Không Đoán Được

Chương 1: Làm càn




Mùa đông, tiết trời se lạnh. Những con đường vì thế mà cũng trở nên vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít qua và thỉnh thoảng là tiếng động cơ ô tô hết vang lên rồi lại tắt.

Bầu trời đêm cao và trong vắt, những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên pha lê.

Hai bên đường là những hàng cây trơ trụi lá. Những chiếc bóng theo cơn gió khẽ lắc lư dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hư hư thực thực.

Trong một căn phòng sang trọng đang đóng kín, có một loại hương thơm quyến rũ đang tỏa ra, hòa cùng với mùi rượu cay nồng khiến cho người ở trong đó không còn phân biệt được thời gian lẫn không gian.

Có mấy thứ giày dép và quần áo không thuộc về cùng một người đang nằm vương vãi trên nền nhà được lót bằng gỗ lim cao cấp. Đằng xa xa là tiếng hít thở không đều và những ánh mắt mông lung.

Lam Thư Dung ấn người lên giường, sau đó lại đưa tay tắt đi ánh đèn vàng còn sót lại. Tiếng công tắc vang lên, rất nhẹ, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

Nàng bắt đầu đưa tay sờ soạng, sau đó không lưu tình mà thoát ra cà vạt rồi đến những chiếc cúc áo đáng thương vốn dĩ đang nằm rất chỉnh tề trên chiếc áo sơ mi màu trắng.

Từng chiếc cúc áo rơi ra, có chiếc lăn xuống sàn nhà, cũng có chiếc lưu lại trên vải bông mềm mại. Chỉ là, da thịt trắng nõn cứ thế hiện ra. Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng Lam Thư Dung có thể cảm nhận được. Vừa mềm, vừa mịn.

Ngón tay lạnh lẽo của nàng run lên, nhưng rất nhanh bị hơi ấm lấp đầy. Thứ nhiệt độ khác biệt va chạm vào nhau, không hề tương phản mà ngược lại còn hòa quyện, tạo ra một chút khoái cảm.

Lam Thư Dung cảm thấy có một cỗ nhiệt khí đang xông lên đến đỉnh đầu nàng. Ngay tức khắc, nàng cúi người hôn xuống.

Nụ hôn bị người dưới thân né tránh, khẽ rơi vào lỗ tai.

Lam Thư Dung nhướng mày, giống như muốn từ trong bóng tối tìm ra đáp án. Nàng thử lại lần nữa, nhưng người kia vẫn né tránh.

Không đợi đến lúc Lam Thư Dung có phản ứng, một giọng nói thanh lãnh đã vang lên: "Đừng hôn môi."

Lam Thư Dung hiểu ý ah một tiếng, rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Không hôn môi cũng được, dù sao họ đều là người xa lạ.

Nàng đổi sang dùng đầu lưỡi lướt qua lỗ tai tinh tế, bàn tay thì không ngừng sờ soạng, cởi ra từng nút thắt cuối cùng.

Người dưới thân khẽ run lên một cái rồi im bặt, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhắm nghiền. Cũng không biết là đang hưởng thụ hay là đang chịu đựng.

Nhưng mà vốn dĩ nàng cũng không quan tâm.

Từ lỗ tai, nàng lại trêu đùa đến chiếc cổ trắng ngần, để lại đó một ấn ký màu đỏ. Lam Thư Dung dùng ngón trỏ xoa xoa chỗ đó. Rất hài lòng mà mỉm cười.

Nàng lại tiếp tục di chuyển xuống dưới. Mùi tuyết tùng theo động tác của nàng mà tỏa ra càng thêm nồng đậm. Nó lành lạnh cùng xa cách nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy không thể khước từ. Giống như có một giọng nói vang lên bên lỗ tai, khuyến khích nàng làm càn.

Roạt!

Khóa trên quần tây màu đen cuối cùng cũng được kéo xuống. Bàn tay nàng chạy dọc trên da thịt người kia, dùng những cử chỉ yêu mị mà vuốt ve.

Cơ thể này thực sự quá hoàn mỹ.

Hoàn mỹ đến mức nàng có chút ganh tỵ.

Lam Thư Dung âm thầm cảm thán.

Có một chút cảm xúc không tên khẽ lướt qua, nhưng rất nhanh bị men rượu phả lấp. Nàng lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Một màn dạo đầu dài còn hơn phim truyền hình Ấn Độ. Giống như một vòng lặp, mỗi khi tiến đến địa phương bí ẩn kia, nàng lại dừng lại, giống như tìm tòi, lại giống như không biết phải làm sao.

Rốt cuộc thì người bên dưới cũng không thể kiên nhẫn được nữa.

Cô mở mắt, khẽ cất giọng: "Vị tiểu thư này, cô có được không vậy?"

Nếu không được thì nên dừng lại, tránh mất thời gian.

Giống như bị chọc trúng tim đen, Lam Thư Dung lập tức xù lông: "Ai nói không được. Bổn cô nương lăn giường còn nhiều hơn cô ăn cơm nữa."

Tuy ăn nói lớn mật nhưng nếu để ý kỹ liền có thể nghe ra chút lười biếng cùng chần chừ trong giọng nói của nàng.

Có thể là do say rượu đi.

Người bên dưới lại nhắm mắt, cũng không mấy quan tâm.

Cô chỉ đang chờ đợi Lam Thư Dung đi đến bước cuối cùng. Cô là đang tìm kiếm một đáp án. Cũng đang muốn cho bản thân một cơ hội.

