Không Đoán Được

Chương 28: Bám lấy không buông




Một tuần sau buổi thử vai, trang chính thức của Song Nhạn cuối cùng cũng đăng bài công bố dàn diễn viên chính.

Song Nhạn✓: Nhạn buồn tung cánh vỗ, muôn dặm đồng hoang. Tình yêu chớm nở có vượt qua được huyết hải thâm thù? @Lam Thư Dung vai Ninh Mạn, @Bạch Mộng vai Dạ Hàn (Sở Hàn), @Phương Tử vai Ninh Nhiễm, @Trần Quan Hồng vai Ninh Bố, @Đào Dịch Hoành vai Sở Chấn. Diễn xuất đặc biệt @Phó Tân Trụ vai Ninh Khải, @Mã Tô vai Sở Khâm, @Bạch Tồn Hân vai Vu Phi Yến,...

Vai diễn Sở Hàn thuộc về Bạch Mộng xem như không có gì bất ngờ. Điều này càng chứng minh đoàn làm phim chỉ dựa vào thực lực để chọn ra người phù hợp chứ hoàn toàn không có chuyện đi cửa sau.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Phương Tử vậy mà lại đồng ý đóng vai nữ tám. Tuy nói địa vị của cô ta vì cái cúp Ảnh hậu kia mà thua Lam Thư Dung một bậc nhưng hai người lại là đối thủ không đội trời chung. Chuyện cô ta chịu xếp sau Lam Thư Dung đúng là khiến dân mạng được dịp mở mang tầm mắt.

Bên dưới bài đăng của đoàn phim Song Nhạn, không ít người tỏ ra thích thú với sự hợp tác này.

Hahaha, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Lam Phương chung khung hình, còn là vai chị em họ. Lần này nhất định có kịch hay.

Lầu trên nói đúng, ai cao ai thấp chẳng phải sẽ được chứng thực sao.

Cũng chưa chắc, Phương Tử chỉ đóng vai phụ, đất diễn không nhiều, làm gì có chuyện phân cao thấp ở đây.

Tôi thì lại rất mong chờ sự kết hợp của Lam Thư Dung và Mộng Mộng nhà tôi. Mọi người thấy couple này có được không?

Lầu trên nếu đẩy thuyền cho tôi xin một vé nhé.

Đề tài đồng tính nữ nha, rất đáng mong đợi.

Tôi thì chỉ đang chờ xem lần này Lam Thư Dung có lại lên hot search nữa hay không thôi.

...

Lam Thư Dung ngồi trên sô pha thong thả cắn hạt dưa rồi nghe Tiểu Linh đọc mấy cái bình luận.

"Chị Dung, xem ra lần này hiệu ứng rất tốt, còn có người đẩy thuyền chị và Bạch Mộng đó nha."

Lam Thư Dung tỏ ra không quan tâm: "Coi như cô ấy được hời rồi."



Đàm Nhiên bên cạnh nhắc nhở: "Em cũng đừng quá tự tin, trong cái giới này một đêm phất lên là chuyện bình thường. Phải biết cố gắng, không được tự mãn."

Nàng nghe xong thì vươn vai một cái: "Em biết rồi nha. Nhưng mà đến tháng năm mới bấm máy, từ đây đến đó em có hoạt động gì không?"

Đàm Nhiên lướt lướt trên iPad rồi đưa đến trước mặt nàng: "Công ty sắp xếp cho em tham gia một chương trình thực tế."

"Không đi."

Nàng còn chưa nhìn tới đã quả quyết từ chối. Ai không biết tham gia chương trình thực tế rất vất vả, không khéo lại nhận về một đống gạch đá. Nàng lại đang trong giai đoạn quyết tâm thay đổi hình tượng để Phạm Thanh Khê có thể nhìn thấy, không thể nào tự rước phiền phức vào mình. So với việc vật lộn đấu đá với nhiều người, nàng càng thích bám lấy Phạm Thanh Khê hơn.

"Thật sự không đi sao?"

