Không Đoán Được

Chương 52: Bởi vì nhớ cô




Sáng ngày chủ nhật, Lam Thư Dung quen cửa quen ngõ chạy đến chỗ bà ngoại Đường ở ngoại ô. Trước khi đi nàng đã nhắn cho Phạm Thanh Khê một cái tin nhắn, hiện tại còn chưa thấy phản hồi, đoán chừng là đang bận.

Cửa ngoài không khóa, nàng cẩn thận đi vào rồi lên tiếng gọi. Bà ngoại Đường nghe thấy động tĩnh liền bước ra. Lam Thư Dung nhìn thấy bà thì chủ động lên tiếng trước.

"Bà ngoại, là con."

Bà ngoại Đường cũng không biết nàng sẽ đến nên khi nhìn thấy không khỏi tỏ ra bất ngờ.

"Thư Dung sao? Con đến sao không nói với bà, Thanh Khê hôm nay không có ở nhà ah."

Lam Thư Dung mỉm cười rạng rỡ, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay Đường Lan: "Là con muốn tạo bất ngờ cho bà nha."

Đường Lan gật đầu mấy cái, sau đó kéo nàng đi vào trong: "Đến ngồi xuống, để bà nhìn xem, lâu như vậy không đến thăm bà, lại gầy đi rồi thì phải."

Nàng hơi lắc đầu: "Sắp tới phải quay bộ phim mới nên mới cố tình giữ dáng, bà ngoại không cần lo lắng."

Đường Lan có hơi nhíu mày: "Vậy sao được, sức khỏe là trên hết, việc giữ dáng gì đó tính sau. Lát nữa bà kêu chị Vân nấu cho con mấy món bồi bổ."

Lại gõ tay nàng một cái, bà nói: "Không được từ chối."

"Dạ, vậy thì lát nữa con sẽ đến phụ một tay."

Thật ra việc giữ dáng là ý muốn của Đàm Nhiên, trên tinh thần kính nghiệp nàng vẫn phải tuân theo. Cơ mà tạng người của nàng vốn ăn bao nhiêu cũng không mập, chỉ một bữa ăn cũng không cần quá để ý.

Đường Lan lúc này mới hài lòng nở nụ cười, bà bảo nàng ngồi đó rồi đi vào trong tìm kiếm thứ gì đó.

Một lát sau, bà mang theo một đĩa bánh cùng ấm trà ra tới. Lam Thư Dung lập tức đứng dậy nhận lấy: "Bà ngoại, sao bà không kêu con vào bưng ah."

Đường Lan tỏ vẻ không sao, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Đều là người một nhà, khách sáo làm gì. Con ăn thử đi, là bánh chị Vân con làm đó."

Lam Thư Dung vì ba chữ "người một nhà" mà có hơi đỏ mặt, nhưng thái độ vẫn vô cùng bình tĩnh: "Chị Vân làm chắc chắn là ngon rồi."

Nói xong nàng lấy cái bánh cắn một miếng, ánh mắt đều là ý cười.

"Mấy hôm nay mở tivi lúc nào cũng thấy một đoạn giới thiệu chương trình sắp tới của hai đứa, bà rất hiếm khi thấy Thanh Khê cười, nhưng bên cạnh con nó lại cười vui vẻ như vậy, haha."

Lam Thư Dung nhớ ra đúng là trong đoạn trailer có một cảnh Phạm Thanh Khê quay sang nhìn nàng nở nụ cười ấm áp. Lúc xem đến đoạn đó chính bản thân nàng cũng thấy xung quanh ngập tràn hơi thở ngọt ngào.

Nàng gật đầu: "Chuyến đi này chị ấy cười nhiều hơn thường ngày."

Đường Lan nghe vậy thì càng tò mò, bà nhích lại gần nàng: "Đến kể bà nghe vài chuyện ở Viễn Sơn đi, bà hỏi mấy lần nhưng con bé Thanh Khê bận quá."

Lam Thư Dung đương nhiên không từ chối, nàng ngoan ngoãn đem cảnh đẹp, món ngon ở Viễn Sơn kể qua một lượt. Còn có mấy kỷ niệm đáng nhớ ở chỗ kia.

"Bà ngoại không biết đâu, bọn con bị nhốt trên đảo tận ba ngày, còn không được tắm đó, huhu. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy toàn thân đều bốc mùi."

Đường Lan nghe xong cười muốn ra nước mắt, bà nói: "Bà có thể tưởng tượng tới cảnh đó, quả thực là không dễ dàng, haha."

Lam Thư Dung bĩu môi: "Bà ngoại, bà đừng cười con."

Nàng cũng rất muốn tắm nha, nhưng nước biển lại mặn như vậy, tắm sẽ càng thêm khó chịu hơn.

Vừa lúc này Lã Thụy Vân từ ngoài bước vào, nhìn thấy Lam Thư Dung vẫn là tỏ ra bất ngờ: "Ủa Thư Dung, đến từ khi nào?"

