Không Đoán Được

Chương 49: Phao cứu mạng




Có trời mới biết Sở Tuyên đã chạy đến Làng Thất Tú từ rất sớm, Hứa Nghiệp Thành cũng đã tranh thủ theo sau.

Nơi họ đang ngồi lại chính là nhà của trưởng làng, ông ta năm nay đã ngoài tám mươi, có một thằng cháu nội không được thông minh cho lắm, nói đúng hơn chính là bị thiểu năng.

Theo lời kể của ông ta, chỗ này chỉ có hơn hai mươi hộ gia đình, nhìn tới nhìn lui đều quen mặt. Chiếc xe bán tải của đám người tổ sản xuất lại ngẫu nhiên trở thành tâm điểm.

Trần Túc bặm môi: "Ông nội, ông nội, tiểu Hà về rồi kìa."

Việc Trần Túc yêu thích nhất chính là mỗi ngày ngồi trước cửa đợi Đỗ Nhược Hà đi hái nấm trở về, mà Đỗ Nhược Hà đối với hắn hình như không có mấy phần thiện cảm, cô nàng chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi.

"Tiểu Hà, tiểu Hà, đợi tôi với."

Trần Túc và Đỗ Nhược Hà bằng tuổi, đã được hứa hôn với nhau, nhưng mà xem ra chỉ có một mình Trần Túc là tình nguyện.

Việc này cũng rất dễ hiểu, phong tục ở đây trọng nam khinh nữ, trọng người giàu khinh người nghèo. Ở cái làng nhỏ này thì chỉ có nhà của trưởng thôn là có điều kiện nhất. Cho nên dù cho hắn có thiểu năng thì vẫn có khối người muốn đem con gái gả cho hắn, gia đình Đỗ Nhược Hà là một trong số đó.

Trần Tồn bận tiếp khách, xua tay nói với Trần Túc: "Đi tìm tiểu Hà chơi đi."

Trần Túc lập tức vui vẻ mà đuổi theo Đỗ Nhược Hà. Nhà của cô ở cuối con đường, phải đi thêm một đoạn mới tới.

Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê đã nhìn thấy đám người tổ sản xuất nên dừng lại. Hứa Nghiệp Thành hớn hở ra chào hỏi.

"Tôi còn tưởng sẽ không có ai tìm được chỗ này."

Lam Thư Dung chưa kịp trả lời đã thấy một tia máu bắn vào mặt mình, nàng mở to mắt, chữ đều nghẹn ở họng.

Phạm Thanh Khê cũng không thoát khỏi, mặt mày đầy máu.

Hứa Nghiệp Thành thấy hai người còn chưa hiểu chuyện gì mới liên tiếng giải thích: "Đó là phong tục ở đây, giết chim sẻ đón khách."

"Còn có, không được mang giày, phải đổi thành dép rơm."

Lam Thư Dung ngậm một họng khí, hai má đều phồng lên. Phạm Thanh Khê rút ra một miếng khăn giấy, thay nàng lau mặt.

"Có chỗ rửa không?"

Hứa Nghiệp Thành chỉ vào cái giếng ở đằng xa, Lam Thư Dung liền giậm chân đi tới.

Cũng không biết đây lại là cái tập tục kỳ quái gì.

"Họ cứ như vậy mà giết bọn chúng sao, thật tàn nhẫn."

Cái này là nói với Phạm Thanh Khê, chỗ này ngoài cô cũng không có ai nghe thấy.

Nhưng mà không ngờ Đỗ Nhược Hà quay lại lấy nước vừa hay nghe được, cô ấy đáp: "Còn có những chuyện tàn nhẫn hơn."

Ví dụ như nếu cô không chịu lấy Trần Túc thì sẽ trực tiếp bị thả xuống cái giếng này, sống chết mặc kệ.

Lam Thư Dung mím chặt môi: "Không thể thay đổi sao?"

Đỗ Nhược Hà hiếm khi mỉm cười, nụ cười có chút chua chát.

Cô chỉ mới mười sáu tuổi, ở chỗ này chịu cực chịu khổ. Hết bị mẹ ghẻ hành hạ thì bị bà nội chửi rủa, cha cũng không thèm quan tâm. Trong mắt họ chỉ xem đứa cháu trai kia là bảo bối, cô thì không khác nào con súc vật nuôi trong nhà.

