Không Có Người Như Anh

Chương 47: Em có muốn cân nhắc đối tượng xem mắt như anh không?




Khi Nguyễn Miên về đến nhà, Nguyễn Minh Khoa vẫn chưa ngủ. Cô cất bánh ú vào trong bếp rồi đi qua chỗ ông, “Sao muộn rồi ba còn chưa ngủ?”



“Ban ngày uống trà nên giờ không buồn ngủ lắm.” Nguyễn Minh Khoa gấp tờ báo lại đặt xuống bàn trà, chờ cô ngồi xuống mới nói, “Vừa nãy mẹ con gọi cho ba.”



Nguyễn Miên không cần đoán cũng biết là chuyện gì, vờ như không hiểu ồ một tiếng, cầm lấy điều khiển TV rồi tìm một bộ phim để xem.



Nguyễn Minh Khoa ngẩng đầu nhìn qua, dịu giọng nói: “Cả đời này mẹ con lúc nào cũng lo cho con, con là con gái duy nhất của bà ấy, việc sốt ruột chuyện chung thân đại sự của con là điều không thể tránh khỏi.”



Cô hạ thấp âm lượng TV, “Con hiểu ạ.”



“Cho nên con nghĩ thế nào?” Nguyễn Minh Khoa cười, “Nhiều năm rồi con không tìm bạn trai, nói thật ba cũng hơi sốt ruột.”



“…..”



“Ba biết công việc của con bận rộn, cũng không muốn hối thúc con, nhưng lần này mẹ con quyết tâm sắp xếp xem mắt cho con.” Vẻ mặt Nguyễn Minh Khoa rất là bất đắc dĩ.



Nguyễn Miên gãi gãi mặt, không biết nên đáp thế nào.



Nguyễn Minh Khoa đề nghị: “Hay là thế này, con cứ nghe lời mẹ con đi, đi phỏng vấn một, hai lần còn chưa qua, huống chi là xem mắt. Con cứ đi xem thử, còn hợp hay không thì nói sau, ít nhất không để mẹ con cứ nhắc mãi.”



“Dạ vâng, để con suy nghĩ đã.” Nguyễn Miên đánh trống lảng, “Con đi tắm đây ạ.”



Cô chạy trối chết về phòng, Nguyễn Minh Khoa lắc đầu thở dài, nói vào phòng bếp: “Bà nội để canh hạt sen cho con trong bếp đấy.”



“Con biết rồi.” Nguyễn Miên ôm áo ngủ từ trong phòng ra, “Lát con uống.”



Nguyễn Minh Khoa không nói thêm nữa, lại cầm tờ báo trên ban lên, chờ Nguyễn Miên tắm xong đi ra, ông lại vào thư phòng.



Nguyễn Miên đi ngang qua thư phòng, thấy ông đang tìm thứ gì đó, hỏi: “Ba tìm gì vậy?”



“Tìm ít tài liệu cũ.” Nguyễn Minh Khoa bật đèn trên giá sách lên, quay đầu nhìn cô, “Con cứ bận việc của mình đi, đi ngủ sớm chút.”



“Dạ, ba cũng ngủ sớm nha.” Nguyễn Miên lau tóc đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy canh hạt sen ra, ngồi trong bếp vừa ăn vừa chơi điện thoại.



Tối hôm qua Mạnh Tinh Lan đã tạo một nhóm chat rồi thêm bọn họ vào, định nhân dịp lần này được nghỉ mọi người tụ tập với nhau một hôm.



Trong nhóm đang trò chuyện rôm rả, cô đọc lướt một hồi, sau đó đứng dậy cầm bát vào bếp.



Lúc dọn dẹp xong đi ra, Nguyễn Miên thấy Nguyễn Minh Khoa cầm di động nói chuyện với ai đó, cô cũng không để ý lắm, lau khô nước trên tay rồi về phòng.



Nhưng một lát sau, Nguyễn Minh Khoa bỗng nhiên gõ cửa phòng cô, “Miên Miên, con tới phòng khách một lát, ba có chuyện muốn nói với con.”



“Dạ, con ra ngay đây.” Nguyễn Miên đi dép lê rồi ra ngoài.



Nguyễn Minh Khoa dùng hai phút kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe, sợ cô từ chối nên bổ sung một câu, “Đây là con trai của bạn ba, khác với những người mẹ con sắp xếp cho con. Con đi gặp dù thấy không hợp cũng không sao, hơn nữa để ba còn có cái ăn nói với mẹ con, sau này nếu mẹ con bảo ba giục con, ba sẽ giúp con được đôi lời.”



