Edit: Đậu Xanh
Sáng sớm thứ hai, Thư Khả Du đến trường học thì phát hiện ra dường như ông trời không hề nghe thấy lời khẩn cầu hai ngày ba đêm của cô...
Lục Diên có đi học.
Một bên dây đeo của balo màu đen treo trên lưng ghế, nửa bên còn lại lơ lửng trong không trung, một góc của balo đã rơi xuống nền đất đầy bụi bẩn. Vốn dĩ cô muốn đi vào lớp từ cửa sau giờ đây lại cứng nhắc lùi về sau nửa bước, thân thể cứng đờ như khúc gỗ xoay chuyển phương hướng, trực tiếp thẳng thừng đi về phía cửa chính.
Lục Diên liếc thấy thân ảnh ăn mặc mập ú của cô, lại nhìn thấy quả cầu kia thay đổi phương hướng đi về phía cửa chính. Anh không chút dè dặt đặt tầm mắt thú vị của bản thân lên trên người cô, nhìn thấy cô đi vào cửa chính, sau khi cởi balo xuống mới miễn cưỡng ngồi vào vị trí của mình.
Vụng về, ngốc nghếch.
Trong đầu anh xuất hiện hai từ hình dung này, nhưng trong lòng không hề có chút cảm giác ghét bỏ nào, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Cô giáo vừa vào cửa nhìn thấy Lục Diên ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, ánh mắt có chút sợ hãi, cả tiết học luôn căng thẳng, sợ anh tiếp tục gây ra chuyện. Nhưng đến lúc sắp kết thúc tiết học, anh lại không hề có chút động đậy nào, chỉ chống cằm nhìn lên bảng đen, có lúc còn cầm bút lên viết viết gì đó.
Cô ấy đi đến bên cạnh chỗ ngồi của anh, vừa giảng bài vừa nhìn xem nội dung anh đang viết...
Anh đang nghiên cứu đội hình chơi bóng rổ. Vẽ vẽ viết viết, còn có rất nhiều ghi chú.
Tốt, là cô ấy nghĩ nhiều, cô ấy tự tay bóp vỡ những suy nghĩ không thực tế kia ở trong lòng.
Lục Diên viết bài? Nếu đó mà là thật, e là cô ấy bị giảm thọ mất.
Trước khi hết tiết, cô chủ nhiệm tuyên bố muốn lập ra một chế độ mới ở trong lớp...
Chế độ chia nhóm học tập.
Chế độ chia nhóm học tập này nói trắng ra chính là giúp đỡ lẫn nhau. Hai người lập thành một nhóm nhỏ, người học giỏi phải giúp đỡ người học yếu, vào cuối học kỳ sẽ cộng thành tích của cả hai người lại với nhau lập bảng xếp hạng, nhóm nằm trong top ba chắc chắn có tiền thưởng.
Nhóm nhỏ dựa theo thành tích học tập để phân chia thành viên, hạng nhất ghép với hạng chót, hạng nhì ghép với hạng áp chót......cứ tương tự như thế phân chia.
Thư Khả Du nghe thấy cách chia nhóm của cô giáo, bên tai giống như có một quả bom vừa nổ tung, trong đầu cô không ngừng vang lên tiếng ù ù, cô suýt chút nữa đã ngã nhào từ trên ghế xuống. Ông trời không nghe thấy lời khẩn cầu của cô thì thôi đi, còn sắp xếp cho cô một trận lôi kiếp nữa chứ.
Cô là hạng nhất, còn hạng chót thì...tất nhiên là Lục Diên nộp đề trắng kia rồi.
Cô cứng nhắc xoay đầu nhìn về phía dãy bàn cuối cùng của lớp, Lục Diên ngồi thẳng tắp, không rung đùi cũng không tựa lưng, ngược lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe cô giáo giảng bài, liếc thấy cô xoay đầu qua, anh nhìn cô một cái, sau đó nở một nụ cười nhẹ, hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, nhưng Thư Khả Du có thể nhìn thấy chiếc răng nanh phản quang trốn sâu phía trong.
Sau khi hết tiết, cô giáo thu dọn giáo án đi ra ngoài. Thư Khả Du nắm bắt thời cơ, vừa định đuổi theo để thương lượng lại nỗi khổ của mình, thì cô đã bị kéo lại.
Hôm nay thời tiết lạnh, cô mặc một chiếc áo bông dày dặn, mấy hôm trước mẹ cô vừa mới mua cho cô để chống lạnh. Lúc này cái mũ to của chiếc áo bông bị người khác túm lấy, thân dưới của cô xông về phía trước, nhưng thân trên lại bị cưỡng ép giảm tốc, hình thành một tư thế vừa quỷ dị lại vừa buồn cười.
Đầu óc của cô giống như bị người khác nắm ở trong tay, cô hét một tiếng, vươn tay ra sờ đến cái mũ của mình, nào ngờ lại sờ trúng một bàn tay, cô nắm chặt bàn tay ấy, sốt sắng nói: "Làm gì thế?"
Bàn tay kia to hơn tay của cô rất nhiều, bị cô nắm chặt cũng không hề động đậy, chỉ buông cái mũ của cô ra.
Cô cũng buông bàn tay kia ra, chỉnh sửa lại cái mũ to dày của mình, sau khi xoay người nhìn thấy khuôn mặt của người phía sau, trái tim cô giống nhảy ra khỏi lồng ngực trái rơi phịch xuống nền đất.
Tiêu rồi.
Cô lùi về phía sau vài bước, trong ánh mắt của Lục Diên chứa ý cười, anh đi về phía cô vài bước. Cô lùi bao nhiêu, anh tiến bấy nhiêu.
Thư Khả Du đã chạm vào vách tường, không còn chỗ để lùi nữa, cô vươn cánh tay run rẩy làm một tư thế "đừng đến gần nữa" với anh, cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, cô hỏi: "Có việc gì?"
Lục Diên đứng yên tại chỗ, con mắt hướng xuống, khóe mắt hơi nhướng lên, nhìn vào mặt cô hỏi cô: "Cậu đi tìm cô giáo làm gì?"
Cô lắc lắc đầu, mở to đôi mắt tròn xoe nói dối...