Adrian hung danh hiển hách, đám người vừa rồi còn dám tranh giành lộ mặt trước Chung Yến nhất thời đều yên lặng lùi lại một bước, không muốn bị vướng vào ngọn lửa chiến tranh này. Không ai dám mở lời trước, lúc này họ đã không còn là những thiếu niên trẻ tuổi sốc nổi vừa mới tốt nghiệp nữa, mà là hai nhân vật máu mặt có thể một tay che trời, không ai muốn vì ý định nhất thời của mình mà đắc tội bất kỳ ai trong số họ.
Đám đông lòng dạ không yên trở lại cuộc trò chuyện dang dở với đồng bọn, nhưng chẳng biết cố ý hay vô tình, tầm mắt đảo quanh hai người đứng ở cổng ngày một nhiều. Chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội hóng hớt trò hay này, tất cả đều mong chờ vào cuộc chạm trán giữa hai bên sau bảy năm không gặp. Trong không khí ấy, sự tò mò khẩn trương hay vui sướng khi người gặp họa như tụ thành thực thể, đè nặng trĩu lên Chung Yến đang mặc chính trang.
Đoàn người quân đội Navi đi lướt qua y, đi thẳng vào trong khuôn viên trường, người đàn ông đi đầu thậm chí còn không liếc mắt nhìn y đến một cái.
Chung Yến thoáng thấy hốt hoảng, y còn tưởng Adrian sẽ châm chọc khiêu khích, hoặc sẽ lớn tiếng chất vấn, không thì là… Y không muốn thừa nhận rằng, sâu trong nội tâm mình vẫn giữ một phần ảo tưởng nhỏ nhoi, cho rằng có lẽ Adrian sẽ đi tới yêu cầu nói chuyện với y, sau đó hai người cứ thế mà hóa giải khúc mắc.
Điều duy nhất y không nghĩ đến là Adrian lại làm lơ mình. Bảy năm qua, y đã đọc biết bao tin tức về cậu ta, chỉ cần có người nhắc đến tên y trước mặt Adrian, Adrian nhất định sẽ giận dữ ngay lập tức. Vậy nên có tin đồn rằng, từ sau khi Adrian ngồi lên chiếc ghế Tổng chỉ huy, cái tên Chung Yến đã trở thành cấm từ của quân đội Navi.
Vậy tại sau lúc này gặp y rồi mà Adrian còn không nổi giận? Chung Yến hiểu hắn. Họ đã từng cùng sống dưới một mái hiên đến ba năm trời, ba năm đi đâu cũng cùng nhau, tình cảm thân mật khăng khít, y đã từng cho rằng mình là người hiểu rõ Adrian hơn bất cứ ai, nhưng giờ lại không thể chắc chắn điều đó nữa. Adrian y quen là cậu thiếu gia nhà giàu bị chiều hư, không bao giờ chịu kìm nén cơn nóng giận của bản thân. Nhưng bảy năm cũng thật dài, Chung Yến chẳng còn đoán được tâm tư người này nữa —— Hắn ta buông bỏ rồi ư? Hay khinh thường nói chuyện với mình? Hoặc có lẽ là không nhìn thấy mình chăng?
Chắc là không nhìn thấy mình rồi. Adrian Yate và Chung Yến từng là đôi bạn thân, bây giờ lại là kẻ thù không đội trời chung mà ai ai cũng biết, nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không nên chỉ là hai con người vô hình lướt qua nhau không còn bất cứ quan hệ gì. Chung Yến tự lừa mình dối người như vậy, mở miệng gọi: “Ad.”
Giọng y không lớn, vốn tưởng người nọ không nghe thấy, người đàn ông phía trước lại bỗng xoay người.
Rõ ràng khi nói chuyện với người khác đều cười mỉm, chỉ riêng đối mặt với y là ngược lại. Con ngươi màu bạc che dấu mọi cảm xúc, phóng ra vô số tia sáng lạnh lẽo.
Phó chỉ huy bên cạnh hắn —— Chung Yến còn nhớ rõ, người này là Fayn, bạn của Adrian, học cùng khóa với họ, anh ta yên lặng giữ lấy tay Adrian, miệng còn không ngừng nói gì đó.
Chung Yến không nghe rõ, nhưng Adrian lại rõ ràng, Fayn nhỏ giọng nói: “Đừng xúc động đừng xúc động, bây giờ có ít nhất sáu cái camera phi hành đang quay cậu đó, tôi chắc chắn trong đó có một cái đang phát trực tiếp…”
Adrian không kiên nhẫn tránh tay anh ta, nói: “Nghị sĩ Chung Yến, cậu hẳn nên gọi tôi là ‘Chỉ huy Yate’ mới phải.”
Sắc mặt Chung Yến tái nhợt nhìn hắn đăm đăm, đôi mắt phượng hẹp dài toát ra vẻ không thể tin nổi.
