Edit: Đậu Xanh
Sau một hồi ăn uống, tiệc thường niên mới bắt đầu.
Mọi người lần lượt vào chỗ ngồi, Thư Khả Du đi theo Tần Vịnh tìm một vị trí cách xa sân khấu. Tần Vịnh ngược lại một mực muốn chen vào bên trong, nhưng bàn ở phía trước đã bị ngồi đầy hết, anh ta chỉ có thể ngồi cùng một chỗ với đồng nghiệp có chức vị không cao.
Trước kia anh ta một mực cẩn trọng tận tụy vì công việc, nhưng từ sau khi bị cắt chức một cách kỳ lạ, sau vài ngày ở trong nhà vô công rỗi nghề, anh ta phát hiện mối quan hệ sâu rộng có tác dụng rất lớn. Công việc rất quan trọng, nhưng quen biết thêm vài người hữu dụng cũng rất quan trọng. Tần Vịnh tự biết bản thân mình càng ngày càng trở nên ma mãnh giảo hoạt, nhưng cuộc sống này đã cho anh ta bài học giáo huấn.
Bên trái Tần Vịnh là Thư Khả Du, bên phải là một cô gái khác. Thư Khả Du nghe thấy Tần Vịnh và cô gái kia nói chuyện...
Tần Vịnh: "Tối nay cô thật xinh đẹp."
Cô gái kia thẹn thùng gật gật đầu, vén vén mái tóc của mình, vượt qua Tần Vịnh nhìn Thư Khả Du: "Đây là bạn gái của anh à?"
Tần Vịnh chọt chọt Thư Khả Du, lúc này Thư Khả Du mới nghiêng đầu qua nhìn cô gái kia...
Vẻ ngoài của cô ta thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười thẹn thùng.
"Là bạn gái của tôi." Tần Vịnh giới thiệu với cô ta.
"Chào cô, tôi là Thi Khiết, là đồng nghiệp của Tần Vịnh."
"Chào cô, chào cô." Thư Khả Du nở nụ cười đáp lời.
Sau đó Thi Khiết một mực trò chuyện của Tần Vịnh, cũng không gọi thêm Thư Khả Du. Thư Khả Du buồn chán nhìn trái ngó phải, cô vô thức đi lần tìm bóng dáng của Tôn Như Mộng, cô ấy ngồi ở vị trí gần sát vũ đài.
Bên cạnh Tôn Như Mộng chính là Lục Diên.
Thư Khả Du chỉ len lén liếc nhìn Lục Diên một giây, rồi dời ánh mắt đi.
Tuy rằng không có cảm giác ngồi trên đống lửa như trong tưởng tượng, nhưng cô ngược lại có chút thất vọng. Cô xoay đầu nhìn Tần Vịnh đang trò chuyện vui vẻ với Thi Khiết, cảm thấy cảm giác mất mát trong lòng càng thêm nhiều hơn.
Cô cảm thấy buồn chán và cô độc.
Thi Khiết đột nhiên nhìn chằm chằm cô nói: "Thật ra bạn đồng hành nam của tôi ngày hôm nay là em trai tôi, tôi cứ luôn ngỡ rằng anh Tần Vịnh không có bạn gái. Vốn dĩ còn định mời anh ấy làm bạn đồng hành nam, nhưng lại thất vọng một phen rồi." Thi Khiết che miệng cười, đuôi mắt khẽ nhướng lên, đôi mắt vẫn luôn nhìn gương mặt của Thư Khả Du.
Thư Khả Du ngây ra đôi chút, cô bật cười vài tiếng, "Vậy à?"
Tần Vịnh nghe ra vẻ tai quái ở trong đó, sắc mặt đông cứng, anh ta nhìn Thi Khiết một cái, trong lòng dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ.
