Không Cưới (Bất Hôn)

Chương 11: Làm hòa




Trường tiểu học nơi Khương Phi học là một khu nhà nhỏ trong dãy phố cổ, gần nhà cô, đi bộ mất mười phút. Nhưng cô thích lượn qua lượn lại, sau khi tan học thường nán lại rất lâu ở quán ăn vặt trước cổng trường.

Trước kia còn đỡ, vì có Lục Bách Trình giám sát, hai người vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, trước khi trời tối là về đến nhà. Sau này, hai người cãi cọ nên không đi về cùng nhau nữa. Mỗi ngày Lục Bách Trình tan học về nhà làm xong một phần bài tập thì mới thấy cô người đầy bụi bặm mò về. An Mộng Như thấy thế mà tức không chịu được, đứng trước bàn cơm mắng cô một trận tơi tả.

Lúc Lục Bách Trình còn nhỏ, vẫn chưa ăn chực ở nhà cô, Vạn Hi thuê người nấu ăn cho anh, Khương Phi từng ăn thử hai lần, cảm thấy dì ấy nấu ăn ngon hơn An Mộng Như. Nhưng không biết vì sao lại không hợp khẩu vị của Lục Bách Trình, có lẽ là anh thích kiểu món ăn thanh đạm mà An Mộng Như nấu.

Cho nên khi vừa lên học cấp Hai, anh chủ động hỏi An Mộng Như ngay, rằng sau này có thể thường xuyên đến ăn cơm được không.

An Mộng Như lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ, không chỉ vì bà thích Lục Bách Trình, mà còn vì hai đứa học chung một trường cấp hai.

Trường cấp Hai Cừ Dương không còn gần nhà cô giống như trường tiểu học trong khu phố cổ nữa. Đi bằng xe bus cũng phải qua bảy, tám điểm dừng. Công việc nhà họ Lục ngày càng bận rộn, số lần về nhà của hai người lớn ngày càng ít, thế nên họ thuê người lái xe đưa đón Lục Bách Trình đi học. Là hàng xóm của Lục Bách Trình, Khương Phi cũng được hưởng phúc lây, có thể cùng đi xe nên không cần phải thức dậy sớm, điều này làm An Mộng Như rất yên tâm, là một việc thuận lợi cho cả hai nhà.

An Mộng Như làm việc cẩn thận, chú ý đến những thứ nhỏ nhất. Nhà họ Lục cũng không quên đưa đón con gái bà đến trường. Vì vậy bà thường nấu thêm một phần cơm, coi như là hai nhà giúp đỡ lẫn nhau. Sau đó, Vạn Hi muốn gửi bà tiền ăn của Lục Bách Trình, bà cũng nhận lấy, để sau này mua đồ ăn ngon cho Khương Phi.

Thế là Khương Phi mỗi ngày đều có đồ ăn vặt, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, khi nhìn thấy Lục Bách Trình, cô cũng không tiện cho anh sắc mặt xấu nữa.

Nhưng mà quá trình hai người làm hòa diễn ra không được suôn sẻ. . Truyện Trọng Sinh

Biết rằng mấy năm tới cô sẽ phải ngồi chung xe với Lục Bách Trình tới trường, Khương Phi phản đối cực kì quyết liệt, cô lớn tiếng nói rằng bản thân mình có thể tự đi được.

Thời đó liên tục xuất hiện tin tức về bọn buôn người nên An Mộng Như không quan tâm đến ý kiến của cô, bà cầm cái chổi lông gà, trừng mắt một cái, liền khiến cô ngoan ngoãn giơ cờ trắng đầu hàng.

Đã lâu không nói chuyện với Lục Bách Trình, ngày đầu tiên hai người ngồi chung xe, Khương Phi khó xử đến mức không nói được gì, chỉ có thể quay đầu nhìn ra phía cửa xe. Lúc đến trường thì cái cổ của cô đã cứng đơ ra rồi.

Chờ cho xe dừng lại, cô định mở cửa chạy đi, nhưng lại bị Lục Bách Trình bất ngờ gọi lại: "Khương Phi!"

Lâu lắm rồi cô mới nghe thấy anh gọi tên mình, Khương Phi cảm thấy như đã qua mấy đời, nghĩ thầm, giọng anh sao mà thay đổi nhiều thế, giống như bị cảm cúm nặng vậy.

Cô khụ khụ hai tiếng, ngoảnh đầu lại hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Sau khi tan học đừng đi lung tung, tôi đứng ở cạnh xe chờ cậu."

Bọn họ không học chung một lớp. Khương Phi vốn đã có thành kiến với anh, nên khi nghe vậy, cho rằng anh đang giúp An Mộng Như theo dõi cô, cảm thấy hơi khó chịu, cô không tình nguyện mà ừ một tiếng, rồi chạy đi.

Lục Bách Trình là người làm việc nghiêm túc, anh nói chờ cô là thực sự chờ cô. Hôm nay cho đến những ngày sau nữa, anh đều nói được làm được.

Khương Phi tự hỏi, hai người rõ ràng cùng học một trường, sao anh có thể tan học sớm, và di chuyển ra xe nhanh như vậy? Trừ những hôm anh báo trước sẽ phải ở lại trực nhật, còn lại thì lần nào cô cũng đến sau anh một bước, nhiều lần như vậy, cô không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng cô cũng không biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể chạy ra chỗ anh chờ ngay khi vừa tan học.

Cô với Lục Bách Trình, vẫn chưa thể chơi thân với nhau được như trước kia.

...