Không Để Ý Tây Đông

Chương 18




Cố Tiểu Đông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn từ trong bóng tối đi ra, mặt trầm như nước, giống như Tu La.

"Tiểu Tây? Em đến rồi?"

Cố Tiểu Tây ở cửa chờ hơn nửa ngày trời. Ngay lúc xe dừng lại ở cửa, hắn liền nhìn chằm chằm. Hắn nhìn Cố Tiểu Đông xuống xe, ăn mặc một bộ quần áo hắn chưa từng thấy bao giờ, dáng người tiêu sái, phong thái lỗi lạc. Buồng lái hạ xuống, đó là tên em trai mới kia sao? Quả nhiên, âu phục, giày da, một dáng vẻ thanh niên tuấn kiệt, so với dáng vẻ đó, hắn càng cảm thấy chính mình là một tên đại ngốc, đại thô. Mắt thấy cái cử chỉ tùy tiện của gia hỏa kia đối với anh trai, hắn không nhìn nổi.

Mạnh Lập Quân vừa nghe thấy, con mắt trở nên sáng ngời. Đây chính là Cố Tiểu Tây trong truyền thuyết sao? Đó không phải là đối thủ của mình sao? Mạnh Thiệu Lương mấy ngày nay cho hắn làm không ít chuyện liên quan tới ông ấy và Cố lão gia, phân tích tình thế hắn liền khách quan vạch ra rằng cha hắn PK với cha dượng của Tiểu Đông, trên căn bản là không có phần thắng, chỉ có thể mong đợi hòa nhau một ván, nên khoảng thời gian này đã không ít lần vì hắn mà PK với Cố Tiểu Tây.

Mạnh Lập Quân nhớ tới lão Mạnh tha thiết giao phó, lập tức dấy lên ý chí chiến đấu, liền nóng lòng muốn thử khiêu chiến: "Ân, cậu chính là Cố Tiểu Tây a? Anh hay nói về cậu. Các ngươi nhìn đến đâu cũng không giống a, là anh em ruột sao? Vẫn là tôi cùng anh khá là giống." Kỳ thực hắn cũng không làm sao thấy mình giống Cố Tiểu Đông. Nhưng hắn là một tiểu bạch kiểm, cùng Cố Tiểu Tây hắc tráng so sánh, hiển nhiên chiếm ưu thế. Cố Tiểu Tây ở trong lòng buồn nôn. Không biết xấu hổ! Cậu... cái tướng mạo kia, càng giống Tây Môn Khánh hơn, so với anh tôi còn kém xa.

Mạnh Lập Quân cố ý chọc giận Tiểu Tây, liên tiếp gọi anh. Mắt thấy Cố Tiểu Tây sắc mặt càng ngày càng tối, Cố Tiểu Đông vội vã đuổi Mạnh Lập Quân đi. Mạnh Lập Quân ngồi vào trong xe còn quay qua cửa kính xe gọi: "Anh, ngày mai em trở lại thăm anh a!"

Xe nhanh chóng đi mất, còn lại anh em nhà họ Cố, cả hai đều không nói gì, bầu không khí trở nên quỷ dị. Cố Tiểu Đông lên tiếng đánh vỡ trầm mặc: "Theo anh trở về ký túc xá đi." Rồi xoay người đi vào trong viện.

"Không được. Em có thuê một phòng ở khách sạn". Chân Cố Tiểu Tây không hề nhúc nhích, mặt cũng không hề có cảm xúc. Thật ra hắn thuê tới sáu phòng, hắn tỏ rõ, hắn đang tức giận với anh mình.

Cố Tiểu Đông nghe vậy, thân thể thoáng dừng lại.

Mấy tháng trước, chính mình đi bộ đội nhìn hắn, hai người chen nhau một tấm giường nhỏ, thân mật biết bao nhiêu. Đây là làm sao? Từ nhỏ đến lớn, hai người cho tới bây giờ không xa lạ như thế. Làm sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Cố Tiểu Đông trong lòng khó chịu.