Thật ra Thi Khiết được tính là đồng nghiệp thân thiết nhất của anh ta trong công ty, hai người làm việc trong cùng một bộ phận, Thi Khiết rất quan tâm anh ta, đối với anh ta hỏi han ân cần. Cô ta cũng từng bày tỏ ra ý tứ ái muội như có như không, nhưng Tần Vịnh luôn cảm thấy đó chỉ là ảo giác. Bình thường anh ta chuyên tâm làm việc, không chú ý đến mối quan hệ giữa người với người cho lắm, nhưng vừa rồi nghe thấy câu nói kia của Thi Khiết, anh ta cứ luôn cảm thấy lạ lạ.
Mấy hôm trước Thi Khiết từng ảo não đến tìm anh ta, hỏi anh ta có bạn đồng hành nữ không.
Vào lúc Tần Vịnh nói có bạn gái, Thi Khiết rất vui vẻ mà cười cười nói: "Haiz, em còn tưởng rằng anh không có đấy. Vậy em đi tìm người khác."
Anh ta cảm thấy đây không phải là chuyện gì lớn, nhưng hiện tại xem ra, hình như không hề đơn giản như trong tưởng tượng của anh ta.
Tuy rằng không muốn từng nhận, nhưng trong lòng anh ta có một loại cảm giác kiêu ngạo không thể nói thành lời.
Thức ăn lần lượt được mang lên, MC trên khán đài đang làm nóng bầu không khí.
Thư Khả Du không chú tâm chỉ lo ăn uống, MC mời Lục Diên lên bục phát biểu.
Sau khi cô nghe thấy hai chữ "Lục Diên" thì ngừng đũa lại, ngước mắt nhìn người trên khán đài.
Vẫn là rất xuất chúng.
Cho dù bề ngoài hay là khí chất.
Anh đứng không phải rất thẳng thừng, tư thế có chút lười biếng, anh cầm micro tùy ý phát biểu vài câu, ánh mắt dao động dưới khán đài, vào lúc bắt được Thư Khả Du, thì nhìn cô chăm chú.
Cô mất tự nhiên chớp chớp mắt, trái tim thình thịch nhảy múa không ngừng.
Lần này Thư Khả Du không biết tại sao lại không hề trốn tránh, cô vẫn luôn nhìn anh chằm chằm.
Cô nghĩ, dưới đài nhiều người như thế, cô cùng đám người này cùng nhau nhìn anh chắc hẳn không sao đâu.
Tần Vịnh bỗng dưng ôm lấy bả vai cô, ngay lập tức cô bị Tần Vịnh ôm vào trong lòng.
Cô ngây ngốc.
Ngữ khí của Lục Diên ở trên đài cũng đột nhiên ngập ngừng, anh trầm ngâm trong một lúc, thấp giọng nói: "Cảm ơn. Chúc mọi người chơi vui vẻ."
*
Thư Khả Du giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Tần Vịnh, hỏi anh ta làm gì thế?
Tần Vịnh nhìn cô chằm chằm, "Sợ em bị ánh mắt của ông chủ anh dọa sợ."
Vừa rồi tất nhiên anh ta đã nhìn thấy Lục Diên đang nhìn Thư Khả Du, Thư Khả Du cũng thế, hai người đối mắt nhìn nhau, giống như những người ở xung quanh không hề tồn tại.
Trong lồng ngực của anh ta bỗng dưng trào lên một chút cảm giác không dễ chịu, cảm giác bất an khi bị dò xét bỗng dưng xộc lên tâm trí, vì thế anh ta đã làm theo những gì mình có thể làm, chính là ôm lấy cô vào lòng.
"Không đâu." Thư Khả Du thấp giọng nói.
"Vậy thì tốt." Cổ họng của Tần Vịnh chua chát.
Thi Khiết ngồi ở bên cạnh thu hết quá trình tương tác của hai người vào trong mắt.
*
Lại qua thêm một lúc, Thư Khả Du phát hiện Tôn Như Mộng và Lục Diên không thấy đâu nữa.
Mọi người ở trên bàn cơm ăn uống linh đình, Tần Vịnh cũng sớm không biết cầm ly rượu đi đâu xã giao.
Cô buồn chán muốn chết.