Không Có Người Như Anh

Chương 64: Em sẽ nhớ anh lắm




Lúc Nguyễn Miên dẫn Trần Ngật xuống nhà gặp Đoạn Anh thì Triệu Ứng Vĩ vừa về tới nơi. Thật ra không phải ông không biết Trần Ngật, ngày xưa khi bọn nhỏ còn đi học, ông từng gặp Trần Ngật vài lần ở siêu thị nhà Lý Chấp, sau khi tốt nghiệp, những ngày lễ Tết hay nghỉ lễ thỉnh thoảng ông cũng vô tình gặp anh mấy lần.



Chưa nói chuyện bao giờ, nhưng ít nhất là có quen biết.



Trần Ngật đối với Triệu Ứng Vĩ cũng vậy, chào hỏi xong, lúc ngồi xuống anh nói với Nguyễn Miên: “Trước đó anh từng gặp chú ấy ở chỗ Lý Chấp mấy lần.”



Nguyễn Miên ăn một miếng táo, “Thật ạ? Vậy hai người có nói chuyện với nhau không?”



“Không.” Trần Ngật ngoảnh sang nhìn cô, “Hồi đó trông anh hơi khó gần, cũng không thích nói chuyện với người lạ.”



Nguyễn Miên vô cùng đồng tình với mấy lời này, “Lần đầu tiên gặp anh em cũng thấy như vậy.”



Trần Ngật nhướng mày, đào hố cho cô, “Chẳng phải lần trước em nói không nhớ lần đầu gặp anh là lúc nào sao?”



Nguyễn Miên không đáp.



Anh dùng đầu gối huých nhẹ đầu gối cô một cái, hỏi nhỏ: “Không nhớ thật à?”



“Nhớ mà, lần đầu tiên em gặp anh là ở lớp 11-1 còn gì?” Nguyễn Miên vẫn mạnh miệng không chịu nhận như cũ, còn hắt nước bẩn cho anh, “Lúc ấy anh đối xử với bạn cùng bàn không thân thiện chút nào.”



Từ lúc gặp lại đến giờ, Trần Ngật cố ý nhớ lại những chuyện đã qua, đương nhiên cũng nhớ rõ cái lần đầu tiên gặp nhau theo lời Nguyễn Miên nói.



Hôm ấy là ngày cuối cùng của tháng 8, vì việc báo cáo tham gia thi đua đã muộn một ngày nên sáng hôm ấy đến lớp anh chỉ kịp cất cặp rồi phải lên văn phòng Chu Hải một chuyến, sau đó đến căn-tin mua nước với Giang Nhượng. Trên đường về chuông vào học vang lên, mấy đứa con trai bọn họ chạy thẳng về lớp trước khi tiếng chuông thứ hai kêu.



Trần Ngật ngồi vào chỗ cùng lúc với tiếng chuông vào lớp, anh có hơi nhạy cảm đối với cái nhìn của người khác, cho nên ánh mắt không hề che giấu của bạn cùng bàn khiến anh nhanh chóng chú ý tới.



Nhưng hình như cô bạn cùng bàn này can đảm hơn các bạn nữ khác nhiều, anh đã lên tiếng mà cô vẫn cứ ngơ ngác nhìn anh.



Trần Ngật cảm thấy buồn cười, nhưng dáng vẻ vẫn lạnh nhạt và lười biếng như cũ, anh cũng chẳng để ý chuyện này lắm. Lúc này đây, những chuyện xảy ra sau đó giống như thước phim điện ảnh, cảnh tượng xẹt qua trong đầu anh.



Sách giáo khoa Sinh học trên bàn trong tiết tự học buổi sáng.



Học bá trong miệng Giang Nhượng.



Môn Sinh được điểm tuyệt đối.



Cái tên chiếm hai phần ba trên trang sách giáo khoa, chữ viết rồng bay phượng múa, tên và ngoại hình vô cùng khác nhau.



…..



Hóa ra khi người ta không thèm để ý, thật sự sẽ quên đi rất nhiều chuyện.



