Không Để Em Hay Biết

Chương 38




Đều đặn vào ngày 24 tháng 12, cuộc họp thường niên của tập đoàn Hoắc thị được tổ chức rầm rộ.

Trong sảnh tiệc có sức chứa hàng trăm người, giữa những căn phòng lộng lẫy xa hoa, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Giọng nói đầy từ tính của người dẫn chương trình vang vọng khắp mọi ngóc ngách của phòng tiệc.

“Giá trị sản nghiệp toàn cầu của Tập đoàn Hoắc thị đã thành công đạt được mục tiêu ngàn tỷ trong năm nay. Tiếp theo, chúng ta hãy mời chủ tịch của Tập đoàn Hoắc thị, anh Hoắc Duật Thâm, lên có đôi lời phát biểu.”

Trong giây lát, tất cả khán giả đứng dưới hội trường đều nín thở im lặng nhìn bóng dáng cao lớn chậm rãi bước lên sân khấu.

Họ nhìn thấy một chùm ánh sáng rực rỡ chiếu xuống đỉnh đầu anh. Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, thắt cà vạt sọc xám đậm. Tối nay anh đeo một cặp kính gọng vàng, gọng kính nằm trên sống mũi anh, phiến môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt đen sau thấu kính dài và hẹp khiến người ta không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào.

Anh thản nhiên chỉnh lại khuy măng sét, nhìn quanh hội trường một cách trịnh trọng rồi hạ giọng nói.

“Chào mọi người, tôi là Hoắc Duật Thâm.”

Giọng nói trầm thấp được khuếch đại đến mọi ngóc ngách của hội trường, một cảm giác áp bức vô hình lan tràn, trong mắt mọi người lập tức tràn ngập vẻ kính trọng.

Trên chiếc bàn tròn ở hàng đầu tiên, một vị lãnh đạo nâng ly sâm panh, chúc mừng Hoắc Cao Phong, hết lời khen ngợi ông ta: “Hoắc Duật Thâm đúng là trò giỏi hơn thầy. Sau khi tiếp quản Hoắc thị mấy năm, thành tích của tập đoàn có thể nói là phát triển không ngừng, hành động mua bán thực sự rất dứt khoát, có thể coi như chính thức mở cửa thị trường nội địa. Tôi thực sự ghen tị với ông, có đứa con trai như vậy, ông có thể an nhàn hưởng thọ đến hết cuộc đời rồi.”

Hoắc Cao Phong đã có tuổi, ngồi trên ghế vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, từ lông mày và ánh mắt vẫn có thể mơ hồ nhận ra sự sắc bén của tuổi trẻ trên gương mặt ấy.

Ônh ta xua tay, bình tĩnh trả lời: “Các ông quá khen rồi, Hoắc Duật Thâm còn phải học hỏi nhiều từ những trưởng bối, khi đó tôi mới có thể hoàn toàn tin tưởng trao Tập đoàn Hoắc thị cho nó được.”

Cho dù nhiều năm qua ông ta vẫn luôn hỗ trợ Kỳ Đàn, nhưng quả thực cũng không thể ngăn cản được vị trí của Hoắc Duật Thâm trong tập đoàn đang ngày càng ổn định. Các thành viên trong hội đồng quản trị đều bị lôi kéo dần, cũng biết thời đại mà Hoắc Cao Phong nắm quyền đã qua từ lâu. Mặc dù Hoắc Cao Phong vẫn nắm giữ cổ phần cao nhất trong công ty, nhưng thực lực phe cánh đã không còn nữa, thời đại để cả tập đoàn đổi mới cũng đã tới, chỉ còn chờ một cơ hội nữa thôi.

Mặc dù công việc kinh doanh của Kỳ Đàn cũng có lợi nhuận lớn, nhưng xét cho cùng, việc kinh doanh không trong sạch mang lại khoản tiền lớn cũng chẳng có ai muốn làm theo.

Vị lãnh đạo trong lòng đã tỏ tường, vỗ vỗ vai ông ta rồi gợi ý nửa vời: “Nào, chúng tôi đâu dám nhận mấy chữ học hỏi này, cứ trông cậy vào những người trẻ tuổi thôi, tôi nghĩ ông cũng nên yên tâm về thằng bé đi.”

