Không Có Người Như Anh

Chương 27: Nguyễn Miên chợt nhớ đến Trần Ngật




Mùa thu năm 2018, Nguyễn Miên thành công bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, trở thành một thành viên khoa Tim mạch của bệnh viện Hiệp Hòa thành phố B. Hai tháng đầu mới vào bệnh viện, cô bận rộn liên tục, thầy hướng dẫn của cô lại là phó chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm khắc của khoa Tim – Mạnh Phủ Bình. Cô không ít lần bị ăn mắng, tăng ca suốt đêm là chuyện bình thường, trong nháy mắt như trở lại thời gian thực tập tại bệnh viện mấy năm trước, cả tinh thần lẫn thể lực đều kiệt quệ.



Đêm trước Tết Âm lịch, khắp bệnh viện từ trên xuống dưới ai cũng bận tối mắt tối mũi, từ tai nạn bia rượu đến sốt cao, các phòng cấp cứu gần như sáng đèn suốt đêm.



Mười giờ đêm, sau khi tham gia quan sát phẫu thuật một ca bị thép đâm xuyên qua, Nguyễn Miên cùng người phụ trách và chỉ đạo phẫu thuật – Mạnh Phủ Bình trở lại văn phòng.



Khi đó, bên ngoài phòng cấp cứu lại vang lên tiếng còi gấp gáp, hòa trong tiếng mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ, không hiểu sao khiến người ta hoảng hốt.



Trong văn phòng, đầu tiên Mạnh Phủ Bình uống một chén trà nóng, vừa mới uống một ngụm, một đồng nghiệp chạy vào, giọng điệu dồn dập, “Chủ nhiệm Mạnh, ở ngoại ô thành phố xảy ra sự cố khẩn cấp, viện trưởng Chu mời ông qua họp!”



Mạnh Phủ Bình đáp lời, đến cả nắp chén còn chưa kịp đậy, cứ đặt chén lên bàn rồi chạy thẳng ra ngoài.



Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi. Chuông điện thoại trong văn phòng chợt vang lên, Nguyễn Miên đứng dậy nghe máy, nghe xong lời mô tả của đầu dây bên kia thì vội vàng đáp: “Được, tôi sẽ đến ngay.”



Trên điện thoại không thể nói rõ ràng, chỉ đề cập đến tòa chung cư mới mở không lâu ở vùng ngoại ô đã bị sập, mỗi tầng có hai căn hộ, có tất cả mười hai tầng, thương vong nghiêm trọng.



Bệnh viện đang xây dựng kế hoạch cứu viện khẩn cấp, một số bác sĩ đã đến hiện trường tham gia cứu viện, số còn lại thì ở lại bệnh viện làm tốt công tác chuẩn bị tiếp nhận bệnh nhân nguy kịch.



Nguyễn Miên theo đến hiện trường.



Đây không phải lần đầu tiên cô đến hiện trường, nhưng khi tới nơi rồi, nghe thấy tiếng kêu, tiếng khóc tê tâm liệt phế xung quanh, cùng với những nạn nhân đã ngừng thở được lính cứu hỏa cứu ra từ đống đổ nát, cô vẫn cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại, khó mà thở được.



Mưa to và nhiệt độ giảm mạnh khiến cho việc cứu hộ càng thêm khó khăn, cũng khiến rất nhiều người đánh mất cơ hội sống sót. Nguyễn Miên nhanh chóng thu tâm trạng thừa thãi này lại, tham gia vào quá trình cứu người.



Nhiệm vụ cứu viện kéo dài hơn nửa tháng, khoảng thời gian đó tin tức được đưa lên TV, cả thành phố thậm chí là người dân cả nước đều chú ý đến sự kiện này. Nhưng kết quả cuối cùng không như mong đợi, một tòa nhà hơn một trăm hộ gia đình lại chỉ có mười mấy người sống sót, có đứa bé mất cha mất mẹ, cũng có người mất anh chị em, nhưng những gia đình không còn một ai sống sót càng nhiều hơn.



Sập nhà, các mối quan hệ lợi ích đằng sau cũng phức tạp, từ một ông lớn nào đó đến một nhà cung cấp xi-măng nho nhỏ, tất cả đều thành kẻ có tội.