“…..”



“Con xem có được không?”



“…..”



Trong khoảng thời gian im lặng, Nguyễn Minh Khoa lại nhận được một tin nhắn voice chat. Ông nhấn vào, đó là Trần Thư Du gửi thời gian và địa điểm tới, “Minh Khoa à, hay là trưa mai luôn đi, ở chỗ hôm nay chúng ta dùng bữa ấy, phòng bao tôi đặt rồi, ông nói với Miên Miên giúp tôi nhé.”



Nguyễn Minh Khoa không vội nhắn lại mà nhìn Nguyễn Miên, như hỏi ý kiến của cô.



Nguyễn Miên cảm thấy bất đắc dĩ, có chút dở khóc dở cười, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Vậy cũng được ạ, mai gặp mặt một lần.”



…..



Chuyện sau đó Nguyễn Miên không quan tâm nữa, thậm chí cũng không hỏi tên của đối tượng xem mắt. Sau khi về phòng, cô cầm di động lên nhận được tin nhắn của Trần Ngật, hỏi cô mai có rảnh không.



Nguyễn Miên cầm di động ngồi trên giường, lúc trả lời không hiểu sao lại thấy chột dạ, giống như làm chuyện xấu sau lưng anh vậy.



Cô thở dài, không nghĩ nhiều nữa, thầm nghĩ buổi xem mắt ngày mai mau mau qua đi.



Sáng hôm sau, có lẽ trong lòng có tâm sự, chưa đến tám giờ Nguyễn Miên đã dậy, cùng Chu Tú Quân ra ngoài mua đồ ăn, trở về chuẩn bị xong xuôi cũng đã sắp tới mười giờ, sau đó cùng Nguyễn Minh Khoa ra ngoài.



Chỗ ăn trưa cách Winbond Central City khá xa, lái xe tới mất khoảng bốn mươi phút. Trên đường đi Nguyễn Minh Khoa nhận được điện thoại của Trần Thư Du, nói rằng bọn họ đã tới rồi.



Nguyễn Minh Khoa cười: “Chúng tôi cũng đang trên đường tới, khoảng mười phút nữa, hai cha con ông cứ vào phòng bao trước đi.”



“Được, vậy hai người đi đường cẩn thận nhé.”



Cúp điện thoại xong, Nguyễn Minh Khoa thấy Nguyễn Miên có vẻ không hứng thú lắm nên không đề cập nhiều đến chuyện Trần Ngật, thầm nghĩ đến nơi rồi nói sau.



Hai cha con xuống xe lúc mười một giờ, vào khách sạn rồi đi thẳng lên tầng 9, tầng này toàn là phòng bao đặt riêng, hành lang dài trải thảm, giẫm lên vừa mềm vừa êm.



Phục vụ [1] dẫn hai người qua, cửa phòng bao đang mở, cách một tấm bình phong chạm rỗng, Nguyễn Miên chỉ nhìn thấy một người đang ngồi ở đó.



[1] Nguyên văn là “迎宾”: Người đón khách, người tiếp khách



Có lẽ đã nghe thấy động tĩnh ở cửa, Trần Thư Du ngẩng đầu lên, ngoại hình ông vẫn rất xuất chúng, khí chất bị năm tháng gọt giũa, thành thục lại nho nhã.



Ông mỉm cười đứng dậy nghênh đón, càng đến gần, Nguyễn Miên càng thấy ánh mắt ông có hơi giống với một người.



“Miên Miên.” Nguyễn Minh Khoa gọi cô, giới thiệu: “Đây là bác Trần của con.”




Nguyễn Miên thu lại những suy nghĩ miên man trong lòng, mỉm cười lễ phép với ông: “Cháu chào bác Trần ạ.”



Trần Thư Du cười ha hả, khóe mắt đã có nếp nhăn giống như Nguyễn Minh Khoa. Ông bảo hai người ngồi xuống, trong phòng bao không thấy có người thứ tư.



Phục vụ tiến lên châm trà. Nguyễn Miên nhìn hơi nóng tỏa ra từ chén trà, đoán xem có phải đối phương lâm trận bỏ trốn hay không.



Nhưng vừa nghĩ đến đó, bên cạnh chợt vang lên tiếng mở cửa. Nguyễn Miên vô thức quay đầu sang, vừa nhìn thấy, cô đã ngây ngẩn cả người.