“Lúc đó anh đã nghĩ em là…” Trần Ngật lẩm bẩm, nhưng nhanh chóng nhận ra giờ nói vậy chẳng khác gì thêm dầu vào lửa nên dừng lại.



Nguyễn Miên hoang mang, “Anh nghĩ em là gì?”



Anh lắc đầu, “Không có gì.”



Nguyễn Miên còn muốn hỏi nữa nhưng Phương Như Thanh đã gọi qua ăn cơm, đành phải tạm gác đề tài này sang một bên, ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt.



Sau khi ăn xong, Nguyễn Miên bị Phương Như Thanh gọi vào bếp nói chuyện. Trần Ngật và hai chị em nhà họ Triệu ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV.



Triệu Thư Đường đưa mắt nhìn Trần Ngật ngồi bên cạnh, dù nghĩ thế nào đi chăng nữa cô vẫn cảm thấy khó tin. Trong ấn tượng của cô, Trần Ngật và Nguyễn Miên giống như hai đường thẳng song song không có điểm chung, nhưng cô lại nghĩ đến bản thân và Lâm Thừa, quen nhau nhiều năm như vậy, thậm chí hồi cấp hai, cấp ba cũng học chung một trường, nhưng chẳng nói với nhau được mấy câu, mãi đến khi lên đại học gặp lại nhau, quỹ đạo của hai đường thẳng song song mới chồng lên nhau theo năm tháng.



…..



Triệu Thư Đường và Trần Ngật hàn huyên đôi câu, Triệu Thư Dương ngồi bên cạnh không ngừng chuyển kênh, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang Trần Ngật.



Như đang săm soi vì tò mò điều gì đó.





Một lúc sau, Triệu Thư Đường đứng dậy vào phòng nghe điện thoại, trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ. Triệu Thư Dương đặt điều khiển từ xa xuống, do dự không biết nên mở miệng như thế nào.



Không phải Trần Ngật không biết sự do dự muốn nói lại thôi của Triệu Thư Dương, anh nâng tách trà lên uống một ngụm, cố gắng khiến giọng mình nghe nhẹ nhàng hơn một chút, “Anh nghe chị em nói giáo viên Văn của bọn em là Triệu Kỳ à?”



“A, vâng, anh cũng biết ạ?” Triệu Thư Dương nói xong mới sực nhận ra, “À, em quên mất, anh là bạn học với hai chị của em mà.”



Trần Ngật cười, “Lúc đó hai chị của em được thầy Triệu đối xử khác nhau lắm.”



“Đúng vậy ạ, năm đó chị ruột em thi vào đại học được điểm tuyệt đối môn Văn lận, giờ vẫn có thể tìm thấy bài văn mẫu của chị ấy trên mạng đấy ạ.” Triệu Thư Dương đã tìm được chủ đề để nói chuyện, cũng không câu nệ như lúc nãy nữa, “Nhưng hình như chị Nguyễn Miên kém hơn một chút, giờ em giống với chị ấy.”



* Trong raw bạn Thư Dương gọi Triệu Thư Đường là “tỷ tỷ”, gọi Nguyễn Miên một chữ “tỷ” thôi, lúc chuyển ngữ mình để như vậy để phân biệt.



“Ban đầu chị em không chỉ kém một chút thôi đâu.” Trần Ngật nhìn cậu rồi nói: “Lúc đó anh từng dạy kèm cho chị em, sau này nếu em muốn học thì có thể tìm anh.”



“Được ạ, hay là chúng ta thêm wechat nhé?” Triệu Thư Dương lấy di động của mình ra trao đổi phương thức liên lạc với Trần Ngật. Lúc ghi tên, cậu thuận miệng hỏi: “Anh Ngật ơi, lúc đó ở trường thành tích của anh tốt lắm đúng không ạ?”



Trần Ngật khiêm tốn, “Cũng được.”



“À dù sao cũng là lớp chuyên mà.” Triệu Thư Dương hỏi: “Vậy anh có quen người đứng nhất khóa của bọn anh không ạ? Lần trước em nghe chị em nói chị ấy và người đứng nhất khóa là bạn học, còn bảo khi nào sẽ giới thiệu chúng em với nhau nữa.”