Trong kỳ nghỉ Tết Âm lịch, trên đường quay về Bình Thành, Nguyễn Miên đã thấy một số ban ngành đang xử lý vấn đề này.



Những người đáng bị phạt không có một ai thoát tội, nhưng kết quả này chỉ có thể coi là miễn cưỡng không khiến người còn sống thất vọng. Còn những người vô tội mất đi mạng sống kia, dù sao đi nữa, chung quy cũng không thể bù đắp được tiếc nuối.



Cô tắt di động, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, khẽ thở dài.



Taxi dừng lại trước cổng tiểu khu. Qua cửa kính, Nguyễn Miên đã nhìn thấy cha mình. Cô mỉm cười bước xuống xe, cất tiếng gọi người đứng cách đó không xa: “Ba!”



Nguyễn Minh Khoa đang xem các ông già trong tiểu khu chơi cờ tướng, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn sang, nhanh chóng cười hỏi: “Lần này về nhà được mấy hôm?”



“Khoảng một tuần ạ.” Nguyễn Miên kéo vali theo, “Tháng sau con phải đến Lạc Lâm tham gia tập huấn cùng với thầy Mạnh, chắc phải mất một thời gian.”



Nguyễn Minh Khoa thở dài: “Sao giờ con còn bận rộn hơn cả ba thế.”



Nguyễn Miên khẽ cười: “Bà nội có khỏe không ba?”



“Khỏe lắm.” Nguyễn Minh Khoa quay đầu nhìn cô: “Hôm nay bà còn nói muốn đích thân xuống bếp nấu món ngon cho con, còn ngon hơn cả dì giúp việc làm.”



“Thật ạ.”



Hai cha con vừa nói vừa cười suốt dọc đường. Về đến nhà, Chu Tú Quân cùng với dì giúp việc đang vội vàng chuẩn bị bữa cơm trong bếp, mùi thơm bay ra tận cửa.



Nguyễn Miên thay giày rồi đi tới, “Bà nội đang nấu gì thế ạ, thơm quá đi.”



Chu Tú Quân ngó đầu ra, hiếm khi lại khoe khoang: “Còn gì được nữa, chẳng phải toàn là món cháu thích ăn đấy sao.”



“Cháu có lộc ăn rồi.” Nguyễn Miên đấm vai cho bà cụ, sau đó vươn tay nhón một miếng dưa chuột trộn bỏ vào miệng.



Chu Tú Quân vỗ lên mu bàn tay cô một cái, mắng: “Rửa tay chưa? Cứ ăn thế hả? Còn làm bác sĩ cơ đấy, chẳng thèm chú ý chút nào.”



Nguyễn Miên cười hì hì, vặn vòi nước gần đó ra rồi rửa sạch tay, sau đó ra ngoài phòng khách xem TV cùng Nguyễn Minh Khoa. Đúng lúc trên bản tin đang chiếu sự kiện chung cư bị sập ở thành phố B. Hình ảnh thoáng qua trong chớp mắt, thế mà Nguyễn Minh Khoa lại thấy được bóng dáng Nguyễn Miên trên đó.



Ông nhấn nút tạm dừng, hỏi Nguyễn Miên: “Đấy là con à?”



Nguyễn Miên nhìn TV suy nghĩ một hồi, gãi trán đáp: “Chắc thế ạ.”



Chắc đó là ngày hôm sau sau khi cứu viện, đài truyền hình địa phương đã cử phóng viên đến hiện trường đưa tin. Lúc ấy Nguyễn Miên phụ trách hộ tống một bệnh nhân về bệnh viện, chắc máy quay lướt qua nơi đó một lúc, quay được một sườn mặt mờ đến không thể mờ hơn của cô, nhưng người thân thiết chỉ cần liếc mắt là nhận ra được ngay.



Nguyễn Minh Khoa lại nhấn tiếp tục, tiếng TV vang lên trong phòng một lần nữa, nội dung của bản tin đã chuyển đến kết quả điều tra mới được công bố sáng nay, trong đó có một ông trùm của tập đoàn nào đó bị kết án tử hình nghiêm trọng.



