Khi cảnh tượng trước mặt bị bóp méo, Adrian mới thực sự tin rằng bộ não của AI cùng tinh cầu nổ tung là sự thật chứ không phải là lời nói dối.
Âm thanh cuối cùng mà siêu trí tuệ nhân tạo Kiển để lại cho thế giới là một câu hỏi tu từ: Có thật là lòng người không thể tính toán hay không?
Nó nghĩ rằng chuyện này sẽ làm dấy lên sự bất đồng ý kiến giữa con người, sẽ có người, nhất là tổng thống sẵn lòng hủy bỏ kế hoạch vì mạng sống của Adrian. Nhưng ván này nó đã thua, thua vì đánh giá thấp quyết tâm của một kẻ không biết sợ, sẵn sàng chết vì đạo.
Vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, trí tuệ nhân tạo vận hành trong hơn hai thế kỷ có vẻ như đã tìm được đáp án của câu hỏi này.
Trước mặt là một vùng ánh sáng trắng xóa.
Adrian vùng vẫy trong ý thức hồi lâu mới mở mắt, nhận ra nơi đây là một căn phòng bệnh.
Cảm giác của hắn đang dần khôi phục, hắn nhận ra có không ít dụng cụ đang gắn trên người mình, vừa muốn thử ngồi dậy thì thiết bị kiểm tra bên cạnh vang lên tiếng cảnh báo. Cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ và một y tá xông vào.
“Ngài Yate!” Y tá thấy hắn đã tỉnh lại, ngạc nhiên hô khẽ.
Bác sĩ bước nhanh đến gần giường bệnh của hắn, nói: “Ngài đừng cử động vội, hiện giờ ngài cảm thấy thế nào?”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Adrian hỏi, vừa mới tỉnh lại từ trong cơn mê nên giọng hắn khàn đặc: “Tổng thống đâu?”
“Tổng thống?”
Y ta và bác sĩ quay sang nhìn nhau như thể hắn vừa nói từ gì đó hết sức khó hiểu – khuôn mặt của họ trở nên mơ hồ, ngũ quan cũng nhìn không rõ, nhưng chẳng hiểu sao Adrian lại nhận ra được vẻ mặt của bọn họ.
Lòng hắn dấy lên sự nghi ngờ, vội vàng hỏi lại: “Tổng thống… Chung Yến đâu?”
“À, ngài nói vị kia…” Lúc này y tá mới hiểu ra: “Ngài ấy đã không còn là tổng thống nữa rồi.”
Bác sĩ nói: “Ngài Yate, đã mười năm kể từ khi cứu ngài ra khỏi tinh cầu nhân tạo bị phá huỷ – ngài đừng kích động, từ từ nghe tôi nói đã – Giờ không còn Liên Bang nữa, người mà ngài vừa nhắc tới kia là hoàng đế bệ hạ của chúng ta bây giờ.”
Adrian sững sờ nhìn hai người này, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Mấy người đang đùa tôi đấy à? Fayn sai các ngươi đến phải không?”
“Tôi biết chuyện này trong phút chốc rất khó chấp nhận…” Bác sĩ vừa trấn an hắn, vừa nói với y tá: “Mau bảo người đi thông báo tin tức tốt này cho bệ hạ.”
Y tá đáp lại, vui mừng ra ngoài.
Adrian không nghe khuyên can của bác sĩ, tự ngồi dậy: “Bác sĩ, tuy tôi không học y nhưng ông cũng đừng hòng lừa được tôi. Nằm mười năm không chết thì cơ bắp cũng phải héo rút chứ.” Hắn vừa nói vừa xuống khỏi giường, bước vững vàng trên đất hai bước: “Tôi thấy hình như mình không khác gì so với trước khi làm nhiệm vụ cả.”
“Đó là vì kỹ thuật chữa bệnh tiến bộ.” Bác sĩ giải thích.
Adrian: “Ồ, vậy à.”
Rất kỳ lạ, hắn vui vẻ chấp nhận lý do này, thậm chí còn không cẩn thận nghĩ rằng có thể hay không.
“Ngài Yate!” Y tá quay lại, nét mặt vừa tỏ ra kính sợ lại đầy mơ ước mà nói: “Bệ hạ muốn triệu kiến ngài! Ngài mau đến đó đi!”
