẽ chịu trách nhiệm nhưng cũng không nói sẽ xem nàng là bạn gái. Thế nên nàng đối với Mộc Hi Vi không dám có dị nghị gì, chỉ là cảm thấy số phận của mình lại nhỏ nhoi đến cùng cực.

Lúc Lam Thư Dung hẹn nàng ra ngoài, nàng rất muốn từ chối. Nhưng mà ngẫm lại, nhiều năm như vậy ở Làng Thất Tú dù có trải qua đau khổ dường nào nàng vẫn có thể giữ được sự kiên định cùng tích cực. Bây giờ thoát ra được rồi, nàng cũng không nên vì chút chuyện nhỏ mà đau lòng. Chỉ cần sau này bản thân có nghề nghiệp, có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình thì chuyện tình cảm sẽ không còn quá quan trọng.

Nghĩ thông suốt rồi, Đỗ Nhược Hà nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày đi đến gặp Lam Thư Dung.

Trong quán cà phê, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê đã ngồi đợi sẵn. Mặc dù Lam Thư Dung im hơi lặng tiếng đã lâu nhưng không tránh khỏi sẽ có người nhận ra nàng. Vì thế phòng mà họ đang ngồi là phòng riêng, Đỗ Nhược Hà là được nhân viên đích thân dẫn đến.

Lam Thư Dung vừa nhìn thấy Đỗ Nhược Hà liền nở nụ cười, chỉ cái ghế ở đối diện: "Tiểu Hà, nhanh ngồi xuống."

Đỗ Nhược Hà lễ phép gật đầu: "Chị Dung, chị Khê."

Lam Thư Dung quở trách: "Khách sáo làm gì, chúng ta cũng không phải mới quen biết."

Đỗ Nhược Hà mỉm cười: "Em biết rồi."

Sau đó cô nàng nhìn Lam Thư Dung: "Chị Dung, chuyện lần trước... đều đã ổn rồi chứ?"

Lam Thư Dung trấn an: "Yên tâm, chị không có vấn đề gì. Nếu như thực sự có vấn đề chị Khê của em cũng không có bình tĩnh đến vậy."

Phạm Thanh Khê nghe xong quay sang nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng cưng chiều vô hạn.

Đỗ Nhược Hà nhìn thấy, có chút tủi thân cúi đầu.

Lam Thư Dung lại nói: "Em dạo này thế nào? Mộc Hi Vi kia đối với em có tốt không?"

Trái tim Đỗ Nhược Hà nhói lên một cái nhưng vẻ mặt cơ hồ vẫn không có biểu cảm gì, cô nàng nói: "Rất tốt ạ, chị ấy gần đây cũng không bắt em phải làm gì, chỉ có đi học và về nhà."

Lam Thư Dung nghe xong có chút nghi hoặc, bởi vì ánh mắt của Đỗ Nhược Hà khi nhắc đến Mộc Hi Vi có gì đó không đúng, mặc dù nàng không thể nói được là không đúng ở đâu nhưng giác quan thứ sáu của nàng trước nay chưa từng sai.

Nghĩ đến gì đó, Lam Thư Dung thử dò hỏi: "Chị nghe chị Khê em nói Mộc Hi Vi là cao thủ tình trường, em bên cạnh cô ta lâu như vậy có từng gặp tình nhân nhỏ của cô ta chưa?"

Nghe đến đây, Đỗ Nhược Hà không tự chủ lắp bắp: "Không... không có."

Lam Thư Dung nhìn Đỗ Nhược Hà, thái độ của cô nàng chính là đáp án chính xác nhất. Lần trước gặp mặt, Lam Thư Dung có thể nhìn ra Đỗ Nhược Hà đối với Mộc Hi Vi là ỷ lại hoàn toàn, thậm chí có một chút tình cảm khác thường. Nhưng mà Mộc Hi Vi này từ trước đến nay cách làm người đều không ổn, nàng thật sự không yên tâm chút nào.

Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện cá nhân của người ta, Đỗ Nhược Hà không muốn nói thì nàng cũng không thể ép. Cùng lắm là chịu tổn thương một thời gian, đợi khi vết thương chai sạn sẽ không còn thấy đau nữa.

Phạm Thanh Khê cũng nhìn ra suy nghĩ của Lam Thư Dung, cô đối với Đỗ Nhược Hà cũng là xem như em gái, vì thế có chút bâng quơ nhắc nhở: "Chúng ta đều là những người bình thường, đều phải trải qua thất tình lục dục. Nhưng mà nên nhớ, tình cảm là để đôi bên cùng tốt lên chứ không phải một người tùy ý một người đau khổ. Dù có thế nào, vẫn phải ưu tiên bản thân."

Đỗ Nhược Hà ngẩng đầu: "Chị Khê, chị Hi Vi có phải người tốt không?"

Phạm Thanh Khê mỉm cười: "Cái này cũng tùy cảm nhận của mỗi người. Đối với chị, Mộc Hi Vi là một người rất tốt, rất bản lĩnh, riêng chuyện tình cảm thì không."

Nếu như năm xưa không phải Mộc Hi Vi một chân đạp nhiều thuyền, có lẽ cô cũng có thể xiêu lòng. Nhưng mà cuộc sống vốn không tồn tại hai chữ "nếu như" mà chỉ có đúng hoặc sai, không hơn không kém.