Đàm Nhiên hỏi lại.

Lam Thư Dung lại gật đầu thật mạnh: "Không đi không đi."

"Được rồi, chị sẽ nói lại với Phạm tổng."

"Ah?"

Lam Thư Dung bật khỏi ghế chạy đến ngồi bên cạnh Đàm Nhiên: "Là Phạm Thanh Khê sắp xếp cho em sao?"

"Đúng rồi, cô ấy cũng tham gia. Vốn định ghép đôi cùng em nhưng..."

Đàm Nhiên còn chưa nói hết câu mặt mày Lam Thư Dung đã chuyển từ tò mò sang thích thú, nhanh chóng cắt lời: "Em tham gia.". Truyện Việt Nam

Sau đó lại nắm tay Đàm Nhiên: "Hình thức thế nào, quay bao lâu? Chỉ có em và Phạm tổng sao? Sao chị không nói sớm ah?"

Đàm Nhiên đưa tay sờ trán nàng, sau đó nhìn nàng bằng ánh mắt ngờ vực: "Thay đổi nhanh như vậy, không phải phát sốt đó chứ?"

"Ây da, em rất tỉnh táo ah. Chị nói xem, Sếp cũng tham gia, phận là nghệ sĩ của công ty cũng nên bỏ ra chút sức lực không phải sao?"

"Mau trả lời em đi ah."

Đàm Nhiên hất cằm, lần nữa đem iPad đưa cho nàng: "Đây là chương trình do Hỷ Tinh Phong Lạc đầu tư toàn bộ, ban giám đốc rất chú trọng, dự tính sẽ có mười người tham gia, chia thành năm đội. Mỗi đội gồm một nghệ sĩ kết hợp với một người ngoài ngành. Về chi tiết tất cả đều nằm ở đó, em có thể từ từ đọc."

Lam Thư Dung đảo mắt nhìn một lượt rồi quăng iPad lại cho Đàm Nhiên: "Cái này gửi qua cho em, tối về em sẽ đọc."

"Tiểu Linh, chúng ta đến công ty."

Tiểu Linh chớp chớp mắt: "Đến công ty làm gì ạ?"

"Để..."

"Mà thôi, chị đi một mình. Em với chị Đàm cứ ở đây, chơi chán rồi về nha."



Nàng nói xong thì nhanh chóng chộp lấy áo khoác và mắt kính đeo vào sau đó xách theo túi xách rời đi.

Đàm Nhiên và Tiểu Linh đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu khó hiểu.

...

Hôm nay Phạm Thanh Khê đến công ty rất sớm để mở họp. Kế hoạch quay chương trình thực tế đã được đề ra từ trước Tết nhưng mãi đến một tuần trước mới được thông qua. Dự tính là tháng sau sẽ bắt đầu bấm máy, thời gian ghi hình kéo dài liên tục trong một tháng và sẽ được chiếu vào dịp hè. Như vậy từ đây đến đó chỉ có một đoạn thời gian ngắn để chuẩn bị, trên dưới Hỷ Tinh Phong hầu như đều phải dốc hết toàn lực. Phạm Thanh Khê thân là người đứng đầu lại càng thêm bận đến sứt đầu mẻ trán.

Khi Lam Thư Dung đến công ty vừa lúc Phạm Thanh Khê mới từ phòng họp trở ra, bên cạnh còn có Mạnh Nguyệt Chi và Đạm Thức Thường, Phó tổng của Hỷ Tinh Phong Lạc.

Nàng nhìn thấy cô liền ngay tức khắc nở một nụ cười, sau đó đưa tay vẫy vẫy: "Hi, Phạm tổng."

Phạm Thanh Khê quay sang nói với hai người bên cạnh: "Về chuẩn bị trước đi, lát nữa sẽ gặp mặt phía sản xuất."

"Được."

Mạnh Nguyệt Chi và Đạm Thức Thường đồng loạt đáp, sau đó gật đầu chào Lam Thư Dung rồi mới rời đi.