Vừa dứt lời, Kỳ Đàn ở bên cạnh khẽ thay đổi nụ cười, độ cong ở khoé môi có chút cứng ngắc, trong mắt lóe lên tia u ám, ngón tay cầm sâm panh vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Lúc này, các thành viên trong hội đồng quản trị nhận thấy sắc mặt vốn bình thường của Kỳ Đàn có chút thay đổi thì lập tức nịnh nọt: “Cả Kỳ Đàn cũng vậy. Ngành công nghiệp ở Singapore năm nay cũng phát triển khá nhanh, không thể đánh giá thấp được.”

Tại sao bọn họ vẫn thường gọi Hoắc Duật Thâm là chủ tịch Hoắc, còn chỉ gọi anh ta bằng cái tên Kỳ Đàn.

Kỳ Đàn yên lặng bóp chặt thân ly, trên môi vẫn nở nụ cười, đứng dậy cung kính nói với Hoắc Cao Phong: “Bố, dưới lầu có một buổi đấu giá, con xuống xem một chút.”

Nghe được từ đấu giá, Hoắc Cao Phong nhướng mày, tựa như nghĩ tới gì đó, khóe mắt liếc nhìn Hoắc Duật Thâm một cái.

“Buổi đấu giá?”

Thấy hiệu quả đã đạt được, nụ cười của Kỳ Đàn càng sâu hơn, chậm rãi trả lời: “Vâng, là một phòng đấu giá ở Đại Lục tên là Thanh Vũ, tiềm năng không tồi, gần đây con đang có dự định mua lại.”

Hoắc Cao Phong suy nghĩ, sau đó chủ động hỏi: “Trước kia Minh Yểu nói bức tranh nó vẽ đã giao cho một phòng đấu giá, là bên nào vậy?”

Hoắc Duật Thâm còn chưa kịp nói chuyện, Kỳ Đàn đứng một bên đã trả lời trước.

“Là phòng đấu giá ở tầng dưới tối nay ạ.”

Nói xong, anh ta ẩn ý liếc nhìn bóng người đang phát biểu trên sân khấu, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.

Hoắc Cao Phong không để ý tới vẻ mặt của anh ta, điềm tĩnh nói: “Nhớ kêu người tham gia đấu giá tăng giá trị cho tranh của Minh Yểu.”

Kỳ Đàn khẽ gật đầu, cung kính đáp: “Vâng thưa bố, con sẽ thu xếp.”

Khoảnh khắc quay người lại, nụ cười dịu dàng ngụy trang trên khuôn mặt Kỳ Đàn lập tức biến mất, trong mắt lướt qua sự tàn bạo. Kỳ Đàn rời đi không lâu, Hoắc Duật Thâm cũng từ trên sân khấu đi xuống, bình tĩnh đối mặt với các cổ đông trong hội đồng quản trị đến nâng cốc chúc mừng.

Giữa vòng quây nâng ly chúc mừng, Hoắc Cao Phong nhìn anh, trầm giọng hỏi.

“Con và cô đấu giá viên đó đã chia tay rồi à?”

Thực ra ông ta đã phái người đi điều tra, biết khoảng thời gian gần đây Hoắc Duật Thâm đã không liên lạc với cô gái làm đấu giá viên đó, hiện tại ông ta chỉ cố ý hỏi thôi.

Hoắc Duật Thâm trầm mặt đáp: “Vâng.”

Hoắc Cao Phong gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy mới đúng, Duật Thâm, phải luôn nhớ kỹ thân phận của mình, không nên dây dưa với người không xứng.”

Giữa cuộc họp thường niên, Hoắc Cao Phong vì tuổi cao lại huyết áp cao nên không thể uống rượu nhiều, bèn rời đi sớm.

Hoắc Duật Thâm cũng nhân cơ hội này rời đi, hai người đi tới hành lang của khách sạn, nhân viên phục vụ lập tức cung kính nhấn nút thang máy giúp.

Không có ai trong thang máy, Hoắc Cao Phong cũng không quay đầu lại, trên khuôn mặt già nua của ông ta cuối cùng cũng lộ ra nét mệt mỏi.

Ông ta thẳng thừng nói: “Mặc dù năng lực của Kỳ Đàn không bằng con, nhưng dù sao nó vẫn là anh trai con. Có một số việc, đừng quá tuyệt tình. Mọi việc đều phải vì lợi ích của Tập đoàn Hoắc thị. Đừng để những điều đó ảnh hưởng, để đám người đó ngư ông đắc lợi.”

“Những thứ đã qua, chúng ta hãy nên buông bỏ và tiến về phía trước.”