“Thật à?” Trần Ngật nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, quay lại thấy Nguyễn Miên bưng đĩa hoa quả tới thì đứng dậy đón lấy, “Bác gái đâu em?”



“Đang lấy đồ ạ.” Nguyễn Miên hỏi: “Hai người nói chuyện gì thế?”



Triệu Thư Dương chủ động đáp lời, “Bọn em đang nói đến người đứng nhất khóa bọn chị hồi còn đi học á.”



“…..” Nguyễn Miên liếc Trần Ngật một cái, lại ngoảnh sang nhìn Triệu Thư Dương, “Lúc trước chị bảo sẽ giới thiệu hai người với nhau mà đúng không?”



“Vâng?”



“Đây.” Nguyễn Miên hất cằm sang bên cạnh, trịnh trọng nói: “Anh Ngật, người đứng nhất khóa bọn chị hồi còn đi học.”



Triệu Thư Dương: “…..?”



Trần Ngật bên cạnh không nhịn được cười, phối hợp với lời bạn gái nói, anh giơ tay phải ra trước mặt Triệu Thư Dương, “Chào em.”



Triệu Thư Dương có chút bối rối, bắt tay Trần Ngật theo bản năng, sau khi sực nhận ra mới thấy kỳ lạ, chuyện này có gì buồn cười vậy!!!



Lừa trẻ con vui lắm sao?!



Hôm đó ăn cơm xong, trước khi về Trần Ngật được Phương Như Thanh tặng cho một bao lì xì, 1001 tệ, ngụ ý ngàn dặm mới tìm được một, nhiều như số tiền Nguyễn Minh Khoa cho anh.



Về đến nhà, Tống Cảnh gọi anh hỏi xem Tết Nguyên đán Nguyễn Miên có rảnh hay không, đến lúc đó thì qua nhà ăn cơm, nhưng Trần Ngật lo tính chất công việc của Nguyễn Miên càng là ngày nghỉ lại càng bận nên đã đổi lịch từ Tết Nguyên đán sang Tết Âm lịch.



Nguyễn Miên kết thúc kỳ nghỉ sớm hơn Trần Ngật một ngày, ngày mùng 6 cô quay về thành phố B. Nhà Trần Ngật có việc nên sáng ngày mùng 8 anh mới quay về.



Hôm đó Nguyễn Miên vừa mới làm ca đêm về, về nhà sớm hơn anh một chút. Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, cô vừa tắm xong đang chuẩn bị hâm nóng lại hai lát bánh mì nướng để ăn.



Vừa quay đầu lại đã thấy Trần Ngật đứng ở cửa nhà, bên cạnh là chiếc vali màu đen. Phòng bếp kiểu mở nên nhìn thấy rõ ràng.



Trần Ngật chậm rãi đi tới, ánh mắt lướt qua kệ bếp, “Em ăn sáng à?”



Nguyễn Miên dạ, ngón tay chạm vào cốc sữa nóng, “Anh ăn chưa? Có muốn em chuẩn bị cho anh một ít không?”



“Không.” Trần Ngật sờ ngón tay cô, thuận tay bưng cốc sữa lên uống một ngụm, “Ăn mì hay hoành thánh? Hình như trước khi về Bình Thành anh có mua một túi sủi cảo đông lạnh thì phải.”



“Anh làm à?”




Trần Ngật cười nhạo cô: “Không thì em làm hử?”



“Lại đây.” Lúc này Nguyễn Miên không buồn ngủ lắm, bị anh khịa như vậy, ý chí chiến đấu sục sôi hẳn, “Anh ăn mì hay sủi cảo nào?”



Trần Ngật dựa vào kệ bếp, chọn cái khó làm hơn, “Sủi cảo đi.”



“Được, vậy ăn mì.”



“?”



Nguyễn Miên xoay người lấy mì và hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra, đổ nước vào nồi đun sôi, đập trứng gà vào bát rồi khuấy lên. Sau khi nước sôi thì đổ trứng vào, trông cũng rất gì và này nọ.



