Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 8:Đi học




\_\_\_\_sáng \_\_\_\_\_
Mộc Trà lười biếng ngáp một cái. Cô miễn cưỡng đạp tung chăn đang đắp trên người mình,vò vò mái tóc rồi lết vào nhà tắm.
Hôm nay cô phải đi học lại sau một tuần nghỉ ngơi ở bệnh viện.
Mộc Trà bước ra với bộ đồng phục chỉnh tề ,ngay ngắn. Cô gật đầu hài lòng nhìn bản thân mình trong gương. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào. Mái tóc ánh kim được buộc lên gọn gàng. Bây giờ chắc Lâm Lục Chi đang được các nam thần đưa rước đến trường. Cô mặc kệ, sống tốt là được rồi.
Mộc Trà thoải mái vác ba lô trên vai đi ra gara. Cô chọn chiếc Limo màu đen để đi đến trường.
............... Trường Thánh Duy................
Ngôi trường hiện đại cũng mang theo nét cổ kính nổi bật trước mặt cô. Đây là một ngôi trường đang mơ ước,giấc mộng của rất nhiều người. Diện tích vô cùng rộng lớn hàng trăm mét vuông, có chỗ hiện đại có nơi cổ xưa. Các trang thiết bị hiện đại tiên tiến bậc nhất, đội ngũ giáo viên ưu tú
.............
Cô ho nhẹ một cái khụ khụ.... Lái thẳng xe vào nơi để xe. Cô không muốn gây ra ồn ào, càng không muốn có hiệu ứng đám đông. Mộc Trà đi từ từ quan sát tỉ mỉ.
\_ A\~\~nam thần của lòng tôi, Cố Minh Hạo anh thật ngầu quá.
\_ Oa Oa.. Hội trưởng Lục Dật Thần soái không chê vào đâu được. Em yêu anh.
\_ Công chúa Lục Chi của chúng ta thật trong sáng làm sao.
Có một ít học sinh quay đầu nhìn cô đầy kinh ngạc

\_ Đây không phải Lâm đại tiểu thư ngu ngốc hay bám đuôi nam thần sao? Cô ta sao lại không trang điểm ,ăn mặc tắc kè nữa vậy??


\_ Trông thật đẹp nha
\_ Ngu ngốc vẫn chỉ là ngu ngốc
Các lời bàn tán soi mói cô bắt đầu nổi lên khiến đám nam nữ chủ cũng phải ngoái đầu nhìn.
Nữ nhân đẹp như tiên đó cư nhiên lại là Lâm Mộc Trà.



Cố Minh Hạo híp lam mâu lạnh lẽo dò xét. Cô thay đổi hay chỉ định diễn trò trước mặt bọn hắn. Lục Dật Thần cũng có chút hoài nghi mà nhìn cô. Rất khác.
Mộc Trà lắc đầu ngao ngán. Nam chủ tên Cố Minh Hạo có mái tóc ánh kim như cô, đôi lam mâu lạnh lẽo bức người. Hắn ta thực sự rất soái.
Còn Lục Dật Thần, hắn ta có mái tóc đen lạnh,cả người toát ra hơi thở lạnh lùng khiến người khác không lạnh mà run. Cực phẩm mà
Lục Chi cười sáng lạn đến gần cô hơn, khuôn mặt non nớt ngây ngô Dễ thương ,tươi cười
\_Trà tỷ sao chị đã đi học rồi có mệt không? Sắp tới có kì kiểm tra khảo sát, nếu không làm được bài cũng không sao. Em sẽ nói với Thần ca cho chị học cùng lớp S với em.

Ta khinh, để xem mèo nào cắn mỉu nào
Cô khoanh tay trước ngực, yêu nghiệt nở một nụ cười
\_ Muội muội tốt, em không cần lo cho chị đâu. Nhất định chị sẽ đứng đầu top, chưa biết chừng người phải xin Thần ca gì đó để học lớp S là em đó .
Giọng nói châm trọc không thô tục ,câu nói của cô mang tính sát thương rất cao. Toàn bộ học sinh trong trường dường như nghẹt thở,. Nói vậy chẳng khác nào cô tuyên chiến với thiên tài
Lục Dật Thần. Cô thong thả bước nhanh, bóng lưng thẳng tắp nhưng cô đơn đến lạ kì .
Hiện tại cô vẫn đang học lớp S, nhưng lại ngu si không bao giờ chịu học nghiêm chỉnh. Suốt ngày chỉ bám riết lấy nam thần.
Mộc Trà xoa nhẹ mi tâm, nguyên chủ cô gây ra cả một đống rắc rối rồi ra đi để cho tôi một mình chật vật xử lý .
Cố Minh Hạo mỉm cười bất giác, chính bản thân hắn cũng không biết hắn đang cười khi nhìn cô. Rất đáng yêu
Lục Dật Thần cũng cong nhẹ khoé môi, Lâm Mộc Trà để xem cô hay tôi thắng đây.