Không Đoán Được

Chương 13: Phạm tổng, có được không?




Ở vùng ngoại ô, cảm giác buổi sáng đến sớm hơn một chút. Ánh nắng ban mai xuyên qua những ô vuông cửa sổ, làn sương sớm đang lượn lờ cũng theo đó chui vào.

Một chút lạnh, một chút ấm áp. Hai thứ này hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh yên bình khó tả.

Phạm Thanh Khê bị tiếng gà gáy làm cho tỉnh giấc. Cô theo thói quen đưa tay tìm điện thoại xem giờ, nào ngờ lại chạm đến thứ gì đó vừa mềm, vừa mịn.

Phạm Thanh Khê nghi hoặc mở mắt, sau đó liền nhìn thấy bóng dáng Lam Thư Dung đang dựa vào mép giường, tấm chăn lông cũng theo sống lưng mà trượt xuống.

Dáng vẻ khi ngủ của nàng rất nhu hòa. Làn da trắng nõn, mịn màng như em bé. Đôi mắt hoa đào nhắm chặt vô tình điểm tô thêm hàng mi dài cong vút. Khóe môi ẩn ẩn ý cười.

Phạm Thanh Khê nhìn đến thất thần, trong khoảnh khắc nào đó cô rất muốn chạm vào nhưng cuối cùng lại không làm như vậy.

Trong đầu cô hiện lên mấy dấu chấm hỏi. Tại sao Lam Thư Dung lại nằm ở chỗ này? Tại sao cô cứ có cảm giác dường như mình đã bỏ qua điều gì đó?

Nhưng mà Phạm Thanh Khê cũng không để những suy nghĩ này quấn lấy mình quá lâu. Cô chống người ngồi dậy, giúp nàng đắp lại chăn rồi thả nhẹ bước chân ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng bốc ra từ gian bếp. Phạm Thanh Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lã Thụy Vân đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn sáng. Đường Lan thì đang hoàn thành nốt mấy động tác thể dục ở phía sau nhà.

Cô nhẹ giọng nói chào buổi sáng rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt. Xong xuôi mọi thứ, chừng 5 phút sau Lam Thư Dung cũng từ trong phòng ngủ đi ra.

Nếu không có lịch trình, ngày thường nàng dậy rất muộn. Thế nên bây giờ vẫn có chút buồn ngủ.

Lam Thư Dung vừa đi vừa đưa tay che miệng ngáp mấy cái, nhưng mà sau khi nhìn thấy Phạm Thanh Khê đang ngồi trước bàn đọc tin tức thì tinh thần ngay tức khắc trở nên phấn chấn, hai mắt cũng vì thế mà tỏa sáng như ánh mặt trời.

"Chào buổi sáng, dậy cũng không thèm gọi tôi."

Nàng vừa nói vừa tự nhiên đi đến ngồi đối diện với cô.

Phạm Thanh Khê nghe nàng nói chuyện thì có hơi ngẩng đầu sau đó lại tiếp tục dán mắt vào iPad: "Khi người khác đang ngủ ngon, tùy tiện gọi dậy rất mất lịch sự."



Lam Thư Dung bĩu môi: "Cô đúng là rất nhiều lý lẽ."

Phạm Thanh Khê không trả lời, chủ động chuyển sang chủ đề khác.

"Năm tới Hỷ Tinh Phong Lạc có đầu tư vài bộ phim, mấy chỗ khác cũng gửi tới rất nhiều kịch bản. Cô nếu có thời gian thì xem qua rồi lựa chọn một chút. Sau đó giao cho chị Đàm sắp xếp."

Lam Thư Dung lười biếng dựa vào thành ghế, liếc mắt nhìn Phạm Thanh Khê càm ràm: "Tôi còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu cô đã không chịu được muốn kéo tôi đi làm. Đúng là tư bản không có tình người mà."

Phạm Thanh Khê tỏ ra bất đắc dĩ: "Lam tiểu thư, tôi là nói năm sau. Từ đây đến sang năm còn hẳn hơn một tháng, cô cảm thấy nghỉ ngơi như vậy chưa đủ sao?"

Lam Thư Dung tự biết mình đuối lý, giả vờ cười cười lấy lòng: "Phạm tổng, tôi cũng không có hoàn toàn nghỉ ngơi nha. Cô xem, sắp tới còn mấy cái hoạt động phải tham dự, rồi cả buổi công chiếu phim."

