Không Đoán Được

Chương 80: Làm loạn




Sức nóng của Song Nhạn càng lúc càng tăng cao, đến giữa tháng 3 rating thậm chí đã đạt đỉnh, trở thành bộ phim truyền hình ăn khách nhất mọi thời đại.

Có lẽ người vui nhất lúc này là Quách Tử Du, lần về nước phát triển sự nghiệp này cũng xem như thành công vượt ngoài mong đợi. Còn nhớ trước khi bộ phim phát sóng cô ta cùng với Bạch Mộng còn bị tung tin tức hẹn hò khiến các fan hâm mộ đứng ngồi không yên, quay lưng một cái đã trở thành cặp đôi được săn đón. Dĩ nhiên đối với fan couple Ninh Mạn và Sở Hàn thì nó chẳng khác nào một gáo nước lạnh. Có người còn quá khích chạy đến bài đăng của Lam Thư Dung làm loạn, bắt nàng phải đi đoạt Bạch Mộng về.

Lam Thư Dung ở Chiêm Thành cũng không có tinh lực đi quản những chuyện này. Nàng gần như là bận đến không có thời gian để thở, ban ngày đi quay phim, buổi tối còn phải đi tuyên truyền cùng đoàn làm phim Hải Miên, hôm nào cũng trở về rất muộn, còn chưa nói chuyện với Phạm Thanh Khê được mấy câu thì hai mí mắt cũng đã sụp xuống.

Phạm Thanh Khê nhìn nàng như vậy cũng rất đau lòng, nhưng mà ngoài việc để Tiểu Linh và Đàm Nhiên bên cạnh chiếu cố thật tốt thì cũng không còn cách nào khác. Xem ra chỉ có thể đợi qua thời gian này, cô cũng sẽ dành ra chút thời gian dẫn nàng đi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Hiện tại Lam Thư Dung cùng với Hứa Vĩ Lợi và mấy người Lưu Đức Dân đang đứng tại rạp chiếu phim lớn nhất Chiêm Thành. Không những fan hâm mộ mà ở đây còn có rất nhiều phóng viên vây quanh, hận không thể đem Lam Thư Dung vắt kiệt.

"Lam lão sư cho hỏi cô có suy nghĩ như thế nào về cái kết của Hải Miên?"

Một phóng viên đeo mắt kính hình tròn đứng gần màn hình nhất lên tiếng hỏi.

Lam Thư Dung mỉm cười: "Tôi chỉ có thể nói nhân sinh nếu như bỏ lỡ thì định sẵn chính là kết thúc."

Một người khác lại hỏi: "Thực tế Lam lão sư từng trải qua mối tình nào như vậy chưa?"

Lam Thư Dung đáp: "Không có, tôi đang rất hạnh phúc."

Khi nói lời này, ngữ điệu của nàng tràn đầy ngọt ngào cùng kiêu hãnh, tức khắc toàn rạp chiếu phim bị những âm thanh hò hét làm cho rung chuyển.

Phóng viên cũng rất nhanh trí: "Nói như vậy Lam lão sư đang hẹn hò sao?"

Lam Thư Dung không phủ nhận cũng không xác nhận, nàng chỉ nói lảng sang chuyện khác: "Thật xin lỗi, hôm nay mọi người đến đây vì tác phẩm, chuyện cá nhân không nên nói ở đây."

Ngoài miệng là như vậy nhưng trong nội tâm nàng đang gào thét gọi tên Phạm Thanh Khê, nếu như không phải hoàn cảnh không thích hợp nàng muốn ngay lập tức tuyên bố cô chính là bạn gái của mình.

Phóng viên lần nữa chuyển câu hỏi: "Gần đây hai bộ phim của cô đang chiếu cùng lúc, thành tích đều rất tốt, nhiều người nói địa vị Lam lão sư gần như là đứng đầu trong nước, Lãm lão sư nghĩ sao?"

Lam Thư Dung cúi đầu cười khẽ: "Phim đạt thành tích tốt cũng không phải công sức của một mình tôi. Tuổi tôi còn trẻ, vẫn còn phải học hỏi nhiều, anh hỏi như vậy sẽ khiến tôi rước thêm anti fan đó."

Phóng viên gãi đầu cười gượng: "Nào có, haha."

...