Trong lúc đợi, Trần Ngật chuẩn bị đi rửa mặt, trước khi đi anh lấy lọ muối ra, nhắc nhở: “Hình như em chưa thêm muối.”



Nguyễn Miên: “…..”



Anh cười khẽ, không hiểu sao Nguyễn Miên lại nghe thấy sự giễu cợt trong đó, giơ tay đấm vai anh một cái, “Em ăn nhạt được chưa?”



Trần Ngật cảm thấy cô càng ngày càng đáng yêu, vươn tay nắm lấy tay cô kéo vào lòng.



Nguyễn Miên còn chưa phản ứng lại, hai cánh môi lành lạnh mềm mềm đã đáp xuống môi cô, độ mềm mại hơi khác với cô, cường độ lại mạnh mẽ hơn một chút.



Eo cô dán lên bệ bếp, bị buộc phải ngửa đầu, hô hấp bị cướp mất, cô cố gắng lẩn trốn, “….. Bếp còn chưa tắt.”



Tay Trần Ngật giữ gáy cô lại không hề buông lỏng, đầu ngón tay luồn vào tóc, khẽ nhéo phần da trên gáy, người đè lên cô, Nguyễn Miên cảm thấy eo mình sắp gãy đến nơi rồi.



…..



Hậu quả của việc chưa tắt bếp chính là một nồi mì không những nhạt mà còn cạn nước. Trần Ngật lại chẳng cảm thấy thế nào, lấy chai thịt bò sốt nấm trong tủ lạnh ra biến mì nước thành mì trộn luôn.



Ăn sáng và dọn dẹp xong, Trần Ngật đi tắm. Nguyễn Miên ăn no thì thấy buồn ngủ, đánh răng xong thì lên giường nhưng vẫn chưa thể ngủ ngay.



Cô chơi điện thoại một lúc. Khi Trần Ngật từ bên ngoài vào cô đã ngủ say rồi, di động rơi trên gối.



Anh nhẹ nhàng bước tới, kéo chăn lên rồi cầm lấy di động, đầu ngón tay chạm vào màn hình, màn hình sáng lên.



Trần Ngật vô thức liếc nhìn thông báo trên màn hình, ánh mắt dừng lại, anh giơ tay chạm vào màn hình vài cái rồi mới đặt di động sang một bên, sau đó xốc chăn lên nằm xuống.




Nguyễn Miên ngủ thẳng đến chiều tối mới tỉnh. Lúc tỉnh dậy, Trần Ngật đã không còn ở trong phòng nữa, trên ghế lười [1] bên cạnh là áo ngủ anh vừa thay ra.



[1] Hay còn gọi là bean bag



Ngoài phòng là tiếng nồi niêu bát đũa va vào nhau, khiến người ta nghe mà an lòng.



Nguyễn Miên ngồi dậy, cầm di động lên xem giờ, đầu ngón tay chạm vào nút mở khóa, màn hình lập tức nhảy đến trang trước khi khóa.



Là thanh trò chuyện wechat của cô.



Nguyễn Miên không để ý lắm thả di động xuống, giây tiếp theo, ánh mắt chợt khựng lại, cô cầm di động lên lần nữa.



Ban đầu cô không sửa tên cho Trần Ngật, nhưng lúc này, cái tên CY trên thanh trò chuyện lại trở thành chữ “Bạn trai”.



Nguyễn Miên dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, cô lại nhấn vào ảnh đại diện của Trần Ngật, nickname của anh vẫn là tên cũ.



“…..”



Cô cầm di động ra ngoài. Trần Ngật đứng trong bếp, dáng người cao ráo, cô nhìn thấy một đoạn cánh tay lộ ra và đường cong cơ bắp mơ hồ.




Nguyễn Miên chăm chú nhìn bóng dáng ấy một lúc, đột nhiên không muốn hỏi nữa, thôi, sửa thì cứ sửa, dù sao cũng là sự thật.



Cô lại quay về phòng sạc pin cho di động. Sau khi rửa mặt xong đi ra, Trần Ngật đã bưng ba món một canh lên bàn rồi, trước người còn đeo tạp dề được tặng kèm khi Nguyễn Miên đi siêu thị mua đồ lần trước.