"À phải rồi, phim của tôi Tết Dương lịch sẽ ra rạp đó. Hay là cô đi coi với tôi đi?"

Nàng nói xong còn không quên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Phạm Thanh Khê nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Nghe xong lời này, Lam Thư Dung lập tức không che giấu mà cười tươi như hoa. Rõ ràng chính là rất hài lòng.

Lúc này Lã Thụy Vân cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng bày lên bàn. Đường Lan cũng từ ngoài trở vào, lên tiếng gọi hai người.

Phạm Thanh Khê đặt iPad lên bàn, chủ động dẫn đầu đi vào bếp.

Đồ ăn sáng cháo lá dứa ăn kèm với dưa muối và chà bông. Phạm Thanh Khê từ nhỏ đến lớn ăn qua không ít nhưng Lam Thư Dung lại giống như lần đầu nhìn thấy, tò mò nhìn hết một vòng.

Đường Lan thấy nàng giống như đứa trẻ nhìn tới nhìn lui thì không nhịn được cười nói: "Thư Dung là lần đầu ăn sao?"

Lam Thư Dung gật đầu mấy cái: "Dạ phải, có chút lạ mắt."

Lã Thụy Vân bật cười: "Không phải đó chứ, cái này ai mà không biết sao. Thư Dung, có phải em ăn rồi mà không nhớ không?"

Nàng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không có ạ, quả thật lần đầu nhìn thấy."

Lã Thụy Vân xuýt xoa mấy tiếng: "Vậy sao, thật là hiếm thấy nha. Bình thường em có hay vào bếp không?"

"Dạ không, đối với chuyện bếp núc em không giỏi lắm."

Lam Thư Dung lễ phép đáp.

Lã Thụy Vân lại tiếp lời: "Như vậy không phải rất bất tiện sao? Bình thường em ăn uống thế nào? Mà phải rồi, em sống một mình đúng không?"



"Dạ phải, em sống một mình nhưng cũng may phần lớn thời gian đều ở trong đoàn làm phim, sẽ có người chăm lo bữa ăn ạ."

Đường Lan nghe vậy thì chen vào: "Đồ ăn bên ngoài làm sao có thể sánh bằng cơm nhà."

Dừng một lát bà lại nói: "Có thời gian đến đây để Thụy Vân dạy con vài món, còn không nói với tiểu Khê cũng được. Nó nấu ăn cũng rất ngon nha."

Phạm Thanh Khê nghe tới tên mình thì dừng động tác trên tay, vừa định nói gì đó đã thấy Lam Thư Dung ở bên cạnh nở nụ cười tươi rói, nghiêng đầu nhìn cô.

"Phạm tổng, có được không nha?"

Không đợi Phạm Thanh Khê trả lời, Đường Lan đã vội xua tay: "Cái gì mà không được chứ. Không phải hai đứa là bạn bè sao? Có gì phải khách sáo."

Lã Thụy Vân cũng phụ họa: "Đúng vậy, Thư Dung em không biết đâu. Thanh Khê từ khi 10 tuổi đã bắt đầu vào bếp nấu ăn. Rất thành thục đó nha."

Phạm Thanh Khê nghe bà ngoại và Lã Thụy Vân kẻ xướng người bè, cũng không cách nào từ chối.

Cô khẽ gật đầu: "Vậy đợi khi nào có thời gian."

Ba người còn lại nghe xong ai nấy cũng mỉm cười hài lòng, sau đó tiếp tục ăn hết bữa sáng của mình.

Mùi hương lá dứa vẫn còn vương lại đâu đó, hòa cùng hương vị thân quen tạo nên bầu không khí đầm ấm. Lam Thư Dung chưa bao giờ cảm thấy một bữa ăn lại có thể ăn đến vui vẻ như vậy.

Sau khi ăn sáng xong, Phạm Thanh Khê cũng phải trở về nội thành để tiếp tục công việc. Lam Thư Dung đương nhiên không có lý do để ở lại. Nàng rất tự nhiên ngồi vào xe của Phạm Thanh Khê cùng trở về.

