Không Cưới (Bất Hôn)
Trans: Quạ & Vân An Thương
Beta: Quạ
Lục Bách Trình không nói đùa, hôm tổ chức tiệc họp lớp anh thật sự không rảnh, Khương Phi đành đi một mình.
Mọi người ai cũng thay đổi, vừa tiến lên nhận mặt vừa tự báo tên. Khương Phi không nhớ ra được, nhưng Cao Văn đã kịp thời giúp cô.
"Xem ra trí nhớ của mỹ nữ có vẻ không tốt." Cao Văn kéo cô sang một bên, "Cậu không thay đổi lắm, vẫn giống thời cấp ba. Tôi vừa tới đã nhận ra cậu."
"Thật hay giả thế? Tôi vẫn không đổi hả?"
"Đương nhiên! Cậu là đẹp nhất chỗ này."
Khương Phi mỉm cười, chẳng qua là nịnh hót. Cao Văn khi trước theo đuổi cô, giờ muốn nịnh người.
Khi Cao Văn theo đuổi cô, cô và Lục Bách Trình đã ở bên nhau rồi, và không ai biết. Ai bảo hai người diễn quá đỉnh. Hơn nữa, hai người còn chẳng nói chuyện trong lớp học. Hoặc quá lắm, nếu bắt gặp ánh mắt nhau, hai người sẽ nhìn lảng đi chỗ khác. Thành ra mọi người đều nghĩ rằng hai người có thù không vừa mắt nhau.
Mà lúc đó trường học cũng rất nghiêm khắc, ngày nào cũng có giám thị túc trực ở cầu thang bắt quả tang những vụ yêu sớm.
Ngoài ra còn có An Mộng Như. Không biết đã nghe ở đâu về vụ phá thai của một học sinh cấp Ba, như thể phải chống lại đại thù địch, bà ra lệnh cho cô không được yêu đương.
Cô mặt không chút thay đổi trả lời: "Trong trường đều là những người trẻ tuổi nông cạn chưa trải sự đời. Vì sao con yêu đương với bọn họ được?" Đến đây, An Mộng Như nghĩ, Khương Phi thật sự là người có lý tưởng, biết suy tính, sẽ không vừa mắt đám bạn nam cùng tuổi.
Nhưng bà quên rằng còn có Lục Bách Trình.
Lục Bách Trình lòng dạ thâm sâu, chẳng phải người đơn giản.
Khương Phi nhớ một lần sau khi kết thúc kỳ thi, tầng ba của tòa nhà thí nghiệm vắng vẻ, không có người ở đó. Lục Bách Trình bảo cô đi lên, cô nghĩ rằng anh định nói điều gì đó. Thì đúng là anh đang nghĩ như vậy.
Anh nói nhiều cặp đôi ở trường sẽ đến đây sau khi tan học để hôn nhau.
Cô nhìn lướt qua những khung cửa sổ cao cao, lối đi dài đang lộng gió, và cửa sổ ở đầu bên kia phủ đầy sương mù giống như bức hoạ trắng treo trên tường.
Cô hỏi: "Người ta hôn nhau thì liên quan gì đến cậu?"
Lục Bách Trình không xấu hổ chút nào: "Tôi cũng muốn thử với cậu."
"..."
Khương Phi không thể hiểu tại sao mọi người lại coi Lục Bách Trình là nam thần nữa. Bảo rằng cậu rất đẹp trai, cô thừa nhận, nhưng làm sao anh có thể tính là một người bình tĩnh và hướng nội? Không phải là "đen tối" lắm à, nếu nói chuyện của mình thì sẽ giả vờ lạnh lùng.
Khi còn nhỏ, anh giả vờ là một đứa trẻ ngoan trước mặt An Mộng Như. Khi lớn hơn, anh lại giả làm một con ngoan trò giỏi trước mặt giáo viên bạn bè.
"Sẽ có người đến?" Cô hỏi.
"Không!" Lục Bách Trình nắm lấy tay cô, "Thi xong đã về hết rồi. Sẽ không có ai tới."
Hai người ở bên nhau một thời gian, nhưng vì muốn tránh tai mắt của mọi người nên không thể thường xuyên hôn nhau. Ngoại trừ lần đầu không hôn lưỡi, mấy lần sau đều hôn cuốn lấy. Tiếc là kết quả không được tốt. Đều là người mới, va chạm mạnh và đau, lần nào cô cũng kêu mấy tiếng quái dị. Lục Bách Trình vì điều này mà cười nhạo cô, nhưng cô bắt bẻ lời của anh một cách không thương tiếc.
Cậu và tôi, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Khi Lục Bạch Xuyên đột nhiên ôm eo cô một cách chuyên nghiệp, cuộn mút lấy lưỡi cô, Khương Phi choáng váng.
Cho đến khi cúc áo trước ngực bị cởi ra, một tay anh nắm lấy bầu ngực đang nở nang của cô, cô mới định thần lại, không chút nghĩ ngợi mà tát cho anh một cái.
May mắn thay, cô cũng không còn nhiều sức lực, cái tát nhẹ nhàng vào mặt anh không đau lắm.
Lần này đến lượt Lục Bách Trình bối rối: "Phi Phi?"
