Không Để Em Chạy Thoát

Chương 26




Ngồi im lặng nhìn những món ăn thơm ngon trên bàn, Thanh Hoàng bỗng mỉm cười tươi. Những món ăn này là đích thân cậu nấu, chỉ vì muốn để Tiểu Yến có thể cảm nhận được chân tình của mình.

Nhất là đĩa bánh Red Velet (bánh nhung đỏ). Red Velet được mệnh danh là nữ hoàng của các loại bánh ngọt. Và cũng là loại bánh mà Tiểu Yến yêu thích nhất. Thanh Hoàng phải mấy đêm học làm mới hoàn thành được chiếc bánh này, cậu còn bị phỏng tay nữa.

Đầu bếp nhìn thấy thế, thì liền bảo để ông làm giúp. Nhưng Thanh Hoàng kiên quyết không chịu, muốn chính tay mình làm. Rồi cuối cùng hôm nay cậu cũng làm được, một chiếc bánh vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Thanh Hoàng xem đồng hồ rồi nhìn ra cửa, chắc Tiểu Yến sắp đến rồi. Cậu muốn nhìn thấy biểu hiện của cô, sau khi ăn xong những món này quá.

"Xin chào cô Ernesta!" - Phục vụ nam lên tiếng chào hỏi, anh ấy hơi cúi người, đầy tôn kính.

Tiểu Yến nhẹ gật đầu, rồi bước nhanh vào. Hình như cô hôm nay vội hơn thường ngày thì phải?

"Tiểu Yến, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Tớ đợi cậu nãy giờ đấy." - Nhìn thấy người mình mong chờ đã đến, Thanh Hoàng vui mừng chạy tới.

"À Hoàng, buổi trưa vui vẻ nhé." - Tiểu Yến cười cười, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh tìm người.

"Nhìn xem, hôm nay toàn là món mà cậu thích không đấy." - Thanh Hoàng vui vẻ chỉ tay về bàn ăn.

Đúng lúc đó Văn Thiện đi ngang qua, Tiểu Yến trông thấy anh thì liền chạy tới.

Thanh Hoàng cảm thấy hụt hẵng, khi Tiểu Yến lướt qua ngang người cậu, chạy đến bên cạnh Văn Thiện.

"Anh Văn Thiện mau đi với em." - Tiểu Yến nắm tay Văn Thiện một cách tự nhiên.

Văn Thiện thoáng giật mình, rồi nhìn xuống thì thấy Tiểu Yến đã nắm tay anh thật chặt.

Đi ngang qua mặt Thanh Hoàng, Tiểu Yến vội lên tiếng.

"À Hoàng, cho tớ mượn anh Văn Thiện một ngày nhé." - Tiểu Yến nói vừa dứt câu thì kéo Văn Thiện đi, chẳng hề chờ xem Thanh Hoàng có đồng ý hay không.

"Này Tiểu Yến, những món ăn này là do..." - Thanh Hoàng vội với nói theo, bàn tay đưa ra muốn giữ cô gái ở lại. Nhưng chẳng kịp, cô đã chạy mất bóng rồi.

Khẽ bước đến bàn ăn của mình, Thanh Hoàng bất lực ngã xuống ghế. Cậu nhìn dĩa bánh và bàn tay đầy vết thương của mình, rồi bật cười thành tiếng.

Cậu đã làm hết tất cả, chỉ mong cô sẽ hạnh phúc... giống như khi ăn món của Văn Thiện nấu. Nhưng chỉ liếc mắt nhìn, cô cũng chẳng thèm. Cô chỉ một lòng một dạ hướng về Văn Thiện thôi, chẳng hề để ý đến tấm chân tình của cậu...

Nếu không phải do nhà hàng đang đồng khách, thì chắc chắn Thanh Hoàng đã đập đổ cả bàn ăn ấy rồi.

***

"Này Tiểu Yến, em muốn kéo anh đi đâu thế?" - Để mặc Tiểu Yến kéo đi một đoạn khá xa, thì Văn Thiện mới lên tiếng hỏi.

"Không phải anh dặn em khi nào điều tra xong kẻ thứ ba kia, thì báo lại cho anh biết hay sao?" - Tiểu Yến đứng lại, quay đầu qua nhìn Văn Thiện.

"Nhanh thế? Mới có hai ngày thôi mà." - Văn Thiện ngạc nhiên hỏi.

"Người của em mà." - Tiểu Yến tỏ ra tự tin.

"Nhưng giờ anh ăn mặc như thế thì phải làm sao?" - Văn Thiện chỉ vào bộ đồ phục vụ trên người mình, cau mày nhìn Tiểu Yến.

