Không Đoán Được

Chương 54: Suy nghĩ của Phạm Thanh Khê




Hôm nay là thứ 7, cũng là ngày tập đầu tiên của chương trình Chúng Tôi Là Lữ Khách lên sóng.

Còn chưa đến thời gian, khắp các diễn đàn đã bắt đầu bàn tán sôi nổi, chủ yếu là muốn dự đoán xem đội nào sẽ giành chiến thắng trong tập phát sóng này.

Bên phía sản xuất cũng tổ chức buổi họp báo rất hoành tráng, mời tất cả khách mời, phóng viên và fan hâm mộ đến tham dự. Hầu hết các đội chơi đều đến đủ, chỉ có Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê là không đến.

Fan của Lam Thư Dung và fan couple Lam Thanh sau khi biết thì có chút tiếc nuối. Để chuẩn bị cho buổi họp báo ngày hôm nay bọn họ đã phải chuẩn bị rất lâu. Đoạn trailer giới thiệu có sự xuất hiện của hai người được biên tập lại rồi chạy quảng cáo liên tục tại các quảng trường lớn. Còn có băng rôn, áp phích thiết kế tỉ mỉ treo khắp nơi. Đội cổ vũ đứng hai bên đường trước chỗ họp báo cũng liên tục gọi tên nàng, thu hút không ít sự chú ý.

Đó là còn chưa kể đến những fan không đến được thì lập thành một đội nhóm vừa ở nhà chờ phát sóng vừa giúp đẩy tên nàng lên Top 1 độ phổ biến trên hầu hết bảng xếp hạng của các nền tảng lớn.

Lam Thư Dung biết chuyện thì không khỏi cảm động, nhưng mà cũng không thể trở về. Nàng chỉ đảnh nhờ Đàm Nhiên đến đó một chuyến giúp nàng phát đồ ăn cho mọi người sau đó để nàng nói chuyện với fan hâm mộ thông qua video call.

Âm thanh có chút huyên náo, vốn cũng không ai nghe ai nói, chỉ có ba chữ Lam Thư Dung là được hô rất rõ ràng.

Nàng mỉm cười: "Cảm ơn mọi người, lát nữa về nhà nhớ cẩn thận một chút, dạo này trời rất hay đổ mưa."

Giọng nói của một vài fan hâm mộ vang lên: "Chị Dung đang quay bộ Song Nhạn sao? Tụi em rất trông chờ đó nha."

Mấy ngày trước sau khi tạo hình nhân vật được tung ra đã có không ít người ở trước màn hình mà liếm, hoàn toàn bị đánh bại bởi nhan sắc của nàng. Thế nên mấy ngày nay tên của nàng vẫn luôn có mặt trên hot search với những mỹ từ đẹp đẽ, không khỏi khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

"Chị sẽ cố gắng, không để mọi người thất vọng."

"Phải quay tiếp rồi, chị đi đây, mọi người nhớ về sớm nha."

So với trước kia, cách cư xử của nàng ít nhiều đã có thay đổi. Từ một Lam Thư Dung thờ ơ bây giờ lại dần dần lộ ra một ít màu sắc đáng yêu. Cái này phần lớn là nhờ công của Phạm Thanh Khê.

...

8 giờ tối, Phạm Thanh Khê đã trở về nhà. Cô tạm thời dẹp hết những công việc đang quấn quanh mình chỉ để kịp giờ phát sóng.

Gần một tuần trôi qua, hầu như mỗi ngày Lam Thư Dung đều gửi cho cô một tin nhắn. Nội dung tin nhắn của nàng rất đơn giản, đại khái là hỏi cô đã ăn cơm chưa, công việc có mệt không. Sau đó nàng lại kể cho cô nghe một ngày của mình.

Thỉnh thoảng cô sẽ đáp lại nhưng có đôi khi ngại thời gian quá muộn nên không hồi đáp. Nhưng có một chuyện cô đã dần dần hiểu rõ, những ngày không có Lam Thư Dung bên cạnh, ở nơi nào đó tận sâu trong trái tim cô dần dần hình thành một khoảng trống, để càng lâu khoảng trống đó lại càng lớn, dù cho cố gắng thế nào cũng không thể lấp đầy.

