Không Đoán Được

Chương 4: Có phải cô thích tôi rồi không?




Chiếc Cadillac Escalade màu đen vững vàng dừng trước tòa nhà Hỷ Tinh Phong Lạc. Đây là một tòa kiến trúc hình tứ giác cao 18 tầng, nằm ở một nơi tương đối đắc địa tại Lạc Dương.

Lam Thư Dung rất hiếm khi đến đây, nhưng hình ảnh của nàng thì lúc nào cũng xuất hiện ở màn hình lớn trước cửa công ty.

Lúc này nàng đang mặc trên người chiếc váy màu đỏ ôm sát cơ thể, tóc dài tung bay.

Trước khi xuống xe, Lâm Tiểu Linh đã nhanh tay đưa cho nàng chiếc kính đen bản lớn để đeo vào. Mặc dù là địa bàn của mình nhưng cái gì cần che vẫn nên che. Dù sao thì cái tên Lam Thư Dung thời điểm này vẫn là rất có sức hút.

Lam Thư Dung đạp trên giày cao gót, cùng với Tiểu Linh và Đàm Nhiên đi vào. Lễ tân nhìn thấy nàng thì mở to mắt, sau đó lễ phép gật đầu chào.

Lam Thư Dung cũng mỉm cười chào lại, chỉ thấy cô lễ tân bé nhỏ đưa tay ôm ngực, làm điệu bộ như muốn chết đi sống lại.

Khi vào thang máy, Lam Thư Dung mới nói với Đàm Nhiên: "Hình như là người mới?"

Đàm Nhiên gật đầu: "Xem chừng đến cuối tuần sẽ đổi mới toàn bộ."

Lam Thư Dung ah một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm.

Những con số màu đỏ liên tục tăng lên, chẳng mấy chốc đã lên tới tầng cao nhất. Lam Thư Dung đưa tay vuốt mái tóc dài một cái rồi mới nhếch môi bước ra.

Vừa ra tới đã nhìn thấy Mạnh Nguyệt Chi đang đợi sẵn. Lam Thư Dung đối với vị trợ lý tổng tài này hoàn toàn xa lạ nên chỉ đơn giản dừng lại, nhướng mày nhìn người trước mắt.

Mạnh Nguyệt Chi tiến lên một bước, nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Lam tiểu thư, Phạm tổng đang đợi cô."

Lam Thư Dung gật đầu tỏ ý đã hiểu, dẫn theo Đàm Nhiên và Tiểu Linh tiến vào.

So với lần trước vào đây, cách bày trí văn phòng ít nhiều đã có thay đổi, nhìn nhã nhặn và lịch sự rất hơn nhiều. Nhưng Lam Thư Dung cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, hai chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực, thái độ không thèm để ý.

Giày cao gót theo động tác của nàng mà rơi xuống, phát ra một âm thanh rất nhẹ rồi tan biến.

Mạnh Nguyệt Chi thông báo một tiếng với Phạm Thanh Khê vẫn còn đang mải mê làm việc: "Phạm tổng, Lam tiểu thư đến rồi."

Phạm Thanh Khê lúc này mới chịu buông tài liệu trong tay ra, từ từ ngẩng đầu.

Đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh Đàm Nhiên và Tiểu Linh đang đứng, sau đó mới đến bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha chơi đùa cùng lọn tóc, dáng vẻ vô cùng lười biếng.

Đàm Nhiên tiến lên một bước, có đôi chút kinh ngạc thoáng qua rồi thay bằng thái độ cung kính: "Phạm tổng, tôi là Đàm Nhiên, người đại diện của Thư Dung, bên cạnh là trợ lý Tiểu Linh, còn người ngồi bên kia chính là Lam Thư Dung."

Tiểu Linh nghe gọi tên cũng ngây ngốc mỉm cười, mắt cũng không chớp mà gật đầu chào Phạm Thanh Khê.

Phạm Thanh Khê nhớ rõ cái tên Đàm Nhiên này, một nhân viên kỳ cựu của Hỷ Tinh Phong Lạc, cũng là người hiếm hoi được giữ lại, nghe nói năng lực làm việc rất tốt, tính tình cũng cương trực.