Hoắc Duật Thâm hơi cúi đầu, tròng kính ngăn lại sự lạnh lùng lướt qua ánh mắt, khi ngước lên đã bình tĩnh trở lại.

“Vâng, thưa bố.”

Vừa vặn đúng lúc thang máy đến tầng bấm sẵn, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

“Bố nghe Kỳ Đàn nói ở tầng này có một cuộc đấu giá, con gái của ông Trần đã đến dưới lầu, lát nữa con đi đón con bé đi, hai đứa cùng tới xem thử.”

Sau khi tiễn mọi người về, một trợ lý đi theo phía sau Hoắc Duật Thâm, phát hiện sau khi anh vào thang máy vẫn chưa ấn chọn tầng nơi tổ chức cuộc họp thường niên của Hoắc thị.

“Chủ tịch Hoắc, anh không về lại phòng tiệc sao?”

Hoắc Duật Thâm giơ tay, tự mình bấm nút tầng 35.

“Ừm.”



Buổi đấu giá cá nhân của Nhiêu Niệm được tổ chức vào đêm 24 tháng 12, đêm Giáng sinh.

Tầng 35 của khách sạn Bán Đảo.

Tất cả các khâu trong công tác chuẩn bị đã tới giai đoạn cuối cùng.

Nhiêu Niệm thu dọn đồ đạc trong phòng nghỉ, sau khi suy nghĩ một hồi, cô lấy điện thoại gửi cho anh một tin nhắn.

[Vết thương của anh thế nào rồi? Đứng không được cũng đừng cố quá nhé.]

Khoảng năm phút sau, tin nhắn từ bên kia gửi tới.

[Không sao đâu, em đừng lo lắng.]

Chỉ mấy chữ nhưng Nhiêu Niệm lại cảm thấy an tâm hơn trước rất nhiều.

Chân của Hoắc Duật Thâm thật ra không bị gãy, chỉ là dây chằng bị tổn thương, giống như bong gân.

Anh nói, những ngày này hai người sẽ cùng nhau đóng một vở kịch.

Trong khoảng thời gian này hai người không thể gặp mặt, để tránh lộ ra bất kỳ sai sót nào.

Cho nên, kể từ lần gặp trước cô cũng chưa có cơ hội gặp lại anh.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Ô Na bưng một cái hộp đi vào: “Nhiêu Niệm, vừa rồi có người đưa tới, nói là tặng cho cậu, còn có rất nhiều lẵng hoa đưa tới cửa nữa, siêu đẹp luôn đấy.”

Nhiêu Niệm nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, cô thấy bên trong có một chiếc vồ đấu giá mới toanh, rõ ràng là đặt làm riêng cho cô, bên trên còn khắc tên viết tắt của cô.

Cô cầm lên ước lượng thử, cảm nhận rất vừa tay.

Trong hộp còn một tấm thiệp màu vàng, Nhiêu Niệm cầm lên xem, mặt sau của thiệp là một dòng chữ khí phách có lực.

[Chúc buổi đấu giá diễn ra tốt đẹp.

—— H.]

Thực ra, cho dù tấm thiệp không có chữ ký thì cô cũng biết là do ai gửi.

Không biết tại sao, tình cảnh thế này khiến cô có cảm giác như hai người họ đang che giấu điều gì đó.

Nhiêu Niệm siết chặt tấm thiệp, tâm trạng lo lắng cũng trở nên ổn định hơn.

Mặc dù không biết Hoắc Duật Thâm có tới hội trường hay không, nhưng hành động này khiến cô cảm giác như được thứ gì đó chạm nhẹ vào tim.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ khách vào.

Nhiêu Niệm đứng ở lối vào của sàn đấu giá chào đón từng vị khách quý.

Một trong những vị khách quý có Hứa Vi Ninh, nữ diễn viên nổi tiếng nhất trong giới giải trí hiện nay, cũng là người mà cô đã tốn rất nhiều công sức để mời đến.

Cách tốt nhất để tạo độ hot cho buổi đấu giá là sự xuất hiện của những người nổi tiếng, tuy hơi thô nhưng dù sao cũng là nơi kết bạn làm thân với những người quyền lực. Ban đầu Hứa Vi Ninh có hơi do dự,vì Nhiêu Niệm chỉ là một đấu giá viên nhỏ, cô ấy cảm thấy mình tham gia không phù hợp với hình tượng của mình cho lắm, nhưng không ngờ lại quy mô tới mức này.

