Không Có Người Như Anh

Chương 25: Mỗi người có một con đường riêng phải đi




Ngày có kết quả là ngày 4 tháng 2, lập xuân.



Buổi sáng, Nguyễn Miên đến trường gặp thầy Nghiêm giáo viên dạy Toán ở đầu cầu thang, hai người trò chuyện một lúc, thầy Nghiêm hỏi cô: “Chắc hôm nay có kết quả rồi nhỉ? Có tự tin không?”



Cô sờ sờ vành tai, không biết nên đáp tự tin hay không, cũng không dám nhiều lời, “Em nghĩ chờ có kết quả mới biết được ạ.”



Thầy Nghiêm cười: “Nên tự tin vào bản thân hơn chút, em đã rất xuất sắc rồi.”



Nguyễn Miên gật đầu: “Cám ơn thầy Nghiêm ạ.”



Sau đó lại lên tầng hai, thầy Nghiêm đã quay về văn phòng, Nguyễn Miên hít một hơi thật sâu, chậm chạp bước lên tầng. Trong lớp có không ít người, ai cũng đang ríu rít thảo luận về chuyện này.



Mạnh Tinh Lan chạy đến, thì thà thì thầm: “Tớ không ổn tớ không ổn tớ không ổn rồi sao tớ căng thẳng thế này, sao cậu không lo lắng chút nào vậy?”



Nguyễn Miên suýt thì bị cô nàng đụng ngã, đặt cặp sách xuống rồi đứng dậy đi xuống cuối lớp, “Lo lắng cũng vô ích, tốt hay xấu đã được định rồi, có lo lắng mấy cũng chẳng có tác dụng gì.”



“Nói cũng đúng.” Mạnh Tinh Lan thấy cô cầm chổi bước ra ngoài thì hỏi: “Cậu đi đâu thế?”



“Trực nhật.” Tuần trước Nguyễn Miên đi học muộn, bị Ngô Nghiêm bắt được phạt dọn vệ sinh trong một tuần, hôm nay là ngày cuối cùng.



Khu vực bị phạt phải vệ sinh là con đường rợp bóng cây ở trước cửa tòa nhà Tư Chính, Nguyễn Miên và một bạn nữ lớp 12-16 phụ trách một đoạn đường ngắn ở đó.



Con đường đó thật sự quá dài, quét xong thì đã qua hơn nửa tiết tự học, nhóm người lề mề đi về, Nguyễn Miên đi cùng với mấy bạn học cùng tầng.



Một bạn nam trong đó hỏi: “Này, Nguyễn Miên, hôm nay bọn cậu có kết quả đúng không?”



Nguyễn Miên khẽ “Ừ”, đáp: “Chắc đến trưa mới có.”



“Bằng khả năng của cậu, việc được tuyển thẳng chắc là ván đã đóng thuyền rồi nhỉ?” Cậu bạn kia nói: “Chủ nhiệm lớp tôi mỗi lần về lớp giảng đề thi các kiểu, lúc nào cũng lấy cậu ra làm tấm gương học tập điển hình.”



“Đúng đúng đúng, chủ nhiệm lớp bọn tôi cũng thế, nhưng mà cậu giỏi thật sự, con gái mà cũng học giỏi các môn tự nhiên, bội phục sát đất luôn.”



Nguyễn Miên cúi đầu cười.



Khi đó ai cũng cảm thấy Nguyễn Miên thông minh xuất sắc, đứng ở một nơi cao mà người khác chỉ có thể ước ao chứ không thể với tới, nhưng cô lại đánh mất sự tự tin cần có, chỉ vì thích một người con trai.



Trở lại lớp, Triệu Kỳ đang đứng trên hành lang nói chuyện với giáo viên môn Văn lớp 12-2 bên cạnh, Nguyễn Miên chào hai người họ, cầm chổi đi vào cửa sau lớp.



Hai tiết học buổi sáng kết thúc, Nguyễn Miên bị Mạnh Tinh Lan vẫn hồi hộp lo âu như cũ kéo đến quầy bán quà vặt, “Tớ không ổn rồi, nếu kết quả không ra chắc tớ chết mất.”