Cô đơn giản ừ một cái rồi tiến đến vị trí của Lam Thư Dung.

Nghe tiếng bước chân, Lam Thư Dung lúc này mới chịu ngẩng đầu. Trong giây phút ánh mắt của nàng chạm vào gương mặt lạnh tanh của Phạm Thanh Khê, cả cơ thể đều phản xạ có điều kiện mà đứng dậy.

Nàng chỉ chỉ vào mặt Phạm Thanh Khê: "Đây, đây không phải là...?"

"Cô, cô, cô..."

Lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

Phạm Thanh Khê cũng không có phản ứng gì trước thái độ này của Lam Thư Dung, cô chỉ chủ động đưa tay ra chào hỏi: "Xin chào, tôi là Phạm Thanh Khê, Tổng giám đốc mới của Hỷ Tinh Phong Lạc."

Lam Thư Dung lúc này đã giống như hóa đá, đôi mắt dính chặt lên người Phạm Thanh Khê, Phạm Thanh Khê thấy vậy mới tăng thêm chút âm điệu: "Lam tiểu thư?"

"À."

"Xin chào, xin chào. Tôi là Lam Thư Dung, 25 tuổi, diễn viên."

Nàng vừa nói vừa đưa tay chạm vào lòng bàn tay Phạm Thanh Khê, mềm mềm, lạnh lạnh, xúc cảm rất tốt.

Phạm Thanh Khê có hơi nhíu mày gật đầu, đúng chuẩn buông tay ra rồi mới đi đến sô pha ngồi xuống.

"Ngồi đi."

Mọi người lúc này mới tìm một vị trí thích hợp mà an tọa.

Lâm Tiểu Linh nãy giờ vẫn chú ý thái độ kỳ quái của Lam Thư Dung, rồi lại nhìn đến bộ đồ của Phạm Thanh Khê mà há hốc.

Thực sự quá quen mắt.

Lúc sáng Lam Thư Dung căn dặn cô chuẩn bị hai bộ quần áo, một bộ là Lam Thư Dung đang mặc, bộ còn lại quái nào lại nằm trên người Phạm Thanh Khê?

Chẳng lẽ?

Nhưng mà Lâm Tiểu Linh rất nhanh dẹp đi suy đoán này của mình. Dù sao đây cũng là bộ trang phục được bán rộng rãi, ngẫu nhiên trùng hợp cũng không phải chuyện gì to tác.

"Tôi nghe trợ lý nói, hôm nay Lam tiểu thư đến đây là để bàn chuyện chấm dứt hợp đồng?"

Phạm Thanh Khê hỏi Lam Thư Dung, nhưng người trả lời lại là Đàm Nhiên: "Đúng vậy Phạm tổng, em ấy muốn tự mình mở phòng làm việc. Về phần bồi thường hợp đồng..."

Đàm Nhiên chưa nói dứt câu, Phạm Thanh Khê đã lên tiếng ngăn lại: "Về phần bồi thường hợp đồng, có thể không cần. Dù sao chuyện này phần lỗi lớn vẫn thuộc về phía công ty. Nhưng mà tôi có một lời đề nghị khác, Lam tiểu thư có muốn nghe thử không?"

Lam Thư Dung nhướng mày, khẽ cất giọng: "Thế sao? Tôi đương nhiên là muốn nghe thử ah."

Phạm Thanh Khê nói tiếp: "Lam tiểu thư năm nay mới 25 tuổi, mở phòng làm việc có phải là hơi sớm không? Chi bằng chúng ta ký thêm một phần hợp đồng mới, điều khoản trong đó Lam tiểu thư có thể toàn quyền điều chỉnh."

Cô vừa nói vừa đứng dậy lấy phần hợp đồng đã soạn sẵn đặt trước mặt Lam Thư Dung: "Đây là tôi kêu trợ lý soạn ra, Lam tiểu thư có thể xem qua rồi cân nhắc."