Nguyễn Minh Khoa lại nói: “Nghe nói ông Đường Vĩ này cũng đầu tư vào không ít dự án nghiên cứu khoa học, lần này ông ta bị bắt, chắc mấy dự án kia cũng bị liên lụy.”



Nguyễn Miên lo lắng hỏi: “Tổ dự án của ba không bị sao chứ?”



“Không liên quan đến bọn ba, kinh phí của chỗ ba là do cấp trên phê duyệt.” Nguyễn Minh Khoa nhíu mày suy nghĩ một lát: “Nhưng ba có một đồng nghiệp hình như là…”



Ông nói được một nửa, lại chợt nghĩ đến chuyện nào đó, nói với Nguyễn Miên: “Đúng rồi, đồng nghiệp này của ba có một đứa con trai, con có muốn cân nhắc một chút không?”



“…..”



Nguyễn Minh Khoa cười: “Được rồi, ba không nói nữa, nhưng chỗ mẹ con bên kia con cứ chuẩn bị tâm lý đi, bà ấy không dễ nói chuyện như ba đâu.”



“…..”



Kết quả không đợi Nguyễn Miên chuẩn bị tâm lý, sáng sớm hôm sau, Phương Như Thanh trực tiếp giết tới tận cửa, đưa cho cô một xấp tư liệu của mấy chàng trai độc thân ưu tú chất lượng cao.



Phương Như Thanh nói: “Đây là những người do mấy dì cùng đơn vị với mẹ và người quen của chú Triệu giới thiệu, mẹ đã cẩn thận nghiên cứu qua hết rồi, gia thế trong sạch, công việc cũng tốt, con xem xem có ai hợp ý mình không.”



Nguyễn Miên nhìn đống lý lịch chẳng khác nhau lắm trên tay, có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, sao mẹ nghiêm túc thế.”



“Còn không phải vì con à?” Phương Như Thanh khuyên bảo hết nước hết cái: “Tính cả tuổi mụ thì con cũng sắp 27 rồi, nếu cứ kéo dài mãi, người tốt đều bị người ta cướp mất.”



Nguyễn Miên hơi trừng mắt, khẽ thở dài: “Mẹ, giờ con không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương, huống chi mấy năm nay con đang tập trung phát triển ở thành phố B, người ta sẽ chịu chấp nhận một người bạn gái ở xa đến vậy ư?”



“Nhưng mà không thể cứ độc thân mãi thế được, cứ thử ở chung đi, nhỡ đâu lại hợp nhau thì sao?” Phương Như Thanh bắt đầu lải nhải.



Nguyễn Miên nghe mà lỗ tai mọc kén, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Thôi thì chờ con tham gia huấn luyện bên Lạc Lâm về rồi sẽ nghe theo sắp xếp của mẹ, có được không ạ?”



“Thật không?”



“Thật mà, nhưng mẹ cứ chờ con bận chuyện này xong đã.”



“Cũng được. Thế năm nay con định đón Tết bên chỗ ba con hay ở bên mẹ?” Bà không cho Nguyễn Miên thời gian suy nghĩ mà tự quyết định luôn, “Thôi sang bên mẹ đi, năm nay Thư Đường cũng về, Thư Dương thì nhớ con lắm.”



Tết năm ngoái Nguyễn Miên ở lại thành phố B, sau đó về nhà cũng không ở được mấy ngày, lần này cô không từ chối nữa: “Dạ, vậy sáng mai con qua.”



Đến ngày hôm sau, Nguyễn Miên đến nhà họ Triệu trải qua giao thừa, cũng ở lại hai, ba ngày. Vốn định hẹn Lý Chấp ăn bữa cơm nhưng anh phải về quê ở Khê Bình, nhất thời chưa về ngay được, chỉ đành hẹn lúc khác.



Sau khi mấy ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Nguyễn Miên trở về thành phố B. Trước khi đến Lạc Lâm huấn luyện, cô hẹn Hà Trạch Xuyên đến Quốc Mậu [1] ăn cơm.



[1] Khu vực tập trung nhiều trung tâm thương mại sầm uất.