Đôi mắt Đỗ Nhược Hà chứa đầy bất đắc dĩ: "Em cũng nghĩ chỉ ấy là người tốt. Nhưng mà chị Khê, chị Dung. Nếu một ngày nào đó em cần sự giúp đỡ, em có thể tìm hai chị không?"

Lam Thư Dung tiếp lời: "Không phải đã nói rồi sao, hai chị luôn sẵn sàng. Nếu không cho em số điện thoại để làm gì ah. Nói cho em biết, số điện thoại của chị em là một trong số mười người có được đó."

Phạm Thanh Khê bật cười, quay sang xoa đầu nàng, bản thân Đỗ Nhược Hà cũng có chút cạn lời.

...

Sau khi gặp Đỗ Nhược Hà, Phạm Thanh Khê lại lái xe đưa Lam Thư Dung đến chỗ Lạc Diêu. Sau một thời gian cùng thầy Lạc ôn luyện, Lam Thư Dung coi như đã kịp lấy lại dáng vẻ năm xưa, đối với xu hướng nghệ thuật hiện tại cũng đã hoàn toàn nắm bắt.

Kế hoạch sắp tới của Lam Thư Dung cũng rất đơn giản, nàng muốn mở phòng tranh, đợi khi mọi thứ đi vào quỹ đạo nàng sẽ mở thêm lớp dạy vẽ, chủ yếu là muốn giúp những đứa trẻ có tài năng nhưng thiếu đi cơ hội được hiện thực hóa ước mơ.

Đối với dự định này của nàng, Phạm Thanh Khê hoàn toàn ủng hộ. Bây giờ việc ở Đông Bá đã có cô thay nàng gánh vác, Lam Thư Dung chỉ việc tự do làm điều mình thích, cuối tháng dành chút thời gian đếm tiền, như vậy là đủ.

Gần đây quá bận rộn, hiếm lắm Phạm Thanh Khê mới có thời gian cho nên Lam Thư Dung cũng không muốn bỏ lỡ. Nàng tìm một chỗ ngồi tốt sau đó bắt Phạm Thanh Khê đến làm mẫu cho mình. Phạm Thanh Khê sủng nàng tận mây xanh, cho nên không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Nàng mỗi khi làm việc đều rất chăm chú, khi làm diễn viên cũng vậy, bây giờ làm họa sĩ cũng vậy. Người ta thường nói dáng vẻ của một người đẹp nhất chính là khi làm việc, mà giờ phút này đây Phạm Thanh Khê đang được thưởng thức bức họa sống động ngay trước mắt, trái tim cô không tự chủ đập liên hồi, ánh mắt cũng chứa đứng si mê.

Con người một khi vui vẻ thì dù hành động hay suy nghĩ cũng đều bị sự ngọt ngào lây nhiễm. Lam Thư Dung vốn chỉ định vẽ chân dung đơn thuần, nhưng mà đợi đến khi thành phẩm lại giống như đem ánh mắt người xem đi thiêu đốt.

Phạm Thanh Khê đối với người ngoài lạnh lùng bao nhiêu thì trong tưởng tượng của nàng lại ôn nhu bấy nhiêu. Khi nhìn vào tranh nàng vẻ, chính bản thân Phạm Thanh Khê cũng khó mà tưởng tượng được.

"Em lấy bức này về treo trong nhà, chị thấy sao?"

Phạm Thanh Khê là thấy đỏ mặt, nhưng mà cô vẫn chiều theo nàng: "Em thích là được."

Nàng nghe xong rất hài lòng, lại nghĩ đến dáng vẻ cô nở rộ dưới tay mình trong ngày đầu tiên gặp mặt. Nếu như lúc đó ghi lại thì tốt rồi. Nhưng mà không sao, nàng còn rất nhiều cơ hội, lần sau nhất định sẽ đòi Phạm Thanh Khê cởi đồ làm mẫu cho bằng được.

...

Sau khi về nhà, Lam Thư Dung nhận được cuộc gọi của Đàm Nhiên nói nàng lại nhận được đề cử giải Kim Ngư với vai diễn Khương Chi Nam trong bộ phim điện ảnh Hải Miên.

Vốn dĩ ban đầu nàng cũng rất mong đợi, nhưng sau khi quyết định rút lui, nàng đối với việc có đoạt giải hay không cũng không quá quan tâm. Nếu được thì tốt, không được cũng không có ảnh hưởng gì. Cái nàng quan tâm chính là lần này đối thủ một mất một còn của nàng năm xưa là Phương Tử cũng có tên trong danh sách. Ngoài ra còn có Lục Thanh Trà và Bạch Mộng. Lam Thư Dung thật ra rất muốn hỏi đây là kiểu gì trùng hợp.

Nhưng mà cũng không cần nàng lên tiếng, Phạm Thanh Khê đã trước một bước cảm thán: "Thật nhiều tình địch."

Lam Thư Dung bị chọc cười nhéo cô một cái: "Cứ thích trêu chọc em."

Phạm Thanh Khê bị đau nhưng trong mắt ý cười vẫn nồng đậm, cô đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, ở trên trán đặt một nụ hôn, còn nói: "Vậy thì không trêu chọc em nữa, chúng ta làm chính sự."