Phạm Thanh Khê ở nhà cầm iPad ngồi xem mấy đoạn video ngắn do fan hiện trường ghi lại, ý cười trong mắt khó lòng che đậy. Còn nhớ ngày trước Lam Thư Dung hoàn toàn là tấm bia để mọi người công kích, chính bản thân nàng cũng miệng lưỡi sắc bén, không sợ đối nghịch với truyền thông. Nhưng mà chỉ sau một năm, hình ảnh Lam Thư Dung trong mắt công chúng đã dần tốt đẹp hơn. Nàng còn biết vận dụng mồm mép của mình một cách khôn khéo, đâm cho những kẻ kia một nhát dao không tiếng không hình.

Cô canh chuẩn thời gian Lam Thư Dung trở về rồi gọi video đến, ánh mắt không tự chủ dính chặt vào gương mặt người trong lòng.

"Đã ăn gì chưa?"

Phạm Thanh Khê ân cần hỏi.

Lam Thư Dung đáp lời, giọng nói tràn ngập ghét bỏ: "Nếu em thật sự bị bỏ đói chắc chị Đàm và Tiểu Linh sẽ không yên thân với chị."

Phạm Thanh Khê bật cười: "Ừm, vậy em phải nhọc lòng rồi."

Lam Thư Dung xem như là cam chịu, nàng nhớ lại mấy chuyện gần đây, lên tiếng hỏi Phạm Thanh Khê: "Lúc nãy em nghe Tiểu Linh nói Bạch Mộng đang rất hot đúng không?"

Phạm Thanh Khê đổi tay cầm điện thoại mới gật đầu: "Ừm, là chuyện hẹn hò với Quách Tử Du. Nhưng mà mới vừa nãy Bạch Mộng đã bị đá khỏi top đầu bảng tìm kiếm."

Lam Thư Dung nâng mi, phát ra một âm thanh lười biếng: "Hửm?"

Gương mặt của nàng đằng sau lớp trang điểm khiến người ta nhịn không được muốn nâng niu trong lòng bàn tay, Phạm Thanh Khê rất muốn xuyên qua màn hình sờ vào đó, thế nhưng cũng chỉ có thể là suy nghĩ.

"Lúc nãy vị Ảnh hậu nào đó úp mở chuyện hẹn hò, bây giờ đã lên Top 1 tìm kiếm rồi."

Lam Thư Dung bật cười: "Thì ra là chuyện này. Biết làm sao bây giờ, em đang rất muốn công khai nha."

Phạm Thanh Khê nhướng mày: "Vậy có thể cho kẻ hèn này biết đối tượng hẹn hò của Lam tiểu thư là ai không?"

Lam Thư Dung giơ ngón tay lên chặn trước miệng, khẽ suỵt một tiếng. Phạm Thanh Khê nhìn nàng, lý trí và linh hồn đều chìm trong đó.

...

Đã hơn gần một tháng kể từ ngày Mộc Hi Vi trong men say hôn Đỗ Nhược Hà. Hiện tại con thỏ con này cũng đã hơn 17 tuổi, cái độ tuổi mà cơ thể nữ nhân đang dần hoàn thiện những nét phác họa cuối cùng.

Mộc Hi Vi đối với thỏ con yêu thích có thừa nhưng cô cũng không xác định Đỗ Nhược Hà đối với cô có mộng tưởng nào không. Nếu như là trước đây khi đối diện với những cô gái khác, Mộc Hi Vi tuyệt đối sẽ không quan tâm rốt cuộc họ có thích cô hay không, bởi vì vốn dĩ họ cần tiền mà cô lại không thiếu tiền. Chỉ cần thể xác được thỏa mãn, muốn bao nhiêu mà không được.

Nhưng mà Đỗ Nhược Hà thì lại khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Mộc Hi Vi chỉ muốn hết lòng bảo vệ, cũng vô cùng nghiêm túc đối đãi với nàng, không có nửa điểm chơi đùa. Bởi vì cô biết sự ỷ lại mà Đỗ Nhược Hà dành cho bản thân là rất lớn, mà cô cũng không muốn làm nàng thất vọng.

Mộc Hi Vi ngồi thất thần trong quán bar, đã gần một năm trôi qua bản thân chưa từng có hoạt động thể xác nào. Đối với một người từng có nhu cầu rất lớn như cô quả thật là một loại tra tấn. Thời gian gần đây rốt cuộc không nhịn được nữa, Mộc Hi Vi đã mua rất nhiều món đồ chơi. Thời điểm Đỗ Nhược Hà đi học cô sẽ ở nhà giải quyết một chút, xem như cũng không vắng vẻ bản thân.

