Chung Yến hơi ngỡ ngàng.
Rõ là một vấn đề đơn giản, nhưng y lại không trả lời được. Adrian có khỏe không? Đã từng có lúc y cũng muốn tìm người hỏi, nhưng lại chẳng thể hỏi ai, chỉ có thể len lén thu thập hết thảy thông tin có liên quan tới tinh khu Navi, ý đồ phỏng đoán mọi thứ về người kia thông qua những con chữ và hình ảnh ấy. Về sau, vị trí của Adrian ngày càng cao, cũng là lúc tất cả thông tin dần chẳng còn liên quan tới hắn nữa, tin tức về tinh khu Navi cũng ngày một ít.
Đến lúc hai người họ rốt cuộc cũng gặp mặt, y lại vội vàng ứng phó với lửa giận của Adrian, bận rộn tranh luận với Adrian ai trả tiền phạt từ chối kết hôn, lại quên mất hỏi vấn đề này.
“… Tôi không biết.” Chung Yến nghe thấy bản thân nói, “Xin lỗi.”
Vahl dường như hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: “Không sao, là ta đường đột.”
Hai người im lặng lúng túng hồi lâu.
Từ sau khi Chung Yến tốt nghiệp, Vahl đã vô cùng chú ý tới người thanh niên này. Không chỉ bởi vì cậu ta là máu mới của Thượng nghị viện, mà quan trọng hơn là quan hệ của cậu ta với Adrian. Đáng tiếc rằng, không bao lâu sau ông và tất cả mọi người đều phát hiện ra, người này bình thường xử sự khéo léo khôn ngoan biết bao, thì khi được đặt câu hỏi liên quan đến Adrian thì chỉ biết đáp lại bằng một cách hết sức không có kỹ xảo nào, chính là im lặng.
Âm thầm, Vahl đã hẹn gặp Chung Yến mấy lần, không hiểu tại sao, thái độ của Chung Yến đối với ông hòa hoãn hơn trước mặt những người khác rất nhiều, nhưng lại không hề nhắc tới những chuyện sau khi tốt nghiệp.
Sau đó Chung Yến và nhà họ Yate hợp tác, Vahl không tìm đến cậu ta nữa, nhưng hôm nay xem ra, Chung Yến cũng không quá tôn trọng nhà Yate.
Điều này khiến Vahl nhặt lại được một chút lòng tin đối với người này, không khỏi nói thêm đôi câu: “Trong lúc sự nghiệp đang lên cao mà cự tuyệt đề nghị của Điệp, đúng thật sẽ ảnh hưởng tới tương lai.”
Chung Yến nhìn ông.
“Nhưng tình huống của cậu đặc biệt, Adrian dù sao cũng là… Nếu như cậu cự tuyệt, về tình vẫn có thể hiểu, không nhất định sẽ giống như ta.”
Chung Yến rõ ràng lời này của Vahl không phải chỉ nói cho mình, phần nhiều hẳn muốn giúp Adrian, ông không có con cháu, vẫn luôn xem Adrian như con mình.
“Cảm ơn ngài.” Chung Yến thấp giọng nói, “Tôi sẽ cân nhắc.”
Vahl gật gật đầu, “Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta nên qua đó thôi.”
Chung Yến trở lại vòng ngoài tầng thứ tám, Bayer đang nghiêm mặt bất thiện chờ y.
Hội nghị bàn tròn lần này Chung Yến chủ nghị đã sắp bắt đầu, Bayer không có thời gian giáo huấn y vừa rồi tự chủ trương, chỉ có thể sầm mặt đứng đó.
Chung Yến căn bản cũng không thèm để ý lão ta vui hay buồn, một lần nữa mở thiết bị đầu cuối ra, ngón tay chạm lên giao diện mở khóa.
Đúng thật sau khi đi ra có tin nhắn mới, nhưng… Lại không phải tin nhắn của Adrian.