Sau khi học xong đại học, Hà Trạch Xuyên từ bỏ suất học nghiên cứu sinh tại trường, ra ngoài thành lập công ty game cùng mấy người bạn. Mấy năm nay đãi vàng trong cát [2], cuối cùng cũng được xếp vào top những công ty có triển vọng nhất trong nước.



[2] Thành ngữ chỉ những gì tốt đẹp không dễ dàng có được, cũng là ẩn dụ cho việc cố gắng, nỗ lực làm việc gì đó (Theo Baidu)



Trước kia Nguyễn Miên muốn đến công ty anh ta đều phải hẹn trước, bữa cơm này cũng phải hẹn trước nửa tháng mới được.



Đến lúc ăn, Nguyễn Miên uống một ngụm nước chanh, nói đùa: “Giờ gặp cậu còn khó hơn cả việc có được một ngày nghỉ.”



Hà Trạch Xuyên cười khẽ, “Nói ngược rồi, cậu muốn gặp tớ thì lúc nào cũng được, chứ cậu muốn nghỉ đâu có nghỉ được ngay đâu?”



Mấy năm nay anh không thay đổi gì nhiều, ngoài những lúc quan trọng phải mặc vest, còn lại lúc nào cũng mặc quần thể thao và áo T-shirt, hơn nữa ngoại hình còn trẻ trung, trông chẳng khác gì sinh viên chưa tốt nghiệp.



Nguyễn Miên lười cãi nhau với anh ta, dù sao cũng chưa bao giờ thắng, “À, lần trước cậu nói mẹ cậu giới thiệu đối tượng cho mình, sau đó cậu từ chối kiểu gì thế?”




“Chuyện đấy à…” Hà Trạch Xuyên nhìn Nguyễn Miên, cười ẩn ý.



Nguyễn Miên đoán: “Đừng bảo cậu nói với mẹ cậu tớ là bạn gái cậu đấy nhé?”



“Thật ra không phải.”



“Thế cậu nói sao?” Nguyễn Miên đặt cốc thủy tinh xuống, “Để tớ học hỏi chút.”



Hà Trạch Xuyên nhìn cô, “Cậu muốn nghe thật à?”



“Ừ.”



Anh ta gật đầu, giọng điệu thản nhiên: “Tớ nói với mẹ tớ thích người giống tớ.”



Nguyễn Miên không kịp phản ứng lại, nghi hoặc nhìn anh.



Hà Trạch Xuyên nói từng chữ một: “Giống tớ, là con trai.”



“…..”



Khoảng vài phút sau, Nguyễn Miên còn nghiêm túc hỏi lại: “Giờ cậu đã bị mẹ trục xuất khỏi gia môn chưa?”



“Chưa, bà ấy đã buông bỏ suy nghĩ tìm bạn gái cho tớ rồi.” Hà Trạch Xuyên cười: “Chuẩn bị giới thiệu bạn trai này.”



“…..” Nguyễn Miên mấp máy môi, đúng lúc nhân viên mang đồ ăn lên, cô buông tha chủ đề này, “Thôi, chúng ta ăn cơm trước đi.”



Sau khi ăn xong, Hà Trạch Xuyên đưa Nguyễn Miên về bệnh viện, đến nơi, anh ta hỏi Nguyễn Miên: “Mẹ cậu cũng giục cậu tìm bạn trai à?”



“Ừ, nhưng giục gấp lắm.” Nguyễn Miên tháo dây an toàn, “Chắc tớ sắp không trụ được.”



Ngón tay Hà Trạch Xuyên khẽ giật giật, thản nhiên nói: “Nếu không lần sau mẹ cậu thúc giục, cậu cứ lấy tớ ra làm lá chắn cũng được.”



“Không được đâu.” Nguyễn Miên xuống xe, đứng bên ngoài nói: “Một lời nói dối phải cần rất nhiều lời dối khác để bao che, nếu tớ thật sự lấy cậu ra làm lá chắn, bước tiếp theo mẹ tớ sẽ giục chuyện kết hôn mất.”



“Được rồi.”



Nguyễn Miên đóng cửa xe, chào tạm biệt anh qua cửa sổ: “Tớ về trước đây, cậu đi đường chú ý an toàn đấy.”



Hà Trạch Xuyên dựa nửa người vào tay lái, phất phất tay với cô, sau khi thấy cô đi vào cổng bệnh viện mới lái xe rời đi.




Mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Miên vẫn bận đến chóng mặt, mãi đến buổi tối trước khi đi Lạc Lâm mới được giao ban sớm, quay về nhà thu dọn hành lý, sau đó phải lên mạng tham gia họp với Mạnh Phủ Bình và các đồng nghiệp cùng tham gia huấn luyện mất khoảng nửa tiếng.



Sáng sớm hôm sau, xe khách xuất phát từ bệnh viện đến sân bay, đầu giờ chiều mới tới Lạc Lâm. Đến nơi, Mạnh Phủ Bình cho phép bọn họ về phòng nghỉ ngơi, tối nay mới đến bệnh viện địa phương để tham quan học hỏi.



Nguyễn Miên và một đồng nghiệp khoa Phẫu thuật tổng quát tên Lâm Gia Hủy ở cùng một phòng, từ cửa sổ phòng bọn họ nhìn ra có thể thấy dãy núi trập trùng đằng xa. Đi đường mệt mỏi, Nguyễn Miên vào phòng tắm tắm trước, lúc đi ra chợt nghe thấy Lâm Gia Hủy đang gọi điện cho bạn trai, miêu tả nơi này non xanh nước biếc thế nào, sinh động như thật.



Nguyễn Miên khẽ mỉm cười, vừa lau tóc vừa đi tìm di động của mình. Sau khi mở khóa màn hình, trên bảng thông báo xuất hiện cuộc gọi nhỡ của Mạnh Tinh Lan.



Cô gọi lại.



Sau khi kết nối, Mạnh Tinh Lan hỏi: “Cậu mới làm gì đó, gọi cho cậu mãi mà không thấy ai nghe máy.”



Nguyễn Miên cười đáp: “Lúc đó đang tắm.”



Lúc này, không biết Lâm Gia Hủy bên kia đang nói gì với bạn trai, đột nhiên lại cãi nhau.



Nguyễn Miên liếc chị ấy một cái rồi cầm di động đi ra ngoài.



Mạnh Tinh Lan hỏi: “Cậu vừa giao ban à?”



“Không phải, đang công tác ở bên ngoài.”



“Sao cậu đột nhiên đi công tác thế? Tớ còn đang định nhờ cậu giúp tớ chọn váy cưới đây.” Vào năm ba đại học, Mạnh Tinh Lan và Lương Dập Nhiên chính thức yêu nhau. Giáng Sinh năm ngoái, Lương Dập Nhiên cầu hôn thành công, người lớn hai nhà quyết định tổ chức hôn lễ vào tháng 5 năm nay.



“Đột nhiên phải đi tập huấn.” Nguyễn Miên cười: “Bao giờ cậu đi thử váy cưới?”



“Cuối tháng này, cậu có về kịp được không?”



“Tớ không chắc nữa.” Lần tập huấn này mất mười ngày, nhưng không dám chắc sau đó có chuyện rắc rối gì phát sinh không, Nguyễn Miên không dám khẳng định.



Mạnh Tinh Lan thở dài: “Thôi được rồi, đến lúc đó tớ sẽ gửi ảnh cho cậu xem.”



“Ok.”



“Cậu ở bên đó chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.” Mạnh Tinh Lan cũng phải dành một ít thời gian làm việc ra để gọi điện cho cô, không thể trò chuyện nhiều.



Cúp điện thoại xong, Nguyễn Miên lấy khăn vắt trên cổ xuống, không biết nghĩ ngợi gì, đứng bên ngoài khoảng mười phút rồi mới quay về phòng.



Mười ngày tập huấn chẳng mấy chốc đã trôi qua. Đến ngày phải đi, người phụ trách buổi tập huấn lần này đã tổ chức một bữa liên hoan chia tay tại khách sạn.



Do đặc thù công việc, trên bữa tiệc không sắp xếp rượu bia, sau này những người có mặt ở đây đều cảm thấy thật sự may mắn vì sự sắp xếp này.



Nguyễn Miên còn nhớ rõ hôm đó là ngày 06 tháng 03 năm 2019, mấy hôm trước Lạc Lâm mưa dầm liên miên, nhưng hôm đó lại oi bức khác thường, không hiểu sao khiến người ta vô cùng sốt ruột.