Nguyễn Miên phì cười: “Chắc sắp rồi.”



Hai người đi ra khỏi quầy bán quà vặt, vừa mới đến dưới khu dạy học, bạn cùng lớp vươn ra khỏi cửa sổ hét lên: “Nguyễn Miên! Thầy Chu kêu cậu lên văn phòng gặp thầy, có kết quả cuộc thi rồi!”



Cũng ngay lúc đó, trong lòng Nguyễn Miên mới chợt thấy hồi hộp. Cô kéo tay Mạnh Tinh Lan, vô thức nắm chặt quần áo của cô nàng.



Mạnh Tinh Lan hỏi: “Có cần… tớ đi với cậu không?”



“Tớ không sao.” Nguyễn Miên hít sâu một hơi, “Tớ tự đi được.”



“Được rồi, tớ chờ tin tốt của cậu.” Nói xong, Mạnh Tinh Lan vỗ vai cô rồi từ cầu thang bên cạnh đi lên trước.



Nguyễn Miên vòng sang cầu thang đến sảnh lớn, khi cô tới văn phòng Chu Hải, trong phòng đã có mấy người ở đó rồi.



Kết quả được hiển thị trên trang chủ trang web chính thức của cuộc thi dưới dạng bảng xếp hạng tổng.



Có lẽ lúc này đang có rất nhiều người muốn tra kết quả, Chu Hải phải load lại hơn chục lần, vòng tròn nhỏ trên trình duyệt vẫn đang quay tròn.



Nguyễn Miên đứng ở chỗ cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh nắng đang rơi đầy hành lang.



“Có rồi!” Có ai đó hô lên, mấy người vốn đang loanh quanh bên cạnh bỗng xúm lại, chỉ có mỗi Trần Ngật vẫn dựa vào cửa sổ, nét mặt hơi khác thường.



Trong đám người, có ai đó lại hô lên với vẻ kinh ngạc: “Trần Ngật! Giải Nhất! Cmn! Trâu thật sự!”



“Ngu Điềm cũng giải Nhất! Má ơi!”



Lúc này chẳng ai thèm để ý nói bậy hay không, Chu Hải kéo chuột xuống, theo đó là những tiếng kinh hô và tiếng chúc mừng ngày một nhiều.



Giờ mới có nhiều chú ý đến Nguyễn Miên đứng cạnh cửa, cũng nhận ra trên bảng xếp hạng vẫn chưa có tên của cô.



Ánh mắt của mọi người từ kích động ban đầu dần trở thành khó mà tin nổi, nhưng bọn họ nhanh chóng vờ như không có gì xảy ra thu lại tầm mắt.



Nguyễn Miên buông lỏng bàn tay đang siết chặt, dĩ nhiên trong lòng thấy hụt hẫng, không hiểu ấy là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng nhiều hơn.



Thứ tự giải thưởng chỉ công bố đến giải Ba, Nguyễn Miên cầm giải Nhì, trượt suất tuyển thẳng, trở thành điều ngoài ý muốn nhất trong cuộc thi lần này.



Kết quả nhanh chóng được dán lên bảng thông báo trước cổng trường học. Lần này trường Trung học số Tám gặt hái được rất nhiều, các môn thi có tất cả 8 giải Nhất, số giải Nhì và Ba còn lại cũng thuộc top các trường trung học đứng đầu thành phố.



Sự thất bại của Nguyễn Miên vừa trong dự kiến lại vừa nằm ngoài dự kiến của các thầy cô.



Chu Hải còn từng gọi riêng cô lên an ủi một hồi, “Đề thi Vật lý năm nay khó hơn năm ngoái rất nhiều, em có thể lấy được giải Nhì là rất giỏi rồi, mặc dù không được tuyển thẳng nhưng sau này vẫn có thể được một số trường đại học ưu tiên đôi phần.”



Nguyễn Miên gật đầu: “Em hiểu ạ.”



