Không Đoán Được

Chương 72: Quà sinh nhật




Sau khi chính thức xác định quan hệ, Lam Thư Dung trực tiếp dọn đến nhà Phạm Thanh Khê ở đó. Nói là dọn nhưng thực chất cũng không cần phải làm gì. Đồ đạc của nàng ở Lam Điền còn rất nhiều, bởi vì lần trước tách ra cũng không có mang về, chỉ cần mua thêm mấy thứ là đủ. Mà mấy thứ trong miệng nàng cuối cùng toàn là đồ đôi, cái này hẳn nàng đã muốn từ lâu, bây giờ có thể thực hiện đương nhiên là không muốn chậm trễ.

Phạm Thanh Khê như cũ ngày ngày đến công ty chăm chỉ làm việc, chỉ là cô không còn như trước thích tăng ca, ngược lại thường xuyên tan làm đúng giờ khiến cho mấy người Mạnh Nguyệt Chi một bụng khó hiểu.

Phạm Thanh Khê thực ra cũng không có thời gian để ý rồi chạy đến giải thích cho họ, cô chỉ muốn tranh thủ làm cho xong việc rồi trở về với nàng. Sắp tới nàng còn phải đi đóng phim, nghĩ đến hai người chưa bên nhau bao lâu đã phải tách ra, Phạm Thanh Khê trong bụng đầy tâm sự. Nếu như lúc trước bản thân không ngu ngốc trì độn thì có lẽ không cần phải kéo dài lâu như vậy.

Rất nhanh đã đến giờ tan ca, Phạm Thanh Khê liền xách theo túi xách lái xe trở về Lam Điền. Nghĩ đến cảm giác vừa mở cửa là có thể ôm nàng vào lòng, Phạm Thanh Khê không tự chủ cong khóe môi. Chỉ là sau khi cô mở cửa mới phát hiện phòng khách không có ai, xung quanh là một mảng im lặng.

Ý thức được điều gì đó, Phạm Thanh Khê nhanh chân đi đến phòng ngủ, không ngoài dự đoán trên chiếc giường lớn có một bóng hình quen thuộc đang nằm đó. Trên người nàng mặc một cái váy đỏ thừa thịt thiếu vải, trước ngực còn treo một cái nơ thắt bằng ruy băng sặc sỡ chói mắt, xung quanh rải đầy hoa hồng. Phạm Thanh Khê đứng yên tại chỗ chớp mắt mấy lần, lỗ tai cũng nóng lên. Đây đích thực là chuyện Lam Thư Dung có thể làm ra.

Thấy cô đứng ngây ngốc tại chỗ, Lam Thư Dung một bụng vui vẻ. Nàng nở nụ cười, một bên chân mày nhướng lên: "Hôm nay là sinh nhật chị, đến khui quà đi."

Âm thanh của nàng mang theo một cổ dụ hoặc, Phạm Thanh Khê dù đoán được tình huống trước mắt trái tim cũng không thể nào nằm yên được.

Nàng lại thúc giục: "Thế nào, món quà này không đủ hấp dẫn chị sao?"

Phạm Thanh Khê không trả lời ngay, cô đi đến bên cạnh nàng rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên vầng trán non mịn: "Không có, chỉ là hơi bất ngờ."

Lam Thư Dung nghe xong thì khẽ cười, nàng câu lấy cổ cô: "Còn không mau sẽ bỏ qua thời khắc quan trọng."

Màu đỏ trên lỗ tai Phạm Thanh Khê mới vừa rút đi lại lần nữa quay về, nhưng mà cô xem như vẫn có đủ bình tĩnh để trêu chọc nàng: "Thời khắc quan trọng?"

Lam Thư Dung nghiêng người gần sát cô, ở tại bờ vai cắn một cái thật nhẹ. Quần áo trên người cô vẫn còn chưa cởi ra, lực đạo kia không đủ để tạo ra cảm giác gì nhưng không hiểu sao vẫn thấy có chút ngứa ngáy. Vì thế không đợi nghe câu trả lời của nàng cô đã lập tức áp nàng xuống giường, tùy tiện chiếm lấy.

Ruy băng màu đỏ bị kéo xuống, vải vóc trên người cũng không còn lại thứ gì. Lam Thư Dung thành công thực hiện được âm mưu khẽ cười một cái rồi bắt đầu hưởng thụ khoái lạc mà người trên thân mang đến.

Bên ngoài sắc trời chỉ mới bắt đầu chuyển tối mà người trên giường đã sớm mông lung. Hai cơ thể đổ đầy mồ hôi dính sát vào nhau, tư thế mười phần ái muội.

Giờ phút này đây bên lỗ tai cô chỉ nghe thấy được mỗi âm thanh của nàng, nó giống như liều thuốc thôi miên, thúc đẩy cô từng bước làm càn.

"Thanh Khê, sinh nhật vui vẻ."