Phạm Thanh Khê đẩy cửa, đứng nép sang một bên để Lam Thư Dung tiến vào: "Sao tự dưng lại đến đây."

Lam Thư Dung quăng túi xách lên sô pha rồi chắp tay sau lưng, ngước mắt nhìn Phạm Thanh Khê: "Cô... cố tình đúng không?"

Phạm Thanh Khê khó hiểu: "Cái gì mà cố tình?"

"Cố tình sắp xếp cho tôi tham gia chương trình mới đó. Còn bắt cặp với cô ah."

Phạm Thanh Khê đưa cho nàng ly nước rồi trở về chỗ ngồi của mình: "Việc tôi tham gia là đề nghị của phía sản xuất. Bắt cặp với cô vì trong dàn khách mời tôi chỉ quen biết mỗi mình cô, như vậy cũng sẽ dễ phối hợp hơn."

Lam Thư Dung nghe xong thì bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm: "Giải thích nhiều như vậy làm gì, hừ."

Phạm Thanh Khê ngẩng đầu: "Cô vừa nói gì?"

"Tôi hỏi cô đói bụng chưa?"

Quả thực là rất biết cách đánh trống lảng.

Phạm Thanh Khê đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó đáp: "Vẫn chưa, nhưng mà lát nữa có hẹn ăn trưa cùng tổ sản xuất."

Lam Thư Dung lại khoanh tay trước ngực hừ một tiếng: "Phạm tổng, cô đúng thật là đi guốc trong bụng tôi."

Sau đó lại thở dài: "Haizz, xem ra trưa nay chỉ có thể ăn cơm một mình rồi."

Phạm Thanh Khê nhướng mày: "Tôi nghĩ chỉ với ba chữ Lam Thư Dung cũng đủ để một đám người xếp hàng dài chờ ăn cơm cùng cô rồi."



"Nhưng mà tôi chỉ thích ăn với cô."

Lam Thư Dung vừa nói vừa từ từ đi đến, sau đó chống hai tay lên bàn, cúi người nhìn Phạm Thanh Khê.

Không hiểu sao giờ phút này Phạm Thanh Khê lại cảm giác bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé. Cô không khác nào một chú chim non đang bị giam cầm trong lồng sắt, mà chiếc lồng sắt này lại rất xinh đẹp, rất mê hoặc.

Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp.

"Có thể đợi không?"

Lam Thư Dung gật đầu: "Có thể ah."

"Vậy lát nữa tôi kêu người gói đồ ăn về cùng ăn với cô. Nếu như đói quá trong tủ lạnh có ít trái cây, cô có thể ăn tạm."

"Còn có, bên đó là phòng nghỉ, cô có thể tạm thời vào nghỉ ngơi."

Phạm Thanh Khê dặn dò hết một lượt, thái độ vô cùng ân cần làm cho người khác có cảm giác chính cô mới là người bám lấy không tha.

Lam Thư Dung nhìn vào phòng nghỉ rồi cười cười: "Cuối cùng cũng được lên giường rồi ah. Nhưng mà so với nghỉ ngơi tôi lại muốn vận động một chút."

"Phạm tổng, cô thấy sao?"

"Đừng nói bậy."

Giọng nói của cô vô cùng nghiêm túc nhưng vẫn không thể che giấu đi sắc mặt đang dần ửng đỏ của mình.

Lam Thư Dung mỉm cười đưa tay vuốt mặt cô: "Phạm tổng, cô thật đáng yêu."

Đối với Lam Thư Dung mà nói, việc trêu chọc Phạm Thanh Khê cũng giống như là ăn cơm, không thể thiếu bữa nào. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ấy đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tâm nàng lại càng thêm ngứa ngáy. Nếu một ngày nào đó có thể đuổi được cô, nàng liền muốn suốt ngày bám lấy cô, chọc cô đến khóc xin tha mới thôi.

Nhưng mà đó là Lam Thư Dung nghĩ, còn thực tế thế nào phải sau này mới biết được.