Không Để Em Hay Biết

Chương 30




Không biết qua bao lâu, những bông tuyết ngoài cửa sổ cũng đã ngừng rơi.

Lớp tuyết tan đọng lại trên bệ cửa sổ như lớp pha lê mỏng, không khí trong phòng có chút ẩm ướt và ngón tay anh cũng vậy.

Mảnh nội y mỏng manh đáng thương bị vứt bỏ trên ghế sô pha, mơ hồ có thể nhìn thấy một vệt ẩm ướt, Nhiêu Niệm gần như không dám nhìn thẳng vào kiểu dáng hình chữ T của nó nữa.

Cô vẫn còn run rẩy, bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve cô, như thể đang trêu chọc cũng như đang an ủi.

Nhìn thì như dịu dàng nhưng thực tế lại khuấy động không yên, đúng là ác độc.

Với anh mà nói đây mới chỉ là bước đầu thôi.

Anh còn chưa vượt qua ranh giới cuối cùng nhưng Nhiêu Niệm cảm thấy cô không thể chịu đựng thêm được nữa, cô nắm chặt lấy lớp áo sơ mi trên vai anh, khiến nó nhăn nhúm lại.

Nhiêu Niệm không có sức phản kháng, vòng tay qua cổ anh, cuối cùng bị anh bế vào phòng tắm.

Nhưng mọi thứ không kết thúc dễ dàng như cô tưởng tượng, hơi nước bốc lên vấn vít trong phòng tắm, dòng nước nhỏ nhưng lực mạnh dội xuống, hơi nóng nhanh chóng dày đặc như sương mù khiến ngay trong giây tiếp theo ánh mắt của anh cũng trở nên mông lung.

Nước trên vòi hoa sen không ngừng tuôn ra như suối, bóng hai người đan xen vào nhau phản chiếu trên lớp gương thủy tinh mờ, chiếc cổ trắng như tuyết của cô bị người đàn ông gặ.m cắn tạo thành vô số những dấu hôn vụn vặt, nhìn vô cùng kí.ch thích.

Hô hấp của Nhiêu Niệm run rẩy, nghe thấy giọng nói của người đàn ông như đang cố gắng kiềm chế: “Gọi tên anh.”

Cô vô thức mím chặt môi, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, thuận theo yêu cầu của anh.

“Hoắc Duật Thâm…”

Cho đến khi Nhiêu Niệm kiệt sức vì bị dày vò rồi dần chìm vào giấc ngủ say.

Hoắc Duật Thâm tiếp tục trở lại phòng tắm, mở vòi hoa sen để nước làm ướt áo sơ mi, cố gắng gột rửa tất cả dụ.c vọng không thể kìm nén của mình lúc này.

Anh vốn nghĩ mình có thể kiểm soát được bản thân, nhưng suýt chút nữa đã thất thủ.

Bây giờ chưa phải lúc, cô vẫn chưa biết gì về sự hèn hạ của anh.

Nếu anh chiều theo dụ.c vọng của mình như vậy, không biết khi biết được sự thật liệu cô có cảm thấy ghét anh hơn không.

Hoắc Duật Thâm nhắm mắt lại, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là cảnh tượng vừa rồi, trước mắt anh nhanh chóng tối sầm lại, yếu hầu chuyển động lên xuống.

Dưới làn nước róc rách bao phủ, rốt cuộc anh cũng không kiềm chế được nữa, thấp giọng thở d.ốc.

Cô còn mềm mại hơn cả nước, cũng không ngừng chảy n/ước khi ở trong lòng anh.



Mùi hương trong phòng còn chưa tản đi, Hoắc Duật Thâm đi ra ngoài ban công hút thêm vài điếu thuốc, khi trở vào đã quay về vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm như thường ngày.

Người đàn ông quay lại phòng làm việc, tiếp tục công việc còn dang dở sau khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Lúc này Bồ Xuyên đột nhiên gọi tới điện thoại riêng của anh, vội vàng nói có việc muốn báo cáo.

