Không Để Em Chạy Thoát

Chương 33




Có lẽ ban đêm là lúc con người ta chân thật nhất, không cần đeo mặt nạ hạnh phúc. Và Thanh Hoàng cũng thế, chỉ có những đêm khuya im tĩnh cậu mới trở về chính mình, không cần phải làm một chàng thanh niên trẻ tuổi tài cao gì đó.

Thanh Hoàng hiện giờ đang đứng ở ban công, thoải mái thưởng thức phong cảnh đêm của Sài Gòn với một ly rượu vang.

Sài Gòn được mệnh danh là "Thanh phố không bao giờ ngủ", đúng là không hề sai mà. Đã không giờ đêm rồi mà đường xá vẫn nhộn nhịp, chẳng thua kém gì ban ngày.

Đôi mắt to tròn của Thanh Hoàng lúc này từ từ khép lại, trong lòng bỗng cảm thấy thật cô đơn. Tất cả các ánh đèn ở trước mắt cậu đều đại điện cho một gia đình... Họ có thể đang ngồi chung một bàn ăn khuya, trò chuyện vui vẻ với nhau.

Nghĩ đến đó thì đã cảm thấy ấm áp rồi. Thanh Hoàng rất ngưỡng mộ những ánh đèn gia đình kia, cậu thật muốn được như thế... Nhưng mong muốn ấy chắc không thể trở thành sự thật được, chỉ là giấc mơ mà thôi.

Thanh Hoàng buồn bã uống hết ly rượu trên tay mình. Cậu từ lâu đã muốn cùng với cô gái mà mình yêu thương xây đụng lên một mái ấm, hai người sẽ hạnh phúc cả đời. Cô gái ấy nhất định là Trần Tiểu Yến, chẳng phải ai khác nữa.

"DINH." - Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Hoàng.

"Đã khuya vậy rồi còn ai tới tìm mình nữa chứ?" - Thanh Hoàng thắc mắc trong lòng.

Vừa mở cửa thì Thanh Hoàng liền ngạc nhiên, cậu buột miệng hỏi:

"Cha? Sao cha lại tới đây vào giờ này?"

Người đang đứng ngoài cửa chính là cha của hai chị em Thanh Hoàng - ông Triệu Quý.

"Đến thăm hai chị em của con thôi." - Ông Triệu Quý vừa bước vào phòng vừa trả lời Thanh Hoàng, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

Thanh Hoàng sau khi đóng cửa lại thì vội đi rót một ly trà nóng cho cha mình, vì trên người của ông đầy mùi rượu. Chắc là ông vừa đi gặp đối tác xong.

Ông Triệu Quý vừa mới ngồi xuống ghế sofa thì đã nhìn thấy một chai rượu vang đang uống dở trên bàn. Ông liếc nhìn Thanh Hoàng, rồi sau đó hơi trầm mặc.

"Cha uống trà đi." - Thanh Hoàng đặt nhẹ ly trà xuống trước mặt ông Triệu Quý, thái độ của cậu rất tôn kính.

"Thanh Hiền đâu rồi?" - Ông Triệu Quý nhìn Thanh Hoàng mà hỏi.

"Dạ... con cũng không biết nữa, chị hai đã ra ngoài từ sớm rồi." - Thanh Hoàng ngồi xuống đối diện với cha mình rồi trả lời.

Ông Triệu Quý hỏi:

"Sao con lại uống rượu một mình?"

Thanh Hoàng bất giác liếc nhìn chai rượu vang trên bàn, rồi cười cười:

"Là do rượu mới nên con uống thử thôi. Nếu chất lượng thì nhà hàng và sạn khách của mình sẽ dùng..."

Ông Triệu Quý gật đầu:

"Hai đứa định tới lúc nào mới chịu dọn về nhà ở?"

"Ở đây rất tiện xử lý công việc mà cha." - Thanh Hoàng nói.

"Lo cho sự nghiệp là việc tốt, nhưng đã đến lúc con nên nghĩ tới chuyện lập gia đình rồi đó." - Ông Triệu Quý nghiêm giọng nói.