“Không sao đâu, dù sao nhất định không được nản lòng, còn phải thi đại học nữa đấy.” Chu Hải nói: “Đường đời có rất nhiều, không đi đường này được thì ta đổi đường khác, luôn luôn có đường để đi.”



Nguyễn Miên vâng dạ.



Khoảng thời gian sau đó, Nguyễn Miên luôn ngủ không ngon, trong nhà thì vẫn luôn ngột ngạt, Đoạn Anh và Phương Như Thanh cãi nhau không ngừng, công việc của Triệu Ứng Vĩ thì liên tiếp thất bại, còn từng ầm ĩ với Phương Như Thanh mấy lần.



Dù có tình cảm nhưng một khi cãi nhau là không thể ngăn được miệng, thậm chí Phương Như Thanh còn quy hết nguyên nhân việc thi cử thất bại của Nguyễn Miên lên đầu Triệu Ứng Vĩ, trách ông không kiểm tra lại xe trước đó, tránh ông muốn làm gì thì làm đấy.



Tết Âm lịch năm ấy, cả nhà mỗi người một nơi, Phương Như Thanh quay về nhà mẹ đẻ, Nguyễn Miên ở lại Nam Hồ với bà nội, Đoạn Anh dẫn hai đứa cháu về nhà cũ, Triệu Ứng Vĩ thì luôn bận bịu bên ngoài, mười ngày nửa tháng chẳng thấy về nhà.



Kỳ nghỉ đông của lớp 12 chỉ ngắn ngủn vài ngày, đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Triệu Thư Đường và Nguyễn Miên mới trở về ngõ Bình Giang Tây.



Buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn xong, trên đường về, Nguyễn Miên tình cờ gặp Lý Chấp đã lâu không thấy, bị anh gọi vào cửa hàng một lúc, còn Triệu Thư Đường thì đi về trước.



Năm ngoái Lý Chấp thi đại học thất bại, đến một trường đại học bình thường ở Bình Thành học chuyên ngành máy tính, nửa học kỳ này vừa mới kết thúc đã phải vội vàng đến trường học tiếp.



Nguyễn Miên ngồi ở chỗ bàn tròn nhỏ trong cửa hàng được một lúc, Trần Ngật cũng đột nhiên qua đây, thấy cô ở đó thì hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.



Chắc anh vội đến đưa đồ cho Lý Chấp, nhà còn có việc nên không ở lại lâu, chẳng nói được mấy câu với Nguyễn Miên.



Thực ra từ khi cuộc thi kết thúc, hai người đã chẳng nói với nhau câu nào.



Nguyễn Miên đánh mất cơ hội tuyển thẳng, sau khi có kết quả thì lại phải vùi đầu vào ôn tập cho kỳ thi đại học, trước đó vì cuộc thi này, cô đã bỏ lỡ một phần chương trình học, khiến cô bận tối mắt tối mũi. Mà Trần Ngật lại từ bỏ tấm vé tuyển thẳng của một trường đại học trong nước, một lòng chuẩn bị ra nước ngoài.



Trong trường vẫn lưu truyền tin đồn giữa anh và Thịnh Hoan, nhưng bởi vì bây giờ Trần Ngật đã được coi là người bước được nửa bước vào đại học nên các thầy cô vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua như trước, thậm chí Chu Hải cũng không nhắc lại chuyện này nữa.



Bất tri bất giác, khoảng cách giữa cô và Trần Ngật càng lúc càng xa.



Nguyễn Miên hoàn hồn, lại ngạc nhiên không biết Lý Chấp đã ngồi xuống đối diện mình từ bao giờ.



Lý Chấp bỏ một miếng nho khô trong đĩa hoa quả vào miệng, khẽ cười: “Nghĩ gì thế? Sao mà mải mê như vậy?”



“Dạ không.” Cô chậm rãi hít một hơi, cố gắng giấu giếm tâm tư của mình, “Không nghĩ gì cả.”