Hoắc Duật Thâm đi vào phòng làm việc, ngồi xuống chuẩn bị ký tên lên đống văn kiện trên bàn.

“Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Bồ Xuyên nghiêm túc, báo cáo từng chữ một: “Là bố của anh, ông ấy vừa gọi tới. Nếu anh không thích cô Triều Nghiên thì ông ấy sẽ tìm một người khác phù hợp với anh. Là cháu gái của người trong hoàng gia Anh, đã hẹn gặp lúc 15h chiều mai.”

Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Duật Thâm hoàn toàn tối sầm xuống.

Đây là một cuộc xem mắt trá hình, cũng không phải hỏi ý kiến mà chính xác là chỉ thông báo.

Căn phòng như đóng băng trong giây lát, dưới áp lực của anh, Bồ Xuyên thận trọng nói tiếp: “Ông Hoắc còn nói nếu anh không đi thì ông ấy sẽ đích thân đến gặp cô Nhiêu.”

Nếu là chuyện người nhà thì bố anh cũng không định quản thúc, nhưng trong hôn nhân thì anh không có quyền lựa chọn.

Trừ khi quyền hành của nhà họ Hoắc hoàn toàn nằm trong tay anh, như vậy thì bố anh hay bất kỳ ai cũng không thể xen vào những chuyện riêng của anh nữa. Kế hoạch ban đầu của Hoắc Duật Thâm là tránh xa cô trong khoảng thời gian này, để anh một mình xử lý mọi việc tránh để cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Anh không thích cảm giác kế hoạch bị phá vỡ, nhưng sự xuất hiện của cô lại mang tới ý nghĩa khác.

Vì chưa từng có ai bất chấp bão tuyết, vượt hàng vạn cây số để gặp anh.

Chỉ có mình cô.

Và cũng chỉ có mình cô là ngốc nghếch như vậy.

Sự ngốc nghếch khiến người ta đau lòng, cũng khiến anh hết lần này đến lần khác tính toán sai.

Bồ Xuyên nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt khó khăn, ngập ngừng hỏi: “Anh Hoắc, ngày mai sẽ đi chứ?”

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm ấm của một người đàn ông mới vang lên trong phòng.

“Đi.”



Trưa hôm sau, nắng xuyên qua khe rèm cửa.

Khi Nhiêu Niệm tỉnh dậy, cô cảm thấy giữa h.ai chân có cảm giác tê dại, triệu chứng của việc say máy bay vẫn chưa hồi phục khiến cô cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phòng để đồ, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông bước từ trong phòng ra.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen chỉnh tề, thẳng thớm, đang chậm rãi sửa sang từ lớp áo sơ mi tới cổ áo và tay áo một cách tuần tự nhất. Những ngón tay mảnh khảnh nhanh nhẹn thắt cà vạt, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân rắn rỏi.

Cô không khỏi lén lút nhìn anh, tim có chút loạn nhịp, nhìn một hồi lại nhắm mắt giả bộ ngủ tiếp.

Nhiêu Niệm tưởng anh không nhận ra cô đã tỉnh giấc nên tiếp tục cài nốt khuy tay áo rồi mới quay lại đi tới bên giường.

“Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi chưa?”

Hàng mi dài của cô khẽ run, cô vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói mềm mại như lạc đi.

Hoắc Duật Thâm không nhịn được cúi người hôn lên khóe môi cô.

“Đã ngừng rồi.”

Hơi thở mát lạnh phả vào người cô, cảm giác ý lo.ạn tìn.h mê đêm qua lại ùa về, đó là mùi hormone của một người đàn ông trưởng thành.

Nhiêu Niệm đẩy nhẹ lồng ng.ực anh, mơ hồ nhớ tới một chuyện quan trọng: “Hành lý của em…”

Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, ngón tay thon dài của anh tự nhiên luồn vào khe hở giữa các ngón tay cô.

“Đã cho người tới sân bay lấy về cho em rồi, bây giờ đang để trong phòng thay đồ.”