Nhắc đến chuyện lập gia đình thì hình ảnh của Tiểu Yến bỗng dưng xuất hiện trong tâm trí Thanh Hoàng, cậu thầm nghĩ lúc cô khoác trên mình chiếc váy cưới chắc rất xinh đẹp.

Và cậu là chú rể của cô, hai người sẽ tay trong tay bước vào nhà thờ. Đó chỉnh là tương lai hạnh phúc mà Thanh Hoàng cậu mong muốn được chạm tới nhất trong cuộc đời này.

"Người bạn của cha có một cô con gái vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi... Hay là để hôm nào cha sấp xếp cho hai đứa gặp mặt thử?" - Ông Triệu Quý nói rồi nâng ly trà lên uống. Và đồng thời ông đưa mắt quán sát biểu hiện của con trai mình.

"Con xin từ chối." - Thanh Hoàng vội lắc đầu, vẻ mặt đầy kiên định.

"Tại sao?" - Ông Triệu Quý hỏi.

Thanh Hoàng lúc này ngồi thẳng lưng hơn, nói một cách chắc chắn:

"Vì con đã có người mà mình yêu rồi. Đời này con chỉ muốn lấy cô ấy làm vợ mà thôi, sẽ không bên ai khác nữa."

Ông Triệu Quý ngạc nhiên:

"Là ai?"

Thanh Hoàng bất chợt mỉm cười:

"Là Tiểu Yến."

"Tiểu Yến? Là con gái của nhà ai? Tính tình của cô ta thế nào? Tốt nghiệp ở nước nào?" - Ông Triệu Quý hỏi liên tục.

"Tiểu Yến chính là nghệ sĩ dương cầm Ernesta, người đã đàn mừng thọ cho cha lần trước đấy." - Thanh Hoàng vui vẻ nói.

Vừa nghe đến cái tên "Ernesta" thì ông Triệu Quý liền nhớ ra Tiểu Yến, vì ông rất ấn tượng tiếng đàn của cô. Hơn nữa cô lại là học trò cưng của bạn thân ông. Cô chắc cũng là một người tốt.

"Hai đứa quen như thế nào?" - Ông Triệu hỏi.

"Dạ tụi con là bạn học thời cấp 3." - Thanh Hoàng trả lời.

Nghe đến đây thì ông chợt nhớ ra một chuyện, Thanh Hoàng từ nhỏ đã là một đứa trẻ thích quậy phá, không ai quản được cậu cả. Đi học cậu hay gây sự, đánh nhau với bạn bè trong trường.

Cách vài ngày thì thầy cô giáo lại gọi điện về nhà, đòi gặp phụ huynh. Ông Triệu Quý với vợ của mình đã rất nhiều lần la mắng, đánh đập Thanh Hoàng, chỉ mong cậu sẽ biết sợ không dám quậy phá nữa.

Nhưng mà Thanh Hoàng tưởng chừng không biết sợ là gì, càng ngày cậu càng quậy phá nhiều hơn. Riết rồi hai vợ chồng của ông Triệu Quý chán nản, cũng do bận công việc suốt nên không thèm quan tâm cậu nữa, thích làm gì thì làm.

Gia đình ông cứ tưởng là Thanh Hoàng đã hết hy vọng, cậu sẽ phá hoại tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Nhưng sau khi thôi học cấp 3 thì Thanh Hoàng bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, cậu giống như đã trở thành một người khác. Cậu tự nhiên đòi qua Mỹ với Thanh Hiền, còn rất chăm chỉ học hành nữa chứ.

Cậu hoàn toàn không còn thường quậy phá, thích gây sự vô lý với người khác giống như trước đó nữa.

Có lần Thanh Hiền đã buột miệng nói, cậu bỗng dưng thay đổi nhiều như vậy chỉ vì một cô gái.

Không lẽ cô gái ấy chính là Tiểu Yến sao?