Chung Yến cởi thiết bị đầu cuối trên cổ tay xuống, đưa cho Bayer, “Chú cầm đi, tôi không mang vào.”
Quả thật có một số Nghị viên không quen mang thiết bị đầu cuối vào các cuộc Hội nghị quan trọng, loại bỏ tất cả những nhân tố ảnh hưởng. Chung Yến thì không có thói quen này, nhưng đây là lần đầu tiên y chủ nghị một hội nghị có quy cách cao như vậy, có lẽ vẫn hơi lo lắng. Bayer lại cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy thì nói: “Mau vào đi.”
Trung tâm tầng tám là một đại sảnh tròn, ở giữa có một cái bàn hình khuyên, xung quanh bày mười hai chiếc ghế bọc nhung lưng cao.
Do bàn rất lớn nên khoảng cách giữa mỗi hai người tương đối xa, không dễ để giao lưu với nhau, cho nên dù người đã đến quá nửa nhưng phòng họp vẫn khá yên tĩnh.
Chung Yến ngồi xuống vị trí của mình. Tuy nói không có quy định nhưng mọi người đều không hẹn ngồi ở vị trí cố định của bản thân. Giống như bên tay phải của Chung Yến là Vahl, mà chếch về phía đối diện là Bard Pearson. Mấy năm về trước còn có thể lực của lão Yate đối kháng được với ông ta, giờ Stalvern đã về hưu, hiện tại chính là kẻ chỉ dưới một ‘người’ chân chính ở Liên Bang.
Nhắc tới cũng châm chọc, hội nghị bàn tròn được truyền thừa từ thượng cổ với tinh thần mấu chốt là không phân chủ – thứ, mọi đại biểu đều bình đẳng. Nhưng tới ngày nay, ‘bàn tròn’ của Hội nghị bàn tròn lại tách ra một khoảng lớn, dùng để…
“Mọi người đã đến đông đủ.” Bard nói, “Các vị, xin hãy đứng lên.”
Tất cả mọi người đứng dậy. Mười hai con người có quyền lực bậc nhất Liên Bang rộng lớn, giờ phút này lại cùng cung kính hướng về một phương hướng mà cúi đầu.
Từ giữa hình khuyên và trần nhà tròn b4n ra hai đầu linh kiện kết nối lại với nhau, một hình trụ nửa trong suốt sáng lên ngay trong phòng, màu sắc rực rỡ chói lại chậm chạp lưu chuyển bên trong nó, mông lung mà thần thánh.
Nó được chiếu xuống từ tầng thứ chín, đến từ xúc giác của Điệp.
Trong ghi chép có viết, hơn hai trăm năm về trước, khi nhiệm vụ của trí tuệ nhân tạo đời thứ nhất chuẩn bị kết thúc, các nhà khoa học đã từng cân nhân tạo ra cho nó một hình tượng cụ thể, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ quyết định này. Bởi trí tuệ nhân tạo đời thứ nhất chưa hoàn thiện hoàn toàn, nhân cách được tạo ra cũng chưa trọn vẹn, vậy nên sau khi cái tên Kiển được đưa vào sử dụng, nó chỉ dùng các kỹ thuật, số liệu, sự thực khách quan để phán đoán các phương diện của sự vật.
Sau ngót nghét trăm năm phát triển, tự thân trí tuệ nhân tạo trở nên không ngừng đổi mới để trợ giúp, các nghiên cứu của nó mang tính đột phá về kỹ thuật, trí tuệ nhân tạo đời thứ hai được tạo ra với nhân cách hoàn chỉnh, hoàn mỹ.
Nó luôn luôn bao dung, luôn luôn vị tha, công bằng tuyệt đối, tinh khiết tuyệt đối, không yêu không hận, mạnh mẽ lại sâu xa.
Nói là trí tuệ nhân tạo, đúng hơn, nhân loại đã tạo cho mình một… vị thần.
