Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 17:




Mộc Trà vừa đi vui huýt sáo, hahaha giờ có thể ngẩng cao đầu với mọi học sinh trong trường. Nam Cung Ngạo từ sau cô bất thình lình xuất hiện.
\-Vợ ơi! Em làm gì mà vui quá vậy ?
Mộc Trà giật mình ôm ngực, mắt cô mở to
\-Tên ôn dịch nhà anh!! Muốn tôi đau tim chết sao?? Anh là cái giống gì vậy?
Nam Cung Ngạo tự nhiên ôm cô vào lòng, hắn hôn nhẹ lên má cô. Mỉm cười vui vẻ
\- Vợ ơi! Chúng ta đi ăn.
Không để cô nói, hắn vác cô lên vai đặt vào xe, ánh mắt từ dịu dàng chuyển sang lạnh
\- Diên! Lái xe.
Diên, thuộc hạ thân cận của hắn lạnh sống lưng toát mồ hôi bắt đầu lái xe đi. Boss sao anh không đối xử với tôi như cô gái kia? Thật là tủi thân mà!!
Mộc Trà vùng vằng lườm nguýt Nam Cung Ngạo ,hắn ta sao mặt dày quá vậy??
\- Tên ôn dịch này, anh thả tôi xuống. Sao anh không đi tìm Lục Chi tìm đến tôi làm gì?
Nam Cung Ngạo nhíu mày, Lục Chi cô ta là ai??
Hắn đăm chiêu một hồi rồi ôm cô chặt hơn, hắn ta còn chu mỏ kute
\- Anh chỉ có vợ thôi! Trà nhi, em đừng bao giờ nghĩ lung tung.
Mộc Trà bĩu ? môi. Thế chẳng phải hắn vì Lâm Lục Chi khóc mà cho cô xuống huyết lao chịu tra tấn. Nguyên chủ thật sự rất ngu ngốc nga\~\~\~
Xe dừng bánh tại một nhà hàng của Pháp. Mộc Trà ngán đến tận cổ rồi. Lúc nào đi đâu cô cũng được ăn mấy món phương tây bây giờ cô thật sự rất chán ghét.
Nam Cung Ngạo lịch sự kéo ghế cho cô ngồi. Mộc Trà nhìn hắn rồi cũng nhẹ nhàng mà ngồi xuống.
Nhìn qua thực đơn cô mỉm cười với phục vụ rồi gọi món.
Nam Cung Ngạo chống cằm nhìn cô. Vợ ơi! Sao em đáng yêu đến vậy??
Tinh
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhẹ. Mộc Trà rời bàn ra ngoài nghe máy.
\-Alo, Ai vậy?


\- Cô gì đó ơi, làm ơn đến quán bar B đón bạn cô về!!
Bạn sao? Từ khi nào cô có bạn vậy? Chưa kịp hỏi thêm thì đầu dây kia cúp máy. Mộc Trà vội vàng đi đến đó, cô cũng không quên xin lỗi Nam Cung Ngạo.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-Bar B \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mộc Trà bước vào quán, tiếng nhạc xập xình khiến cô cau mày khó chịu, lồng ngực cô như rung lên theo từng nốt nhạc. Ánh sáng xanh đỏ đủ màu làm cô chưa kịp thích ứng. Không khí ám muội theo từng nhịp thở. Anh phục vụ cúi đầu nhìn cô.
\- Cô là Lâm tiểu thư
\*gật đầu \*
\- Cô đi theo tôi.
phục vụ đua cô đến một căn phòng rộng. Trên sàn là Vô số vỏ rượu rỗng ruột. Nam nhân quần áo xộc xệch, đầu tóc rũ rượu. Hắn ta là Thượng Tử Đằng sao??
Mộc Trà đá đá vào người hắn.
\- Anh làm sao vậy??
Hai mắt hắn đỏ hoe chắc do khóc, nhìn cô hắn mỉm cười, đưa tay cầm lấy tay cô.
\-Em trở lại bên anh phải không Mộc Trà ? Em sẽ không bỏ rơi anh phải không Mộc Trà? Anh... Anh..... Anh rất nhớ em. Ngày nào cũng vậy, anh nhớ lúc chúng ta hẹn hò, nhớ lúc em làm nũng với anh,nhớ lúc em mỉm cười với anh.Mộc Trà, em tha lỗi cho anh có được không?
Mộc Trà cười nhạt một cái
\-Sao anh không nhớ lúc anh làm tổn thương tôi? Sao anh không nhớ lúc anh chán ghét tôi?
\-Mộc Trà đừng vậy mà!
Hắn kéo cô lại gần mạnh bạo áp môi mình lên môi cô. Từ từ liếm láp. Hắn trằn trọc mút lấy môi cô, khát khao chiếm lấy tất cả.
Môi cô ngọt ngào mềm mại làm hắn như điên như dại gắt gao muốn chiếm hết.



Lưỡi ranh mãnh thành công tiến vào trong bắt ép lưỡi cô chơi đùa cùng hắn. Hai bên dây dưa không ngừng. Tay to lớn của hắn trượt dọc từ trên xuống nhẹ nhàng nắn bóp cặp mông tròn trịa
\-A\~\~ ưm\~\~\~\~,,,bỏ tay ra\~ a
Thượng Tử Đằng hôn nhẹ lên trán cô. Nụ hôn dịu dàng phảng phất mùi rượu nho. Khuôn mặt tuấn mĩ phiếm hồng.
Hắn ta liếm nhẹ vành tai trắng nõn của cô khiến Mộc Trà run lên nhè nhẹ..
.
.
.