Không Để Ý Tây Đông

Chương 12




Mạnh Thiệu Lương từ biệt thự trong đi ra. Ông năm nay bốn mươi lăm tuổi, được bảo dưỡng rất tốt, xem dáng vẻ chỉ nhìn ra ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi thôi. Ông nhìn Tuần Sâm ở trong sân dừng xe xong, xuống xe, sau đó thương lượng kéo ông ra cửa sau, vòng phía sau ôm một người ra bên ngoài.

"Cậu làm cái gì..." Lời nói của ông sau khi nhìn thấy mặt người kia, lập tức im bặt đi.

Lúc này là năm giờ chiều. Ánh nắng chiều tà còn rất đủ. Ánh mặt trời vàng chói chiếu vào trên gương mặt đó, trong nháy mắt đoạt đi hô hấp của ông.

"Này, này là..." Âm thanh Mạnh Thiệu Lương đều run lên.

Tuần Sâm đã đem người nửa kéo nửa ôm ra."Vào nhà rồi nói."

Tuần Sâm một đường đem người ôm vào phòng khách. Người hầu hướng về khay trà trên bàn sắp xếp hoa quả. Tuần Sâm cảm thấy chuyện này vẫn là tạm thời cần được bảo mật tốt, liền trực tiếp lên lầu."Đi vô phòng ngủ của ông đi."

Mạnh Thiệu Lương không nói một lời theo sát phía sau.

Mãi đến tận lúc Tuần Sâm đem người đặt trên giường lớn, lúc này mới thở dài một hơi. Cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

"Cậu trai này là ai? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Con mắt Mạnh Thiệu Lương cứ như vậy không rời khỏi mặt Cố Tiểu Đông. Quá giống. Hơn hai mươi năm đã không được nhìn thấy khuôn mặt này. Ngay cả bức ảnh cũng không lưu lại một tấm. Ông tham lam nhìn kỹ .

Tuần Sâm điều chỉnh hô hấp một hồi, đi thẳng vào vấn đề: "Con trai của ông."

"..." Ba chữ này thành công để lấy tầm mắt Mạnh Thiệu Lương dứt ra, nhìn về phía Tuần Sâm.

"Con mắt của cậu ta, giống như đúc của ông. Chờ cậu ta tỉnh rồi thì chính ông nhìn đi."

"Cậu đem thằng bé thành ra sao vậy ?" Lúc này mới nhớ đến, người này là làm sao mà bị hôn mê ?

"Tôi đem cậu ta đánh nhẹ nên hôn mê mà thôi. Cậu ta không chịu đi theo tôi. Chính là cậu ta nói cho tôi, mẹ của cậu ấy đã mất nhiều năm rồi."

" Làm sao cậu tìm được thằng bé ?"

"Trùng hợp. Chỉ do trùng hợp. Tôi ở Lệ Tinh có buổi xã giao, ở trong toilet tình cờ chạm mặt . Ai, tôi cũng không kịp nói một tiếng cho lão Mã, phỏng chừng ông ta còn ở phòng riêng chờ tôi đây. Tôi gọi điện thoại trước đã."

Tuần Sâm ra khỏi phòng. Chỉ còn lại Mạnh Thiệu Lương ngơ ngác mà nhìn người ở trên giường, nhìn từ đầu tới chân, cuối cùng chú ý tới bảng hiệu trước ngực người đó. Cố Tiểu Đông?

Tuần Sâm vào nhà, liếc mắt nhìn."Khả năng là cha dượng hắn họ Cố đi, tôi cũng không biết, đợi người tỉnh rồi thì chính ông hỏi thử đi. Nha, cậu ta hình như đối với ông rất có địch ý. Tôi nói dẫn cậu ta đi gặp ông, cậu ta liền từ chối . Ông chú ý phương thức cùng phương pháp chào hỏi một chút."

Mạnh Thiệu Lương bị làm cho tức đến cười nhạt."Cậu đem người đánh ngất, còn dám để tôi chú ý phương thức cùng với phương pháp cái gì? Đứa nhỏ này gầy như thế, vừa nhìn liền biết thân thể không được tốt, cậu còn động tay động chân như vậy!"

Tuần Sâm trố mắt. Này có tính là tá ma giết lừa* hay không?

