Thành phố Lạc Dương nhìn bên ngoài thì xa hoa tráng lệ nhưng chung quy lại vẫn chỉ là bề nổi của tảng băng trôi. Ẩn sâu dưới đáy của ánh hào quang là những mảnh đời trôi nổi, rày đây mai đó. Họ không biết mình là ai, không biết phải làm gì, để rồi phó mặc mọi thứ cho cái được gọi là số mệnh.
Trong quá khứ từng có những người trẻ tuổi vượt hàng nghìn cây số đến Lạc Dương với hy vọng đổi đời. Trong một ngày đẹp trời đã từng có những đứa trẻ hồn nhiên cất tiếng khóc chào đời với bao nhiêu niềm tin và hy vọng. Đã từng có người quyết tâm hừng hực nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt buông xuôi, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.
Có người nói Lạc Dương là nơi cưu mang tất cả nhưng cũng có người nói chính sự đông đúc của Lạc Dương đã từng chút bào mòn họ.
Vật giá leo thang, nhà cao xe xịn trở thành thứ xa vời. Bây giờ đến cả một bữa cơm no cũng khiến người ta lao tâm khổ tứ.
Nhiều năm trước khi còn là sinh viên Học viện Mỹ thuật Lạc Dương, trong một lần thực hiện bài ký họa, Lam Thư Dung đã vô tình bước vào một thế giới mà nàng chưa bao giờ biết đến.
Nơi đây không có một bóng người, mùi hôi thối từ mấy bãi rác bốc ra khiến cho nàng muốn không thở nỗi.
Nàng tò mò bước đi từng bước, vô tình lại bị thứ bùn sình nhơ nhuốc bắn vào chân. Đôi giày mới mua cũng vì thế mà đen sì, còn mang theo mùi hôi khó chịu.
Bạn thân của nàng là Lộ Dĩ Hiên cảm thấy không chịu được nữa, một tay bịt mũi, một tay kéo nàng đi: "Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, ở chỗ này đừng nói là vẽ, thở thôi cũng khó khăn rồi."
Lam Thư Dung nghe xong thì làm động tác suỵt, sau đó chỉ chỉ về phía trước. Lộ Dĩ Hiên đưa mắt nhìn theo, ở góc xa xa có một bé gái chừng 5 tuổi, tóc tai luộm thuộm đang bới rác tìm gì đó.
Hai người nín thở quan sát, được một lát thì thấy bé gái ôm trong tay một đống đồ ăn chui ra từ bãi rác.
Giống như phát hiện ra gì đó, bé gái ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt Lam Thư Dung.
Nàng ngây ra tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào. Bé gái cũng ôm chặt đống đồ trong tay, giống như sợ bị giành mất.
Lam Thư Dung chớp chớp mắt, sau đó thử đưa tay vẫy vẫy rồi tiến lên mấy bước. Lộ Dĩ Hiên tóm chặt áo nàng, cũng bước theo.
Nhưng mà Lam Thư Dung đi mấy bước thì bé gái kia cũng lùi lại mấy bước. Cuối cùng nàng phải lên giọng trấn an: "Đừng sợ, chị không làm hại em. Em xem chị có đồ ăn nè."
Nàng nói xong thì từ trong túi móc ra một cái bánh bao được gói kỹ lưỡng. Cái này là lúc sáng tiện tay mua ở căn tin trường, phòng ngừa đường xa đói bụng. Bây giờ xem như cũng có chút tác dụng.
Trong ánh mắt bé gái vẫn chứa đầy sự phản kháng nhưng cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cái bánh bao. Lam Thư Dung thì vẫn ra sức dẫn dụ, cuối cùng cô bé cũng chịu dừng lại, ngước mắt nhìn nàng.
Lam Thư Dung mỉm cười, đưa bánh bao ra trước mặt cô bé: "Cái này cho em, đừng ăn mấy thứ kia, rất bẩn."
Cô bé vẫn nhìn nàng không chớp mắt.
Lam Thư Dung lại nói: "Nếu không đủ ở đây chị vẫn còn."
Nàng nói xong lại lấy ra thêm một cái, đó là phần của Lộ Dĩ Hiên. Lộ Dĩ Hiên đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
"Em để chỗ này xuống trước được không?"
Cô bé gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đặt mớ đồ trên tay xuống đất, rụt rè nhận lấy hai cái bánh bao từ trong tay Lam Thư Dung.
Lam Thư Dung mỉm cười, thử giơ tay xoa đầu cô bé: "Em tên gì?"
Cô bé chậm rì mở miệng: "Tiểu... Cẩu."
Phụt!
Lộ Dĩ Hiên che miệng người: "Tiểu Cẩu, ai lại đặt tên con như vậy chứ? Haha."
Lam Thư Dung trừng mắt nhìn cô: "Cậu nói ít một chút."
Lộ Dĩ Hiên lập tức im miệng.
Lam Thư Dung lại hỏi cô bé: "Đừng sợ, chị ấy chỉ nói đùa, không có ý gì đâu. Nhà em ở đâu?"
