Không Đoán Được

Chương 42: Ngoan, nghe lời!




Khi gần đến nơi, gió cũng không còn mạnh như lúc nãy. Lam Thư Dung mơ hồ tỉnh dậy, rồi lại bị cảnh vật trước mắt làm cho choáng ngợp.

Hòn đảo không lớn, xung quanh được bao bọc bởi những vách đá hình dáng rất đặc biệt. Chỗ thì nhọn hoắt, chỗ thì được mài nhẵn, còn có rất nhiều loài chim biển đang bay lượn xung quanh khiến người ta không nhịn được mà cảm thán.

Lam Thư Dung dụi dụi mắt rồi cong môi mỉm cười: "Đẹp quá!!! Sao tôi lại có cảm giác chúng ta đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải thực hiện thử thách nha."

Thật ra làm gì có chỗ nghỉ dưỡng nào như vậy, nhưng so ra cách nghĩ này cũng không tệ, ít nhất sẽ giảm bớt một chút áp lực cùng lo lắng.

Người dẫn chuyện lúc này cũng vừa hoàn hồn, quay sang nói với hai người: "Phạm tổng, Lam lão sư, trên kia chúng tôi có lắp một cái máy quay cố định, tất nhiên không thể góc nào cũng có thể quay được, cho nên làm phiền hai vị nhất định đừng quên mở camera hành động nha. À giống như lúc nãy, nếu ghi lại thì thật thú vị."

Đương nhiên đó chỉ là chút tiếc nuối nhỏ, bởi vì dựa vào trạng thái lúc nãy đúng thật là khó ai còn có thể nhớ đến việc quay phim.

"Được rồi, chúng tôi nhớ rồi."

Một lát sau cano cập bến, Phạm Thanh Khê không đợi người lái cano đến đã có thể dễ dàng bước xuống, sau đó chủ động đưa tay đỡ lấy Lam Thư Dung. Đối với sự săn sóc này, nàng tỏ ra rất hưởng thụ, cũng quên mất việc bản thân vừa mới nãy đã chật vật như thế nào.

Chân vừa chạm đất, làn gió nhẹ cũng vừa lúc thổi qua, có một hương vị tươi mới khó diễn tả. Nhưng mà hình như có gì đó không đúng lắm.

Lông mày Lam Thư Dung chau lại, đưa mắt nhìn Phạm Thanh Khê, có chút bất đắc dĩ: "Chúng ta thực sự phải mặc bộ đồ này, không tắm rửa suốt ba ngày sao?"

Trên người của họ, ngoài phần thân được áo phao che lại, còn lại không có chỗ nào không bị nước biển thấm vào, cảm giác dính dính rất khó chịu.

Phạm Thanh Khê cười cười: "Trước cởi áo khoác ra, lát nữa đi kiếm ít củi rồi đốt lửa hong khô. Chịu khó một chút."

Lam Thư Dung ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Trước khi đặt chân xuống đây, Phạm Thanh Khê đã quan sát tổng thể. Bởi vì là đảo hoang nên hệ sinh thái nơi đây khá tốt, có thể kiếm củi, không chừng còn có thêm vài phát hiện thú vị.

Trong đầu cô đã bắt đầu mường tượng được cách làm sao để có thể vui vẻ trải qua ba ngày này.

Người dẫn chuyện nãy giờ ở một chỗ quay xong một đoạn giới thiệu sau đó mới tìm đến hai người dặn dò: "Đã đưa hai vị tới nơi an toàn, nhiệm vụ của tôi xem như đã hoàn tất. Chúc hai vị thuận lợi, hy vọng không nhận được tín hiệu rút lui quá sớm."

Lam Thư Dung khoanh tay trước ngực rồi bĩu môi: "Tôi mới không có rút lui. Phạm Thanh Khê, cô nói phải không?"

Phạm Thanh Khê nhìn nàng, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."

Người dẫn chuyện nghe vậy lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới lên cano trở về. Chiếc cano càng chạy càng xa, đợi đến khi nó biến thành một cái chấm nhỏ trên mặt biển bao la thì hai người mới xoay lưng trở vào.

"Phạm tổng, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Phạm Thanh Khê đảo mắt nhìn nàng: "Đói bụng chưa?"

"Tôi không có dễ đói như vậy, chỉ là có chút khó chịu."

Dư âm lúc nãy vẫn còn đó, không riêng gì Lam Thư Dung mà Phạm Thanh Khê cũng có chút chưa thích ứng.

"Vậy chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước, chuyện ăn uống tôi sẽ tìm cách."

Hai người lại đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái hang tương đối sâu có thể dùng làm nơi trú ẩn. Phía trên hang động đã lắp sẵn một cái máy quay phim hướng vào trong.

Thì ra tổ sản xuất đã chuẩn bị sẵn, cũng không đến mức khiến khách mời phải dãi nắng dầm sương, lang thang không có chốn về.