Lý Chấp đột nhiên nhìn cô chằm chằm, như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào lòng người, “Cái bộ dạng này của em, nếu bị ba anh thấy, lại tưởng anh vừa mới bắt nạt em đấy.”



Tim Nguyễn Miên đập loạn, đối diện với ánh mắt anh, như hiểu ra được gì đó, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe.



Lý Chấp đẩy hộp khăn giấy trên bàn sang, “Chuyện Trần Ngật ra nước ngoài anh biết lâu rồi, không nói cho em là vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc thi của em.”



“Dạ.”



“Vì cậu ấy nên em mới vào lớp đội tuyển đúng không?”



Nguyễn Miên chớp chớp mắt, “Cũng không hẳn, nhưng gần như vậy.”



Lý Chấp thở dài, “Thật ra em không cần phải làm thế, em ưu tú như vậy, nhưng vì thích Trần Ngật nên mới thấy mình kém cỏi.”



“Nhưng mà, Trần Ngật cũng chỉ là một người bình thường thôi, chẳng qua vì em thích cậu ấy, nên mới biến cậu ấy thành ánh sáng trong lòng.” Lý Chấp nói: “Em không nên xem nhẹ sự ưu tú của bản thân chỉ vì ánh sáng của cậu ấy.”



“Trên đời này, mỗi người có một con đường riêng phải đi, nếu em cứ chạy theo cậu ấy, sao cậu ấy có thể thấy em được?”



Nguyễn Miên quay đi che mắt mình lại. Cô tưởng mình sẽ khóc nhưng không, nỗi buồn và sự chua chát trong lòng là thật, nhưng có lẽ do đã quen rồi, cô lại cảm thấy không quá đáng sợ như trước nữa.



Đêm hôm ấy, có người vui có người buồn, nhưng trời vẫn phải sáng, một ngày mới cũng đã đến.



Sau khi bắt đầu học kỳ mới, khoảng cách từ giờ đến lúc thi đại học cũng chỉ còn ngắn ngủn mấy tháng. Chương trình học của lớp 12 ngày càng căng thẳng, bài thi ngợp trời và bầu không khí nặng nề bao trùm cả lớp học.



Lớp 12-1 và 12-2 ban tự nhiên có hơn 30 học sinh đã đăng ký tham gia các cuộc thi tuyển sinh do các trường đại học tự tổ chức.




Có người thi trượt, có người nhận được suất tuyển thẳng, cũng có người được ưu tiên cộng điểm. Nguyễn Miên đã từ bỏ số điểm thưởng có được nhờ cuộc thi lần trước và chọn báo danh ngành Y học lâm sàng (Hệ 8 năm) của một trường đại học ở thủ đô với độ khó khá cao.



Giữa tháng 3, trường Trung học số Tám tổ chức khám sức khỏe cho kỳ thi đại học, đây là khoảng thời gian thoải mái hiếm có của lớp 12. Kiểm tra sức khỏe xong, Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan quyết định cúp tiết tự học buổi tối, đến một rạp chiếu phim nhỏ gần đó thuê một phòng riêng, xem phim cả đêm.



Bọn họ đã khóc vì tình yêu trong phim, khóc vì sự miệt mài học tập của lớp 12, khóc vì lòng nhiệt thành sục sôi trong phim đề tài yêu nước, vừa khóc vừa cười suốt đêm hôm ấy.



Kết quả ngày hôm sau vừa đến lớp hai người đã bị Ngô Nghiêm gọi lên văn phòng răn dạy hết một tiết tự học buổi sáng, bị phạt viết kiểm điểm năm trăm chữ mới được tha.



Từ văn phòng đi ra, hai người đi được một đoạn rõ xa, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhoài lên lan can bật cười thật lâu.



Khi ấy gió mát mây trôi, cười là thanh xuân, khóc cũng là thanh xuân.



Kỳ thi đại học bước vào giai đoạn đếm ngược hai chữ số, nhóm người được tuyển thẳng lần lượt rời trường từ cuối tháng 4.