“Đến… đến đâu?”
“Hoàng cung đó!”
Đúng vậy, hoàng đế đương nhiên phải ở trong hoàng cung.
Adrian khẽ gật đầu, đi theo y tá tuy không thấy rõ mặt mũi nhưng vẫn nhìn ra biểu cảm kia.
Trong tiềm thức hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác thường, nhưng lại không nói rõ được là ở đâu.
Hắn ra khỏi phòng bệnh cùng y tá, đi qua một đoạn hành lang bệnh viện thuần trắng. Sau đó y tá mở cửa ở cuối hành lang cho hắn.
“Mau vào đi, đừng để bệ hạ chờ lâu.”
Adrian tiếp nhận giả thiết “Cuối hành lang bệnh viện là cửa chính hoàng cung” như chuyện đương nhiên, bước vào trong cánh cửa đầy tráng lệ.
Phía sau cánh cửa là một cung điện trống trải to lớn.
Cửa sổ cao phải bằng ba người đang được mở, viền khung cửa sổ được chạm trổ đầy những hoa văn tinh xảo phức tạp, ánh nắng chiếu vào làm chúng ánh lên một vẻ tao nhã trên nền đá cẩm thạch.
Một tấm thảm đỏ thẫm viền vàng rộng tám mét lộng lẫy được trải dài từ cửa chính đến cuối cung điện, biến mất ngay dưới ngai vàng hoàng kim siêu lớn.
Có một người đang ngồi trên ngai vàng.
Adrian nhìn y chăm chú, vị vua tối cao có một khuôn mặt tuyệt thế vô song, ngay cả khi cách cả một đoạn xa hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt kia.
Y đội vương miện, mặc lễ phục quốc vương cao quý lộng lẫy ngồi nghiêm trên ngai vàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, vừa uy nghi lại vừa nghiêm trang.
“Tiểu Yến.” Adrian lẩm bẩm.
Cùng lúc hắn mở miệng, hoàng đế đứng dậy khỏi ngai vàng đi xuống.
Rõ ràng vừa rồi còn cách cả đại điện, nhưng Chung Yến chỉ đi hai bước, hai người đã đứng đối mặt với nhau.
“Anh tỉnh rồi.” Chung Yến lên tiếng, giọng nói của y không có cảm xúc gì đặc biệt, vang vọng trong đại điện trống trải này, nghe vừa kỳ ảo lại vừa thần thánh. “Năm đó khí đội tìm kiếm cứu nạn đã cứu anh ra khỏi khoang thoát hiểm còn nghĩ rằng anh sẽ không sống nổi.”
Adrian nói: “Là em đã cứu anh. Vào lúc sau cùng, anh đã quay lại hành lang đó để lấy lại đuôi thỏ mà em tặng anh, rồi bất ngờ phát hiện bên trong vách tường của lối đi có một khoang thoát hiểm. Hàng trăm năm trước, tuy tổ tiên đã xây dựng vô số cửa ải để bảo vệ trí tuệ nhân tạo khỏi bị phá hủy bởi những kẻ xâm nhập, nhưng đến cuối cùng họ vẫn lưu lại một đường sống cho đồng bào mình.”
Nhưng khiến hắn thất vọng là Chung Yến khi nghe những lời này gần như chẳng có phản ứng gì đặc biệt, mà chỉ thản nhiên đáp lại: “Biết rồi.”
Trước khi phát hiện ra khoang thoát hiểm và quyết định anh dũng hy sinh, Adrian cũng đều không hề sợ hãi. Song, giờ phút này hắn lại thấy hơi lo sợ, bởi từ trước đến nay Chung Yến chưa từng lạnh nhạt với hắn như vậy. Hắn lo lắng hỏi: “Tiểu Yến, em sao thế?”
“Đừng gọi thẳng tên ta.” Giọng Chung Yến không vui nói: “Nếu anh đã tỉnh rồi thì chúng ta nói vào chuyện chính đi. Nhưng chúng ta đã hẹn, ta sẽ không làm gì khiến anh thất vọng, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải luôn dõi theo ta. Mười năm trước, anh tự làm trái lời hẹn trước. Ngày đó vì cho rằng anh chết, tôi khôi phục đế quốc, tự mình xưng đế. Giờ anh tỉnh rồi, tôi cũng không có ý định thoái vị, anh có định dẫn binh chống lại sự thống trị của ta không?”