Đến khách sạn, Nguyễn Miên chưa ăn được mấy miếng đã cảm bất an vô cùng, lúc đứng dậy đi ra sảnh lớn để hít thở không khí, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy nhân viên đi ngang qua, nói rằng chậu cá cảnh xuất hiện hiện tượng lạ, mấy con cá nuôi bên trong bơi loạn hết cả lên như ăn phải thuốc kích thích, khiến nước trong chậu bắn tung tóe đầy đất.



Lúc ấy không ai chú ý, chỉ nghĩ người trong khách sạn cho chúng nó ăn gì đó.



Đến trưa, khách sạn mở cửa buôn bán, có rất nhiều khách khứa lui tới, tiệc chia tay được sắp xếp ở gian Trúc Uyển trên tầng hai, ba phòng bên cạnh cũng toàn là người, bên ngoài xe đến xe đi, chính là thời điểm náo nhiệt nhất.



Nguyễn Miên đi hít thở không khí về, giày bệt giẫm lên thảm mềm trên mặt đất, phảng phất cảm thấy mặt đất đang lắc lư, nhưng nhanh chóng trở lại như bình thường.



Cô còn tưởng mình xuất hiện ảo giác nên không để ý lắm, nhưng đến lúc đi đến cửa phòng Trúc Uyển, sự rung chuyển lúc nãy càng rõ rệt hơn, hơn nữa càng ngày càng mạnh, đèn treo trên tường cũng bắt đầu rung lên, có thể thấy tất cả mọi thứ đều đang lung lay.



Động đất!



Ngay giây tiếp theo, trong lòng Nguyễn Miên nhảy ra hai chữ này, toàn bộ tòa nhà bị rung lắc dữ dội, bụi bắt đầu rơi từ trần nhà xuống.



Dường như chuyện đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, khách sạn sáu tầng bắt đầu sụp xuống, toàn bộ hành lang chật kín người.



Có người kêu rên, có người la hét chói tai, cũng có người bật khóc, khắp nơi như rơi vào tận thế, cơn sợ hãi và hoảng loạn gần như đè sập mỗi người.



Phòng Trúc Uyển khá gần với lối thoát hiểm, nhưng Nguyễn Miên cùng các bác sĩ và những nhân viên y tế là những người được sơ tán cuối cùng, vừa mới chạy ra khỏi tòa nhà sau lưng đã sập.



Thậm chí Nguyễn Miên còn tận mắt nhìn thấy có người nhảy từ tầng sáu xuống, sau đó nhanh chóng bị đám phế tích vùi lấp, không rõ sống chết.



Trận động đất dữ dội kéo dài hơn mười giây lại mang đến sự thảm khốc như hủy trời diệt đất, trên ngã tư đường, tiếng than khóc vang lên không ngừng.



Bầu trời xám xịt, thỉnh thoảng xuất hiện dư chấn, xung quanh bị bao trùm bởi hơi thở của sự chết chóc. Nguyễn Miên bỗng nhớ đến điều gì đó, lấy di động trong túi ra, lần lượt để lại lời nhắn cho Nguyễn Minh Khoa và Phương Như Thanh.



Dưới tình huống này, suy nghĩ mông lung rối loạn, cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng chỉ để lại một, hai câu ngắn gọn súc tích.



Nhỡ đâu không về được, có lẽ mấy câu đó không đủ để an ủi nỗi sinh ly tử biệt, nhưng ít ra có thể khiến bọn họ bớt đau đớn đi phần nào.



Nguyễn Miên xác nhận ghi chú đó đã được lưu lại xong, trong khoảnh khắc tắt di động đi, cô nghe thấy Lâm Gia Hủy vừa khóc vừa để lại lời nhắn cho bạn trai.



Cuộc cãi vã gay gắt trước đó tưởng chừng chỉ như một màn tình cảm trong vở kịch tình yêu ngắn ngủi, câu nói “em yêu anh” không mạch lạc của chị ấy chính là điểm nhấn của toàn bộ vở kịch.



Ngay tại khoảnh khắc ấy, Nguyễn Miên chợt nhớ đến Trần Ngật.