Những chỗ ngồi bỏ trống trong lớp nhanh chóng có người mới thế vào, thỉnh thoảng Nguyễn Miên sẽ vô thức ngẩng đầu nhìn một chỗ ngồi nào đó ở hàng ghế phía trước.



Trần Ngật đã nhận được thông báo nhập học từ Đại học California, Berkeley, thông báo chính thức sẽ được công bố vào cuối tháng 7.



Anh không có lý do gì ở lại trường, chỗ ngồi trước kia giờ đã trở thành nơi để bài thi và tài liệu ôn tập của các bạn xung quanh.



Nhưng Nguyễn Miên vẫn có thể thường xuyên thấy anh trên sân bóng rổ, có khi là một người, có khi là rất nhiều người, nhưng lại càng có nhiều lúc chỉ có hai người.



Sau đó, Nguyễn Miên không đi ngang qua sân bóng rổ kia nữa, cũng chẳng gặp lại Trần Ngật lần nào, mãi cho đến khi nhà trường tổ chức một buổi chụp tốt nghiệp trước khi thi đại học.



Chu Hải gọi những học sinh đã rời trường quay về.



Hôm ấy, cả khối 12 trở nên náo loạn, mọi người như mãnh thú mới được thả ra, không nén nổi kích động.



Lớp 12-1 là lớp đầu tiên chụp ảnh.



Chu Hải thay một chiếc áo sơ mi màu xám tro lạ mắt và quần tây, tóc vuốt keo chải chuốt, bóng loáng dưới ánh mặt trời. Thầy đặt tách trà đã cầm trên tay suốt hai năm xuống, dẫn bọn họ đến trước cửa thư viện.



Hình như học sinh thời nào cũng vậy, trước kia thì chẳng cảm thấy gì, mãi đến hôm chụp ảnh tốt nghiệp mới lờ mờ cảm nhận được nỗi niềm lưu luyến khi sắp phải biệt ly.



Trời xanh mây trắng, những cô cậu học trò 16, 17 tuổi, nụ cười ngây ngô non nớt, đó chính là thanh xuân không thể quay trở lại của rất nhiều người.



Chụp ảnh tập thể xong, còn lại đều là chụp theo nhóm nhỏ, Mạnh Tinh Lan gửi tin nhắn cho Lương Dập Nhiên, bảo cậu ta đến đây.



Thẩm Du cũng chạy từ lớp mình tới.



Sáu người bọn họ đứng trên hành lang lớp 12 và chụp ảnh chung, sau này tấm ảnh kia được Nguyễn Miên cất trong ví, nhưng trong một lần ra ngoài, bất ngờ bị trộm mất ví, cũng lạc mất tấm ảnh đó.



Mà khi đó, cô và Trần Ngật đã gần năm năm không gặp, cô đã đánh mất một trong những thứ ít ỏi có liên quan đến anh tại một thành phố xa lạ.



…..



Phải đến một tuần trước khi thi đại học nhà trường mới cho nghỉ.




Hôm thu dọn đồ đạc mang về nhà, không khí trong lớp vô cùng buồn bã, Nguyễn Miên nhận được rất nhiều lưu bút [1] của các bạn cùng lớp.



[1] Nguyên văn là “同学录”: Tờ giấy được viết gửi cho các bạn cùng lớp trước khi tốt nghiệp, như bên mình hay viết lưu bút ấy.



Có người quen cũng có người không quen.



Toàn bộ chúc cô thi đại học may mắn, thuận lợi.



Ngoài phòng học có người đang trút bầu tâm sự, la hét ầm ĩ, như muốn trút hết áp lực trong một năm nay ra, có người lấy những bài thi không còn tác dụng ra xé vụn rồi thả xuống tầng, một lúc sau lại có người khóc lóc nói chuẩn bị ném cả giấy dự thi của mình luôn.



Lúc đó Nguyễn Miên đang ngồi trong lớp viết lưu bút cùng bạn học, nghe thấy âm thanh nọ thì cúi đầu bật cười, những lời chúc phúc dưới ngòi bút vẫn không dừng lại.