Trên đường đi, Phạm Thanh Khê vẫn giữ thái độ trầm mặc, nghiêm túc lái xe. Ngược lại Lam Thư Dung giống như chú chim nhỏ, liên tục nhìn ra cửa sổ ngâm nga mấy giai điệu bắt tai mà Phạm Thanh Khê không hiểu rõ.

Bỗng nhiên người bên cạnh không hát nữa, Phạm Thanh Khê phản xạ có điều kiện quay sang nhìn nàng, vừa lúc bắt gặp nàng cũng đang nhìn mình.

Lam Thư Dung tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực: "Phạm tổng, bình thường cô có hay về thăm nhà không?"

Phạm Thanh Khê đảo mắt nhìn về phía trước, miệng hơi hé: "Cuối tuần đều sẽ về, trừ những lúc có việc đột xuất."

Giống như tuần trước, cô bận đi công tác nên không thể trở về, mặc dù khoảng cách cũng không gọi là quá xa.

Lam Thư Dung nghe xong khẽ cười: "Vậy ah, vậy... sau này nếu có thời gian, tôi có thể về cùng cô không?"

Lam Thư Dung vừa dứt lời, Phạm Thanh Khê liền nghi hoặc quay sang nhìn nàng.

Nàng lập tức lên tiếng giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thích không khí ở nhà cô. Từ nhỏ đến lớn ba mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn. Tôi còn không nhớ rõ bữa cơm gia đình có hương vị như thế nào nữa. Cô xem như là động lòng từ bi, san sẻ cho tôi một ít tình thương, có được không?"

Khi nói mấy lời này, trên gương mặt Lam Thư Dung cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Thế nhưng ánh mắt nàng lại ẩn chứa một chút cô đơn. Mà Phạm Thanh Khê lại giống như rất dễ dàng thấu hiểu cho sự cô đơn đó.



Trước khi đèn xanh chuyển sang đỏ, nàng nghe Phạm Thanh Khê nói: "Khi nào muốn đến thì nói với tôi."

Nghe xong lời này, Lam Thư Dung không giấu được vui mừng. Nhân lúc chờ đèn đỏ, nàng vòng hai tay ôm lấy eo Phạm Thanh Khê cọ cọ mấy cái: "Phạm tổng, cô thật tốt nha."

Phạm Thanh Khê bởi vì động tác này của nàng mà tỏ ra không được tự nhiên. Cô giữ nguyên tư thế, mắt nhìn thẳng về phía trước. Trong đầu không khỏi hiện lên suy nghĩ, cô ấy đối với ai cũng thích động tay động chân như vậy sao?

Nhưng mà còn chưa đợi suy nghĩ ấy kịp bay xa đã nghe thấy tiếng còi xe ở phía sau, đèn đỏ cũng chuyển sang màu xanh. Phạm Thanh Khê nhẹ lắc đầu lái xe chạy về phía trước, Lam Thư Dung cũng thành thực thu người lại, bắt đầu nghịch điện thoại.

Vì trong thời gian nghỉ ngơi nên cũng không ai làm phiền nàng. Thế nhưng là một diễn viên đang trong thời kỳ đỉnh cao, tin tức xoay quanh cũng không ít.

Lam Thư Dung dùng ngón tay vô định lướt trên màn hình. Sau khi đọc xong một mớ tin tức liên quan thì trở về trang cá nhân.

Nàng chọn trong album ảnh mấy tấm hình rồi đăng lên, nội dung là: Lần đầu được ăn sáng với cháo lá dứa, rất ngon.

Vừa qua mấy giây lượt thích đã lên vài trăm, kéo theo đó là hàng loạt bình luận.

Hahaha, cười chết tôi, cái này mà lần đầu ăn á?

Huhu tự dưng nhớ nhà quá, chị Dung cho em liếm một miếng.

Được bao nuôi ăn sơn hào hải vị làm sao hiểu được nỗi khổ của dân thường.

Nhìn ngon quá, chị tự nấu sao?

...

Lam Thư Dung chọn một bình luận vừa mắt ấn thích sau đó lại quăng điện thoại vào túi xách. Cả người trở về tư thế ban đầu, dựa sát vào cửa sổ, miệng khẽ ngâm nga.

Phạm Thanh Khê xem như cũng đã quen với sở thích này của nàng, vậy mà vẫn không tự chủ liếc mắt nhìn, khóe môi vẽ nên một độ cong hiếm thấy.