Họ ép cô lấy Trần Túc vốn là để lấy tiền cho đứa em trai kia đi học. Cô không tình nguyện thì cũng phải tình nguyện.

Lúc nãy trên đường đi nói không ít chuyện, Đỗ Nhược Hà dần dần tin tưởng hai người Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê hơn, thái độ cũng bớt đi mấy phần cảnh giác.

Thật ra cô còn rất nhỏ, chẳng qua là do hoàn cảnh sống mài giũa mới khiến cô trông có vẻ trưởng thành hơn so với lứa tuổi. Nếu như bây giờ có một ai đó bước đến, che chở cho cô, cô sẽ lập tức lộ ra yếu đuối.

"Trong làng có trường học không?"

Lam Thư Dung hỏi.

Đỗ Nhược Hà gật đầu: "Có, nhưng chỉ dành cho đám con trai."

Trường học rất nhỏ, nói đúng hơn là một căn nhà tranh đặt thêm mấy cái bàn. Thầy giáo thích thì dạy, không thích thì thôi, số ngày say xỉn còn nhiều hơn số ngày tỉnh táo.

Đỗ Nhược Hà tuy là con gái nhưng lại rất ham học, có mấy lần cô lén đứng ngoài cửa nghe giảng, bị thầy giáo phát hiện liền đuổi về.

Sau này nhờ Trần Túc một lòng si mê, năn nỉ ông nội và thầy giáo, bọn họ mới cho cô đứng ở cửa nghe giảng.

Đỗ Nhược Hà tư chất thông minh, học ít hiểu nhiều, dần dần mới hình thành nên nét tính cách cứng cỏi, cũng không chịu cúi đầu.

Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê nghe cô nàng kể qua một lượt, tâm trạng có chút chùng xuống. Chương trình sắp xếp cho họ đến đây hẳn là có mục đích.

Vì đã có người tìm được Làng Thất Tú nên những khách mời khác cũng được đưa đến đây. Rất nhanh mấy chiếc xe hơi lớn cùng xe tải đậu đầy từ đầu làng đến cuối làng, người dân không nhịn được vây xem, có chút tò mò rồi cũng có chút sợ sệt.

Đỗ Nhược Hà ngập ngừng một hồi mới hỏi nàng: "Các chị... từ đâu đến?"

Lần đầu tiên cô nàng chủ động hỏi chuyện, Lam Thư Dung trả lời rất cẩn thận: "Tụi chị đến từ Lạc Dương, là một nơi rất xa."

"Rất xa sao?"

Đỗ Nhược Hà hỏi lại.

Lam Thư Dung gật đầu.

"Đều đi bằng chỗ này đến sao?"

Ý của Đỗ Nhược Hà chính là mấy chiếc xe đang đậu đó.

Lam Thư Dung sợ giải thích quá nhiều cô nàng sẽ không hiểu, vì thế lại gật đầu: "Cơ bản là dùng chúng để đến đây."

"Con nhỏ kia, không về nấu cơm còn đứng đó làm gì, Phú Quý đói bụng rồi."

Người nói chuyện là bà nội của Đỗ Nhược Hà, giọng nói muốn bao nhiêu chán ghét liền có bấy nhiêu chán ghét.

Đỗ Nhược Hà liền dạ một tiếng, nhanh chóng xách thùng nước chạy đi mất.

Phú Quý kia chính là em trai của cô nàng, tên đầy đủ là Đỗ Phú Quý. Cậu ta ngoài cùng với cô có chung cái họ ra thì còn lại giống như người dưng. Nếu không ăn hiếp thì đã xem như may mắn.

Đỗ Nhược Hà đi rồi, hai người lại quay về chỗ của Hứa Nghiệp Thành, mấy khách mời lúc này đều đã đổi sang dép rơm, còn có "thưởng thức" máu chim sẻ.

Người chiến thắng xem như đã rõ, mọi người cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn bái phục khả năng suy luận của các cô.

"Nếu lúc đầu chúng tôi biết có chỗ này đã trực tiếp đến đây cho xong."

"Nói như cô thì hay rồi, chỗ này nằm ở hang cùng ngõ hẹp, chắc chỉ có đám người tổ sản xuất mới có thể tìm ra."

...

Bên này người dẫn chuyện "nước mắt lưng tròng" trao cho Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê phong thư cuối cùng, trong đó chỉ có mấy chữ: Chúc mừng đội thắng cuộc, các bạn làm được rồi.