Để mời được Hứa Vi Ninh, Nhiêu Niệm đã đặc biệt đến tìm gặp mấy lần, cũng nhờ vả những người có thể mời được cô ấy, đồng thời lấy được chiếc vòng cổ bằng ngọc bích mà Hứa Vi Ninh đã tìm kiếm từ lâu, giúp cô ấy nở mày nở mặt tại lễ trao giải điện ảnh truyền hình cách đây không lâu.

Hứa Vi Ninh cũng không muốn mắc nợ cô món ân tình này, nên sau khi Nhiêu Niệm gửi lời mời nhiều lần, cô ấy cũng không đành phải đồng ý tham gia buổi đấu giá.

Không ngờ sau khi tới nơi, hai mắt Hứa Vi Ninh sáng lên: “Đợi chút, đó là chủ tịch Tập đoàn Hoắc thị sao?”

Nghe vậy, Nhiêu Niệm sửng sốt, quay đầu nhìn theo hướng mắt của cô ấy, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của anh đang đứng đó.

Cô không biết anh vào từ khi nào. Lúc này anh đang ngồi ở hàng ghế sau, nhưng vẫn vô cùng dễ thấy và đầy uy nghiêm.

Không ngờ Hoắc Duật Thâm thật sự tới, cô cố gắng kìm nén khóe miệng, bình tĩnh gật đầu.

Hứa Vi Ninh không khép nổi nụ cười trên miệng, cô ấy không ngờ người đàn ông cao quý mà mình thầm để ý, người mà trước đó mình không thể gặp được lại có thể thấy ở đây. Cô ấy lập tức khen ngợi Nhiêu Niệm: “Cô cũng giấu kỹ thật đấy, sao không nói cho tôi biết sớm là cô có thể mời được nhân vật lớn như vậy, xem ra tôi không nhìn nhầm cô rồi.”

Hứa Vi Ninh phát hiện hội trường tối nay khá hoành tráng, bèn cử quản lý liên hệ với những người chị em tốt của mình trong giới giải trí: “Hỏi xem giờ Lâm Thư có rảnh không, nếu có thì mời cô ấy tới đây.”

Nhờ hiệu ứng dây chuyền của các minh tinh và vô số paparazzi, trong một thời gian ngắn, rất nhiều nhân viên phụ trách của các kênh truyền thông đã đến địa điểm tổ chức, vô số máy ảnh được chuẩn bị dưới địa điểm đấu giá.

Hơn nữa, bức tranh của Minh Yểu cũng được bán đấu giá vào tối nay, vì lo lắng dư luận sẽ xào xáo rằng bức tranh đó là của mình, cho nên cô ấy cố tình không tới, chỉ tìm một người ủy thác qua điện thoại thay mặt cô ấy đấu giá, kèm theo lời động viên dành cho Nhiêu Niệm.

Đúng 7:30 tối, phiên đấu giá bắt đầu.

Tối hôm trước, Nhiêu Niệm đã cố ý đi ngủ sớm, đảm bảo rằng mình có thể thể hiện chuyên môn ở trạng thái tốt nhất trên sân khấu đấu giá ngày hôm nay.

Cô thay một bộ sườn xám trang trọng, búi mái tóc dài lên cao để trông có vẻ trầm ổn và đáng tin cậy hơn.

Những lời chào mở đầu đã được cô lẩm nhẩm luyện tập không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lòng bàn tay vẫn cứ rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nhiêu Niệm ổn định lại tâm tình, hít một hơi thật sâu, đứng dưới vô số ánh đèn sân khấu, chậm rãi nói với khán giả.

“Kính chào quý vị, tôi xin được gửi lời chúc buổi tối tốt lành tới mọi người. Chào mừng các vị đến với Phòng đấu giá Thanh Vũ tại Hồng Kông.”

Người phụ nữ trên sân khấu mặc một bộ sườn xám trang trọng theo phong cách Trung Hoa, tóc búi cao, phong thái trang nghiêm và tao nhã.

Cô bắt đầu giới thiệu bằng tiếng Anh trôi chảy, sau đó dùng tiếng Trung lặp lại nội dung vừa nói, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe được truyền qua toàn bộ những chiếc loa trong hội trường.

“Tôi là đấu giá viên chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay, Nhiêu Niệm.”

Sau khi giọng nói vừa dứt, khán giả vỗ tay như sấm dậy, vô số ánh đèn nhấp nháy sáng lên.