Lam Thư Dung lại khoanh tay trước ngực, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Đàm Nhiên thấy vậy mới thay nàng nhận lấy, lật từng trang đọc kỹ.

Những điều khoản trong này đúng là hoàn toàn khác biệt so với bản hợp đồng cũ. Ngoài phần trăm ăn chia được nhận cao hơn thì công ty sẽ cung cấp tất cả những tài nguyên tốt nhất cho Lam Thư Dung. Nàng cũng được toàn quyền lựa chọn kịch bản phim, quảng cáo, đối tượng hợp tác. Công ty sẽ bảo vệ nàng trước mọi tin đồn, nếu không xử lý ổn thỏa nàng hoàn toàn có quyền đơn phương rời đi và nhận một khoản bồi thường lớn. Còn có, mỗi tháng nàng sẽ có ít nhất 5 ngày nghỉ, nếu bận quay phim liên tục thì có thể cộng dồn, thời gian và thời điểm nghỉ ngơi do nàng toàn quyền quyết định,...

Đàm Nhiên đọc tới đâu thì mỉm cười tới đó, Tiểu Linh cũng nhìn ké rồi trố mắt. Vừa định quay sang khuyên bảo Lam Thư Dung một chút thì đã nghe nàng vân đạm phong khinh mà lên tiếng: "Ký ký ký, nể mặt cô xinh đẹp tôi liền ký."

Không những Đàm Nhiên cùng Tiểu Linh bất ngờ mà Phạm Thanh Khê cũng có chút không lường trước được.

Cô hơi nhướng mày hỏi nàng: "Lam tiểu thư không đọc qua sao?"

Lam Thư Dung hất cằm về phía Đàm Nhiên: "Không phải đã có Đàm tỷ thay tôi đọc sao? Tôi tin tưởng chị ấy."

Phạm Thanh Khê nghe vậy cũng không nói gì thêm, phân phó Mạnh Nguyệt Chi hoàn tất phần còn lại.

Trong suốt thời gian hai bên bàn bạc điều khoản, Lam Thư Dung chỉ ngồi yên một chỗ mà ngắm nhìn sườn mặt của Phạm Thanh Khê. Nàng thực sự rất thắc mắc tại sao người như vậy lại không tự mình đi đóng phim đi? Phạm Thanh Khê mà ra mắt dù chỉ là bình hoa di động cũng đảm bảo khiến nhiều người đứng ngồi không yên.

Nhưng mà một lát sau nàng cũng tự mình đưa ra kết luận. Người này quá lạnh nhạt, từ đầu tới cuối chỉ có một biểu cảm, vẫn nên ở đây làm tổng tài thì tốt hơn.

Sau khi bàn bạc xong, còn phải để Pháp lý kiểm tra qua rồi mới có thể ký tên. Phạm Thanh Khê cũng nói không vội, vậy nên Đàm Nhiên cũng muốn dẫn người đi.

"Chiều nay Thư Dung phải lên máy bay quay trở lại Bắc Hải tiếp tục quay phim. Bây giờ cũng nên đi rồi."

Phạm Thanh Khê gật đầu tỏ ý đã hiểu, bảo Mạnh Nguyệt Chi tiễn khách.

Lam Thư Dung uể oải vươn vai một cái, rồi quay sang nói với Đàm Nhiên: "Mọi người ra ngoài trước đi, em có mấy lời muốn nói với Phạm tổng."

Đàm Nhiên gật đầu: "Nhanh một chút, còn phải đi ăn trưa."

"Được rồi, em biết rồi."

Lam Thư Dung đáp lời.

Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng thoáng chốc rơi vào im lặng.

Lam Thư Dung đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, từng bước từng bước ép sát Phạm Thanh Khê. Đợi đến khi người kia bị ép đến sát mép bàn, Lam Thư Dung mới mỉm cười thật khẽ, kề vào lỗ tai cô gọi một tiếng: "Phạm tổng ~"

Phạm Thanh Khê cảm thấy toàn thân theo tiếng gọi này mà nổi lên từng đợt da gà, cô mím môi thành một đường thẳng, nghiêng đầu né tránh mùi hương nước hoa quen thuộc đang xộc vào cánh mũi.