Trải qua chuyện lúc nhỏ cùng những năm tháng chỉ biết vùi đầu kiếm tiền, Phạm Thanh Khê vốn cho rằng bản thân sẽ không còn đối với chuyện gì có hứng thú nữa. Cô cũng cho rằng giấc mơ đau lòng kia sẽ theo cô cho đến khi chết mới thôi. Vậy mà chỉ cần được ôm nàng vào lòng, chỉ cần được ngửi mùi hương quen thuộc, cả người cô lại giống như bị thôi miên, rất nhanh mà chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà cô vẫn luôn rối rắm, nói đúng hơn là sợ hãi. Rốt cuộc thì Lam Thư Dung đối với cô có mấy phần chân thật. Liệu rằng hai người có giống như ba mẹ của cô, khởi đầu tốt đẹp, kết thúc lại toàn bi thương cùng thống khổ hay không.

Màn hình tivi đã chiếu xong phần giới thiệu, cảnh đẹp của Viễn Sơn đang dần hiện ra trước mắt.

Kể từ khi ghi hình kết thúc thời gian trôi qua cũng đã một tháng, có một số chuyện đối với cô đã dần trở nên mơ hồ. Nhưng mà từng cử chỉ, hành động của nàng cô vẫn còn nhớ rõ.

Cô nhớ nàng đã không tình nguyện như thế nào khi để những khách mời khác ăn món do cô nấu. Cô nhớ nàng không hề tỏ ra xa cách mà ngược lại ấm áp như ánh mặt trời. Cô nhớ những câu chuyện vụn vặt hai người thường hay nói với nhau, nhớ cả những nụ hôn chớp nhoáng sau ống kính.

Ký ức như một cuốn phim, một khi bắt đầu thì mãi không thấy điểm dừng.

Gần 10 giờ đêm, chương trình cũng kết thúc. Phạm Thanh Khê nhắm mắt, đẩy đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Cũng không biết giờ này Lam Thư Dung đang làm gì, đã quay phim xong hay chưa. Hình như cô đã quen với việc mỗi tối đợi nàng trở về, biết nàng vẫn thuận lợi thì mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.

Nói là ngủ, chẳng qua chính là để bộ não không phải làm việc nữa thôi. Dù sao cũng đã quen, mà quen rồi sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn nữa.

...

Hôm nay Lam Thư Dung làm việc đến rất muộn. Phần lớn các cảnh quay trong Song Nhạn đều là vào ban đêm, có cảnh rượt đuổi đánh nhau, có cảnh độc diễn dưới trời mưa. Quách Tử Du muốn mọi thứ diễn ra chân thật cho nên mới yêu cầu diễn viên phải tự mình xả thân, hòa mình vào nhân vật. Chỉ những trường hợp bất khả kháng mới được dùng đến diễn viên đóng thế.

Lam Thư Dung đối với chuyện này rất tán thành cũng rất phối hợp. Vị đạo diễn Quách này trong công việc đúng là không chê vào đâu được nhưng mỗi khi kết thúc công việc thì lại khác.

Lam Thư Dung có chút bực mình vì luôn bị làm phiền, Quách Tử Du đối với nàng hoàn toàn không có cố tình che giấu, ngược lại theo đuổi rất trắng trợn. Vì thế mỗi khi xong việc nàng đều nói với Tiểu Linh đóng cửa miễn tiếp khách.

Chỉ là chuyện này nàng còn chưa có nói với Phạm Thanh Khê. Thứ nhất hai người vẫn chưa xác định quan hệ, nàng nghĩ cô cũng không muốn quan tâm. Thứ hai, không hiểu sao nàng lại có chút chột dạ. Danh tiếng của nàng ngày trước cũng không phải quá tốt, nếu như để cô biết liệu cô sẽ có phản ứng thế nào?

Có đôi lúc nàng tự mình tưởng tượng ra cảnh tượng Phạm Thanh Khê sẽ vì nàng mà ghen tuông, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật ngọt ngào.

Cơn mưa vẫn chưa tạnh, xe đưa rước đã dừng ở bên ngoài. Nàng thay một bộ đồ mới, đem khăn quấn lại cơ thể còn đang thấm ướt vì dầm mưa.

Lâm Tiểu Linh cầm theo một cây dù lớn giúp nàng che chắn, hai người dùng tốc độ nhanh nhất có thể để lên xe, tránh để Quách Tử Du bắt được.