Adrian giật mình tại chỗ, dẫn binh chống lại Chung Yến? Giống như chống lại trí tuệ nhân tạo lúc đầu ư?
Hắn hẳn nên chống lại. Quyền lực vô hạn tập trung vào một cá nhân sẽ sinh ra bất bình đẳng, cái chế độ đế quốc phong kiến tràn ngập tệ nạn đã biến mất từ ngàn năm trước, giờ Chung Yến lại phục hồi, xét kiểu gì cũng là một chuyện hoang đường lầm lỗi.
Adrian nói: “Anh…”
“Anh lại định phản bội ta.” Chung Yến cười nhạt, cướp lời hắn: “Mười năm trước một lần, giờ lại lần nữa.”
Phản bội, lại một lần.
Adrian như bị sét đánh, lại không thế nói bất cứ lời nào để phản bác. Đúng là vào giây phút sinh tử cuối cùng, hắn quả thật đã chọn cứu thế giới, bỏ rơi Chung Yến.
Lúc bọn họ vừa mới kết hôn, rõ ràng bản thân hắn đã hứa với Chung Yến, mạng của hắn từ nay về sau thuộc về Chung Yến. Giờ Chung Yến chỉ trích hắn phản bội y, quả thật không oan.
Sau khi thành công lật đổ sự thống trị của trí tuệ nhân tạo, hắn lại tham gia vào cuộc vận động lật đổ sự thống trị của Chung Yến sao? Kết cục của Chung Yến sẽ thế nào? Giống như trí tuệ nhân tạo ư, thân bại danh liệt, thịt nát xương tan sao?
“Không.” Adrian nói: “Vài giây cuối cùng, trước khi anh bước vào khoang thoát hiểm đã lập lời thề, nếu thật sự có kỳ tích giáng xuống, anh còn có thể sống quay về thì sau này cũng chỉ thuộc về một mình em. Anh đã chết một lần vì thế giới này, anh không thẹn với thế giới mà chỉ thẹn với em. Cho nên…”
Hắn quỳ một chân xuống với hoàng đế: “Tôi sẵn sàng dành tất cả lòng trung thành cả nửa đời sau của mình cho ngài, thưa bệ hạ.”
Đế quốc nhất định sẽ bị lật đổ, nhưng đó là nhiệm vụ của người đời sau, giờ hắn chỉ muốn bảo vệ mấy chục năm mà Chung Yến tại vị. Nếu Chung Yến bị sử sách thóa mạ, hắn sẵn sàng đồng hành với y.
Adrian cầm tay trái của Chung Yến, vẻ mặt đầy thành kính, cúi đầu hôn xuống. Có điều hắn lại nhanh chóng phát hiện có điều không đúng.
“Nhẫn của em đâu?” Sắc mặt của Adrian hết sức khó coi.
Chung Yến chậm rãi rút tay về, giọng điệu hời hợt: “Tháo ra rồi. Ta với anh đã giải trừ quan hệ hôn nhân. Anh không có ý chống lại ta, đây quả là một tin tốt, vậy anh hãy cứ làm hộ vệ ở bên cạnh ta đi.”
“Hộ vệ?” Adrian không thể tin nổi: “Là vì thể chế thay đổi nên tự động giải trừ quan hệ hôn nhân sao? Nhưng giờ anh đã quay lại! Chẳng lẽ em không nên phong anh làm hoàng hậu à?”
Chung Yến bình thản nhìn hắn rồi nói: “Vị trí hoàng hậu đã có người ngồi rồi. Người thừa kế gia tộc Yate, anh họ của anh. Nói mới nhớ, hơn mười năm trước, ban đầu trí tuệ nhân tạo đã xác định ta với anh ấy là nửa kia hoàn hảo nhất, hiện giờ bọn ta ở bên nhau đúng là rất hạnh phúc.”