Trong lòng Adrian dâng trào cảm xúc hả hê, còn ngại chưa đủ mà nói thêm: “Nhớ cho rõ. Đừng để tôi nghe thấy cậu gọi tên tôi thêm lần nào nữa, thật ghê tởm.”
Tia máu cuối cùng trên khuôn mặt Chung Yến cũng biến mất, y đáp: “Được.”
Chẳng qua không chờ nghe y trả lời, Adrian ném lại câu đó xong đã xoay người đi không hề lưu luyến.
Ứng phó xong với bên tiếp đón của trường học, còn một lúc nữa mới bắt đầu buổi lễ, Adrian và Fayn cùng tách khỏi đoàn khách quý, dự định đi dạo quanh học viện xa cách đã lâu. Sau lưng, nghe nói tinh khu Navi phía sau Adrian dám chống lại cả Thủ đô tinh, nhân viên tiếp tân cũng chẳng dám cản họ. Hơn nữa toàn bộ khách mời tới Học viện tinh đều đã được kiểm tra gắt gao, lại có hệ thống camera kiểm soát ở khắp nơi, đoán rằng sẽ không xảy ra chuyện gì nên cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ hai người.
Hai người một đường nói chuyện, nhìn như vô ý đi tới một con đường nhỏ vắng người, ánh mắt Fayn đảo qua chiếc camera duy nhất ở cuối con đường, giơ tay hái một bông hoa từ trên cành rồi vòng tới trước mặt Adrian.
“Hoa này đẹp nhỉ,” Nói xong, anh ta ý bảo Adrian nhìn hoa trong tay mình, “Không biết tên là gì? Chúng ta mang về Navi trồng thử xem, chẳng biết có sống được không.”
Sau lưng anh ta là góc chết của camera, anh ta mở bàn tay ra, bên trong là một hàng địa chỉ được dùng bút viết lên.
Tất cả số liệu ảo lúc này đã không còn là bí mật, chỉ có những phương pháp vật lý cổ xưa này mới là cách truyền tin tức an toàn nhất.
Adrian buông tầm mắt nhìn hai giây, ý cười bên khóe miệng cứng lại.
Fayn thu tay về, hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy? Có gì không đúng à?”
“Cậu chắc là… nơi này chứ?
“Vô cùng chắc chắn.” Fayn nhìn lướt qua vị trí của camera một lần nữa, họ vẫn đang nằm trong phạm vi bị thu âm, anh ta không tiện nói nhiều, đành phải hỏi lại: “Có gì không đúng à?”
Adrian đáp: “Không có gì. Chỉ là tôi không thích hoa, đừng trồng.”
Fayn nhún vai, không ý kiến thêm gì, tiện tay ném đóa hoa kia xuống đất.
Đi hết con đường nhỏ, Fayn trở lại tìm đoàn người, Adrian thì một mình đi tới vị trí vừa đọc được khi nãy.
Đó là địa chỉ hắn đã thuộc nằm lòng. Năm thứ nhất tại Học viện chưa phân chuyên ngành, khi ấy hắn và Chung Yến gần như đều tan học cùng giờ nên đều hẹn gặp nhau ở một địa điểm cố định, sau đó cùng về ký túc xá. Nơi họ lựa chọn chính là một cửa hàng b4n nước ép trái cây. Một năm ấy, mỗi ngày hắn đều sẽ mua sẵn hai ly nước ép trái cây chờ Chung Yến tan học, hoặc tới nơi thì thấy Chung Yến cầm hai ly nước đang chờ mình ngoài cửa hàng.
Nước trái cây tại cửa hàng cho phép phối hợp nhiều nhất ba loại hoa quả để ép nước, mỗi mùa sẽ có các loại trái cây đặc trưng riêng. Chỉ một năm, họ gần như đã nếm thử đủ loại tổ hợp, về sau đến loại thức uống người kia thích nhất hay ghét nhất cũng rõ như lòng bàn tay. Đó là năm đầu tiên khi nhập học Học viện Tối cao, là quãng thời gian mỗi ngày hạnh phúc nhất của hắn.
Lúc này, phó chỉ huy của hắn nói cho hắn biết, nơi này lại là cứ điểm lớn nhất của tổ chức phản trí tuệ nhân tạo trong dân gian.
Suy đoán của Adrian lúc này cũng được nghiệm chứng. Cửa hàng nước trái cây nằm ở góc của phố buôn bán quả nhiên đã đóng cửa —— thật lòng mà nói, khi hắn còn đi học, cửa hàng nọ đã chẳng có nhiều khách, cơ bản chỉ có Chung Yến và hắn là khách quen —— Còn bây giờ, ở đây đang treo bảng hiệu ‘Cửa hàng tiêu bản mô phỏng thực tế’.