"Cha sao thế?" - Nhìn thấy cha mình ngồi thẫn thờ nãy giờ nên Thanh Hoàng lên tiếng hỏi.

Ông Triệu Quý thoáng chút giật mình, rồi lắc đầu:

"Không có gì, chỉ đang suy nghĩ đến công việc... Thôi, cũng khuya lắm rồi. Cha về đây, con cũng nghỉ ngơi đi." - Ông Triệu Quý vừa nói vừa đứng dậy.

"Để con đưa cha xuống lầu nha." - Thanh Hoàng vội lên tiếng. Cậu đang lo là cha mình đã uống nhiều như vậy sẽ đi đứng không vững.

"Không cần! Trợ lý của cha đang đứng bên ngoài, con không cần lo." - Ông Triệu Quý đi thẳng ra cửa, không để Thanh Hoàng có cơ hội nói thêm gì nữa.

Đứng nhìn cánh cửa lạnh lẽo kia, Thanh Hoàng chợt buồn. Cậu cầm điện thoại ở trên bàn lên, bấm gọi cho một người.

Khi điện thoại vừa được kết nổi thì đôi lồng mày thanh tú của Thanh Hoàng liền nhíu lại, vì cậu đã nghe thấy tiếng nhạc ở bar.

"Alô Thanh Hoàng..." - Giọng nói say rượu của Thanh Hiền khẽ cất lên.

"Chị hai, tại sao chị lại đến bar nữa vậy?" - Thanh Hoàng lo lắng. Cậu còn tưởng Thanh Hoàng đi xử lý công chuyện gì đó chứ, ai ngờ lại đến bar.

"Có chuyện gì thì em cứ nói đi, đừng lắm lời nữa."

"Cha vừa mới đến đây."

"Đến làm gì?" - Giọng nói của Thanh Hiền có chút ngạc nhiên.

"Chỉ đến thăm chúng ta thôi." - Thanh Hoàng trả lời. Nhưng câu trả lời này kể cả chính cậu cũng không tin nổi.

"Đến thăm chúng ta?" - Thanh Hiền lặp lại câu nói của em trai mình vừa nãy, rồi bật cười thành tiếng:

"Chắc ngày mai sẽ có bão lớn quá! Em nói thật đi, mục dích của cha đến tìm chúng ta là gì?"

Thanh Hoàng vừa giữ điện thoại vừa bước ra ban công:

"Cha muốn em đi xem mắt."

"Đối tượng là ai?"

Thanh Hoàng khẽ thở dài:

"Là con gái của bạn cha."

Bên đầu dây bên kia Thanh Hiền lại thêm một lần nữa bật cười thành tiếng:

"Chị biết ngay mà. Cha mẹ không tự nhiên mà đến thăm chúng ta đâu."

Dù chỉ qua điện thoại nhưng Thanh Hoàng vẫn nhận ra sự tuyệt vọng của người kia... Bởi vì chính cậu cũng cảm thấy tuyệt vọng về gia đình của mình...

Thật ra ông Triệu Quý không phải vì nhớ hai chị em Thanh Hoàng mà đến... Mục đích của ông là định đem hạnh phúc cả đời Thanh Hoàng ra mua bán lợi ích...

"Em định làm sao Thanh Hoàng?"

"Em đã từ chối rồi... Đời kiếp này em chỉ muốn lấy Tiểu Yến thôi..." - Thanh Hoàng trả lời.

"Thanh Hoàng... em có thấy chúng ta đáng thương quá không?... Lúc nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, chẳng ai quan tâm hết... Lớn lên thì lại yêu một người... không yêu mình..."

Thanh Hoàng buồn bã ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm.

Thật ra, đã có nhiều lần Thanh Hoàng tự hỏi nếu như hai chị em của cậu được sinh ra một gia đình bình thường thì sẽ thế nào?

Họ sẽ có một tuổi thơ tràn đầy yêu thương của cha mẹ?

Và hai chị em của cậu sẽ hạnh phúc hơn bây giờ?