Nhưng mà nói thì nói như vậy nhưng thực chất chỗ này ngoài có thể che mưa tránh nắng thì cũng không có thêm vật dụng gì khác. Phạm Thanh Khê đem bình nước trên tay đặt xuống rồi nói với Lam Thư Dung.



"Cô ngồi đây nghỉ ngơi trước, tôi đi kiếm ít củi."

Đúng thật là rất giống trong mấy phim cổ đại, nam nữ chính cùng rơi xuống hang động, sau đó dựa vào nhau sống sót rồi nảy sinh tình cảm.

Lam Thư Dung nghĩ nghĩ, lại có một chút ảo tưởng, không biết sau lần trở về này khoảng cách giữa họ có kéo gần hơn nữa được hay không?

Phạm Thanh Khê đi rồi, Lam Thư Dung ở chỗ này cũng không thực sự ngồi yên. Nàng dùng tay phủi sạch một góc nhỏ sau đó chạy đi tìm một ít lá cây lót vào.

Ngày trước đi quay phim cũng không ít lần phải chịu khổ, có những cảnh quay yêu cầu diễn viên phải tự mình lăn xả. Tuy có đôi lúc phi lý nhưng không phải là không thể vận dụng.

Chờ đến khi Lam Thư Dung biến một góc hang động thành một "chiếc giường", Phạm Thanh Khê cũng mang theo một bó củi trở về.

Mỗi người một việc, cảm giác rất hòa hợp, trong phút chốc Phạm Thanh Khê cũng sinh ra ảo giác.

"Về rồi sao? Thế nào, tôi cũng được việc lắm đúng không?"

Phạm Thanh Khê không có trả lời mà lại hỏi nàng: "Lạnh không, trước sưởi ấm cái đã."

Cô nói xong thì bắt đầu bận rộn, chẳng mấy chốc đã đem ngọn lửa thắp lên.

"Tôi nhận ra cô biết rất nhiều thứ nha."

Đúng thật là biết rất nhiều thứ, từ kiến thức vĩ mô đến vi mô, rồi cả những kỹ năng sống cơ bản như thế này.

Bầu không khí rất hòa hợp, thế nên Phạm Thanh Khê cũng nói nhiều hơn đôi chút: "Những thứ này đều do bà ngoại dạy cho."

Nhắc đến Đường Lan, Lam Thư Dung lại nói: "Đợi đến khi trở về tôi muốn đến thăm bà ngoại. Ừm, nếu được thì ở lại mấy ngày, chắc cô không có ý kiến đâu đúng không?"

Đã nói như vậy, cô còn có thể có ý kiến gì. Đôi khi lại nghĩ rằng, có thêm một người bầu bạn với bà ngoại cũng tốt.

Hay nói đúng hơn, bên cạnh có thêm một người cũng tốt...

Những cơn gió biển bị cản bên ngoài vách đá, hơi ấm từ ngọn lửa cũng từng chút lan ra. Lam Thư Dung ngồi một lát thì cơn buồn ngủ lại ập tới. Qua thêm mấy phút nữa thì đầu của nàng đã dính vào bả vai Phạm Thanh Khê.

Có lẽ là do việc di chuyển quá cực nhọc, vả lại ở lại cái chỗ này thì ngủ cũng là một cách giải quyết vấn đề rất tốt.

Phạm Thanh Khê nhìn nàng một lát, vẻ mặt vô hại này đúng thật càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Xem như là một loại thử nghiệm, cô ngồi thêm một lát rồi cũng nhắm mắt mà chìm vào giấc ngủ.

...

Thời gian cứ thế trôi qua, cảnh vật tốt đẹp, hai người dựa vào nhau mà ngủ. Không biết từ khi nào đầu của cô cũng đã nghiêng sang một bên tựa vào đỉnh đầu nàng, mùi hương từ mái tóc tỏa ra, hòa quyện vào nhau, thêm vào đó là... một ít vị mặn của muối.

Ánh chiều dần buông, màu vàng nhạt dịu dàng dừng trước cửa hang động. Có mấy chú chim bay qua bay lại, giống như đang tìm kiếm điều gì đó.

Lam Thư Dung từ từ mở mắt rồi bị chính trạng thái hiện tại làm cho ngây ngốc.

Ngủ ngồi trong thời gian dài, vốn sẽ rất khó chịu. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy thoải mái nhiều hơn. Có lẽ là do bờ vai cùng hương thơm trên người của người kia quá đỗi dễ chịu, làm cho nàng tạm thời quên mất đi thực tại.

Lam Thư Dung giữ nguyên tư thế, cố gắng không đánh thức Phạm Thanh Khê, yên lặng hưởng thụ sự ấm áp này. Nhưng mà chút tâm tư nhỏ của nàng cuối cùng cũng không thực hiện được, bởi vì ngay sau đó Phạm Thanh Khê cũng đã tỉnh dậy.