“Lô đầu tiên trong cuộc đấu giá này là một bình hoa mẫu đơn bằng ngọc bích khắc thơ, có từ thời Càn Long của triều đại nhà Thanh. Xin hãy nhìn vào màn hình lớn…”

Hôm nay còn có cả những vị khách đến từ nhiều quốc gia khác.

Cô Trần, người vừa được sắp xếp ngồi cạnh Hoắc Duật Thâm cũng cố gắng tìm đề tài để khơi gợi bầu không khí đang chìm vào im lặng này. Cô ta thử mở lời mấy lần, thế nhưng người đàn ông bên cạnh chỉ lịch sự đáp lại, không có ý định tiếp tục bàn luận với cô ta.

Cô Trần hơi nản lòng, nhận ra Hoắc Duật Thâm thực sự giống như những lời đồn đại trước đó.

Cô ta hết cách, đành phải ngước lên sân khấu đấu giá, nhìn bóng dáng mảnh mai đứng trên sân khấu, bất giác nói: “Đấu giá viên hôm nay nhìn trẻ nhỉ. Tôi không ngờ bọn họ lại giao cho một người trẻ tuổi như vậy chủ trì buổi đấu giá đấy.”

“Năm nay cô ấy hai mươi tư tuổi rồi.”

“Hả?”

Đột nhiên nghe anh chủ động lên tiếng, cô Trần thoáng sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông vừa rồi vẫn còn vẻ lạnh lùng, bây giờ mặt mày lại nhuốm chút dịu dàng, suýt chút nữa khiến cô ta nhầm tưởng mình bị hoa mắt.

Khựng lại giây lát, cô Trần như đoán được gì đó, thăm dò: “Thì ra cô ấy còn trẻ như vậy, hơn nữa cũng rất xinh đẹp…”

Người đàn ông khẽ gật đầu, ánh mắt dán chặt vào bóng người xinh đẹp trên sân khấu, không chút che giấu sự si mê của mình.

“Đúng vậy.”

Vừa rồi là ẩn ý, nhưng bây giờ là tuyên bố rõ ràng.

Cô Trần cũng không nói tiếp nữa, sau đó cả hai người bắt đầu im lặng, không ai chủ động nói chuyện với ai.

Bầu không khí trong buổi đấu giá rất sôi nổi, chẳng mấy chốc đã tới lượt bức tranh của Minh Yểu.

Trong quá trình đó, Hoắc Duật Thâm chỉ tăng giá hai lần, chủ yếu là người khác ra giá.

Cuối cùng, bức tranh của Minh Yểu được bán với giá 3,2 triệu đô la Hồng Kông, được một nữ doanh nhân trẻ giàu có người nước ngoài mua lại.

Lô áp chót là một sợi dây chuyền kim cương hiếm có.

Rất phù hợp với cô.

Hoắc Duật Thâm ngước mắt nhìn bóng người trên sân khấu, cô bình tĩnh đứng dưới ánh đèn sân khấu, toàn thân như được một tầng ánh sáng bao phủ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, vô thức muốn giơ bảng lên, nhưng do đang ở nơi đông người nên anh chỉ có thể cố gắng kìm nén lại.

Trên sân khấu, Nhiêu Niệm nhìn khách hàng trên màn hình, trên môi nở nụ cười tươi tắn, giọng nói mềm mại có chút quyến rũ: “Steven, anh có muốn tiếp tục tăng giá không?”

Thấy vậy, Steven hạ giọng hỏi: “Anh Hoắc, anh có muốn tiếp tục tăng giá không?”

“Tiếp tục.”

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người trên sân khấu, Hoắc Duật Thâm nhàn nhạt nói: “Thêm năm trăm.”

“Tôi không thích số nhỏ.”

“Được, anh Hoắc.”

Cùng lúc đó, người phụ trách đấu giá thay nghe điện thoại xong, lập tức giơ tay cao, Nhiêu Niệm nhìn qua, giá trên màn hình lại được làm mới, cao hơn giá vừa rồi là năm trăm đô la Hồng Kông.

Người mua bí ẩn ở nước ngoài ra giá rất hào phóng, những người giơ cao bảng khác bắt đầu lui dần, Nhiêu Niệm hỏi lại, cuối cùng hạ búa một cách dứt khoát.

Cuối cùng, sợi dây chuyền kim cương được bán với giá 3,8 triệu đô la.

