Không Còn Là Ánh Sáng

Chương 9




15

Hình ảnh này, so sánh với Nghiêm Án cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình kia, thật buồn cười cỡ nào.

Ô của tôi rơi xuống đất.

Không thể phân biệt được nước mưa hay nước mắt chảy trên khuôn mặt của tôi.

Tại thời điểm này, một ý tưởng đi.ê.n r.ồ đã hình thành trong tâm trí của tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay lên khuôn mặt của anh ta.

"Nghiêm Án, anh biết không, tôi từng, yêu anh rất nhiều năm."

"Vô số khoảnh khắc, tôi đều muốn ở cùng một chỗ với anh."

Anh ta trợn tròn hai mắt, trong mắt dâng lên hối hận sâu sắc.

"Khương Mạn...".

Tôi hơi nhếch khóe môi lên.

"Nếu lúc trước, anh có thể tin tưởng tôi, kết cục của chúng ta sẽ không phải thế này."

"Nhưng anh không tin tôi, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng khiêu khích làm anh tổn thương tôi...".

Sau đó, tôi không quan tâm anh ta sẽ quỳ xuống trong mưa bao lâu, chỉ quay đi.

Ngày hôm sau, nhìn bức ảnh Nghiêm Án gửi tới, tôi lộ ra nụ cười khinh miệt.

Trong ảnh là mười cái móng tay đ.ẫ.m m.á.u.

Móng tay xinh đẹp nhuộm m,á,u đỏ tươi, cuối cùng thế giới của tôi cũng đã có một chút màu sắc.

Lúc Văn Giai Nghiên nhìn thấy tôi, thân thể t,ử kh,í nặng nề run rẩy kịch liệt.

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.

Đáng tiếc, thậm chí cô ta còn không thể đứng lên, biểu đạt ý nghĩ giờ phút này hận không thể xé nát tôi.

Càng đáng tiếc, ngón tay xinh đẹp như vậy, hiện giờ bị nhổ bỏ móng tay.

Hẳn là rất đau đi, nhưng loại đau này, làm sao có thể bằng một phần vạn của tôi!

Tôi xé băng dính ra khỏi miệng cô ta.

"Khương Mạn, tao muốn g.i.ế.t mày!"

"Tao muốn mày chec còn khó coi hơn cả mẹ mày!"

Tôi không có biểu hiện gì, nhấc chân lên đ.ạ.p ngón tay cô ta.

Nghiền nát nhiều lần.

Tiếng kêu bén nhọn thê th.ả.m vang vọng khắp bầu trời.

Một bàn tay bịt tai tôi.

Tôi giương mắt nhìn Nghiêm Án, hỏi anh ta: "Hình ảnh này có quen mắt không?"

Cách đây không lâu, vị trí của tôi và Văn Giai Nghiên đã được hoán đổi cho nhau.

Mà Nghiêm Án vẫn là vị trí của người ngoài cuộc.

Nghiêm Án lộ vẻ thống khổ, tựa như đang nhìn lại cuộc đời bi thảm của tôi vì anh ta mà bắt đầu.

Tôi dời chân ra, thưởng thức bộ dáng chật vật của Văn Giai Nghiên.

Hai tay này của cô ta, hẳn là phế đi.

16

Cô ta thống khổ co lại trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía tôi cũng có thêm vài phần sợ hãi.

“Mày dám đối với tao như vậy, ba mẹ tao nhất định sẽ...".

Tôi mỉm cười.

"Đối với mày như vậy, là Nghiêm Án."

"Mày yêu anh ta như vậy, không nghĩ tới đi."

"Anh ta chỉ là con chó ai cũng có thể lợi dụng được mà thôi."

Thân hình Nghiêm Án lắc lư, mặt không còn chút m/á/u.

“Không phải như vậy!"

Văn Giai Nghiên sụp đổ đứng lên, ra sức nhào về phía tôi.

“Đều do con kh,ố,n mày hại! Do mày châm ngòi tao và anh Án! Mày đi c,h,ế,t đi!"

Không đợi cô ta tới gần tôi, Nghiêm Án đã không chút do dự đá cô ta ra, dứt khoát như đá văng một tên rác rưởi.

Cô ta còn muốn ôm lấy chân Nghiêm Án, khàn giọng khóc lóc:

"Nghiêm Án! Anh không thể đối xử với em như vậy, em làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh!"

"Chỉ có em thật sự yêu anh, anh sẽ hối hận!"

Tôi giống như thấy một vở kịch đặc sắc, vui vẻ xem bọn họ diễn kịch.

Nghiêm Án chỉ liếc mắt một cái, lập tức có người đến kéo Văn Giai Nghiên ra.

Văn Giai Nghiên là một cô gái cao ngạo, kiều quý như vậy, sao lại thấp hèn như vậy ở trước mặt Nghiêm Án.

Bởi vì tình yêu?

Không có gì buồn cười hơn thế.

Bởi vì tình yêu, cho nên hoàn toàn thay đổi, cho nên á.c độc tà.n nhẫn.

Tôi hỏi Nghiêm Án: "Anh có yêu tôi không?"

Cách đó không xa, Văn Giai Nghiên giãy dụa nức nở.

Yết hầu Nghiếm Án lăn qua lăn lại, hai tròng mắt tràn ngập một tầng sương mù.

"Anh yêu...".

Thật kinh tởm.

Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt anh ta: "Vậy tôi muốn cô ta ch.ế.t thì sao?"

Mí mắt Nghiêm Án run rẩy.

Tôi cười nhạo: "Nghiêm Án, anh thật là dối trá."

"Anh cho rằng nhổ bỏ mấy cái móng tay của cô ta, thì tôi đã hài lòng?"

"Tôi không có Thánh Mẫu như vậy."

"Vì sao mẹ tôi lại t. ự s.á.t, anh biết không?"

Tôi cởi áo khoác ra và ném nó xuống đất, chỉ còn lại đồ lót trên cơ thể.

Những vết thương mà anh ta từng nhìn thấy và chưa từng thấy qua, xen kẽ xoay quanh trên người tôi.

Cơ thể tôi giống như một đồ sứ vỡ ghép lại với nhau.

Sắc mặt Nghiêm Án trắng bệch, cuống quít cởi quần áo bao lấy tôi, đầu ngón tay không ngừng phát run.

“Em đừng như vậy... Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"

"Bởi vì vết thương mà anh gây ra cho tôi, bởi vì Văn Giai Nghiên, vạch trần những vết thương này ở trước mặt mẹ tôi!"

"Là các người, bức c.h.ế.t bà!".

Thần kinh Nghiêm Án từng chút từng chút vỡ ra, cho đến khi hai mắt sung huyết.

Anh ta lấy một con dao, từng bước đi về phía Văn Giai Nghiên.