Người kia nhíu mày, vô thức quay sang nhìn nàng: "Dậy rồi sao, có đói không?"

Lần thứ hai trong ngày Phạm Thanh Khê hỏi câu này, nghe ra thì hình như có chút buồn cười.



Lam Thư Dung áp sát vào người cô rồi hỏi: "Hình như có chút đói, nhưng mà ở đây có đồ ăn sao?"

Bởi vì ngủ quá lâu, trên mặt cô có thêm mấy vết hằn đo đỏ, gương mặt chưa tỉnh ngủ cũng bớt đi một chút lạnh lùng. Lam Thư Dung càng nhìn càng muốn khi dễ, cho nên khoảng cách của hai ngươi mới càng lúc càng gần.

Đối với hành vi này của nàng, Phạm Thanh Khê cũng không tỏ ra khó chịu, cô đáp: "Lúc nãy tôi nhìn thấy một hồ nước đọng, chúng ta đi xem thử, biết đâu lại có thu hoạch."

"Được ah, đi thôi."

Nàng nói xong thì đứng dậy, sau đó lại đưa tay nắm lấy tay cô rồi kéo đi.

Không có điện thoại, đồng hồ cũng bị tịch thu, đúng thật là không thể nào xác định được thời gian. Phạm Thanh Khê nhìn nhìn rồi đoán hiện tại chắc đang rơi vào khoảng 3 đến 4 giờ chiều, bởi vì ánh nắng vẫn chưa tắt hẳn.

Phía sau hang động, đi thêm một đoạn đúng thật là có một hồ nước đọng, không quá rộng cũng không quá sâu. Thế nhưng bên dưới có gì hay không lại là một chuyện khác.

Lam Thư Dung chống hai tay bên hông: "Cô đoán dưới đây có cá sao? Định bắt chúng bằng cách nào?"

Bọn họ không có cần câu, cũng không có lưới, chẳng lẽ định tay không bắt cá?

Đúng thật là Phạm Thanh Khê đang có ý nghĩ này, cô nói: "Ngày trước khi còn ở Anh tôi có tham gia một số hoạt động, đúng là tay không bắt cá."

Dừng một chút cô lại nói: "Có thể thử xem sao, nếu không được thì có thể nghĩ cách khác."

Lúc này Lam Thư Dung mới nhướng mày đắc ý: "Cô có xem phim cổ trang không? Chúng ta có thể dùng vật nhọn để bắt cá nha."

Hai người cùng nhau tính toán một hồi thì quyết định tìm vài cái nhánh cây cứng cáp rồi chuốt nhọn. Cũng may là có mang theo dao, mọi việc cũng xem như thuận lợi.

Chờ đến khi dụng cụ sẵn sàng, Phạm Thanh Khê vừa định bước xuống thì đã bị Lam Thư Dung ngăn lại: "Cô cứ như vậy mà bước xuống sao?"

Trên người Phạm Thanh Khê đang là quần jean áo thun, lại chỉ có một bộ, nếu như ướt hết thì phải làm sao?

Được nàng nhắc nhở, Phạm Thanh Khê mới dừng lại xắn ống quần lên. Làn da trắng nõn của cô từ từ hiện lên sau lớp vải vóc, Lam Thư Dung nhìn đến ngơ ngẩn.

Tuy hồ nước không rộng nhưng để bắt được cá thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Lam Thư Dung cũng theo tới, cật lực tìm kiếm bữa ăn.

Đâu đó khoảng chừng mười phút trôi qua, rốt cuộc cũng có động tĩnh. Chỉ là không ngờ người bắt được cá trước lại là Lam Thư Dung. Nàng vui đến độ muốn nhảy cẫng lên rồi ôm lấy Phạm Thanh Khê. Cơ mà điều kiện hình như cũng không thuận lợi mấy, chỉ vì một phút vui mừng quá mà bộ quần áo cũng thấm ướt.

"Ah, đây là cá gì ah?"

Phạm Thanh Khê nhìn nàng rồi cong môi: "Đây là cá chẽm. Sao lại không cẩn thận như vậy, ướt hết rồi."

Nàng nghe xong thì hơi bĩu môi: "Không phải là do tôi vui quá sao, đêm nay không cần phải sợ đói."

Phạm Thanh Khê gật đầu: "Cô lên trước đi, hong khô quần áo trước. Để cảm lạnh sẽ rất khó chịu."

Chưa đợi Lam Thư Dung từ chối, cô lại nói tiếp: "Ngoan, nghe lời."

Dù không tình nguyện cho lắm nhưng nàng đã bị câu nói này của cô làm cho vui vẻ, thế là đành ngoan ngoãn bò lên bờ, trở về hong khô quần áo.

Trước khi đi còn nghe Phạm Thanh Khê nói: "Chú ý máy quay."

Giọng nói có chút không tự nhiên.

Lam Thư Dung lại càng thêm vui vẻ.