“Chúc mừng, giao dịch thành công.”

Nhiêu Niệm cầm chiếc búa đấu giá trong tay, giọng nói đều đều lan ra khắp hội trường.



Sau khi cuộc đấu giá kết thúc thành công, Nhiêu Niệm đứng ở cửa tiễn khách, chờ đến khi những vị khách cuối cùng trong hội trường lần lượt rời đi.

Cô vẫn luôn đứng đó mỉm cười, tiễn từng vị khách một.

Cho đến khi bóng dáng quen thuộc kia chậm rãi đi ra, Nhiêu Niệm cố kìm nén biểu cảm trên mặt, thể hiện như bình thường, đưa tay về phía người đàn ông, trên môi nở một nụ cười khách sáo xa cách.

“Anh Hoắc, anh về thong thả.”

Hoắc Duật Thâm ngước mắt lên, đưa tay về phía cô.

Hai tay nhanh chóng nắm chặt lại, Nhiêu Niệm cảm giác trong lòng bàn tay mình có một vật cưng cứng.

Là anh nhét thứ gì đó cho cô.

Đợi mọi người về gần hết, Nhiêu Niệm mới tìm một nơi không người mở ra nhìn thử, chợt thấy thứ người đàn ông đưa cho cô là một chiếc thẻ phòng.

Khách khứa khi đó vẫn chưa về hết, anh lại công khai đưa thẻ phòng cho cô.

Tai của Nhiêu Niệm nóng như lửa đốt, cho đến khi Ô Na đột nhiên xuất hiện.

“Nhiêu Niệm, đi thôi, bọn họ lái xe đi rồi, đêm nay còn có tiệc mừng nữa.”

Nhiêu Niệm hoàn hồn lại, vội vàng nhét thẻ phòng vào túi, lỗ tai vẫn còn đỏ bừng.

“Ừ, tôi đến đây.”



Mãi đến khi tiệc mừng kết thúc, mọi người vẫn còn ầm ĩ vừa ăn vừa hát, nháy mắt đã gần đến đêm khuya.

Để tránh người khác không nghi ngờ, Nhiêu Niệm nói dối mình quên một thứ khá quan trọng trong phòng tiệc của khách sạn nên phải quay lại lấy.

Sau khi tới nơi, cô mượn nhân viên khách sạn một bộ đồng phục, đeo khẩu trang rồi bước vào thang máy.

Đi đến dãy phòng của anh, mặc dù có thẻ phòng nhưng Nhiêu Niệm vẫn bấm chuông cửa, cố tình hạ giọng thay đổi giọng nói của mình.

Cô ho khan hai tiếng, lịch sự nói: “Phục vụ phòng đây ạ.”

Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc đang đến gần.

Ngay sau đó, cửa bị mở ra từ bên trong, Nhiêu Niệm còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong.

Trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn sàn, đèn ở lối vào đã tắt, ánh sáng mờ ảo khiến cô chưa kịp nhìn rõ mặt người đàn ông trước mắt đã bị anh đẩy sát vào bức tường lạnh lẽo.

Hơi thở nóng bỏng phả vào sườn cổ, khiến cô không khỏi co rụt người lại.

Xung quanh thoang thoảng mùi rượu, tối nay anh còn đeo một cặp kính gọng vàng, lúc này mắt kính còn chưa tháo ra, lạnh như băng phả vào chóp mũi cô.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, len vào tai cô.

“Sao bây giờ em mới đến?”

Hô hấp Nhiêu Niệm có chút gấp gáp, nhiệt độ trên má âm thầm tăng lên.

“Đồng nghiệp của em còn muốn đi hát nữa, nên mới tốn thời gian như thế.”

“Em uống rượu à?”

“Có uống một chút.”

Vừa mới trả lời xong, Nhiêu Niệm cảm giác cổ mình lạnh lẽo, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy là sợi dây chuyền kim cương được bán với giá cao ngất ngưởng trên sân khấu tối nay.

Nhiêu Niệm sửng sốt, kinh ngạc nhướng mắt: “Anh mua à?”

“Ừm.”

Hoắc Duật Thâm nhìn cô, hỏi: “Thích không? Lúc đó anh nhìn thấy em liếc sang vài lần.”

Nhiêu Niệm quả thật cũng hơi thích sợi dây chuyền này, không ngờ lại bị anh phát hiện, cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng lan tràn ra ngoài.