"Thanh Khê, chậm một chút."

"Ưm ~"

...

Cả người Lam Thư Dung cong cong vẹo vẹo, hai tay nắm chặt lấy ga giường, hai chân gác lên tấm lưng trơn nhẵn của cô, đầu Phạm Thanh Khê cũng vì thế mà bị chôn chặt ở giữa.

Cô làm việc đến rất chăm chú, đem món quà này khám phá sạch sẽ. Khi nụ hôn lần nữa rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp, Phạm Thanh Khê liền nghe thấy tiếng thở dốc của nàng. Cả người cũng xụi lơ, tỏa ra một vầng sáng mê ly huyền ảo.

Cô xoay người nằm xuống, đem nàng ôm vào lòng, lại ở trên đỉnh đầu hôn một cái: "Muốn đi tắm không?"

Bởi vì vừa trải qua một hồi kịch liệt, giọng nói cô có chút khàn khàn nhưng ẩn chứa trong đó vẫn là nét dịu dàng khó che giấu. Người trong lòng nghe xong thì có phản ứng, nàng ngẩng đầu nhìn cô nhưng bàn tay lại bắt đầu chạy loạn, ở tại lãnh địa bí mật sờ tới sờ lui, thuận tiện đốt lên một mồi lửa.

"Hôm nay là sinh nhật chị, cũng nên để chị thoải mái một chút."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, một tiếng ưm thật khẽ của Phạm Thanh Khê vang lên, sau đó hai người lại tiếp tục "giao lưu" đến giữa đêm.

...

Đi làm về còn chưa kịp ăn gì, bây giờ lại vận động quá sức, dạ dày của hai người đều đồng loạt biểu tình. Lam Thư Dung cũng nhận ra bản thân nôn nóng, nàng có chút ngượng ngùng mà câu lấy cổ cô: "Em quên mất chị chưa ăn gì, em có chuẩn bị đồ ăn, chúng ta ra ngoài?"

Phạm Thanh Khê gật đầu, ôm nàng vào phòng tắm tắm rửa rồi mới trở lại bàn ăn.

Hôm nay Lam Thư Dung cũng không rảnh rỗi, nàng bận quay chụp cả ngày nên đồ ăn chỉ có thể đặt nhà hàng. Trong tủ lạnh đặt một cái bánh kem hình trái tim, nàng cẩn thận mang ra rồi đem đến trước mặt cô: "Tuổi mới có em bên cạnh, chị càng phải vui vẻ nha ~"

Phạm Thanh Khê bật cười, cô thực hiện nghi thức cầu nguyện rồi thổi nến, sau đó lại hướng nàng nói ra mấy chữ: "Cảm ơn, chị thực sự rất vui vẻ."

Nàng chớp chớp mắt: "Chỉ như vậy thôi sao?"

Đầu Phạm Thanh Khê nhảy số rất nhanh, cô đặt bánh kem xuống ôm lấy nàng hôn thật sâu. Vì thế cho nên trước khi chân chính ăn tối hai người lại thưởng thức qua lần nữa "món tráng miệng".

Trong lúc dùng bữa, Lam Thư Dung không nhịn được hỏi cô: "Chị có thích quà sinh nhật không?"

Cái này là nàng vắt óc nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra, tuy không mới lạ nhưng rất trân quý nha.

Phạm Thanh Khê nhìn nàng, trong mắt đều là ý cười: "Chị thể hiện chưa rõ sao?"

Lần này đến lượt Lam Thư Dung đỏ mặt, nàng chu môi rồi vờ như không để ý, sau đó động tác lưu loát chạy lon ton vào phòng ôm ra một thứ gì đó giống như là khung tranh.

Cũng không đợi Phạm Thanh Khê thắc mắc quá lâu, nàng đã đến trước mặt người kia mỉm cười mà nói: "Mặc dù cảm thấy tặng bản thân cho chị đã đủ trân quý rồi nhưng mà thêm một món quà sinh nhật nữa cũng không dư thừa đúng không?"

Phạm Thanh Khê nhìn nàng, khuôn mặt bởi vì khung tranh to lớn mà bị che khuất đi một nửa. Nàng xinh đẹp đến động lòng, trong mắt giờ đây cũng ngập tràn sao sáng.

"Vẽ từ khi nào?"

Lam Thư Dung: "Ừm, sau khi từ Viễn Sơn trở về thì bắt đầu vẽ. Thật ra khi ấy chỉ cảm thấy hình ảnh chị lưu lại rất đẹp. Em đã vẽ rất nhiều nhưng chọn ra cái đẹp nhất để tặng chị."

Không thể phủ nhận tài nghệ vẽ tranh của Lam Thư Dung rất tốt, Phạm Thanh Khê trong tranh sống động như thật, một người đứng giữa rừng hoa, được ánh mặt trời ấm áp bao phủ.