Thật là sến súa!

Nhưng mà nhiệm vụ của họ cũng không đơn giản như vậy, yêu cầu cuối cùng chính là dùng toàn bộ số tiền kiếm được ở thử thách sáng tạo lần trước đổi thành nhu yếu phẩm thiết yếu đem tặng cho người dân nơi đây. Còn có, chỗ này sẽ xây một cái trường học, chi phí còn thiếu sẽ do phía đầu tư và một số nhà tài trợ phụ trách.

Lam Thư Dung không nhịn được lên tiếng hỏi: "Nếu đã xây trường, nam nữ đều có thể học đi?"

Trần Tồn có chút nhíu mày: "Sao có thể, chỗ này không cho con gái đến trường."

"Vậy việc xây trường còn có nghĩa lý gì?"

Giọng điệu của nàng rất không tốt, cũng không thèm chú ý tuổi tác của vị trưởng làng này.

"Cái cô này, nguyên tắc là phải tuân thủ."

Trần Tồn bắt đầu đem đạo lý ra nói một lượt, Lam Thư Dung đều không nghe lọt tai, trực tiếp quăng ánh mắt cho Phạm Thanh Khê.

Lúc này xem như cô cũng đã bỏ đi thân phận khách mời, ở chỗ này cô làm chủ.

"Ông Trần, trường học là do chúng tôi xây, ai có thể học chắc có thể quyết định nhỉ?"

Bà cụ trong nhà kéo tay Trần Tồn: "Ông xem chọc giận họ có khi nào họ đem tất cả mọi thứ trở về không?"

Trần Tồn suy nghĩ một lát, ngoài miệng chấp thuận, ông ta định bụng đợi mọi người đi hết rồi chẳng phải xong sao, chỗ này ông ta vẫn là lớn nhất.

Nhưng Phạm Thanh Khê làm sao không nhìn ra: "Chúng tôi sẽ cho ông viết cam kết, còn có, trường học sẽ mời người đến quản lý, cũng không phiền đến ông Trần đây."

Cô nói đến rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến Trần Tồn muối mặt.

"Được được, muốn sao cũng được, các người có tiền."

Triệu Gia Linh có chút không chịu được: "Đây là thái độ khi nhận sự giúp đỡ sao? Đạo diễn Hứa, anh có chọn nhầm nơi không vậy?"

Hứa Nghiệp Thành chỉ chỉ vào đầu, ý bảo muốn nơi này phát triển đầu tiên là phải thay đổi tư duy, phải đi từng bước.

Triệu Gia Linh cảm thấy mình không nên nói nữa.

Tổ sản xuất rất đông người, họ nhanh chóng đem đồ từ trên xe tải xuống phát cho từng nhà, các khách mời cũng đi theo.

Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê tìm đến nhà của Đỗ Nhược Hà, bà nội và người cha vô dụng đang ngồi ở phía trước. Đỗ Phú Quý đang chơi cùng mẹ cậu ta. Còn Đỗ Nhược Hà thì vẫn đang loay hoay trong bếp.

Bà nội Đỗ tỏ ra rất nhiệt tình: "Haha, mấy hôm trước nghe lão Trần nói có người đến tặng quà, còn tưởng là nói đùa."

Người dì ghẻ cũng xen vào: "Đúng đó, ây da đúng là quý nhân."

Cô ta lại gần nắm lấy bàn tay Lam Thư Dung: "Em gái này xinh đẹp như vậy, chắc hẳn rất có điều kiện nha, phải chi Phú Quý lớn một chút tôi có thể để nó đi theo cô."

Lam Thư Dung nhăn mày: "Đi theo tôi?"

Lại là cái logic gì nữa?

Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy ah, không phải các cô là nhà từ thiện sao? Xem như giúp chúng tôi cho đứa trẻ này học hành đàng hoàng, tích đức ấy mà."

Nói xong lại cười khà khà, giống như đó là lẽ đương nhiên.

Lam Thư Dung lẩm bẩm: "Tôi lại không có tốt bụng đến vậy."

Đỗ Nhược Hà ở bên trong vểnh tai nghe mọi người nói chuyện, cô nàng thực sự rất muốn ở chỗ Lam Thư Dung cùng Phạm Thanh Khê tìm hiểu về thế giới ngoài kia. Nhưng mà nếu bây giờ chạy ra chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.