“Vậy cũng đâu cần tăng giá cao đến thế.”

Anh giơ tay nhéo vành tai trắng nõn của cô, thấp giọng hỏi: “Giá càng cao, hoa hồng càng nhiều đúng không?”

“Ừm… đúng vậy.”

Anh không chỉ muốn tặng cô một món quà mà còn muốn cô vui vẻ. Giá càng cao thì càng tốt cho sự nghiệp tương lai của cô.

Ngoài ra, tối nay anh còn đích thân đến đây, ngay cả khi cuộc họp thường niên của Tập đoàn Hoắc thị trên lầu chưa kết thúc, anh cũng rời đi giữa chừng để tới chỗ cô.

Hết lần này đến lần khác anh cùng người khác tăng giá, chi rất nhiều tiền chỉ để mua được một nụ cười của cô khi ở trên sân khấu.

Trái tim Nhiêu Niệm như bị một cảm xúc không tên nào đó quấn chặt, như đang ngâm mình trong hồ nước ấm áp.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ trong phòng.

Nhiêu Niệm cúi đầu, phát hiện là Kỷ Thâm gọi tới.

Cuộc gọi đến vào thời điểm không thích hợp, cô vô thức trở nên căng thẳng, muốn trực tiếp cúp máy. Nhưng sau khi ngẫm lại, cô lại thấy có chút không thích hợp, dù sao cũng là sếp của mình, Kỷ Thâm cũng đã trả tiền cho bữa tiệc mừng tối nay.

Vậy nên, cô đành phải rời khỏi vòng tay anh trước, nhẹ nhàng nói: “Em nghe điện thoại đã.”

Nhiêu Niệm nhanh chóng nhặt điện thoại lên rồi áp vào tai.

Giọng nói trong trẻo của người đàn ông vang lên trong ống nghe: “Nhiêu Niệm, không phải cô nói bỏ quên đồ trong khách sạn à, cô tìm được chưa?”

Nhiêu Niệm đành giả bộ nói: “Tôi… tìm được rồi.”

“Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Vừa hay tôi đang ở bãi đậu xe dưới lầu khách sạn, tiện đường đưa cô về.”

Nhiêu Niệm ho nhẹ một tiếng, vô thức liếc nhìn Hoắc Duật Thâm với ánh mắt đầy e ngại..

“Không cần đâu anh Kỷ, tôi còn chút việc chưa làm xong…”

Nghe cô từ chối, Kỷ Thâm có vẻ hơi thất vọng, nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ nhàng nói: “Tối nay là đêm Giáng sinh, vừa hay tôi có vài lời muốn nói với cô, bây giờ cô có tiện không?”

“Hiện tại thì không tiện rồi.”

Kỷ Thâm bình tĩnh đáp: “Vậy thôi, cũng không quan trọng lắm, để hôm khác rồi nói.”

Anh ta dừng lại, nở nụ cười dịu dàng: “Đúng rồi, bộ sườn xám cô mặc tối nay rất đẹp, rất hợp với cô.”

Nhiêu Niệm vừa định nói chuyện thì cuộc gọi đã bị cúp ngang.

Tất nhiên Hoắc Duật Thâm là người ngắt cuộc gọi này.

Khoảng cách gần như vậy, cuộc nói chuyện vừa rồi chắc chắn đã bị anh nghe thấy.

Nhiêu Niệm cũng không giải thích được gì thêm, chỉ cảm thấy có một hơi thở nguy hiểm đang dần tản ra, cô vô thức nuốt nhẹ nước bọt.

Sau đó, cô nghe thấy anh vu vơ hỏi: “Em cất ở đâu?”

Cô lúng túng nói: “Cái gì?”

“Bộ sườn xám đó.”

Lúc này Nhiêu Niệm mới nhận ra anh đang nói đến bộ sườn xám.

Hai tai cô nóng ran, thấp giọng trả lời: “Trong túi...”

Sau cuộc đấu giá, cô thay quần áo rồi cất vào chiếc túi mang theo bên mình.

“Đi thay đi.”

Ba chữ ngắn gọn nhưng lại bộc lộ rõ thái độ không thể từ chối.

Nhưng lúc đó rõ ràng ở trong khán phòng anh đã nhìn thấy hết rồi, sao bây giờ lại bảo cô mặc nữa?

Nhiêu Niệm cảm thấy người này dường như đang ghen, nhưng cô không dám hỏi thẳng.