Trong lúc lơ đãng, cô cảm thấy hạ thân mình truyền đến từng trận đau nhói. Cô khẽ nhíu mày, hai chân phản xạ có điều kiện mà câu lấy eo người kia, giống như mời gọi lại giống như đang trốn tránh.

Lam Thư Dung ngẩng đầu, đắc ý dò hỏi: "Thế nào, có đau không?"

Đây là quan tâm hay là khiêu khích?

Phạm Thanh Khê cũng lười trả lời.

Lam Thư Dung thấy vậy cũng không hỏi nữa. Nàng vận dụng tất cả những kiến thức mình có được, quyết tâm hầu hạ thật tốt người này.

Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà họ lại tìm gặp nhau, bây giờ lại cùng nhau dây dưa trên một chiếc giường.

Có thể là vì Phạm Thanh Khê quá đẹp, đẹp đến mức nàng nổi hứng muốn trêu đùa.

Có thể là do nàng uống quá nhiều, nhiều đến mức không còn kiểm soát nổi hành vi của bản thân. Muốn tùy hứng một chút.

Nhưng mà hai mươi mấy năm qua, có ngày nào Lam Thư Dung nàng không tùy hứng.

Nàng rõ ràng là một Ảnh hậu suốt ngày bị bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, vậy mà còn dám ở đây làm ra chuyện này. Cũng không biết có bị ai bắt gặp hay không. Nếu như có, ngày mai xem như lại trở thành miếng mồi cho đám phóng viên cắn xé.

Lam Thư Dung thì đã quen với chuyện này. Dần dà cũng không còn tí cảm xúc nào với những lời đồn thổi.

Chẳng phải vừa sáng sớm hôm nay nàng đã lên hotsearch sao?

#Lam Thư Dung qua lại với đạo diễn đã có gia đình

#Lam Thư Dung bị tố là tiểu tam

#Lam Thư Dung cướp đoạt vai diễn

Bên dưới là mấy nghìn bình luận, phần lớn là sỉ vả, cười cợt. Lam Thư Dung cũng xem đó giống như là nước chảy mây trôi. Cho đến khi ba nàng gọi điện thoại mắng cho nàng một trận.

Người ngoài không tin mình xem như có thể chấp nhận đi. Nhưng mà đến người nhà cũng vậy. Bọn họ sợ hành vi của nàng khiến bọn họ mất mặt. Bọn họ nói nàng không biết giữ mình, không ra thể thống gì.

Lam Thư Dung có muốn xem nhẹ cũng không được.

Thế là đêm xuống, nàng lại một mình tìm đến đây. Quán bar Tinh Lạc, nơi khiến nàng cảm thấy bản thân thuộc về.

Tinh Lạc là một quán bar nổi tiếng ở Lạc Dương. Phàm người đến đây đều là những nhân vật có tên tuổi cho nên công tác an ninh và bảo mật rất tốt. Lam Thư Dung là hội viên VIP ở đây. Những lúc rảnh rỗi hay tâm trạng không tốt nàng đều đến uống rượu. Đến khi mệt rồi thì liền ngủ lại. Dù sao nàng cũng có phòng riêng ở nơi này, không sợ bị làm phiền.

Mà căn phòng riêng đó bây giờ đã trở thành nơi để nàng và Phạm Thanh Khê phóng túng.

Có lẽ sau khi bước qua được ranh giới cuối cùng, nàng cũng không còn kiêng dè lo trước sợ sau nữa.

Nàng hóa thân thành con rắn quấn lấy người bên dưới. Khi thì dịu dàng, lúc thì thô bạo.

Mà Phạm Thanh Khê cũng dần dần có phản ứng. Cô không tự chủ dùng hai tay siết chặt ga giường, tóc tai bung xõa như thác nước, cả cơ thể uốn cong tạo nên một khung hình tuyệt mỹ.

Dù cho thời tiết có lạnh như thế nào cũng khó ngăn nổi không khí ái muội tràn lan. Từng tầng mồ hôi mỏng rịn ra. Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, ma sát cùng chăn nệm. Hết lên rồi lại xuống.

Phạm Thanh Khê từ đầu đến cuối vẫn nương theo nàng, để nàng làm càn. Thật ra đơn giản là bởi vì cô vẫn đang tập trung hưởng thụ thứ khoái cảm mà 30 năm qua cô mới lần đầu tiên được trải qua, cũng không có ý muốn kháng cự.

Mà một khi thứ suy nghĩ đó đã bén rễ, thì đúng thật là không có cách nào để ngăn lại.

Lam Thư Dung cứ như vậy công thành đoạt đất, cho đến khi cánh tay nàng rã rời thì mới chịu an phận mà buông tha cho Phạm Thanh Khê. Tự mình ngủ thiếp đi.

Về phần Phạm Thanh Khê, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn kịp mang cơ thể đau nhức vào phòng tắm.

Cô dùng vòi sen rưới qua từng tấc thịt, cho đến khi cả cơ thể ửng hồng, thứ chất lỏng nhớt nhát trên người cũng tan biến thì mới hài lòng trở lại giường.

Phạm Thanh Khê nhìn người bên cạnh, lại nhớ tới lý do mình xuất hiện ở đây. Có vài dòng suy nghĩ thoáng qua, rồi rất nhanh theo cơn buồn ngủ rơi vào tầng sâu ký ức.

Phạm Thanh Khê lặng lẽ thở dài. Cô đem chăn kéo lên, đắp kín thân thể hai người rồi mới từ từ nhắm mắt.

Trước khi ý thức mất đi, cô cảm nhận được người bên cạnh trở mình, rồi giống như con mèo nhỏ chui vào lòng ngực mình.

Có một chút khoái cảm, Phạm Thanh Khê bất giác mỉm cười.