*: Đồng nghĩa với giận cá chém thớt

"Tôi còn không phải sợ cậu ta chạy hay sao, sợ ông không gặp

được mà! Nhanh như vậy liền thiên vị con ruột rồi đúng không? Được được, tôi là người ngoài, không phải người trong nhà ông. Tôi đi rồi, chuyện còn lại ông tự mình giải quyết. Đừng để người ta báo cảnh sát tôi bắt cóc là được."

Xác thực suýt chút nữa Tuần Sâm bị báo án bắt cóc, bởi vì Cố Viêm Vũ báo cảnh sát .

Cố Tiểu Đông không có về nhà đúng giờ như dự định. Điện thoại không gọi được. tính cảnh giác của Cố ba ba từ trước tới giờ đều rất cao, rất nhanh liền tìm tới khách sạn, điều lấy video giám sát. thời điểm ông ở trong băng theo dõi nhìn thấy Cố Tiểu Đông mất đi ý thức bị người khiêng đi ra ngoài, quả thực tim đập như sắp nứt. Người phục vụ bị điều tra đang làm nhiệm vụ trong khách sạn, lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc, có người nói là thấy người té xỉu được đưa bệnh viện. Cố Viêm Vũ đang ở Bắc Kinh chịu đựng tìm từng cái bệnh viện một, đương nhiên là uổng công vô ích rồi.

Thời điểm Cố Tiểu Đông tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Anh phát hiện mình nằm trên một cái giường xa lạ. Vừa đứng lên, sau gáy truyền tới một trận đau nhức, không khỏi đưa tay xoa xoa, dần dần hồi tưởng lại chuyện trong quán rượu. A, đây là mình bị bắt cóc ?

"Con ổn chứ ?" Bỗng nhiên bên giường vang lên một thanh âm xa lạ. Cố Tiểu Đông sợ đến hết hồn. Sau đó, anh trông thấy một đôi mắt có hai con ngươi màu nâu nhạt. Cùng chính mình giống y chang như thế. Có một loại cảm giác rất thần kỳ.

Mạnh Thiệu Lương cũng nhìn con mắt của anh. Tuy rằng sớm có dự liệu, vẫn là tràn ngập khiếp sợ.

"Con gọi là Tiểu Đông thật sao?"

"Ông là ai?" Kỳ thực thời điểm nhìn thấy cặp mắt kia, anh cũng đã đoán được đại khái.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương con. Ta có lỗi với mẹ con, ta chỉ là muốn bồi thường con, xem như là chuộc tội đi. Con có yêu cầu gì, ta đều sẽ tận lực thỏa mãn con, chỉ cần ta làm được."

"Tôi muốn rời khỏi đây."

"Con có thể rời đi, nhưng con có thể cho phép sau này ta đến thăm con được không?"

"Cha tôi sẽ không để cho tôi gặp ông."

Không biết Cố Tiểu Đông có phải là có chủ ý, quyết định phải báo thù cho mẹ của anh hay không, hai chữ "Cha tôi" nói tới trôi chảy tự nhiên, như chặt đinh chém sắt, một đao đâm mạnh vào trong lòng Mạnh Thiệu Lương, nhanh, tàn nhẫn, lại vô cùng chuẩn.

Đại khái Mạnh Thiệu Lương cảm thấy nam nhân kia hẳn xuống tay với chính mình có lẽ tàn nhẫn một chút, ông liền quyết định đâm bù cho mình một dao trước.

"Con... Cha của con, là hạng người gì?"

"Ông ấy là người cha tốt nhất trên thế giới. Tôi rất thương ông ấy." Cố Tiểu Đông cũng phối hợp Mạnh Thiệu Lương. Phụ tử đồng tâm, một dao này đâm đến đẹp đẽ.

Người thích tự làm khổ mình, Mạnh Thiệu Lương như tâm toại nguyện được một trận đau đớn. Những cái này, nguyên bản đều phải thuộc về ông ta . Có người yêu thân mật, gia đình mỹ mãn, có một giống như được hai, thêm một người con trai, hơn hai mươi năm hạnh phúc - làm bạn với ông ta lớn lên tháng ngày... Vốn là của ông ta , là ông ta tự tay phá huỷ nó...

Cố Tiểu Đông nhìn ông ta nhắm mắt lại, hưởng thụ dư vị. Hiệu quả cơ bản nhất đã được thoả mãn, rút dao đứng dậy -."Tôi phải đi ."

