Quần áo và vũ khí trên người Adrian, từ trong ra ngoài lẫn cả những đồ dưới đất đều là trang bị quân dụng mà các chuyên gia ngàn châm vạn chước thiết kế, đã cân nhắc tới đủ các loại nhân tố và tình huống. Ấy vậy mà không ai biết rằng Adrian lại trộm giấu trong ngực một cục trang sức bằng lông.
Nói theo hướng nghiêm trọng, khi làm nhiệm vụ mà còn mang theo một đồ vật không nhỏ như vậy đã là làm trái kỷ luật quân đội. Một chuyên gia trang bị ngay lập tức nổi điên: “Một cục lông lớn tới như vậy! Lại còn đặt ở lớp trong cùng sâu nhất! Cả đường đi có phải cấn tới phát rồ không! Trang phục tôi thiết kế là loại bó sát thông khí thoải mái dễ chịu đó!!!!”
Quân đoàn trưởng quân đoàn ba trấn an: “Nghĩ theo chiều hướng tốt thì anh ta để gần với trái tim như vậy, nếu không may xảy ra chuyện gì cũng có thể cản một dao.”
“Nhưng đồ tôi thiết kế là loại chống đạn mà…”
Nhưng lúc này xung quanh đã không còn ai có lòng nghe anh ta trình bày về thiết kế trang phục nữa, Adrian đã thả trang sức bằng lông lên trên, xung quanh căn phòng màu trắng phát ra ánh sáng dìu dịu, cuối cùng cánh cửa dần trượt sang hai bên.
Adrian bước tới ngoài cửa cẩn thận quan sát. Bên trong là một gian phòng cực lớn có dạng cầu —- hoặc nên nói là dạng hình cầu nhưng bên trên và phía dưới bị ép cho phẳng ra, vách tường trắng tinh bóng loáng, không có góc cạnh. Gian phòng trống rỗng như không hề có gì, thế nhưng máy kiểm tra trên người Adrian lại điên cuồng kêu lên.
“Chính là chỗ này.” Adrian đưa tay tắt máy kiểm tra, thấp giọng nói: “Đài chỉ huy, tôi sẽ chuẩn bị thực hiện giai đoạn cuối cùng. Ngài Tổng thống…” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chiếc camera đang lơ lửng trước mặt, dẫu biết người yêu mình đang chăm chú nhìn bản thân nhưng bọn họ ai cũng không thể để lộ ra một tia tình cảm mềm mại. Trong thời khắc tồn vong của nhân loại, bọn họ là người quyết định cuối cùng và người chấp hành, trách nhiệm trên vai không cho phép bọn họ rơi vào cảm xúc nhi nữ tình trường vào thời điểm này. Adrian nhìn chăm chú về chiếc camera, cổ họng nhấp nhô hai lần, cuối cùng chỉ nói: “Xin hãy hạ lệnh rút lui.”
Fayn cảm thấy kinh hãi, trước khi Adrian đi đã căn dặn anh ta khuyên Chung Yến đi nghỉ ngơi, mặc dù Chung Yến không đi nhưng từ đầu tới giờ đều không lên tiếng. Fayn đoán rằng, trừ thói quen không nói bừa vì không nắm rõ ra, Chung Yến có lẽ cũng đang cố gắng lừa dối Adrian, để hắn cảm thấy y không có mặt ở sảnh chỉ huy mà đã đi nghỉ ngơi rồi, có vậy thì hắn mới không cảm thấy lo lắng.
Vậy nên Fayn cũng phối hợp lừa dối, trong suốt mười mấy tiếng không hề nhắc tới Tổng thống, như thể Tổng thống đang không có mặt ở đây. Cho đến lúc này Adrian mở miệng, anh ta mới biết hoá ra ngay từ đầu Adrian đã rất rõ ràng rằng Chung Yến vẫn còn ở đây.
Hắn thật hiểu rõ Chung Yến.
Chung Yến nhìn chăm chú Adrian trên màn hình giám sát, hắn tuy vết thương chồng chất nhưng lại kiên nghị vô cùng. Chung Yến chợt nhớ lại về ngày đầu trùng phùng sau bảy năm, cũng chính là trên tinh cầu này, y đã đùa cợt hỏi Adrian: “Lý tưởng vĩ đại là đáng để từ bỏ hết thảy, phấn đấu quên mình để đuổi theo, thật sao?”
Adrian khi đó không chút do dự trả lời y: “Đương nhiên!”
Chung Yến nhắm mắt lại, d3 xuong đau đớn trong lòng, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, không hề do dự nói: “Cảm ơn tất cả các binh sĩ, giáo sư và các bạn học sinh đã tham gia kế hoạch này, vô tư cống hiến tài năng của bản thân. Mời tất cả các nhân viên trừ các thành viên của ban chỉ huy và đội cứu viện bên ngoài rút lui khỏi Học viện tinh.”