Lam Thư Dung đứng dậy mỉm cười với Lã Thụy Vân: "Em đến chưa lâu, chị Vân đi chợ về sao?"

Lã Thụy Vân gật đầu: "Đúng đúng, hôm nay em ở lại ăn cơm nha."

"Dạ được, em còn định làm phụ bếp cho chị đó."

Lã Thụy Vân ngoắc ngoắc nàng: "Đến đây, giúp chị lặt rau là được."



"Ây, được rồi."

Nàng cũng muốn trổ tài nấu nướng, nhưng mà ở chỗ này không làm vẫn hơn, dù kỹ năng nấu nướng đã tốt hơn nhưng ngộ nhỡ gặp trục trặc mọi người không có cơm ăn thì thật có lỗi.

Nhà bếp nhanh chóng vang lên những âm thanh quen thuộc, Đường Lan cũng theo đến phụ nàng lặt hết mớ rau. Lã Thụy Vân vừa sơ chế nguyên liệu vừa không ngừng miệng hỏi thăm nàng về chuyến đi đến Viễn Sơn.

"Mới nghỉ ngơi chưa bao lâu lại phải đi tiếp, sao không nói Thanh Khê cho con nghỉ thêm một thời gian?"

"Chuyện này chị ấy cũng không thể quyết định, thời gian vào đoàn là do phía đoàn làm phim đặt ra. Đợi quay phim bộ này xong con sẽ nghỉ ngơi lâu hơn, đến lúc đó lại đến chơi với bà ngoại và chị Vân."

Đường Lan gật đầu: "Được được, bà ngoại chờ phim mới của con."

Hôm nay Lam Thư Dung không có ý định trở về, so với chỗ kia chỉ có một mình thì nàng lại thích không khí ấm áp ở chỗ này hơn. Chỉ là ngày mai phải phiền Tiểu Linh đến đây một chuyến để đón nàng, bởi vì trưa mai là phải lên máy bay.

"Bà ngoại, tối nay con có thể ở lại đây không?"

Nàng biết bà ngoại Đường sẽ không từ chối hoặc là đến chiều sẽ chủ động giữ nàng lại, nhưng mà nàng vẫn không nhịn được xác nhận một chút.

"Sao lại không haha. Tối nay con ngủ ở phòng của Thanh Khê đi, lát nữa bà kêu chị Vân con vào dọn dẹp."

Nàng xua tay: "Không cần đâu, con tự mình làm là được."

"Vậy cũng được, dù sao hôm nào chị Vân con cũng dọn, có thể ngủ luôn cũng được."

"Dạ, con biết rồi."

...

Phạm Thanh Khê lần này đi công tác ở tận Cẩm Châu, cách Lạc Dương 3 giờ bay. Chờ khi cô xong việc đồng hồ đã chỉ 7 giờ tối.

Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa có thời gian nhìn đến điện thoại, tin nhắn của Lam Thư Dung vẫn lẳng lặng nằm đó. Không chỉ một mà là hai.

Lam Thư Dung: [Tôi đang đến nhà cô.]

Lam Thư Dung: [Đêm nay tôi không về, mượn tạm phòng cô vậy.]

Phạm Thanh Khê đưa tay miết màn hình di động, chân mày hơi giãn ra, cũng không biết đang nghĩ gì.

"Phạm tổng, bây giờ chúng ta về khách sạn trước hay là..."

"Đặt vé máy bay, chúng ta về Lạc Dương."

Mạnh Nguyệt Chi không hỏi thêm, trực tiếp gật đầu: "Tôi đi sắp xếp."

Theo kế hoạch ban đầu bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở Cẩm Châu một đêm, đến sáng mới bay trở về. Nhưng Phạm Thanh Khê lại đột nhiên thay đổi như vậy, chắc là có việc cần giải quyết.

Chỉ là Mạnh Nguyệt Chi không ngờ, cái việc mà cô cho rằng Phạm Thanh Khê muốn giải quyết đó chính là muốn nhìn thấy Lam Thư Dung.

...

Bây giờ cũng chưa phải mùa cao điểm nên vé máy bay đặt được rất nhanh, 8h30 máy bay sẽ cất cánh, làm thủ tục xong cũng vừa khớp thời gian.

Về đến Lạc Dương là 12 giờ đêm, Phạm Thanh Khê lại lái xe một mạch đến ngoại ô. Đường rất vắng, một tiếng đồng hồ sau xe đã đậu trước cửa nhà. Cơn mưa hè cũng đột ngột rơi xuống, nước dội vào thềm nhà rồi bắn ra tung tóe.

Cô đẩy nhanh bước chân, đưa tay che trên đỉnh đầu, rốt cuộc vẫn không ngăn được một chút ướt át.

Mặc dù biết về đến nơi sẽ rất trễ, Lam Thư Dung có lẽ cũng đã đi ngủ mất nhưng cô vẫn là muốn trở về. Ngày mai nàng đã vào đoàn, đi một lần tận hai tháng. Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng ngực cô lại có cảm giác gì đó rất lạ, rất khó giải thích.