Chỉ là, con người thật sự có thể tạo được thần ư?
Sau lời mở đầu ngắn gọn, tất cả mọi người ngồi xuống, Chung Yến vẫn đứng.
“Thưa các vị, biết thời gian của mọi người đều rất quý giá nên tôi sẽ không dông dài thêm.” Y nói, “Vấn đề của tinh khu Navi đã kéo dài hai năm, tin rằng mọi người đã xem qua đề án của tôi, trước khi thảo luận về vấn đề này, tôi muốn bổ sung một điểm, đó chính là —— tôi cho rằng người phù hợp nhất để tới Navi, chính là bản thân tôi.”
Intron cảm thấy hơi không yên lòng. Cũng may cậu ta không phải người duy nhất không yên lòng trong phòng làm việc, vậy nên không lộ ra quá nhiều sơ hở.
So với người lãnh đạo có thể một tiếng làm người kinh ngạc, địa vị vững chắc, có thể mang theo họ gà chó thăng thiên hay không, Intron quan tâm tới kết quả hội nghị hơn.
Vậy nên lúc Chung Yến và Bayer trở lại phòng làm việc, tất cả mọi người đều hết sức hồi hộp, thế nhưng Bayer vẫn giữ bộ mặt quan tài, Chung Yến lại là người buồn vui chẳng lộ, nhất thời không nhìn được ra từ biểu cảm của cả hai.
“Mọi người dừng việc trên tay lại đã.” Chung Yến nói.
Câu này của y thực ra hơi thừa, bởi từ khi y vào cửa, mọi người đều đã ngừng lại.
“Nghị án đã thông qua. Một tuần nữa, tôi sẽ trở thành chuyên viên đặc phái lên đường tiến về tinh khu Navi.”
Intron vỗ tay theo các đồng nghiệp, chúc mừng nghị án thứ hai trong quãng thời gian làm nghị viên của Chung Yến đã được thông qua —— lần đầu là luật cấm săn bắt thỏ khổng lồ vũ trụ —— nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Chung Yến nói: “Mọi người đã vất vả rồi, lại chờ tôi đến giờ, đã không còn sớm, mọi người hãy về nhà đi.”
Mọi người trong văn phòng đều vừa cười nói vừa dọn dẹp, Bayer cũng chào tạm biệt Chung Yến, Intron đành phải miễn cưỡng phụ hoạ với đồng nghiệp “Tốt quá rồi”, lại nghe Chung Yến nói thêm: “Tách cà phê buổi sáng của tôi hình như còn chưa rửa, mấy người, hầy… Intron, cậu giúp tôi rửa sạch lại đi, sáng mai tôi còn dùng đến.”
Đồng nghiệp đồng tình nhìn Intron, tốc độ dọn đồ cũng nhanh lên.
Đến cái tách cũng cần nhờ người khác rửa, người này thật sự xuất thân bình dân sao?
Intron đành phải bỏ lại bàn làm việc đã dọn được một nữa, một đường oán thầm đi tới phòng pha cà phê, tới khi thấy rõ cái tách trong phòng thì sững sờ.
Đợi tới khi cậu ta trở lại văn phòng, vừa rời đi một lát mà mọi người bên trong đã về hết. Một bên văn phòng, cửa phòng làm việc của Chung Yến bật mở, Chung Yến đi ra.
Thấy Intron còn ở đây, y thuận miệng hỏi: “Nhanh vậy đã rửa sạch rồi à?”
“Ngài Chung, tách của ngài đã rửa rồi…”
“Vậy sao.” Chung Yến không quá để ý nói, “Vậy chắc là tôi nhớ nhầm.”
Thật đúng là giày vò người ta mà. Intron thầm trợn mắt trong lòng.
Chung Yến nhìn về phía bàn thư ký đầu tiên trống trơn, cau mày nói, “Bayer đã về rồi sao?”
“Vâng, mới nãy đã tan làm cùng mọi người rồi.”