Ở chỗ toilet của phòng bao, một người đàn ông cao gầy đang chậm rãi lau tay rồi bước ra. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cao cấp và quần tây đen được ủi phẳng phiu đến nỗi không thể tìm thấy một nếp gấp nào, thắt lưng tôn lên vòng eo gầy gò có lực của anh.



Khi ánh mắt chạm nhau, Nguyễn Miên thấy anh nhướng mày với cô, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi.



“…..”



Hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, không phải ánh mắt Trần Thư Du trông giống ai, mà con trai của ông có đôi mắt và ngoại hình giống ông mới đúng.



Hiển nhiên Nguyễn Miên bị sững sờ vì tình huống trước mắt này, lúc cô ngây người, Trần Ngật đã đi đến, Trần Thư Du kéo anh tới giới thiệu, “Trần Ngật, đây là Nguyễn Miên, con gái bác Nguyễn con đấy.”



Trần Ngật nghe lời cha nói, nhìn sang cô gái đang ngồi bên kia. Trong mắt như mang theo nụ cười nhàn nhạt, anh vươn tay đến trước mặt cô, bàn tay trắng trẻo thon dài, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, chỗ hổ khẩu gần ngón trỏ có một nốt ruồi nhỏ hiện rõ dưới ánh đèn.



Anh không cười thản nhiên giống như vừa nãy, như thể đây thật sự là lần đầu tiên gặp cô, trông rất ôn hòa lễ độ, “Xin chào, Trần Ngật.”



“…..” Nguyễn Miên không biết chuyện gì đang xảy ra, đành phải bắt tay anh, “Xin chào.”



Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hai người rất chênh lệch. Trần Ngật bình tĩnh nắm tay cô, lúc buông tay, không biết vô tình hay cố ý mà gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.



Nguyễn Miên chợt nín thở, theo bản năng ngước mắt lên nhìn, nhưng anh vô cùng tự nhiên thu tay lại, ngoan ngoãn chào Nguyễn Minh Khoa.



Trông Nguyễn Minh Khoa và Trần Thư Du có vẻ rất vui mừng và kích động, chỉ thiếu nước dời Cục Dân chính sang đây thôi, hoàn toàn không chú ý đến phản ứng khác thường của hai đứa nhỏ.



Hai người trò chuyện hăng say, Nguyễn Miên thì như ngồi trên đống lửa, nhất là khi ngồi xuống còn nhận được ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc trò chuyện hôm qua do Trần Ngật gửi sang.



— Mai có rảnh không?



— Có thể mai không rảnh, trong nhà có chút việc.



“…..” Nguyễn Miên nói không nên lời, cũng không biết trả lời thế nào, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn của Mạnh Tinh Lan.



[Mạnh Tinh Lan]: Miên Miên, cậu đang làm gì đấy?



[Nguyễn Miên]: Đi xem mắt.



[Mạnh Tinh Lan]:?




[Mạnh Tinh Lan]:???



[Mạnh Tinh Lan]: Cậu ngủ mơ à? Cậu đi xem mắt với ai???



Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn người ngồi ở đối diện, chậm rãi gõ gõ hai chữ.



[Nguyễn Miên]: Trần Ngật.



[Mạnh Tinh Lan]: ……….?



[Mạnh Tinh Lan]:???????!?????



[Nguyễn Miên]: Chuyện này tớ không thể nói rõ ngay được, tối nay gọi điện giải thích với cậu sau, giờ tớ đang bận chút, bye bye.



Nhắn xong câu này, Nguyễn Miên lập tức tắt di động, không để ý đến Mạnh Tinh Lan đang điên cuồng oanh tạc wechat của cô.



Xem đi.



Ai nghe được tin này cũng thấy khó tin, huống chi là cô. Trước đây Nguyễn Miên thật sự không ngờ người con trai của đồng nghiệp mà Nguyễn Minh Khoa suốt ngày nhắc tới lại chính là Trần Ngật.



Trong suy nghĩ của cô, đối tượng xem mắt có thể là bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể là Trần Ngật, nhưng lại trùng hợp đến vậy, người đó chính là anh.



Nguyễn Miên thất thần nhìn chằm chằm hoa văn trên khăn trải bàn, nhớ lại phản ứng của mình sau khi thấy Trần Ngật bước ra khỏi toilet, cô như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn sang hướng đối diện.



Trần Ngật đang nghe Nguyễn Minh Khoa nói chuyện, nhận ra ánh mắt của cô nên nhướng mày nhìn sang, như đang hỏi có chuyện gì vậy.