"Nhược Hà đâu rồi?"

Lam Thư Dung hỏi.

Bà ngoại Đỗ có chút bất ngờ, từ khi nào mà Lam Thư Dung lại biết tên con nhỏ kia, bà cũng đâu có giới thiệu.

Đỗ Khai Dương bỗng dưng lên tiếng: "Ở trong bếp."

Hắn là cha của Đỗ Nhược Hà, nhưng trong cái nhà này mọi việc đều do mẹ và vợ quyết định, hắn vẫn luôn ngậm miệng.

Lam Thư Dung nhìn hắn ta một cái rồi hiên ngang đi vào bếp: "Nhược Hà."

Đỗ Nhược Hà rút người lại, liếc nhìn ở phía ngoài rồi mới đáp: "Chị."

"Quên mất chưa giới thiệu, chị là Lam Thư Dung, chị ấy là Phạm Thanh Khê."

Nàng vừa nói vừa kéo tay cô.

Đỗ Nhược Hà gật đầu: "Hai chị, chừng nào thì rời khỏi?"

"Chắc là chiều hoặc tối nay, ngày mai mọi người phải bay về Lạc Dương rồi."

Bỏ đi một khoảng thời gian, công việc chắc đang chất đống, nhất là những nghệ sĩ đang ở đỉnh cao sự nghiệp như nàng.

"Ồ."

Đỗ Nhược Hà cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Con nhỏ kia, cơm nước tới đâu rồi?"

Lại là giọng nói chói tai của bà nội Đỗ.

"Dạ, xong ngay."

Đỗ Nhược Hà đứng dậy, quen tay quen chân mà dọn cơm. Lam Thư Dung đứng nép sang một bên, cùng với cô nàng tạo ra khoảng cách.

Dường như nhà họ Đỗ cũng không lịch sự đến mức mời người ở lại dùng cơm, ngược lại người phụ nữ kia lại xòe tay: "Tháng sau con nhỏ này sẽ lấy chồng, các cô chắc không đến được, như vậy có phải nên gửi chút tiền mừng trước không?"

Lam Thư Dung há miệng: "Cái gì? Nhược Hà mới mười sáu tuổi?"

"Vậy là cô không biết rồi, ở đây mười sáu tuổi lấy chồng là đã quá muộn, năm nay nó không lấy sẽ bị dìm cho chết."

Có một luồng khí nóng trực tiếp xông lên đỉnh đầu, cả người Lam Thư Dung muốn bốc hỏa: "Cái chỗ này của các người còn có nhân quyền không?"

Bỗng dưng bị hỏi như vậy, người phụ nữ có chút hốt hoảng: "Nhân quyền gì chứ, toàn mấy thứ không đâu, phong tục xưa nay phải tuân theo, để nó lấy tiểu Túc, ăn sung mặc sướng còn muốn gì."

"Chúng tôi cũng đâu có ép, con nhỏ, mày nói đúng không?"

Khóe mắt Đỗ Nhược Hà ửng đỏ, hai tay nắm chặt, sau đó gật đầu.

Nhưng mà Lam Thư Dung biết, đó là ánh mắt không tình nguyện.

"Được rồi, nếu không giúp được gì thì đi đi, tránh mất thời gian. Nhà chúng tôi đang ăn cơm."

Vong ơn như vậy sống hai mươi mấy năm Lam Thư Dung mới lần đầu gặp. Nàng rất muốn giậm chân nhưng bị Phạm Thanh Khê cản lại.

Lúc nãy cô vừa đi đâu đó trở vào. Bây giờ lại cho nàng một ánh mắt trấn an, sau đó từ biệt ra về.

Xa xa vẫn còn nghe thấy mấy âm thanh chửi mắng.

"Hôm nay mày vừa nấu cơm vừa ngủ hả? Định nấu cho heo ăn sao?"

"Mày quỳ xuống, ăn hết cho tao."

...

Đỗ Nhược Hà vẫn tỏ ra rất kiên cường, cho dù đòn roi trút xuống vẫn mím môi không khóc.

Trong tay cô siết chặt một tờ giấy, giống như đó là tấm phao cứu mạng của mình.

...

Chiều tối, tiếng động cơ lần lượt vang lên. Trên mấy chiếc xe tải chở đồ vốn trống rỗng giờ đây lại có thêm một hơi thở gấp gáp.

Đó lại là một quyết định vô cùng quan trọng.