Cô bé ngập ngừng chỉ ngón tay về một chốn xa xăm nào đó.
Lam Thư Dung gật đầu: "Có thể dẫn chị đến nhà em không?"
Tiểu Cẩu nhìn nàng một lát, sau đó ôm theo hai cái bánh bao chạy về phía kia.
Lam Thư Dung khều khều Lộ Dĩ Hiên đang còn ngây ngốc: "Đứng đó làm gì, mau đuổi theo."
Đường đi mỗi lúc mỗi xa, hai bên đường cũng dần trở nên vắng vẻ. Cho đến khi cô bé kia dừng lại, sắc trời cũng đã ngả sang màu xám xịt.
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn, phía trước có chừng năm, sáu túp lều lụp xụp nằm gọn trong bốn góc tường đổ nát. Nói là lều nhưng cũng không giống lều. Thực chất nó chỉ được dựng tạm bằng mấy tấm ni lông và vạt áo mưa.
Nghe cô bé gọi, người trong cái lều ở giữa bước ra. Đầu tiên là nhận hai cái bánh bao từ trong tay cô bé sau đó lại nhìn hai người Lam Thư Dung và Lộ Dĩ Hiên bằng ánh mắt ngờ vực.
Lam Thư Dung vội giơ hai tay ra hiệu: "Tôi... tôi không có ý xấu. Tôi là bạn của tiểu Cẩu."
Người phụ nữ đưa mắt nhìn về bé gái giống như dò hỏi. Lam Thư Dung nín thở chờ đợi, cũng may là cô bé chịu gật đầu.
Lam Thư Dung lại nói tiếp: "Mọi người sống ở đây ạ?"
Người phụ nữ gật đầu.
Lam Thư Dung gãi gãi đầu: "Thật ra em chỉ là sinh viên đến nơi này để tìm cảm hứng vẽ tranh. Nhưng mà không ngờ gặp tiểu Cẩu, xem ra là rất có duyên."
Dừng một lát nàng lại nói: "Nếu như chị không ngại, sau này thỉnh thoảng em sẽ mang cho tiểu Cẩu một ít đồ ăn... Có... có được không ạ?"
Chờ một hồi lâu, cứ nghĩ là sẽ bị từ chối, nào ngờ lại nghe được giọng nói khàn khàn không rõ chữ của người phụ nữ kia: "Cảm...ơn...cô."
Lam Thư Dung vui vẻ gật đầu: "Không có gì ạ."
Bởi vì trời cũng đã chuyển tối, đường đi lại khó khăn nên Lam Thư Dung cũng không ở lại quá lâu. Cô bé tiểu Cẩu khi nãy cũng đã bớt rụt rè, chủ động nắm tay Lam Thư Dung đưa nàng ra ngoài.
Trước khi đi, Lam Thư Dung còn xoa đầu cô bé dặn dò: "Sau này chúng ta sẽ gặp nhau vào đêm trăng tròn. Chị sẽ ở chỗ này đợi em, không gặp không về."
Cô bé gật đầu, trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui khó che đậy.
...
Thời gian sau đó Lam Thư Dung vẫn giữ lời hứa, cứ đến đêm trăng tròn liền mang rất nhiều đồ ăn và quần áo đến bãi rác tìm gặp cô bé. Những người ở chỗ kia cũng dần dần quen với sự tồn tại của nàng, thỉnh thoảng còn mời nàng về làm khách.
Người phụ nữ nàng gặp qua chính là mẹ của tiểu Cẩu, họ sống ở đó cùng rất nhiều người vô gia cư khác. Tất cả bọn họ đa phần đều lớn tuổi, sức khỏe kém, lại không có công việc, bình thường đều sống dựa vào mấy đồng ít ỏi từ việc nhặt ve chai hoặc chút thức ăn còn sót lại trong bãi rác.
Lam Thư Dung từng hỏi họ có ý định tìm kiếm công việc tốt hơn một chút không hoặc là chuyển đến một nơi ở mới. Nhưng họ đều nói rằng đã quen rồi, chỉ tội cho những đứa nhỏ vừa sinh ra đã không thấy ánh mặt trời.
Lam Thư Dung cũng biết không thể thay đổi được gì, nàng chỉ cố gắng hết sức có thể.
Ba năm trước tiểu Cẩu đủ tuổi đến trường. Bởi vì mẹ cô bé không có giấy tờ tùy thân nên Lam Thư Dung phải chạy ngược chạy xuôi một hồi mới có thể đủ hồ sơ cho cô bé đi học.
Nhưng mà những chuyện nàng làm, ngoài người bạn thân Lộ Dĩ Hiên thì chỉ có Đàm Nhiên và Tiểu Linh biết.
Hôm nay đúng dịp trăng tròn, Lam Thư Dung trước khi ra khỏi cửa đã dặn Tiểu Linh chuẩn bị mấy thùng nhu yếu phẩm để ở cốp sau. Bây giờ nàng sẽ cùng trợ lý nhỏ của mình đến đó.
Nơi mà tiểu Cẩu cùng mọi người sống nằm ở rìa con sông lớn, giao giữa nội ô và ngoại ô Lạc Dương.