Cô cũng không biết diễn tả tâm trạng mình thế nào, chỉ thấy ngọt ngào và vui vẻ tràn lan.

Phạm Thanh Khê sau đó tiến gần nàng hơn một chút, đem bức tranh đặt qua một bên rồi kéo nàng vào lòng ôm thật chặt: "Cảm ơn."

Mặc dù không xác định bản thân từ khi nào yêu thích nàng nhưng cô lại biết rõ tình cảm của nàng dành cho mình đã sớm hơn rất nhiều. Nói không cảm động là giả.

Qua hồi lâu, rốt cuộc trái tim cả hai đã bình ổn hơn đôi chút. Phạm Thanh Khê mới nắm lấy bàn tay nàng mân mê: "Em không thắc mắc quà sinh nhật lần trước chị chuẩn bị cho em là gì sao?"

Câu hỏi này đột ngột như vậy nhưng Lam Thư Dung trong lòng mong đợi nên phản ứng rất nhanh: "Còn không mau cho em xem."

...

Một lát sau Lam Thư Dung lại lần nữa được trở về trong lòng ngực của cô, trên ngực nàng lại có thêm sợi dây chuyền hình hoa hồng cách điệu. Đó là món quà do Phạm Thanh Khê tự mình thiết kế rồi đặt làm thủ công.

Tâm tình hai người bây giờ đều rất tốt khiến Lam Thư Dung nghĩ đến chuyện sinh nhật nàng lần trước.

Nhận thấy nàng cứ ngập ngừng, Phạm Thanh Khê giơ tay xoa xoa gò má: "Đang nghĩ gì?"

Lam Thư Dung im lặng một lát rồi mới đáp: "Em là thắc mắc lần trước chị vì chuyện gì mà đột nhiên lại như vậy?"

Lần trước Phạm Thanh Khê nói đến qua loa, nhưng không đại biểu chuyện đó không đáng nhắc tới. Nếu không dựa vào tính cách của cô cũng không đến mức phải như thế.

Phạm Thanh Khê rũ mắt, trong lòng hồi tưởng, sau đó mới cất giọng: "Còn nhớ chị nói lúc trước ba chị ngồi tù không?"

Lam Thư Dung gật đầu.

Cô nắm lấy bàn tay nàng, mười ngón đan vào nhau rồi nói tiếp: "Cái chết của mẹ chị là do một tay ông ấy gây ra. Lần đó chị chứng kiến mẹ mình một thân máu me nên mới sinh ra bày xích cái gọi là tình yêu. Nhưng mà từ khi gặp em, ý tưởng này ngày một tiêu biến."

"Hôm đó chị xem như cũng nghĩ thông suốt, vốn muốn cùng em thổ lộ. Nào ngờ..."

"Ông ấy đến tìm chị sao?"

Lam Thư Dung không nhịn được hỏi, Phạm Thanh Khê theo sau gật đầu.

Chả trách Phạm Thanh Khê đột nhiên tâm trạng xuống thấp như vậy. Vết thương cũ vừa kết vảy lại bị người đào lên, đúng thật là cần thời gian thích nghi.

Mặc dù trước đó nàng đã mơ hồ đoán được cục đá trong lòng cô là vì chuyện gia đình, nhưng cũng không ngờ nó lại vượt ngoài sức tưởng tượng như vậy. Mẹ chết trong tay ba, chỉ bằng mấy chữ nhưng lại nặng không đỡ được.

Vả lại người mẹ này của cô lại là người Lam Thư Dung cả đời này xem là thần tượng, không ngờ đằng sau bàn tay tài hoa lại là một câu chuyện đau lòng như vậy.

"Vậy thời gian qua..."

Phạm Thanh Khê hiểu ý nàng, lắc đầu trấn an: "Mặc dù cuộc gặp gỡ cũng không mấy tốt đẹp nhưng dù sao ông ấy cũng là người hiểu biết. Vì túng quá nên làm liều, chị đuổi đi rồi, chắc sẽ không lần nữa đến làm phiền."

Gây ra tội ác là thật nhưng dù sao cũng từng là người ba một mực yêu thương mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là một hồi giằng xé.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Lúc sáng bà ngoại có gọi đến nói là lâu rồi không gặp, bà rất nhớ em. Thế nào, có muốn cùng chị trở về một chuyến không?"

Nghe mấy lời này xong Lam Thư Dung lại có chút hồi hộp. Lần này trở về nàng là dùng một thân phận khác, cũng không biết bà ngoại đối với chuyện hai người sẽ có cách nhìn thế nào. Dù sao nàng là diễn viên, sẽ có một số người không muốn con cháu mình dính vào thị phi.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Lam Thư Dung cũng có một niềm tin nàng rằng bà ngoại Đường sẽ không vì nghề nghiệp của nàng mà ngăn cản hai người yêu đương. Vì thế nàng gật đầu.

"Ừm, cuối tuần chúng ta cùng đi đi."