Qua một lúc, bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân ồn ào, có người chạy đến gõ cửa phòng: "Mộc tiểu thư, bên ngoài có người làm loạn."

Mộc Hi Vi nhíu mày: "Làm loạn thì làm loạn, các anh không tự giải quyết được sao?"

Nam nhân vội giải thích: "Không có, là một nhà ba người đến kéo tiểu Hà đi, còn nói là bà nội tiểu Hà."

Mộc Hi Vi nghe xong vội vàng đứng dậy: "Sao không nói sớm."

Mộc Hi Vi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, còn chưa đến nơi đã nghe thấy âm thanh cãi vã ầm ĩ.

"Mày cái đồ bạch nhãn lang, tao nuôi mày lớn để mày bỏ nhà đi làm đĩ."

Đỗ Nhược Hà hung hăng cắn chặt răng, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Con không có."

Bà nội cùng mẹ ghẻ lại tiếp tục lôi kéo, ba của Đỗ Nhược Hà thì chỉ ở một bên đứng nhìn: "Mày theo tao trở về, nhanh chóng lấy tiểu Túc, nếu không tao quăng mày xuống giếng."

Cổ tay Đỗ Nhược Hà bị siết đến sưng tấy, bảo vệ quán bar đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết có nên xen vào hay không.

Vừa lúc này Mộc Hi Vi ra đến, ánh mắt tràn ngập giận dữ, giọng xen lẫn uy hiếp: "Các người buông tay ra hết cho tôi."

Bà nội Đỗ và mẹ ghẻ nghe xong lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, cũng không hiểu vì sao cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Bà ta nuốt một ngụm nước bọt rồi gân cổ: "Cô là quản lý à? Đây là chuyện gia đình chúng tôi, cô tốt nhất không nên xen vào."

Khách nhân xung quanh bắt đầu ồn ào bàn tán, có người còn đứng lên bỏ về. Lửa giận trong mắt Mộc Hi Vi ngày một tăng thêm, cô hất cằm về phía bảo vệ: "Mang đám người này vào phòng gặp tôi."

Sau đó đi đến bên cạnh Đỗ Nhược Hà, ôm nàng vào lòng.

Cũng không biết vì sao bọn họ tìm được chỗ này. Gần nhất nàng đều không có đến Tinh Lạc, hôm nay cuối tuần mới muốn đến phụ giúp một chút, nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này.

Đỗ Nhược Hà cẩn thận nhìn Mộc Hi Vi, trong mắt mang theo túng quẫng cùng sợ hãi, còn có một chút ấm áp hiếm hoi.

Trong phòng lớn, Mộc Hi Vi ôm Đỗ Nhược Hà ngồi trên sô pha, ba người nhà họ Đỗ đứng đối diện, phía ngoài còn có thêm hai tên vệ sĩ.

Cô đảo mắt nhìn hết một vòng, cuối cùng mới lên tiếng: "Vào vấn đề chính."

Mẹ ghẻ tiếp lời: "Chúng tôi muốn mang nó về."

Mộc Hi Vi nhếch môi: "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào chúng tôi là người thân của nó!"

Mộc Hi Vi cảm thấy tràn đầy khinh bỉ: "Người thân? Nói mà không biết ngượng miệng. Có người thân nào sẽ đánh đập con mình thành cái dạng này không?"

Bà nội lập tức chen ngang: "Đó là quy tắc chỗ chúng tôi, cô thì biết cái gì. Cô không cho chúng tôi mang nó đi chúng tôi sẽ kiện cô, cho cô ngồi tù!"

Mộc Hi Vi ngoắc ngoắc vệ sĩ, nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn tôi ngồi tù, cậu nói xem?"

Vệ sĩ hiểu ý, lập tức đem ba người nhà họ Đỗ ấn xuống.

"Cô làm gì đó, báo người ta, báo người ta."

"Còn sủa nữa tôi quăng các người vào bãi tha ma!"

Mộc Hi Vi lười biếng đứng dậy: "Nếu các người đến đây vì tiền, tôi có thể cho. Với điều kiện..."

Hai mắt mẹ ghẻ nhanh chóng sáng rực: "Điều kiện gì?"

"Nhanh như vậy đã lòi đuôi chuột?"

Giọng nói Mộc Hi Vi mang theo trào phúng.

Mẹ ghẻ vẫn ngoan cố: "Cô có thể cho chúng tôi được bao nhiêu?"

Mộc Hi Vi giơ lên một ngón tay.