Hoắc Duật Thâm nhìn cô: “Người em còn đau không?”

Hình ảnh khó coi tối qua tràn vào trong đầu khiến Nhiêu Niệm đỏ bừng vành tai, cô tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Không đau…”

Anh khẽ cười, giơ tay nhéo vành tai cô, trong giọng nói mang theo ý trêu chọc.

“Vậy hôm qua sao cứ la đau?”

Nhiêu Niệm cuộn chặt chăn, hai má nóng như lửa đốt, cảm thấy cần phải nhanh chóng kết thúc chủ đề này.

Cô ho nhẹ một tiếng, thấy anh giống như định ra ngoài, cô chuyển đề tài hỏi: “Hôm nay anh có việc quan trọng sao?”

Cô nói xong, ánh mắt hơi ngưng lại, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia đắc ý nhanh đến mức không thể phát hiện.

“Một cuộc họp kinh doanh bình thường thôi, sẽ chóng kết thúc.”

Nhiêu Niệm không phát hiện ra sự khác thường trong biểu hiện của Hoắc Duật Thâm, mà cô cũng chưa từng nghĩ rằng một người lúc nào cũng bận rộn với công việc như Hoắc Duật Thâm lại có thể ở bên cô cả ngày, nên cô cũng không cảm thấy quá khó chịu.

Sau khi Hoắc Duật Thâm rời đi, cô lấy máy tính đăng nhập vào hộp thư công việc, lần này đột nhiên đến đây vẫn chưa sắp xếp trước công việc, cô đành phải dùng thời gian rảnh để trả lời những email chủ động liên hệ mời cô tham gia vào các bộ sưu tập đấu giá.

Cách chọn lọc này có phần giống như mò kim đáy bể, mặc dù xác suất tìm được một buổi đấu giá thực sự tốt là rất nhỏ, nhưng Nhiêu Niệm không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Cô lướt chuột kiểm tra từng mail một, mãi cho đến khi tầm mắt rơi vào tiêu đề của một email, mắt cô chợt sáng lên.

Đó là một vật phẩm gốm sứ của Càn Long thời nhà Thanh, Nhiêu Niệm nhớ nó là vật phẩm trên trang bìa của danh mục đấu giá vào mùa xuân vài năm trước, giá giao dịch ở thời điểm đó là gần 100 triệu đô la Hồng Kông.

Cô trở nên phấn khích, nhanh chóng gửi email cho bên kia theo thông tin liên hệ trên email, hỏi liệu hai người có thể gặp nhau để cô xem và định giá vật phẩm ấy trước khi đấu giá không.

Bên kia trả lời lại rất nhanh, Nhiêu Niệm cũng lập tức gõ lại.

“Xin lỗi, hiện tôi đang ở London, vài ngày nữa tôi mới có thể quay lại kiểm định vật phẩm trực tiếp được.”

“Vừa vặn tôi cũng đang đi công tác ở Luân Đôn, buổi chiều nếu cô rảnh thì chúng ta gặp nhau.”

Không lâu sau, đối phương gửi địa chỉ qua, Nhiêu Niệm tìm kiếm vị trí trên điện thoại di động, là một phòng trưng bày ở trung tâm thành phố, cách khách sạn không xa.

Cô trả lời email, thu dọn đồ đạc rồi xốc lại tinh thần chuẩn bị ra ngoài.

Tuy nhiên, Nhiêu Niệm vừa bước ra khỏi phòng đã thấy có mấy vệ sĩ đứng trước cửa, bên ngoài còn có thêm một nữ trợ lý.

Thấy Nhiêu Niệm muốn ra ngoài, nữ trợ lý vội chạy ra đón đường cô.

“Cô Nhiêu Niệm, cô muốn ra ngoài sao?”

“Phải.”

Nữ trợ lý lại chủ động giới thiệu một lần nữa, nở nụ cười thân thiện với cô: “Tôi là Sandy, anh Hoắc dặn tôi đi cùng cô, sắp xếp tài xế chở cô tới những nơi mà cô muốn tới.”