Họp báo kết thúc cũng đã 8 giờ hơn, bây giờ đến đó thì có hơi muộn. Nhưng mà đã hứa thì phải giữ lời. Vả lại Lam Thư Dung cũng đã quen đường xá, có thể trực tiếp đến nơi mà không cần tiểu Cẩu phải ra đón.
Nàng ở trong xe mượn màn che thay một bộ quần áo đơn giản. Sau khi đến nơi, tài xế cùng với tiểu Linh nhanh chóng bước xuống mang mấy thùng đồ từ trong cốp xe ra.
Ba người men theo lối mòn tìm đến chỗ tiểu Cẩu. Cô bé còn chưa đi ngủ, vẫn đang ngồi trước túp lều chờ đợi. Vừa thấy Lam Thư Dung, hai mắt tiểu Cẩu lập tức sáng rực.
"Ah chị Dung tới rồi. Mẹ ơi..."
Người phụ nữ từ bên trong bước ra, đối diện Lam Thư Dung nở nụ cười: "Muộn như vậy rồi, sao không để mai hãy đến?"
Lam Thư Dung đặt túi đồ trên tay xuống mỉm cười: "Như vậy sợ rằng tiểu Cẩu phải ngồi đây tới sáng."
Tiểu Cẩu chu môi: "Không có nha, em đã muốn đi ngủ rồi."
Lam Thư Dung giơ tay xoa đầu cô bé sau đó nói với Tiểu Linh: "Đem đồ phân chia cho mọi người đi, chị ở đây trò chuyện với tiểu Cẩu một lát."
Tiểu Linh gật đầu, nhanh chóng cùng tài xế đem mấy thùng đồ đi phân phát.
"Tiểu Cẩu, sắp đến Tết rồi, sợ rằng lúc đó bận rộn chị không đến được. Cái này là tiền lì xì của em, chúc em mau ăn chóng lớn nha."
Tiểu Cẩu nhanh nhẹn gật đầu mấy cái: "Năm nào chị cũng nói như vậy, em đã sớm học thuộc rồi. Em cũng chúc chị Dung năm mới vui vẻ."
Lam Thư Dung xoa đầu cô bé: "Rất ngoan, đợi qua Tết chị sẽ ghé thăm. Nếu như không đến được chị sẽ nhờ chị Dĩ Hiên đến."
Cô bé ồ lên một tiếng: "Không phải chị Dĩ Hiên đã đi nước ngoài sao?"
Lam Thư Dung nghe xong thì đỡ trán: "Chị quên mất, nhưng mà cậu ấy chắc cũng sắp về rồi ah. Nói chung em cứ yên tâm, nhất định sẽ có người mang đồ ăn đến vỗ béo em nha."
Tiểu Cẩu gật đầu hai cái: "Dạ được, em biết rồi."
Mẹ tiểu Cẩu ở bên cạnh im lặng nhìn hai người nói chuyện, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng.
Mặc dù mấy năm qua được Lam Thư Dung ra tay giúp đỡ nhưng căn bệnh phổi nhiều năm sớm đã vô phương cứu chữa. Bây giờ lại đang vào mùa lạnh, có chút không chịu được.
Lam Thư Dung vẫn luôn chú ý đến, nàng đứng dậy đi đến bên cạnh người phụ nữ: "Gần đây chị có uống thuốc không? Hay là hôm khác em đến dẫn chị đi khám một lần nữa cho yên tâm nhé?"
Người phụ nữ lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ tốn thêm tiền của em chứ không được gì. Chi bằng để đó giúp chị cho tiểu Cẩu đi học."
Lam Thư Dung cũng đã nghe lời này rất nhiều lần rồi, nàng nhẹ vỗ vai người phụ nữ: "Được rồi, em có mang ít thuốc bổ, còn có trà gừng và áo ấm. Chị nhớ chú ý sức khỏe một chút."
Người phụ nữ vỗ vỗ tay nàng: "Chị biết rồi, cảm ơn em."
"Còn nữa, lần sau nếu em và Dĩ Hiên đều không đến được em sẽ gọi thông báo một tiếng. Chị cứ làm theo sắp xếp của em là được. Điện thoại lần trước em đưa vẫn sạc pin đầy đủ chứ?"
Người phụ nữ gật đầu: "Có sạc pin, đều do tiểu Cẩu giữ."
"Vậy được rồi, em về trước đây, cũng đã trễ rồi."
Lam Thư Dung đáp.
Khi đoàn người của Lam Thư Dung rời đi thì cũng đã hơn 10 giờ. Bởi vì cuối tuần nên đường xá cũng có phần đông đúc. Lam Thư Dung ngồi trên xe đưa mắt nhìn về phía xa xăm, bỗng dưng cảm thấy có chút trống vắng.
Nàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhắn tin cho Phạm Thanh Khê: [Phạm tổng, cô ngủ chưa?]
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy Phạm Thanh Khê đáp lại. Lam Thư Dung thở dài một hơi, lắc đầu cất điện thoại vào túi.