Không Cưới (Bất Hôn)

Chương 5: Hàng xóm




Nhờ ơn của Lục Bách Trình mà Khương Phi phải đeo khăn lụa liền hai ngày. May mà trời chưa nắng, choàng khăn lụa cũng không quá nóng.

Chuyến bay về vào sáng thứ Hai, trời đã muộn nhưng sương mù vẫn dày đặc, về đến Cừ Dương đã là sau giờ ăn trưa. Khương Phi xuống lầu mua một cái bánh mì ăn cho no bụng, rồi cô trở lại văn phòng thương lượng, còn vài hợp đồng nữa cần xem xét, buổi chiều phải đi gặp khách hàng, cả người uể oải.

Bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi Khương Phi cũng sẽ tìm cách giải toả ngay. Cô tìm một quán ăn nhỏ gần đó để ăn mì, ăn miếng đầu tiên đã không thấy ngon nên cô gọi điện cho Lục Bách Trình, nhưng anh không bắt máy.

Khương Phi không gọi đến lần thứ hai, mười phút sau Lục Bách Trình đã gọi lại.

"Em về rồi?"

Có lẽ anh đang ở nơi vắng vẻ? Nhưng trong yên lặng vẫn có những tiếng động nhè nhẹ, Khương Phi nhướng mày: "Anh đang ở bên ngoài à?"

"Ăn cơm với vài người nữa, cũng sắp xong rồi."

Khương Phi chọc chọc vào bát mì chưa ăn được mấy miếng trước mặt: "Anh ăn gì thế?"

"Có một chút..." Chính xác mà nói, Lục Bách Trình còn không đụng tới bát đĩa, anh chưa bao giờ cảm thấy mấy kiểu ăn uống giải trí như vậy có thể làm no bụng. "Em đã ăn cơm tối chưa? Gói lại cho em nhé?"

"Được. Em muốn ăn cơm chiên trứng. Phải là loại mà mỗi hạt cơm đều được phủ trứng bên ngoài. À, mà cơm vẫn có độ tơi mới được."

Lục Bách Trình im lặng hai giây: "Vẫn là em nên chờ anh nấu mì ăn liền đi."

"Cái gì? Anh có biết điều em vừa nói là yêu cầu cơ bản nhất của món cơm chiên trứng không?"

"Anh sẽ gói về một phần." Lục Bách Trình không tranh luận với cô, anh nhìn đồng hồ:" Em đừng ăn gì bên ngoài, về bên chỗ anh, anh sẽ về sớm một chút."

"Làm sao anh biết em ở bên ngoài?"

"Nghe thấy giọng nói ở bên đó, ramen thịt bò không hành lá." Nói xong, anh cúp máy.

Người này khi cúp điện thoại chẳng thèm chào hỏi gì hết, động tác cực kỳ nhanh gọn, như thể nếu không cúp máy nhanh sẽ bị người ta cắn mất. Khương Phi cũng quen rồi, cô trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng, chạy xe đến khu nhà Nghi Sơn.

Cô đến khu Nghi Sơn khá thường xuyên. Bởi vì An Mộng Như có chìa khóa nhà riêng của cô, thỉnh thoảng, bà sẽ triển khai "một cuộc tấn công" bất ngờ. Có lần bà đem cho cô ít mật ong, chìa khoá cắm vào ổ rồi nhưng gian tình của hai người vẫn không bị phát hiện. Cuối cùng, Lục Bách Trình phải ở trong phòng áo choàng hơn mười phút để "tránh bão".

Thực ra đó không phải là lần đầu tiên xảy ra sự việc như thế này.

Từ năm thứ nhất, hai người đẩtỉ qua một lần. Không ngờ Lục Bách Trình sau bao nhiêu năm vẫn là một tên không nói lý. Hôm đó anh bỏ đi với vẻ mặt u ám tức giận đến mức không thèm liên lạc với Khương Phi trong một thời gian dài. Sau đó Khương Phi phải hỏi Trương Duệ về lịch trình của anh để "dụ dỗ", khiến anh bất ngờ.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Sau đó Khương Phi tới bên nhà Lục Bách Trình, đi đi về về, để lại rất nhiều thứ.

Khi Lục Bách Trình về đến nhà, Khuơng Phi vừa tắm vừa nghe nhạc, âm thanh rất lớn. Có người xuất hiện nhưng cô vẫn nhắm mắt ngủ.

Anh tắt nhạc.

Khương Phi giật mình tỉnh lại, mở mắt ra, vừa nhìn thấy anh, cô té ngay một vốc nước lên người anh.

"Đến cũng không lên tiếng!"

Bị cô làm ướt áo sơ mi, Lục Bách Trình cởi ra luôn, vừa cởi vừa nói: "Nhạc của em ồn ào quá!"

"Anh không biết là một mình ở trong căn nhà lớn thì im lặng đáng sợ lắm à!"

Khi Lục Bách Trình đi vắng, Khương Phi vui vẻ bật loa lên rồi hát theo như muốn ồn ào một chút để khỏi sợ hãi. Cũng như Lục Bách Trình phải bật đèn sáng mọi lúc mọi nơi, cô thậm chí còn chẳng nói rằng anh đang lãng phí điện.

"Ngoài anh ra thì còn ai vào đây?"

Lục Bách Trình nói xong thì trần truồng bước vào bồn tắm. Anh mới vừa ngồi vào, nước đã tràn ra, Khương Phi cũng bị lắc lư theo.

"Ai biết!" Khương Phi liếc nhìn mặt nước, sau đó duỗi chân lên ngực anh: "Có thể là em quên khóa cửa, xong rồi hàng xóm cho rằng tiếng nhạc quá lớn nên muốn đi qua nhắc nhở em. "

Lục Bách Trình nắm cổ chân cô, ánh mắt trầm xuống, vừa xoa xoa làn da mịn màng, vừa hỏi đùa: "Nhắc nhở như thế nào?"

Khương Phi chống đầu, hai chân co lại, đầu gối lộ ra khỏi mặt nước, ngón chân trơn bóng, móng tay sơn sẫm màu cong lên sờ mò lồng ngực của anh, cô hỏi: "Anh nói xem? Hàng xóm!"

Lông mày Lục Bách Trình khẽ động, anh nhéo cổ chân cô rồi bế người vào lòng. Bộ ngực mềm mại kia va vào người anh, khiến cô phải kêu lên một tiếng, nhưng anh không cảm thấy đau.

"Em đã sạch "cái đó" chưa?"

"Anh biết rồi còn cố ý hỏi?"

Làm sao cô có thể tắm bồn nếu còn chưa "sạch sẽ"?

Khương Phi cắn môi, cầm tay anh để vào giữa hai chân mình, mơ hồ nói: "Chạm vào em, nhanh lên..."