Nguyễn Miên lại không đáp, chỉ thấy kỳ lạ, hình như Trần Ngật không hề ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây, giống như đã biết trước người tới chính là cô vậy.



Một khi ý nghĩ này xuất hiện, nó sẽ như cỏ dại được gió xuân thổi bay, lan ra phủ kín cánh đồng hoang vu, cắt thế nào cũng không hết.



Cô cúi đầu uống trà, nghe thấy Trần Thư Du hỏi cô, “Trước đây Miên Miên học cấp ba ở trường nào vậy cháu?”



Nguyễn Miên đặt chén xuống, lễ phép đáp, “Cháu học lớp 10 ở trường Trung học số Sáu, sau này khi lên 11 chuyển tới trường Trung học số Tám, tốt nghiệp xong lại về Trung học số Sáu học lại ạ.”



Nghe thấy thế, Trần Thư Du ngạc nhiên, “Cháu từng học ở Trung học số Tám à? Thế chắc là bạn cùng trường của Trần Ngật nhà bác rồi, cháu tốt nghiệp năm nào thế?”



“…..” Nguyễn Miên lắp bắp, lặng lẽ đưa mắt nhìn Trần Ngật, trông anh rõ là bình tĩnh thoải mái, tựa hồ không hề lo lắng đến câu trả lời của cô.



Cô mím môi, đáp: “Cháu tốt nghiệp năm 2010 ạ.”



Sự kinh ngạc và mừng rỡ trong mắt Trần Thư Du rõ ràng hơn nhiều, “Ôi, trùng hợp thế, Trần Ngật cũng tốt nghiệp năm đó, nói như vậy hai đứa học cùng trường, có khi lại cùng lớp ấy nhỉ.”




Nguyễn Miên bị hỏi vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cũng may Trần Ngật lên tiếng kịp thời, “Không phải ạ, không học cùng lớp.”



Trần Thư Du: “Thế cũng là có duyên rồi, nhiều năm trôi qua mà giờ còn có thể gặp lại bạn cùng trường ngày xưa.”



Người nói vô tâm, người nghe có tâm, Nguyễn Miên và Trần Ngật gần như đồng thời nhìn sang đối phương, ánh mắt giao nhau, cả hai đều cảm thấy khoảnh khắc ấy dài như vô tận.



…..



Ăn xong, Trần Thư Du và Nguyễn Minh Khoa nói muốn đến quán trà ngồi một lúc, bảo hai đứa nhỏ tự sắp xếp đi, muốn làm gì thì làm đấy bọn họ không can thiệp nữa.



Nguyễn Miên đi theo Trần Ngật ra khỏi khách sạn, cho đến lúc lên xe, hai người vẫn không hai nói gì, gió thổi qua cửa kính mở rộng vào.



Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.



Nguyễn Miên cúi đầu nhìn di động, lúc nãy Mạnh Tinh Lan gửi cho cô mấy chục tin nhắn, suýt thì xách dao qua tận đây.



Cô giải thích qua mọi chuyện.



[Mạnh Tinh Lan]: Tuyệt.



[Mạnh Tinh Lan]: Quá! Tuyệt!!



[Nguyễn Miên]: …………..



Di động của cô bật chế độ rung, Mạnh Tinh Lan liên tục gửi tin, tiếng rung có hơi vang. Nguyễn Miên mất một lúc lâu mới phản ứng lại, ấn nút âm lượng bên sườn di động để chỉnh sang chế độ im lặng.



Trần Ngật không nghe thấy âm thanh nữa, quay sang nhìn cô, “Cậu muốn đi đâu?”



Trước kia Nguyễn Miên không có kinh nghiệm đi xem mắt, càng không có kinh nghiệm đi xem mắt với người quen, thuận miệng nói: “Tôi thế nào cũng được, xem cậu muốn đi đâu thôi.”



Trần Ngật ồ một tiếng, kéo dài giọng: “Nhìn cậu lúc này, trông rất —”



Anh cố tình dừng lại, Nguyễn Miên nghiêng đầu nhìn sang, không nhịn được hỏi: “Rất gì cơ?”



“Rất thành thạo.” Anh cười nói.



“…..” Nguyễn Miên phản bác: “Đây là lần đầu tôi đi xem mắt đó.”



Trần Ngật nhướng mày, khóe môi cũng cong lên, ngữ điệu điềm nhiên, “Cho nên, xem mắt chính là cái trong nhà có việc cậu nói đấy à?”