Sau khi quả bom phát nổ trong hành tinh tràn ngập bom bẩn này không biết sẽ tạo nên ảnh hưởng gì, để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào, trước tiên sẽ phải rút sạch sẽ hầu hết nhân lực, chỉ để lại một chiếc phi thuyền dừng ở sân của Học viện kỹ thuật. Nếu như tình huống không ổn, người của ban chỉ huy cũng sẽ nhanh chóng rút lui.
“Ngài Tổng thống,” Fayn nhìn thoáng qua Adrian rồi này, “Xin ngày cũng hãy rút lui trước.”
Lời này Adrian khó mà nói, dù cho việc Tổng thống rút lui trước có hợp lý hay không, hắn cũng vẫn là bạn đời của Tống thống. Nếu nói sẽ là làm việc thiên tư, cũng may có Fayn ở đây, dựa vào sự ăn ý qua nhiều năm đồng hành, anh ta chuẩn xác đoán được ý nghĩ của Adrian.
“Không cần. Tôi sẽ ở lại đây, cùng…” Chung Yến ngẩng đầu đối mặt với Adrian thông qua màn hình, dừng một lát mới nói: “Cùng sự tồn vong của nhân loại.”
Lời nói dối này. Adrian đưa mắt đi, cho dù hắn chỉ có nhìn thấy một chiếc camera chứ không hề trông thấy mặt Chung Yến, hắn cũng cảm thấy đau lòng tới mức không cách nào nhìn lại. Cả thế giới này chỉ có hắn biết, Chung Yến căn bản không hề quan tâm tới sự tồn vong của nhân loại.
Tổng thống không phải người nóng nảy dễ đưa ra quyết định nhất thời, y đã quyết, không ai dám lên khuyên. Thời gian còn lại không nhiều, mọi người đều vùi đầu vào chuẩn bị cho giai đoạn cuối cùng.
Đồng thời khi Adrian bước vào không gian thuần trắng kia, màn hình giám sát cũng tối sầm lại.
“Có chuyện gì vậy!”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Ngài Thống soái, ngài vẫn ổn chứ?”
Người trong đại sảnh hoảng hốt, qua mấy giây sau, giọng Adrian mới vang lên trở lại: “Tôi tạm thời không sao cả, mọi người không thấy bên này sao? Có lẽ camera đã hỏng rồi.”
Fayn bắt lấy trọng điểm hỏi: “Có lẽ? Cậu không biết máy quay còn hoạt động hay không sao? Tình huống sao rồi?”
“Tôi…” Adrian có lẽ cũng hoang mang không biết giải thích vấn đề mà mình gặp phải như thế nào, cuối cùng sắp xếp lại từ ngữ mới nói: “Tôi đã ở trong vũ trụ. Chí ít là thị giác của tôi đang nói như vậy. Nhưng vì tôi không ngay lập thức nổ tung mà chết, hiển nhiên là tôi vẫn còn đang ở dưới tầng khí quyển.”
“Vị trí của cậu không hề thay đổi.” Fayn tỉnh táo kiểm tra lại vị trí của Adrian trên thiết bị theo dõi, sau đó hỏi nhóm y tế, Uý Lam cho anh ta một ánh mắt khẳng định, “Các chỉ số cơ thể của cậu cũng rất bình thường, có thể xác định được rằng cậu vẫn còn trong lòng đất.”
“Đúng vậy, tôi biết thị giác đang lừa tôi.” Adrian trả lời, giọng nói trở nên hơi bất ổn, “Tôi đang chuẩn bị thử lắp bom.
Nói thì nói vậy, nhưng phản ứng sợ hãi s1nh lý rất khó để khắc phục. Dù có bao nhiêu chứng cứ khách quan đi chăng nữa, thị giác vẫn nói cho cơ thể hắn biết: mình đang ở trong vũ trụ mênh mông vô ngần, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao trải rộng ngút tầm mắt, ở trên đầu, cũng ở dưới chân hắn.
Vũ trụ khổng lồ đến vậy, một con người lại nhỏ bé đến thế. Ấy vậy mà lúc này hắn vẫn có thể đứng ở đây, an toàn không có việc gì, quả thật giống như một loại kỳ tích. Chỉ cần bước thêm một bước thôi, ai biết được liệu kỳ tích ấy có biến mất hay không, liệu hắn có lập tức bị nổ chết hay không?
Kính nể, sợ hãi, cô độc và mơ hồ gần như rót đầy cả cơ thể hắn. Dưới áp lực to lớn trong lòng, rất khó để nhớ được tới nhiệm vụ rồi quả bom gì đó. Trên thực tế, nếu là một người bình thường tới đây có lẽ sẽ phải giằng co mãi mãi, không thể suy nghĩ được gì.
Adrian thả nhẹ hơi thở, nhắm mắt lại, hình ảnh còn lưu trên võng mạc vẫn đang ảnh hưởng tới hắn. Nhịp tim hắn dần từ hối hả trở nên chậm lại. Thấy hắn yên lặng, tất cả mọi người trong sảnh chỉ huy đều nhận ra tình huống của hắn không đúng, họ nín thở dõi theo, không khí im lặng tới nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.