"Em không muốn đi chỗ anh ở nhìn sao?" Có phải là muốn cùng cô bé kia gọi điện thoại, sợ mình ở bên cạnh không tiện? Cố Tiểu Đông bắt đầu lo lắng.

Cố Tiểu Tây giống như là không vui, "Ừ, đi thôi". Cố Tiểu Đông trong nháy mắt muốn nói, em đừng đi, em đi theo người ta gọi điện thoại đi, anh mới không thèm nghe. Đến cuối cùng lại nhịn xuống không nói, xoay người hướng ký túc xá mà đi.

Cố Tiểu Tây lần đầu vào ký túc xá của anh trai lại không có tâm tư mà tham quan. Cố Tiểu Đông vào nhà cởi áo khoác. Bên trong là một cái áo sơmi. Cố Tiểu Tây liếc mắt liền để ý cái eo nhỏ kia của anh.

"Anh, anh lúc nào đã mua bộ quần áo này, em chưa từng thấy bao giờ?" Không biết là làm sao, hắn lại nhìn thấy cái tên diêm dúa kia trong mắt.

"Há, Mạnh Lập Quân đưa. Ân, chính là người vừa nãy".

"Em trai anh a?"

"... Tiểu Tây, em đừng như vậy. Các người đều là em trai anh."

Câu nói này liền nhen lên ngọn lửa mà Cố Tiểu Tây đang kiềm chế. Đều là em trai, sao có thể nói như thế! Anh nhận hắn làm em trai mới có hai ngày, so với chúng ta thì làm sao có thể! Hắn nghĩ mà muốn bùng nổ, có thể là hắn không tìm được lý do phản bác, huyết thống kia mới đúng là em trai chân chính. Ha!!! Cuối cùng thì chính mình cũng không khác là bao. Hắn thở phì phò, ngồi xuống bên giường, con mắt thoáng nhìn cái đồ vật lộ ra một điểm màu đen đè dưới gối. Hắn đưa tay sờ soạng. Một khẩu súng. Chân chính là súng.

"Cái này cũng là hắn đưa ?"

"... Ân."

"Ha ha, đều là em trai? Em không so được với người ta. Lại mua quần áo cho anh, lại cho anh đồ chơi mới mẻ. Này, vừa có tiền lại vừa có thân thích, chính là tốt a. Nha, không phải là thân thích, là ba ruột anh và em trai. Anh bây giờ nhìn không được hai người Cố gia chúng ta?"

Cố Tiểu Đông nghe hắn nói đến "người Cố gia", lại bài trừ mình ra liền nổi giận.

"Cố Tiểu Tây, em nói nhăng nói cuội gì đó!" Anh so với em còn nhiều hơn ba năm làm người nhà họ Cố đấy, em đem anh đá ra ngoài?! Lẽ nào có lí đó!

"Em không nói bậy. Anh nhìn em không lọt mắt, em đi. Em liền không nên tới! Cha không phải cũng đi rồi sao, cho anh cùng cha đẻ ở đây!" Cố Tiểu Tây đứng dậy, liền đi ra bên ngoài.

Cố Tiểu Đông kéo cánh tay hắn lại, "Em trở lại cho anh!"

Anh nào có khí lực mà lôi kéo Cố Tiểu Tây, liền ôm hắn, hai cái cánh tay gắt gao siết lại, "Em đi tới chỗ nào!"

Hai con mắt đều đỏ. Cố Tiểu Tây cũng không biết hắn có thể đi chỗ nào, trên thực tế hắn một chút đều không muốn đi. Hắn không biết mình làm sao mà phát tiết. Hắn cảm giác mình muốn nhanh chóng nổ tung, không biết phải làm cái gì. Bỗng nhiên, hắn phát lực né tránh vòng ôm, Cố Tiểu Đông bị hắn đẩy ra, ngã xuống giường, vạt áo bung ra, lộ ra một phần eo nhỏ trắng như tuyết. Cố Tiểu Tây trong nháy mắt chỉ cảm thấy máu dồn lên não, vừa vặn nhào xuống.