"Ăn điểm tâm rồi đi cũng được." Mạnh Thiệu Lương dụi con mắt một cái, bình phục tâm tình một hồi.

"Tôi không đói bụng."

"Làm sao không đói bụng được, từ tối ngày hôm qua cũng không ăn cơm gì rồi."

"Tôi phải về nhà. Cha tôi sẽ sốt ruột." Nói xong lấy điện thoại di động ra kiểm tra. Phát hiện đã không còn pin, càng thêm buồn bực, nhấc chân đi.

"Tiểu Đông!" Dưới tình thế cấp bách Mạnh Thiệu Lương nâng tay nắm lấy cánh tay anh.

"Ông thả tôi ra!" Cố Tiểu Đông bắt đầu kịch liệt giãy dụa. Rõ ràng là bạo lực cưỡng bức cùng hạn chế tự do thân thể, nhưng lại giả bộ làm ra dáng vẻ nho nhã lễ độ giảng đạo lý. Anh cảm giác mình sắp không chịu được nữa rồi.

Mạnh Thiệu Lương đem anh ôm vào trong ngực ngăn cản anh giãy giụa. Lần đầu khoảng cách gần như vậy - cảm thụ được người còn sống sờ sờ thế này. Con trai của ông ta. Đây là bảo bối của ông ta, người làm cho ông ta yêu nhất trên thế giới này."Ta sẽ không làm tổn thương con, bảo bối, yên tĩnh một chút!"

Âm thanh "Bảo bối" này khiến cho cả hai người đều chấn động, nhắc nhở bọn họ, bọn họ vốn là người nên thân cận cỡ nào.

Cố Tiểu Đông không giãy dụa nữa. Mạnh Thiệu Lương chậm rãi thả anh ra.

"Con có muốn xem món đồ mà mẹ con lưu lại một chút hay không? Cô ấy từng sống ở đây, chính là tại gian phòng này."

Cố Tiểu Đông trầm mặc một hồi. Điều này xác thực là một hấp dẫn rất lớn.

"Tôi nghĩ nên gọi điện thoại cho cha tôi trước ."

Mạnh Thiệu Lương lấy điện thoại di động ra, mở khóa rồi đưa tới, nhìn anh thuần thục gọi một cú điện toại. Bây giờ có rất nhiều người ở cách xa nhà nhưng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi , vậy mà anh có thể thản nhiên nhớ số điện thoại , thản nhiên bấm máy gọi. Mà anh đương nhiên có thể gọi được, từ khi lên nhà trẻ, anh liền đọc thuộc làu làu cái số này.

Điện thoại rất nhanh gọi được. Bên kia truyền tới một giọng khàn, thanh âm trầm thấp.

"Alô?"

Cố Tiểu Đông vừa nghe liền biết cha khẳng định một đêm không ngủ, sốt ruột không biết phải làm sao đây. Nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

"Cha!" một tiếng hô hoán bao hàm thâm tình, làm Mạnh Thiệu Lương nghe cái này liền ước ao. Có thể là ước ao rất nhiều nhưng rất tiếc cũng không có phần của mình.

"Tiểu Đông! Con ở chỗ nào?"

"Cha, con rất an toàn, người yên tâm đi, con lập tức về nhà."

"Con ở chỗ nào? Cha đi đón con."

"Con cũng không biết đây là nơi nào. Con một lúc sẽ trở lại."

"Bên cạnh con là người nào? Để hắn nói chuyện với ta."

"Ừm, là người trước đây mẹ quen biết..." Cố Tiểu Đông nhìn Mạnh Thiệu Lương một chút, dưới ánh mắt của ông, ra hiệu đem điện thoại di động đưa cho ông.

"Chào ngài, Cố tiên sinh đúng không? Tiểu đệ họ Mạnh, Mạnh Thiệu Lương."

Cố Tiểu Đông không biết cha nói cái gì, liền nghe thấy họ Mạnh nói: "Tôi biết hành vi của tôi là phi thường thất lễ. Ngài không cần qua đây, tôi sẽ đưa Tiểu Đông an toàn trở về. Tôi sẽ ngay mặt tạ lỗi." Sau đó nhấn nút tắt điện thoại.

"Chúng ta ăn cơm trước, sau đó cho con xem món đồ của mẹ con, sau đó ta đưa con về nhà, được không?"

Cố Tiểu Đông gật gật đầu.