Tủ bày trái cây nhiều màu lúc trước giờ đều đã đổi thành các buồng trụ trong suốt không giống nhau, bên trong là các loài động vật nhỏ sinh động như thật. Đang có việc trong người nên Adrian cũng không có thời gian cảm thán thế sự xoay vần, nhanh chóng ấn chuông trên quầy phục vụ.
“Chào mừng ghé… Á, đàn anh Yate!”
Cô bé bước ra từ sau quầy hiển nhiên là học sinh làm thêm, trước ngực còn cài huy hiệu của Học viện Tối cao. Cô bé nhận ra Adrian, trên mặt toát ra vẻ mừng rỡ không hề khoa trương: “Anh tới mua tiêu bản ạ?”
Adrian cười với cô: “Chào em, anh muốn đặt làm bộ tiêu bản hướng dẫn nghiên cứu.”
Nụ cười trên mặt cô bé càng rạng rỡ thêm mấy phần: “Ra là vậy. Tiêu bản hướng dẫn nghiên cứu ở cửa hàng chúng em đắt khách lắm đấy, anh định đặt loại tiêu bản nào?”
Adrian đáp: “Tiêu bản côn trùng.”
Cô bé gật đầu, thao tác trên màn hình ảo sau quầy, sau đó đưa tay làm tư thế mời: “Lịch hẹn của anh đã được xác nhận, xin hãy đi theo em. Xin yên tâm, chúng em vô cùng am hiểu chế tác —— tiêu bản côn trùng.”
***
Chung Yến rời mắt khỏi mấy chữ ‘Tiêu bản mô phỏng thực tế’. Cửa thủy tinh của cửa hàng có vẻ như không thay đổi, cách một cánh cửa có thể mơ hồ nhìn thấy các tiêu bản động vật ở trong, có vài con rõ ràng là động vật có lông. Chung Yến nhíu mày, không định đẩy cửa vào, xoay người chuẩn bị rời đi.
Trước nay y vẫn rất yêu thích các loài động vật có lông xù, những tiêu bản này khiến anh không được thoải mái cho lắm.
Mới đi được hai bước, cửa bị mở ra từ bên trong, một giọng thiếu nữ nhiệt tình truyền tới từ phía sau, “Đàn anh Yate đi thong thả, có rảnh lại tới chơi nha!”
Một giọng nam trầm thấp quen thuộc xem lẫn ý cười, đồng ý nói: “Được, nhất định rồi.”
Chung Yến xoay người, nhìn người đàn ông mặc quân phục đen viền vàng đi từ cửa tiệm ra, thấy anh, khí độ nhẹ nhàng của người nọ rút đi như thủy triều, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh giá.
Nữ sinh kia cũng nhận ra người đứng cách đó không xa, cô bé nhìn sắc mặt Adrian, muốn thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, “Đàn anh Yate, vậy em vào… trông tiệm đây.”
“Chậm đã.” Adrian chậm rãi nói, “Khó được dịp gặp nghị sĩ Chung Yến, để anh tặng anh ấy món quà.”
Cô bé trợn to mắt, cả khuôn mặt như viết: Cái gì? Các anh điên rồi hả?
Chung Yến không nói, vẫn đứng im tại chỗ chờ hắn nói hết.
“Các em có tiêu bản thỏ không? Càng lớn càng tốt.”
Nghe vậy, cô bé lại càng lúng túng. Từ khi Chung Yến còn chưa trở thành Thượng nghị viên đã luôn hết lòng thúc đẩy các dự luật cấm săn bắt Thỏ khổng lồ vũ trụ, Adrian lại cố tình muốn tặng thỏ chết cho y, lại còn càng lớn càng tốt… Cô bé cho rằng Adrian từng nghe nói tới dự luật kia, cố tình muốn bắt chẹt Chung Yến, nhưng lại không biết rằng —— Chỉ có Adrian biết rõ, Chung Yến si mê sinh vật tên Thỏ khổng lồ vũ trụ này cỡ nào.
Chỉ có hai người họ biết, đó là bí mật nhỏ của riêng hai người, giờ đây lại thành lưỡi dao sắc bén nhất, vết thương dù không máu chảy đầm đìa nhưng cũng đã đủ đau đớn.
Chung Yến cụp mắt nói: “Không cần, cảm ơn… ý tốt của cậu.”
Y rốt cuộc không ở lại nổi nữa, xoay người rời đi. Y còn nghe thấy, sau lưng mình, Adrian dùng giọng nói còn dịu dàng hơn ngày thường nhiều lần nói xin lỗi với cô bé nọ, còn nói: “Em đừng khách sáo, không ngại thì cứ gọi anh là anh Adrian.”
Buổi lễ có lẽ sắp bắt đầu, mình sẽ bị muộn mất. Chung Yến hờ hững nghĩ vậy, giờ y là một trong mười hai người quyền lực cao nhất, được sắp xếp ngồi giữa hàng ghế khách quý, không thể tới trễ được.
Bước chân rời khỏi cửa hàng tiêu bản thêm nhanh hơn.