Nguyễn Miên biết mình không thể tránh được chuyện này, xấu hổ đến một mức độ nhất định sẽ trở nên bình tĩnh, “Tôi bị ba kéo tới, để ngăn mẹ không sắp xếp những cuộc xem mắt khác nữa, hơn nữa bác Trần là bạn của ba tôi, có chuyện gì cũng dễ xử lý hơn nhiều.”



Trần Ngật nở nụ cười, “Còn có chuyện gì được?”



“Ví dụ như —” Nguyễn Miên chọn một vấn đề thường gặp, “Hai người không hợp.”



“Vậy à.” Trần Ngật gật đầu, đầu ngón tay gõ lên tay lái hai cái, đột nhiên hỏi: “Vậy… em thấy anh có hợp không?”



Câu hỏi này như một thanh kiếm sắc bén, bất chợt đâm thủng một tầng mập mờ giữa hai người, Nguyễn Miên nhìn vào mắt anh.



Trong bầu không khí yên tĩnh như thế này, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, nhanh phát sợ, giống như đang đứng trước vách nút sâu hun hút, chỉ cần lui một bước chính là vực sâu muôn trượng.



Lông mi cô khẽ run rẩy, giống như đã mất khả năng nói chuyện.



Trần Ngật gần như nhìn cô không chớp mắt, anh cười, khoảnh khắc ấy, hơi thở, yết hầu lên xuống, mỗi sự mập mờ đều được phóng đại hết cỡ trong không gian chật hẹp này.



Một lúc lâu sau, bên ngoài xe có tiếng còi vang lên, Nguyễn Miên hoàn hồn, hỏi ngược lại, “Vậy còn cậu?”



Hai người vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, trong không gian chật chội, như thể nghe thấy cả nhịp tim của nhau.



Trần Ngật nhìn vào mắt cô, yết hầu lên xuống trong một biên độ rất nhỏ, “Em có biết vì sao hôm nay anh chịu đến đây xem mắt không?”



Thật ra dựa vào những phản ứng trước đó của anh, Nguyễn Miên đã lờ mờ đoán ra rồi, nhưng cô vẫn hỏi: “Vì sao?”



“Bởi vì anh biết đó là em.” Trần Ngật nhìn cô cười, “Thật ra hôm qua lúc biết người ấy là em, anh đã đánh cược rằng hôm nay em sẽ đến, cuối cùng em đã đến thật rồi.”



“Vậy nếu…” Nguyễn Miên nhận ra giọng nói của mình quá thấp, không thể nghe rõ, cô nuốt nước bọt, nói: “Vậy nếu hôm nay tôi không đến thì sao?”



“Có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý trong đời anh, lần đầu tiên đi xem mắt đã bị người ta cho leo cây.” Trần Ngật thu cánh tay đặt trên tay lái xuống, nghiêm túc gọi tên cô, “Nguyễn Miên.”



Khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi ấy, nhịp tim của Nguyễn Miên chợt tăng tốc, không khí trở nên yên tĩnh và hồi hộp lạ thường.



Cánh tay vừa buông xuống của Trần Ngật không có chỗ để, anh lại đặt lên tay lái, quay sang nhìn cô, “Trước đây anh cũng chưa xem mắt bao giờ, không biết quá trình của một buổi xem mắt như thế nào, nhưng anh nghĩ hai chúng ta đều đã đến đây rồi, vẫn nên chính thức nói một chút.”



Nguyễn Miên căng thẳng đến nỗi giọng cũng run, “Nói gì?”



“Tình hình của anh.” Trần Ngật mỉm cười, “Con người anh gia thế trong sạch, công việc ổn định, không hút thuốc, thỉnh thoảng có uống rượu, không có thói quen xấu, ở thành phố B có một nhà một xe, cho nên –”



Anh dừng lại, như đang nghiền ngẫm một câu rất quan trọng, hoặc như đang chờ xem phản ứng của cô.



Tóm lại, chỉ trong mười giây ngắn ngủn ấy, đối với Nguyễn Miên như bị kéo dài vô số lần, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng thận trọng.



Những điều cô đang mong đợi, những chuyện cô nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc này dường như sắp trở thành sự thật.



Hơn mười giây ngắn ngủn, Trần Ngật thu lại ý cười, nét mặt trở nên nghiêm túc, trong mắt là sự hồi hộp không thể giấu nổi, thoạt nhìn không giống như thản nhiên không để ý, “Cho nên, em có muốn cân nhắc đối tượng xem mắt như anh không?”