Mẹ ghẻ xùy một tiếng: "Một triệu quá ít, cô xem chúng tôi là kẻ ngủ à?"

Mộc Hi Vi cong môi: "Là một tỷ."

"Tôi sẽ cho các người một tỷ, điều kiện là cút khỏi Lạc Dương, cắt đứt quan hệ với tiểu Hà. Nếu sau này tôi còn thấy các người lảng vảng thì tôi không ngại xây thêm ba ngôi mộ đâu."

"Chị..."

Đỗ Nhược Hà ấp úng nhìn Mộc Hi Vi, cô nhanh chóng cho nàng một ánh mắt trấn an.

"Cô nói thật sao?"

Mẹ ghẻ vừa vui mừng vừa nghi hoặc.

Mộc Hi Vi ra tay hào phóng như vậy, so với số tiền nhà họ Trần cho còn lớn hơn rất rất nhiều lần, nói không rung động là giả. Nhưng mà cô với Đỗ Nhược Hà không thân không quen, có thể làm tới mức đó sao?

Đỗ Khai Dương lúc này mới ấp úng mở lời: "Không cần, nhờ cô chăm sóc tiểu Hà, chúng tôi sẽ rời khỏi đây."

Mẹ ghẻ vỗ lên vai Đỗ Khai Dương: "Anh thì biết cái gì, im miệng."

Bà nội cũng nói: "Đúng rồi, câm miệng đi."

Đỗ Khai Dương lúng túng, rốt cuộc cũng chỉ có thể đáng thương mà nhìn Đỗ Nhược Hà.

Mộc Hi Vi đem hành động của ba người thu vào mắt, môi đỏ khẽ mở: "Nếu các người đồng ý tôi sẽ phân phó người chuyển tiền, giấy trắng mực đen, các người tự mình lựa chọn."

Bà nội và mẹ ghẻ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu: "Nếu cô nói được làm được, chúng tôi đồng ý."

Sau đó còn nhìn Đỗ Nhược Hà "khen ngợi": "Nuôi mày lớn như vậy, cuối cùng cũng có chỗ dùng được."

Mộc Hi Vi phất tay: "Dẫn bọn họ đi đi."

Vệ sĩ nghe lời lập tức lôi người đứng dậy, còn chưa đi được ba bước Mộc Hi Vi lại lên tiếng: "Khoan đã."

Cô nhìn ba người rồi lại nhìn Đỗ Nhược Hà: "Tôi cảm thấy để các người đi như vậy cũng quá lợi rồi. Đến đây, xin lỗi em ấy."

Mẹ ghẻ xù lông: "Nè, cô đừng có quá đáng."

Bà nội hưởng ứng: "Phải đó."

Mộc Hi Vi gằn giọng: "Xin lỗi hay là không xin lỗi?"

Cô vừa dứt lời Đỗ Khai Dương lập tức đến trước quỳ xuống: "Xin lỗi, là ba không chăm sóc tốt cho con."

Mặc dù nàng đối với người ba này không có bao nhiêu cảm tình nhưng nhiều năm qua ông ta đối với nàng cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, vì thế Đỗ Nhược Hà cũng không dám nhận cái quỳ này.

"Ba, ba đứng lên đi."

Mộc Hi Vi có chút bất lực, không kiên nhẫn mà hướng ánh mắt về phía cặp mẹ chồng nàng dâu kia: "Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nếu không tự làm được thì tôi sẽ cho người giúp hai người."

Đỗ Nhược Hà muốn mở miệng nói không cần nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang theo lửa giận của Mộc Hi Vi, cô nàng chỉ có thể ngậm miệng.

Bà nội và mẹ ghẻ nhìn nhau, sau đó mới hướng Mộc Hi Vi ngoắc đuôi: "Tiểu thư, cô xem nó là hậu bối, có lẽ nào trưởng bối lại đi xin lỗi nó có phải không?"

"Hửm?"

Toàn thân bà nội và mẹ ghẻ phát lạnh, rốt cuộc vẫn là thoái lui: "Được được, xin lỗi thì xin lỗi."

"Tiểu Hà, là chúng ta sai, sau này nhất định không tới làm phiền con nữa. Con cứ ở đây sống vui vẻ ha."

"Đúng đúng, chờ sau này Phú Quý lớn lên chúng ra sẽ kêu nó đến thăm con, haha."

Mộc Hi Vi nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ ném lại một chư "cút" rồi nắm tay Đỗ Nhược Hà đi mất.