Không biết tại sao Nhiêu Niệm lại có cảm giác vẻ mặt của cô ấy có chút căng thẳng.

Và cả mấy vệ sĩ đang đứng ngoài cửa kia nữa.

Cô luôn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cô cụp mắt cười: “Được, vậy cô sắp xếp giúp tôi.”

Sandy để Nhiêu Niệm vào phòng chờ, mười phút sau cô ấy tới thông báo có thể đi được rồi.

Nhiêu Niệm lên xe chưa được bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Là Toàn Phi gọi tới.

Cô vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của Toàn Phi: “Nhiêu Niệm, tớ đã nhờ một người bạn tìm hiểu một số thông tin mật về mấy chuyện cậu hỏi tớ.”

Nhiêu Niệm lập tức tỉnh táo hơn: “Cậu nói đi.”

Kể từ khi Hoắc Duật Thâm kể cho cô nghe về sự việc lần trước, Nhiêu Niệm luôn cảm thấy như có một chiếc gai đâm vào tim mình.

Cô biết Hoắc Duật Thâm rất khó thoát ra khỏi bóng ma tâm lý khi còn nhỏ, cô muốn giúp anh, mặc dù cô không biết mình có thể làm được gì cho anh.

Cô muốn đưa kẻ phạm tội ra trước pháp luật, cô cũng muốn anh hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ những cơn mưa ấy.

“Nghe nói hai mươi năm trước nhà họ Hoắc quả thật có hỏa hoạn, nhưng tin tức đã bị phong tỏa chặt chẽ, cho nên hầu như không có bất kỳ phương tiện truyền thông nào đưa tin về chuyện ấy cả. Hình như do ông Hoắc bố của chủ tịch Hoắc đích thân cho người xử lý vụ đó.”

“Một lão cảnh sát thụ lý vụ án nói kẻ phóng hỏa là một trẻ vị thành niên. Ông Hoắc đích thân yêu cầu sở cảnh sát dừng quá trình điều tra, không muốn tiếp tục giam giữ người đó lại.”

“Trẻ vị thành niên?”

Nhiêu Niệm cau mày, trong đầu hiện lên một dự cảm không lành, giống như cô đã lờ mờ đoán được đáp án là gì.

Quả nhiên, ngay sau đó giọng điệu khẳng định của Toàn Phi đã vang lên.

“Là Kỳ Đàn, anh trai cùng cha khác mẹ của chủ tịch Hoắc, năm đó chủ tịch Hoắc mười tuổi, Kỳ Đàn mới mười ba tuổi.”

Trong lòng Nhiêu Niệm lại chấn động, sau đó nghe thấy Toàn Phi nói: “Nhân tiện tớ cũng đã điều tra về mẹ của Kỳ Đàn, bà ấy là mối tình đầu của ông Hoắc nhiều năm trước, khi ông Hoắc đồng ý kết hôn với mẹ của chủ tịch Hoắc cũng không hề biết chuyện bà ta đã mang thai.”

“Sau đó, người phụ nữ này biết được chuyện kết hôn của ông Hoắc và mắc chứng trầm cảm sau sinh. Bà ta điên cuồng đánh con trai mình để trút giận, bị hàng xóm phát hiện và đưa vào bệnh viện tâm thần, không lâu sau đó thì qua đời.”

“Sau này Kỳ Đàn bị đưa vào cô nhi viện, năm mười lăm tuổi được ông Hoắc biết được đưa về nhà nuôi dưỡng.”

Toàn Phi không khỏi thở dài, xúc động nói: “Chủ tịch Hoắc thật sự rất đáng thương. Nhiều năm như vậy, anh ấy nhìn kẻ giết mẹ mình vì không có bằng chứng mà không bị trừng phạt, còn được bố mình bảo vệ, không thể làm gì được anh ta. Chuyện này mà xảy ra với tớ thì không đêm nào tớ ngủ ngon được mất.”