Vậy nên, cô đành ngoan ngoãn đi thay sườn xám theo ý anh.

Lúc bước ra khỏi phòng thay đồ, cô đã thay sang bộ sườn xám mặc trong buổi đấu giá tối nay, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại trong phòng.

Ánh trăng chiếu vào, người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất, sườn mặt sắc nét của anh cũng được ánh đèn neon ngoài cửa sổ làm trở nên ôn hòa dịu dàng.

Nhiêu Niệm đi tới, chớp chớp mắt, thử thăm dò anh: “Anh không vui à?”

Một giây sau, cô bị anh kéo vào lòng, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khe khẽ: “Anh ấu trĩ vậy sao?”

Nhiêu Niệm mím môi, thấp giọng đáp: “Cũng đúng, anh cũng đã ba mươi tuổi rồi…”

Anh nhéo cằm cô, hờ hững nói: “Nói lại lần nữa.”

Cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, Nhiêu Niệm lập tức chùn bước, lông mi run run nhìn anh.

“Hoắc Duật Thâm…”

Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh mắt bình tĩnh dõi theo cô.

Tối nay cô trang điểm đậm, khiến đường nét khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm sắc sảo, lúc này hàng mi cong vút khẽ run lên, hai gò má ửng hồng, thoạt nhìn càng có vẻ cuốn hút, nhẹ nhàng.

Hình ảnh này khiến anh nhớ đến những bông hồng tự tay anh trồng trên núi tuyết.

Trong mắt anh, quả thực là tuyệt sắc.

Vòng eo của cô mỏng manh, anh chỉ cần một tay là có thể nắm hết.

Hoắc Duật Thâm trước đây không cảm thấy mình có thứ gọi là ham muốn chiếm hữu, cũng không biết cảm giác ghen tuông là thế nào.

Nhưng tối nay trong buổi đấu giá, Kỷ Thâm, Tạ Tiêu và những người đàn ông ngồi dưới sân khấu đều nhìn cô một cách thèm muốn.

Sự thù địch ẩn sâu trong xương cốt hiếm khi bị khơi lên như vậy.

Hơi thở của anh vô thức trầm xuống: “Gọi anh là gì?”

Nhiêu Niệm khéo léo thay đổi cách xưng hô của mình: “Chủ tịch Hoắc, anh Hoắc…”

Cô cố tình làm giọng điệu của mình mềm mại như đang muốn lấy lòng anh.

Cách xưng hô thường ngày anh vẫn nghe, thế nhưng lúc này phát ra từ miệng cô lại cho anh cảm giác như đang được tán tỉnh.

Hoắc Duật Thâm đã bị ‘dính thính’ của cô, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Vẻ mặt anh không thay đổi, lòng bàn tay di chuyển dọc theo vòng eo của cô, cảm nhận sự mềm mại và tinh tế sau lớp sa tanh dưới tay, đôi mắt anh tối sầm lại.

“Anh có nên trừng phạt em không?”

Tim Nhiêu Niệm đập dữ dội, cảm thấy có chút khó thở, không biết anh có ý gì.

“Trừng… trừng phạt thế nào…”

Vừa hỏi xong, cánh môi hai người chạm nhau, anh cúi đầu hôn cô, sau đó lại cúi xuống gặ.m cắn cổ Nhiêu Niệm, cảm giác ngứa ngáy tê dại kèm theo một sự mập mờ không thể nào diễn tả.

Oxy lưu chuyển xung quanh như cũng bị lây nhiễm sự ướt át, cô cảm giác được trên cổ tay có thứ mềm mại như tơ bao phủ, bị anh nhanh chóng buộc thành nút.

Là chiếc cà vạt anh đeo trong buổi tối hôm nay.

Nhiêu Niệm nhận ra điều gì đó, toàn thân vô thức trở nên căng thẳng.

Chuyện xảy ra lần trước dường như vẫn còn sống động rõ nét trong trí nhớ cô, tim cô nháy mắt đập loạn nhịp, anh cắn đứt chiếc nút cài tạm trên sườn xám, có chút bạo lực ẩn chứa trong xương cốt, đêm nay khó có thể kiềm chế được.

Gáy cô bị anh giữ chặt, giọng nói đầy dụ.c vọng đột nhiên trở nên lạnh lùng, lộ ra cảm giác áp bức của bề trên, ngữ khí ra lệnh khiến người ta bất giác phải cúi đầu.

“Quỳ xuống.”