Khương Phi cũng cảm thấy mình đánh người quá đáng, vẻ mặt có chút xấu hổ, giãy dụa muốn tránh ra, nhưng chỉ cách nhau không đến nửa mét, cô lại nghiêm túc hỏi: "Cậu học cái này ở đâu?"
Lục Bách Trình không thể nói tại sao anh lại như thế, chưa ăn thịt heo nhưng chả lẽ không thể thấy heo chạy?
Anh thấy Khương Phi đang khom lưng ôm chặt lấy phần trên của cô, hỏi ra mới biết chiếc áo lót cô mặc hôm nay có thiết kế cúc cài phía trước. Vừa rồi anh mạnh tay đã kéo cúc áo ra.
"Cậu có muốn tôi giúp cậu không?" Anh nói với lương tâm cắn rứt.
Cô nhìn anh chằm chằm: "Sói háo sắc! Quay đi!"
"..."
Lục Bách Trình quay, ánh mắt vô thức nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ nhỏ.
Khương Phi mặc chiếc áo khoác đồng phục học sinh quay lưng về phía anh, chiếc áo lót màu trắng không cài cúc là kiểu đơn giản nhất, cần phải kéo lên mới có thể nhìn được khóa. Còn ẩn bên trong đó là ngực cô. Đầy đặn và tròn trịa, làn da của cô có những vệt sáng tối mờ mờ trong ngày trời mưa. Anh nhìn lướt qua, gần như không thể phân biệt được chỗ nào trắng hơn.
"Nhìn đủ chưa?"
Khương Phi mặc xong, thả quần áo ngoài xuống, bắt gặp Lục Bách Trình đang nhìn.
Lục Bách Trình đỏ bừng cả tai: "Đủ rồi."
"... Đi thôi, không ở lại đây nữa." Cô quay người đi, hơi nghiến răng nghiến lợi.
"Phi Phi, cậu cho tôi ôm một cái đã!"
Khương Phi mạnh mẽ xoay người lại, "Lục Bách Trình, cậu được một lại muốn mười!"
Anh không nói gì, ánh mắt ám chỉ cô nhìn xuống phía dưới xem. Khương Phi theo bản năng nhìn xuống, nghẹn họng không nói nên lời.
Ngày đó cuối cùng cô vẫn để anh ôm. Ngoài miệng cô vẫn không buông tha: "Lục Bách Trình, cậu thật là mặt người dạ thú, cầm thú súc sinh, không bằng heo..."
Lục Bách Trình ôm cô, nghe cô nói gì cũng không phiền lòng.
Chớp mắt lại quay về buổi họp lớp trung học, Khương Phi nhìn quanh một vòng, trong phòng bao có hơn hai mươi người đều đã thay đồng phục học sinh, vẻ mặt say khướt.
Cô không uống nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi một bên lắng nghe mọi người.
Nhưng chủ đề câu chuyện luôn thay đổi, không biết là ai hỏi một câu: "Lục Bách Trình sao lại không đến thế?"
Khương Phi trả lời không chút nghĩ ngợi: "Cậu ấy có chuyện cần làm."
Người hỏi sửng sốt: "Hai người vẫn còn liên hệ sao?"
"Rất lạ à?"
Có ai đó ở phía sau nói: "Tôi nghe nói rằng hai người họ ở bên nhau khi học đại học? Tốt nghiệp xong thì chia tay, sau khi chia tay hai người vẫn có thể làm bạn bè được sao?"
Người còn lại vội vàng mắng, "Nói bé chút, cũng không biết có phải thật hay không, bị cậu ấy nghe được thì xấu hổ..."
Chỉ là hai người này ở ngoài ban công xì xào bàn tán, chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến Khương Phi.
"Cũng không phải, hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, bây giờ vẫn còn liên hệ là điều bình thường. Chỉ là năm ấy hai cậu ai xem ai cũng không vừa mắt, nên tất cả mọi người đều nghĩ là..."
Có người phụ họa: "Đúng rồi, tôi nhớ là, hình như sau khi có ai đó loan truyền tin hai người yêu đương, để tránh bị nghi ngờ, từ đó các cậu không ai để ý ai."
Cao Văn gật đầu liên tục, khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh ửng đỏ lên, "Đúng vậy, làm tôi cảm thấy rất áy náy."
"Áy náy?" Khương Phi nheo mắt lại, "Chẳng lẽ cậu là người truyền cái tin đó ra?"
Cao Văn xua tay: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"
Khương Phi không ngờ đến là cậu ta, im lặng, lại chìm vào kí ức.
Toàn bộ chuyện đó, cô không thấy lạ gì, nhưng nghe Cao Văn nói vậy, trong lòng cô lại thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì đúng là tin này vừa lan truyền ra, quan hệ của cô và Lục Bách Trình bắt đầu thay đổi.
Phải nói rằng bọn họ sau vụ việc đó thì giả vờ không quen biết nhau, chẳng qua là chỉ tranh thủ thời cơ mà thôi... Dù sao thì khi đó, chuyện yêu đương hẹn hò, càng ít người biết thì càng tốt.
- -----
Vừa cưa cẩm được một trans mới hihi~ Mọi người cho tụi tui xin động lực điiii