Vì vậy chuyện là Kỳ Đàn lúc đó mới tuổi vị thành niên đã tự tay phóng hỏa giết mẹ con Hoắc Duật Thâm, cuối cùng toàn bộ biệt thự đều bị thiêu chết, chỉ có Hoắc Duật Thâm sống sót sau vụ cố ý giết người ấy.

Ngược lại, Kỳ Đàn dựa vào việc mình được ông Hoắc yêu thương mà khiến nhiều người mất mạng như vậy, nhưng anh ta không bị trừng phạt gì, còn sống sung túc cho đến tận bây giờ.

Nhiêu Niệm không dám nghĩ một kẻ tâm lý méo mó tới mức độ nào mới có thể làm điều độc ác tới như thế.

Cô đột nhiên hiểu ra tại sao nỗi ám ảnh của anh với quá khứ lại sâu đậm tới vậy.

Dù là ai cũng không dễ dàng quên đi mối hận khắc cốt ghi tâm, huống chi những người vì chuyện này mà chết đều là người thân ruột thịt của anh, tận mắt chứng kiến những người đó vì anh mới gặp tai họa khiến nỗi hận của anh càng sâu đậm hơn.

Nhiêu Niệm tức tới mức không khỏi run lên, dùng đầu ngón tay siết chặt chiếc điện thoại đến nóng hổi, trong lòng không kìm nén được sự tức giận và bất bình.

Cô bất đắc dĩ hỏi: “Không có chứng cứ nào chứng minh là anh ta làm nữa sao?”

“Rất khó, vụ án này đã từ hai mươi năm trước rồi, chỉ có thể là những người thân cận của Kỳ Đàn năm đó mới biết chuyện này, hoặc là anh ta tự mình nhận tội…”

Bất tri bất giác chiếc xe đã chậm rãi dừng lại bên đường, bởi quán cà phê ở sâu bên trong không đi xe được vào tận nơi.

Nhiêu Niệm cúp điện thoại, lơ đãng bước xuống xe, những lời vừa rồi Toàn Phi nói cứ văng vẳng trong đầu cô.

Sandy vội vàng xuống từ ghế phụ, cố gắng đuổi theo cô: “Cô Nhiêu Niệm, để tôi đi cùng cô đến đó…”

“Không cần, ở ngay phía trước thôi, đi hết con hẻm là tới.”

Thấy vậy, Sandy nhớ tới lời dặn dò của Bồ Xuyên trước khi rời đi sáng nay, cô ấy sợ Nhiêu Niệm sẽ nghi ngờ nên không dám lộ ra vẻ lo lắng thái quá.

“Được, vậy tôi qua bên kia đường chờ cô nhé.”

“Ừm.”

Nhiêu Niệm đang kiểm tra định vị bằng điện thoại di động, cô vừa rẽ vào một con hẻm thì bất ngờ bị một lực mạnh kéo lại từ phía sau, điện thoại di động và túi xách trên tay bị một tên đi xe máy lướt qua giật mất.

Sự việc đột ngột xảy ra khiến cô khựng lại một giây, sau đó ý thức được mình mới gặp phải một tên cướp.

“Có cướp giật!”

Sau khi vô thức hét lên câu này, Nhiêu Niệm nhận ra mình đang ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, nhanh chóng dùng Tiếng Anh la lên để được giúp đỡ.

Lúc này, bên kia đường, một vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên lao xuống từ chiếc xe hơi sang trọng đang đậu ở đó, đuổi theo hướng tên cướp vừa bỏ chạy.

Trước khi Nhiêu Niệm hoàn hồn lại, cô nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng và lịch sự phía sau mình.

“Yên tâm, người của tôi đã đuổi theo anh ta rồi, sẽ sớm lấy lại được đồ cho cô thôi.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng Trung Quốc quen thuộc trên đường phố nước ngoài, Nhiêu Niệm sững người mất một lúc, khi quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông điển trai đang đứng phía sau mình.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục sáng màu tươm tất, mặc dù ăn mặc tỉ mỉ nhưng không có cảm giác cao quý xa cách bẩm sinh như Hoắc Duật Thâm, ngược lại còn có cảm giác gần gũi hơn.