Phạm Thanh Khê đem chìa khóa mở cửa nhà, động tác rất nhẹ, một chút âm thanh phát ra cũng không có.

Sau khi vào được nhà, cô liền tháo giày, thả nhẹ bước chân. Đi được mấy bước thì nghe thấy một giọng nói không thể quen thuộc hơn.



"Là ai đó?"

Lam Thư Dung vẫn chưa ngủ, đến giờ này Phạm Thanh Khê vẫn chưa phản hồi khiến nàng có chút bồn chồn khó chịu. Vốn định ra đây rót ly nước uống cho hòa hoãn tâm tình, không ngờ lại bắt gặp một người lén la lén lút đi vào nhà.

Nàng lấy hết can đảm nói ra câu đó, nếu không may gặp phải kẻ xấu cái mạng này của nàng xem như xong rồi, sẽ không còn cơ hội gặp Phạm Thanh Khê đó.

Lam Thư Dung dường như muốn nín thở tới nơi, nàng đưa mắt nhìn xung quanh xem có vật dụng gì có thể dùng được hay không, nhưng mà trước khi nàng kịp tìm thấy thì đã được trấn an.

"Là tôi."

Phạm Thanh Khê từ từ bước đến, gương mặt của cô càng ngày càng rõ. Sau khi nhìn kỹ, Lam Thư Dung hơi mím môi.

"Phạm Thanh Khê, sao cô lại về giờ này? Cô mắc mưa sao?"

Nàng nói xong thì trực tiếp nắm tay cô kéo vào phòng, chụp lấy một cái khăn: "Mau lau khô, tôi giúp cô chuẩn bị nước nóng."

Phạm Thanh Khê không có từ chối, cô khẽ đáp: "Được."

Bà ngoại Đường đã ngủ say, hoàn toàn không biết sự xuất hiện của Phạm Thanh Khê cũng không biết những chuyện xảy ra vào đêm nay.

Phạm Thanh Khê sau khi tắm xong thì trở về phòng, cô ngồi xuống giường, Lam Thư Dung liền mang theo máy sấy tóc chạy đến: "Lần sau khuya như vậy đừng gội đầu, sẽ rất nguy hiểm."

Nàng vừa nói vừa thành thục giúp cô sấy tóc, có vài giọt nước còn chưa kịp khô từ từ lăn xuống, rơi ở xương quai xanh.

Bây giờ trên người của cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa thoải mái, Lam Thư Dung thì chính là váy ngủ có màu sắc tương đồng. Ánh đèn vàng có chút hư ảo, soi lên hai người vừa hay lại tạo nên một bức tranh vô cùng ấm áp.

"Không phải nói đi công tác sao, sao đột nhiên lại trở về?"

Phạm Thanh Khê thả nhẹ âm thanh: "Công việc đều đã xong hết nên muốn trở về."

Dừng một chút cô lại hỏi: "Sao cô vẫn chưa ngủ?"

Bây giờ chắc cũng đã hơn 1 giờ sáng, trông bộ dạng Lam Thư Dung lại còn tỉnh táo như vậy.

Lam Thư Dung cũng không cố che đậy làm gì, nàng nói: "Bởi vì nhớ cô."

Bốn chữ đơn giản này không biết vì sao lại biến thành một nốt nhạc, nó ở trong lòng Phạm Thanh Khê không ngừng vang vọng.

Cô im lặng một chút rồi mới đứng lên: "Tôi đi lấy thêm chăn."

"Phạm Thanh Khê."

Âm thanh của nàng đúng lúc cản lại bước chân cô, Phạm Thanh Khê hơi nghiêng đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Lam Thư Dung.

"Lần trước trên đảo cô đã hứa nếu như chúng ta chiến thắng cô sẽ đáp ứng tôi một chuyện. Còn nhớ không?"

Phạm Thanh Khê hơi gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.

Lam Thư Dung mỉm cười, ánh đèn vào hắt lên khiến cho nụ cười của nàng càng thêm mê hoặc.

"Tôi muốn..."

Những từ sau đó không có cơ hội được thốt ra mà trực tiếp bị cuốn vào giữa môi và lưỡi.

Phạm Thanh Khê bị nàng áp lên tường, đôi môi lập tức bị bao phủ trong mật ngọt.

Nàng bắt đầu rất nhẹ nhàng, nhưng hình như càng thưởng thức càng lưu luyến, lại muốn nhiều hơn nữa.

Lam Thư Dung cũng không nghĩ nhiều, nàng trực tiếp đem đầu lưỡi cạy mở khoang miệng người kia rồi chui vào đó bắt đầu khám phá.

Qua một hồi lâu, Phạm Thanh Khê cũng bắt đầu đáp lại, nụ hôn của hai người dần dần trở nên ướt át, cũng không biết ai nắm quyền chủ động, cứ như vậy càng lúc càng thêm mơ hồ.