Hoa mẫu đơn đỏ chót đứng cùng với anh, chẳng hiểu sao sự thô tục và trang nhã lại hài hòa đến lạ.



Nguyễn Miên nín cười, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Hôm nay mấy giờ anh về đội?”



“Khoảng bảy giờ.” Trần Ngật tháo tạp dề ra vắt lên lưng ghế, bắt đầu công cuộc dặn dò, “Lần này anh về đội sẽ phải đi Tây Nam khoảng một tháng.”



Anh thường xuyên qua bên đó, Nguyễn Miên chỉ ồ một cái chứ không để ý nhiều.



Trần Ngật nhìn cô rồi nói tiếp: “Sau khi về sẽ bay thẳng đến Tây Á luôn, chắc cũng phải ở lại đó một thời gian nữa.”



Trong phòng im lặng hồi lâu, rốt cuộc Nguyễn Miên đã lờ mờ nhận ra gì đó, cân nhắc nên dùng từ thế nào, “Cho nên, một tháng và một khoảng thời gian anh nói ấy, trong lúc đó không có ngày nghỉ ạ?”



Anh gật đầu.



“Thế một khoảng thời gian đó là bao lâu?” Không hiểu sao Nguyễn Miên thấy hơi mất mát, kể từ khi cô và Trần Ngật yêu nhau, đây là lần xa nhau lâu nhất của bọn họ.



Trần Ngật mím môi, “Còn chưa chắc chắn.”



Nhiệm vụ rất ngẫu nhiên, thời gian cũng không xác định, lâu thì một, hai tháng, nhanh thì mấy tuần, không dám nói trước điều gì.



Nguyễn Miên cúi đầu gắp một miếng cơm, cô không muốn anh có quá nhiều gánh nặng tâm lý, “Đúng lúc em sắp phải đến thành phố H tham gia hội thảo nghiên cứu với thầy Mạnh và một vài người khác nữa, hơn nữa cuối năm em cũng rất bận, dù anh được nghỉ thì chưa chắc em đã rảnh.”



Đây là sự thật nhưng Trần Ngật vẫn thấy thiệt thòi cho cô. Trước khi đi, anh xoa đầu Nguyễn Miên, “Anh sẽ cố gắng quay về trước ngày sinh nhật em.”



“Dạ.” Nguyễn Miên buông tay anh, tiễn anh ra ngoài cửa. Lúc anh chuẩn bị vào thang máy, cô đột nhiên nhấn nút giữ bên cạnh.



Cửa mở ra.



Người nọ nhào vào lòng anh, sau đó bất ngờ hôn anh, động tác hơi mạnh, răng đập vào cánh môi anh.



Trần Ngật nhanh chóng đảo khách thành chủ, nhấc cô lên, xoay người đặt cô lên vách tường thang máy. Vách tường lạnh lẽo khiến người trong lòng anh co rúm lại.



Lòng bàn tay anh đi xuống một chút đặt lên xương bướm gầy gò hơi nhô lên của cô, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong, mang theo sức mạnh không thể chối từ.



Đầu lưỡi ướt át dây dưa cùng một chỗ, khó có thể tách rời.



…..



Một lúc lâu sau.



Trần Ngật hơi lui ra một chút, đầu ngón tay lướt qua eo cô, cách một lớp quần áo mỏng vuốt ve nơi đó, trán tựa vào trán cô.



Tiếng hít thở, tiếng thở dốc của anh, từng ánh mắt đều mang theo khát vọng không thể bỏ qua từng bị che giấu dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh.



Hình như Nguyễn Miên nổi tâm tư muốn chơi xấu, ôm lấy cổ anh mãi không chịu buông, đuôi mắt phiếm hồng, không biết là ham muốn hay là gì, “Trần Ngật.”



Anh trầm giọng đáp, đầu ngón tay vuốt ve đuôi mắt cô.



Cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, muốn nói anh đừng đi, muốn nói mình lưu luyến, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu.



— “Anh nhớ chú ý an toàn nhé, em sẽ nhớ anh lắm.”