Anh ta đeo một cặp kính gọng bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, tròng kính che nửa con ngươi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Sau khi ánh mắt chạm nhau, anh ta lại cười hỏi: “Cô là người Trung?”

Nhiêu Niệm hoàn hồn, gật đầu: “Vâng.”

“Tôi cũng vậy.”

Ánh mắt người đàn ông rơi vào trên mặt cô, dừng một chút như đang xem xét cô tường tận.

Sau đó anh ta mím môi cười: “Con gái ở nước ngoài thì đừng ra đường một mình. Ở đây tuy nhìn có vẻ an toàn nhưng nếu không đề phòng sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.”

Trong khi hai người họ nói chuyện, tên vệ sĩ mặc đồ đen đã quay lại, trên tay cầm chiếc túi của Nhiêu Niệm mới bị cướp đi.

Nhiêu Niệm nhận chiếc túi mà anh ta đưa trả, kiểm tra xem tài liệu và đồ đạc bên trong có còn nguyên vẹn hay không.

Cô ngẩng đầu nhìn người đối diện, ánh mắt vẫn có chút đề phòng.

“Cảm ơn anh.”

Anh ta mỉm cười, dùng đầu ngón tay chỉnh lại kính mắt, lên tiếng hỏi: “Chỉ một câu cảm ơn thôi sao?”

Dứt lời, Nhiêu Niệm cau mày, đang tự hỏi có phải anh ta tới đây để kiếm chuyện hay không thì lại nghe người đàn ông nói tiếp: “Gần đây có quán cà phê, cô có muốn uống chút gì không? Tôi mời cô.”

Cô lịch sự từ chối: “Xin lỗi, có người đang đợi tôi.”

Nghe vậy, người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ, áy náy nói: “Tôi nghĩ người mà cô đang đợi có lẽ sẽ không đến được đâu. Cậu ta chắc hẳn đang bận rồi, bởi vì buổi xem mắt do bố cậu ta sắp xếp hiện tại vẫn chưa kết thúc.”

Lời này vừa dứt, đồng tử của Nhiêu Niệm co rút lại, đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn anh ta.

Như thể nhận ra điều gì đó, cô vô thức lùi lại một bước, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhìn anh ta bằng ánh mắt thăm dò.

“Anh là ai?”

Chú ý đến thái độ khẩn trương của người phụ nữ trước mặt và hành động lùi lại của cô, nụ cười trên môi Kỳ Đàn càng sâu hơn.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi quên giới thiệu bản thân.”

Anh ta lịch sự đưa tay về phía cô, đôi mắt sau cặp kính hơi híp lại, nở nụ cười dịu dàng vô hại.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em dâu.”

Biết người trước mặt là ai, Nhiêu Niệm nhìn anh ta không chớp mắt, khóe môi mím chặt khiến người ta không thể đoán ra được biểu cảm của cô.

Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, cô cũng không bắt tay lại, ngay lúc Kỳ Đàn đang nhìn xem cô muốn làm gì, Nhiêu Niệm đã giơ tay lên.

“Bốp.”

Dù là ai cũng không kịp phản ứng, trong không trung đột nhiên vang lên một tiếng lanh lảnh, mặt người đàn ông bị tát nghiêng một bên, gò má trắng lạnh nhanh chóng hiện lên dấu tay rõ ràng sau cú tát, ngay cả mắt kính của anh ta cũng rơi xuống đất vỡ vụn.

Kỳ Đàn bị đánh  tới mức choáng váng, kinh ngạc nhìn cô, trong mắt anh ta nhất thời lộ ra sự thù địch và độc đoán.

Nhiêu Niệm ra tay rất mạnh, gần như dùng hết sức lực, ngay cả lòng bàn tay cũng có chút tê dại, nhưng điều đó lại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Cô nhàn nhã cong môi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt âm trầm của anh ta.

“Xin lỗi, lần đầu gặp mặt, đánh anh hơi muộn rồi.”