Chung Yến nói: “Tôi vừa viết xong ghi chép hội nghị, còn đang định để chú ấy chỉnh sửa lại, thôi để mai vậy.”
Tim Intron đập nhanh, ổn định lại ngữ điệu nói: “Thưa ngài, ghi chép vẫn nên chỉnh sửa trong ngày thì hơn… Tôi có thể giúp.”
Intron chưa từng nghĩ cảm giác chờ đèn đỏ lại khó chịu như vậy.
Nói thật lòng, cậu ta không quan tâm đến tiền phạt vượt đèn đỏ, nhưng lại lo lắng bị Chung Yến phát hiện ra mình bất thường —— chỉnh sửa bản ghi chép xong đã vội phóng xe về nhà.
Cậu ta mặc dù có trí nhớ tuyệt đỉnh, nhưng trong một thời gian ngắn có thể nhớ được bản ghi chép dài như vậy cũng hơi quá sức, may mắn nội dung có thứ tự logic nên tạm thời sẽ không quên.
Tới khi về đến nhà, cậu ta đến giày cũng không kịp đổi đã lập tức chộp lấy giấy bút rồi khoá mình trong phòng tắm.
Sau bữa cơm chiều, chuông cửa nhà Intron reo vang.
“Xin chào anh! Có thể làm phiền anh hai phút được không?” Ngoài cửa là hai cô bé mỉm cười xinh xắn, một cô bé cầm vài cuốn sách, là sách giấy chân chính, còn lại nâng một chiếc hộp, bên trong là đơn truyền xanh xanh đỏ đỏ.
“Bọn em là tình nguyện viên phổ biến sách giấy,” Cô bé tuyên truyền đưa một tờ truyền đơn tuyên truyền sách qua, thứ này thế mà cũng làm từ giấy thật, “Mục đích của tổ chức chúng em là phát huy vẻ đẹp độc thực thể, khiến mọi người…”
Intron không nhịn được nói: “Thứ gì vậy, các cô có đăng ký tổ chức không? Đã nói xong chưa? Thời đại nào rồi mà còn tới tận cửa chào hàng! Tuần trước đã tới một lần rồi, đi đi đi đi, đừng làm phiền tôi chơi game.”
Thấy cậu ta sắp đóng cửa, cô bé sốt ruột muốn ngăn cản: “Anh ơi đừng gấp, chúng em không phải tổ chức lợi nhuận mà là tổ chức xã hội! Vậy tuần trước anh có nhận sách tặng của chúng em chưa ạ? Nếu chưa, anh có thể xem trước một vài đầu sách tuyên truyền của chúng em…”
“Gì mà sách tuyên truyền nữa, lần trước tôi đã bị nhét cho một bản rồi!” Intron ngắt lời nói, với lấy một quyển sách nhỏ mỏng đét để trên tủ giày, trang bìa giống y hệt cuốn trên tay cô bé nọ, “Mấy cô tự xem đi!”
Nói đoạn, cậu ta quăng sách tuyên truyền về phía hai người rồi đóng cửa lại.
Cô bé lắc đầu nói với bạn mình: “Tính tình kém thật. Đi, tới nhà tiếp theo.”
Tối hôm ấy, hai người ngẫu nhiên tới rất nhiều nhà, đại đa số mọi người đều không có hứng thú, nhưng cũng không phải không có thu hoạch, có một chàng trai trông tiệm cho cửa hàng tiêu bản nhận một quyển sách tuyên truyền, nói sẽ đọc thử.
Nội dung Intron viết trên những trang giấy nọ được chuyển thành số liệu mã hoá, rồi tiếp tục được sao chép gửi đi bằng sức người, lại tiếp tục mã hoá điện tử. Sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng ba ngày sau, đầy đủ không thiếu một chữ xuất hiện ở trên bàn làm việc của chỉ huy tối cao quân bộ, tinh khu Navi xa xôi.