"Em xin lỗi, tại nãy vội quá... Nhưng mà... dù anh mặc gì cũng đẹp trai trong mắt em..." - Tiểu Yến cười nói vui vẻ.

"Trần Tiểu Yến, em đã uống lộn thuốc rồi phải không?" - Văn Thiện đứng chống nạnh nhìn Tiểu Yến, trước đây cô có biết nói những lời này đâu. Tại sao mấy ngày nay tự nhiên nói những câu ngôn tình như thế?

"Không có uống lộn thuốc, mà là em đang theo đuổi Diệp Văn Thiện anh đấy." - Tiểu Yến lớn tiếng nói, cô giống như đang muốn cả thế giới biết đến điều đó.

Văn Thiện thở dài, thật không biết nói cô gái này sao nữa.

"Không phải em đang gấp sao? Đi thôi." - Văn Thiện lạnh nhạt nói, rồi bước ra đường bắt Taxi.

Tiểu Yến nhìn theo Văn Thiện mà mỉm cười, hình như anh đã dần dần chấp nhận tình cảm của cô rồi.

Khi Văn Thiện với Tiểu Yến lên Taxi, thì đúng lúc Thanh Hiền mới đi đâu về. Trông thấy hai người ở bên nhau như thế, trong lòng ả thật khó chịu. Muốn ngăn lại mà chẳng thể, vì xe đã chạy mất rồi.

Bước nhanh vào nhà hàng, Thanh Hiền lại nhìn thấy em trai của mình đang ngồi uống rượu. Trông cậu rất buồn.

"Hai người họ đi đâu thế?" - Thanh Hiền bước đến, ngồi đối diện với em trai mình.

"Em không biết!" - Thanh Hoàng lắc đầu, ánh mắt vô hồn nhìn ly rượu vang trên tay.

Thanh Hiền đưa mắt nhìn bàn đầy thức ăn, rồi đến đôi tay của người đối diện. Thật ra mấy ngày nay ả cũng nghe nói Thanh Hoàng đang học nấu ăn, nhưng tưởng là cậu chỉ ham vui thôi. Ai ngờ đâu cậu lại vì Tiểu Yến, muốn chính tay nấu những món mà cô thích.

"Thật ra Tiểu Yến kia có gì tốt vậy hả?" - Thanh Hiền hỏi, ả thật sự rất thắc mắc về vấn đề này.

Thanh Hoàng uống hết ly rượu vang trên tay, không còn một giọt. Kỳ lạ? Rõ ràng là một chai rượu vang ngon nhất, nhưng tại sao khi vào miệng cậu lại khó uống đến thế?

Phải chăng do lòng người đang đau buồn, nên tất cả mọi thứ đều tồi tệ?

"Vậy Văn Thiện tốt ở điểm nào? Tại sao chị với Tiểu Yến cứ sỉ mê anh ta mãi thế?" - Thanh Hoàng lớn tiếng hỏi, cậu thật sự không hiểu.

Rốt cuộc cậu thua anh về điểm nào chứ? Rõ ràng là bây giờ cậu đã có sự nghiệp vững chắc, cũng tài giỏi hơn rất nhiều người mà. Còn Văn Thiện chỉ là một thằng phụ bếp thôi, anh chẳng hề có tương lai.

Tại vì sao trái tim của Tiểu Yến... mãi mãi chỉ thuộc về anh, hoàn toàn không có chỗ dành cho cậu... dù nhỏ bé nhất...

Thanh Hiền trước câu hỏi ấy, không thể nói thành lời. Nói thật thì chính ả cũng muốn biết câu trả lời... Diệp Văn Thiện anh rốt cuộc có gì tốt? Vì sao có thể khiến người ta bất chấp tất cả để yêu anh, dẫu biết rõ là sai?

Thanh Hiền khẽ cầm lấy ly rượu vang lên uống một ngụm nhỏ, rồi nhếch môi cười. Ả muốn Thanh Hoàng giải thích Tiểu Yến tốt ở điểm nào, có gì đáng để cậu yêu.

Thế nhưng bản thân ả... cũng không giải thích được vì sao lại yêu Văn Thiện suốt bao năm... Chỉ biết rằng ả yêu Văn Thiện, muốn bên cạnh anh trọn đời này.

"Thanh Hoàng, chị xin lỗi. Chị yêu anh Thiện... đành để em đau lòng..." - Thanh Hiền nhìn người ngồi đối diện mình mà nói thầm, ánh mắt ả lúc này sâu xa khó đoán. Không một ai biết được ả đang nghĩ gì trong đầu cả...