Adrian cảm thấy mặt mình lúc này chắc hẳn rất vặn vẹo, Chung Yến không thích hắn ư? Sao có thể?
… Sao lại không thể? Đầu tiên hắn phản bội Chung Yến, tiếp đó là nằm giường mười năm, không ai quy định Chung Yến phải luôn luôn thích hắn cả.
Trong phút chốc, hắn hoảng sợ luống cuống, không biết làm sao mới có thể vãn hồi, đột nhiên hắn nhìn thấy vương miện trên đầu Chung Yến.
Trên vòng vương miện hoàng kim không phải là ba hình tam giác nhọn như trong sử sách ghi chép, mà là hai nửa hình bầu dục rất dài.
Là tai thỏ.
Chung Yến thích thỏ thật đấy, ngay cả vương miện cũng muốn làm thành hình tai thỏ. Chẳng biết liệu mua cho y một con Thỏ khổng lồ vũ trụ có thể lấy lòng y hay không.
Nhưng mà không đúng, toàn bộ tiền của hắn đều do Chung Yến cầm, hắn đâu có đồng nào.
Chờ chút, không phải hắn đã mua Thỏ khổng lồ vũ trụ cho Chung Yến rồi sao…
Cảnh vật xung quanh bắt đầu tan biến, thân hình Chung Yến cũng trở nên mơ hồ, Adrian duỗi tay bắt lấy y, lo lắng mà gọi: “Tiểu Yến! Đừng đi!”
…
Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh.
Thiết bị theo dõi kêu lên, một y tá vội vàng chạy vào, thấy Adrian mở to mắt thì mừng rỡ lên tiếng: “Ngài thống soái! Ngài tỉnh rồi! Tốt quá, ngài đừng cử động, giờ tôi sẽ gọi bác sĩ đến…”
“Chờ đã.” Adrian gọi cô lại, bởi vì không mở miệng trong một thời gian dài nên giọng hắn khàn đặc. Hắn nhìn kỹ khuôn mặt cô y tá này, có thể thấy rõ đó là một cô y tá trẻ tuổi mặt tròn, lúc này mới khẳng định đây không phải ác mộng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn khàn: “Tổng thống đâu?”
“Tổng thống?” Y tá khó hiểu hỏi lại, như thể không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới tổng thống.
Trong lòng Adrian lập tức hốt hoảng, chẳng lẽ… vừa nãy vốn không phải ác mộng mà là mộng báo trước?
Không đợi hắn kịp phản ứng, y tá đã tự mình hiểu ra, rất hiểu ý mà đáp: “Ngài muốn hỏi ngài Chung phải không? Ngài ấy vừa đi khỏi mấy phút, tôi sẽ lập tức bảo người gọi cho ngài ấy đến đây – còn nữa, ngài Chung giờ đã không còn là tổng thống nữa rồi. Chưa đầy hai tháng sau khi cứu được ngài, ngài ấy đã từ chức tổng thống. Ngài hôn mê hơn nửa năm, tháng trước tình trạng của ngài có chuyển biến tốt đẹp, lúc ấy ngài Chung mới có chút thời gian thành lập hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ, giờ đang đảm nhiệm chức hội trưởng.”
Từ chức tổng thống, thành lập hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ? Adrian vừa tỉnh nên đầu óc vẫn hơi đờ đẫn, nghe vậy thì choáng váng, suy nghĩ của hắn vẫn còn dừng lại trên người bệ hạ Chung Yến mang theo vẻ mặt nghiêm trang đội vương miện tai thỏ. Hắn chỉ nghĩ có lẽ hiệp hội kia có tính chất tổ chức không khác mấy cửa hàng tiêu bản kia. Nhưng người đứng đầu của tổ chức này có khi nào còn quyền lực hơn tổng thống hay không?
“Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ này…” Hắn nghiêm túc hỏi: “Là làm gì?”
Y tá trẻ tuổi bắt đầu hoảng, lắp bắp trả lời: “Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ để… bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ.”
Vừa dứt lời thì Úy Lam đẩy cửa đi vào, y tá hệt như tìm được cứu tinh, mặt như đưa đám, lên tiếng: “Không ổn rồi bác sĩ Lý! Hình như đầu thống soái có vấn đề!”