"Lam tiểu thư, xin hãy tự trọng."

Lam Thư Dung nhếch môi, đem mấy ngón tay của mình lướt qua từng chiếc cúc áo đang đóng chặt trên người Phạm Thanh Khê: "Phạm tổng, có phải cô thích tôi rồi không?"

Phạm Thanh Khê vừa định mở miệng thì Lam Thư Dung lại đem ngón tay chặn lại: "Khoan đã, để tôi đoán xem. Có phải là do kỹ thuật tôi quá tốt nên cô lưu luyến muốn giữ tôi lại. Hay là, bởi vì tôi quá xinh đẹp nên cô động lòng rồi ah?"

Phạm Thanh Khê mặt không biểu tình. Cô lấy lại bình tĩnh, tránh thoát khỏi động tác của Lam Thư Dung rồi quay trở về bàn làm việc của mình ngồi xuống.

Lam Thư Dung bật cười, chống hai tay lên bàn, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Phạm Thanh Khê.

Phạm Thanh Khê đan mười ngón tay vào nhau, gác cằm lên đó, giương mắt nhìn Lam Thư Dung: "Lam tiểu thư hiểu lầm rồi. Tôi là một thương nhân, mà thương nhân thì luôn ưu tiên lợi ích của mình."

Lam Thư Dung nghe vậy thì nhếch môi: "Ah, là như vậy sao? Vậy xem ra lần này tôi giúp cô một việc lớn rồi đi?"

Phạm Thanh Khê im lặng, không tỏ ý kiến.

Lam Thư Dung thấy vậy thì cũng không cố tình chọc ghẹo nữa: "Không làm phiền Phạm tổng làm việc nữa. Đi trước đây."

Trước khi cửa đóng lại, Phạm Thanh Khê còn nghe thấy Lam Thư Dung nói vọng vào: "Tôi cá sớm muộn gì cô cũng sẽ đổ gục trước tôi thôi."

Phạm Thanh Khê nghe xong lắc đầu cười khẽ, sau đó tiếp tục nghiêm túc làm việc.

Sau khi lên xe, tinh thần của Lam Thư Dung vô cùng tốt. Nàng còn khẽ ngân nga mấy bài hát.

Đàm Nhiên không nhịn được cười cười hỏi nàng: "Vui như vậy sao?"

Lam Thư Dung gật đầu: "Vui ah, em vui muốn chết đây nè."

Tiểu Linh bên cạnh cũng líu lo: "Chị Dung, chị biết vừa nãy em phát hiện gì không? Bộ đồ Phạm tổng đang mặc rất y đúc bộ mà lúc sáng em đưa cho chị. Chị nói xem có phải quá trùng hợp không?"

Lam Thư Dung không hề tỏ ra chột dạ mà còn quay sang hỏi ngược lại Tiểu Linh: "Vậy em nói xem, nếu nó là cùng một bộ thì thế nào?"

Lâm Tiểu Linh ôm bụng cười: "Chị Dung, chị đừng dụ con nít nha, em rất thông minh đó. Sao có thể chứ."

Lam Thư Dung nghe xong nhướng mày.

Trong xe lại im lặng một lúc, đến khi gần đến nơi thì Lam Thư Dung lại hỏi Đàm Nhiên: "Chị Đàm, Phạm Thanh Khê đó bao nhiêu tuổi?"

Đàm Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: "30, lớn hơn em 5 tuổi."

Lam Thư Dung lại hỏi: "Chị có số điện thoại chị ta không?"

Đàm Nhiên gật đầu: "Có."

Lam Thư Dung: "Gửi cho em đi."

Đàm Nhiên nhìn nàng đầy nghi hoặc, nhưng sau đó cũng không nói gì, đem một dãy số gửi qua.

Lam Thư Dung mỉm cười đắc ý, nhanh chóng lưu lại, sau đó cũng ấn kết bạn.