Nhưng mà trốn được Quách Tử Du lại không né được Phương Tử. Hôm nay cô ta vừa gia nhập đoàn, từ sáng đến giờ họ có vài cảnh chung, xem như cũng thuận lợi. Chỉ là nàng lại quên mất ở bên ngoài hai người vẫn là đối thủ không đội trời chung. Địa vị của nàng ngày càng được nâng cao thì Phương Tử lại càng ganh ghét.

"Lam Thư Dung, đi nhanh như vậy làm gì? Muốn tránh tôi sao?"

Lam Thư Dung dừng bước, Tiểu Linh cũng dừng theo, cô nàng thay Lam Thư Dung liếc xéo Phương Tử một cái.

Lam Thư Dung mỉm cười, nụ cười có hơi châm chọc: "Tôi thấy cô đánh giá cao bản thân rồi, cô không đáng để tôi phải né tránh."

Phương Tử khoanh tay trước ngực: "Phải vậy không? Ah, tôi quên mất cô đây là nữ chính, tôi chỉ là vai phụ."

Lam Thư Dung liền cho Phương Tử một cái nhướng mày: "Hôm nay cô lại thông minh như vậy."

"Tôi thấy cô ôm được cái đùi to Quách Tử Du, đương nhiên không dám đắc tội rồi."

Phương Tử tám phần là muốn khiêu khích, chuyện Quách Tử Du đối với Lam Thư Dung thiên vị cả đoàn làm phim đều biết. Cô ta vừa đến cũng được kể lại, đương nhiên là không muốn bỏ qua.

Lam Thư Dung cũng không muốn đôi co với cô ta nữa, hôm nay quay trễ như vậy, nàng lại dầm mưa, đang có chút mệt. Vì thế liền xoay lưng bỏ đi.

Phương Tử không cam lòng nói vọng theo: "Lam Thư Dung, bị tôi nói trúng tim đen rồi sao? Đừng để tôi tìm được chứng cứ."

...

Tiểu Linh tỏ ra bất bình thay Lam Thư Dung, cô nàng muốn giậm chân: "Cô ta nghĩ ai cũng như cô ta, chị Dung, sao lúc nãy không mắng lại ah."

Lam Thư Dung chỉ nói: "Chị sợ tốn thời gian."

Nàng còn phải trở về nhắn tin cho Phạm Thanh Khê, không thể ở đây cùng cô ta nháo được.

Lâm Tiểu Linh gật đầu, đưa cho Lam Thư Dung một cái iPad: "Chị Dung, đây là số liệu tập phát sóng hôm nay, chị Đàm kêu em đưa chị xem. Rating phá 3 đó nha, còn có mấy cái khác đều đứng đầu. Chị Dung, chị thật lợi hại."

"Chương trình cũng đâu phải có một mình chị. Nhưng mà xem ra Hỷ Tinh Phong Lạc lần này thắng lớn rồi."

Nàng thay cô cảm thấy vui mừng.

"Đúng vậy ah, chờ đến khi đi hết 10 tập, chắc chắn thu về không ít. Nhưng mà chị vẫn chưa cho em biết đội nào giành chiến thắng nha."

Lam Thư Dung gõ đầu cô nàng một cái: "Đừng nhiều chuyện."

Tiểu Linh xoa xoa cái đầu: "Biết rồi ah, em chỉ tò mò thôi."

Dù đã ký hợp đồng bảo mật nhưng cũng không phải không thể nói cho Tiểu Linh biết. Nàng chỉ là muốn đùa cô nàng một chút, như vậy mới thú vị.

Về đến khách sạn, nàng lại chạm mặt Bạch Mộng. Người kia đối với nàng vẫn là thái độ lễ phép chuẩn mực. Cảnh quay chung của hai người thực sự rất nhiều, Lam Thư Dung cũng không muốn giữ khoảng cách quá xa nữa cho nên cũng cùng Bạch Mộng nói vài câu.

Đợi khi nàng đi rồi, Trợ lý của Bạch Mộng mới nói với cô ta mấy câu gì đó.

Bạch Mộng đáp: "Trước tạo mối quan hệ đã, chuyện kia tính sau."

"Dạ."