“Chúc cậu thi đại học thuận lợi, bảng vàng đề tên.”



Nguyễn Miên.



30/05/2010.



Một tuần được nghỉ kia, buổi sáng Nguyễn Miên học bài trong phòng, thỉnh thoảng sẽ giảng bài cho Triệu Thư Đường, đến tối sẽ một mình ra ngoài đi dạo.



Cơn gió mùa hạ mát rười rượi, tiếng nhạc trong tai nghe thay đổi hết bài này sang bài khác.



Hai ngày trước khi thi đại học vừa vặn vào cuối tuần, Lý Chấp từ trường trở về nhà, tham gia vào hàng ngũ đi dạo lượn đường của Nguyễn Miên, hai người đi từ Đông sang Tây.



Sau đó mua hai que kem bên đường rồi lên xe bus về nhà.



Khi đó đã gần khuya, trên xe không có ai, hai người ngồi ở hàng sau, cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, Nguyễn Miên vừa ăn kem vừa ngâm nga một bài hát nào đó.



Lý Chấp cười: “Anh thấy em chẳng hồi hộp chút nào vậy?”



“Không được sao, hồi hộp cũng chẳng có tác dụng.” Nguyễn Miên ăn hết que kem kia, quay đầu nhìn ra cửa sổ.



“Nghĩ ra muốn thi trường nào rồi à?”



Nguyễn Miên khẽ “Dạ”, sau đó nói ra một tên trường quen thuộc.



Lý Chấp cảm thán: “Học y à.”



“Em cũng chẳng có khát vọng gì lớn lao.” Nguyễn Miên cười: “Chỉ mong sau này có thể trở thành một người có ích cho xã hội.”



“Ừ, bác sĩ Nguyễn nói gì cũng đúng.”



“…..”



Trong hai ngày thi đại học ấy, thời tiết Bình Thành âm u và ảm đạm, Nguyễn Miên được xếp đến trường Trung học số Sáu ngày xưa để thi nên ở lại gia viên Nam Hồ hai ngày.



Triệu Thư Đường được xếp đến trường Trung học số Năm khá xa, cha cậu ta – Triệu Ứng Vĩ bận chuyện công ty không về được, Phương Như Thành đành phải phụ trách đưa đón.



Buổi tối sau khi thi xong môn Văn và Toán, Nguyễn Miên nhận được điện thoại của Nguyễn Minh Khoa, nói chuyện chưa được mấy câu, Nguyễn Minh Khoa lại phải đi họp.



Cô đặt di động xuống ra ngoài rót nước, đứng trên ban công hóng gió. Tối hôm đó bầu trời tối đen như mực, không có trăng, sao cũng rất ít.



Ngày hôm sau kết thúc bằng bài thi môn tiếng Anh, cơn bão mà dự báo thời tiết báo trước vẫn chưa tới, trái lại trời còn chuyển nắng, Nguyễn Miên đi ra khỏi trường thi, ánh mặt trời cũng lộ ra khỏi mây đen.



Xung quanh tràn ngập tiếng hò reo đầy kích động.



Thật ra Nguyễn Miên vẫn cảm thấy bình thường, đi bộ về nhà tắm rửa qua loa rồi lên giường ngủ thẳng đến sáu rưỡi, sau đó rời giường đi rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài.



Chu Tú Quân đã có thể xuống giường đi lại, đang hầm canh cùng dì giúp việc trong phòng bếp, thấy cô đi ra thì hỏi: “Tối rồi vẫn ra ngoài hả?”



“Cháu đi ăn liên hoan chia tay ạ, chắc đến khuya mới về được, bà và dì Võ không cần chờ cháu về đâu, cháu có mang chìa khóa theo.” Nguyễn Miên đứng ở cửa thay giày, “Nếu muộn quá cháu sẽ ngủ ở chỗ mẹ cháu bên kia.”



“Được rồi, chú ý an toàn đấy.” Tay Chu Tú Quân xoa xoa thắt lưng, “Nhớ mang ô theo.”



Đáp lại bà là tiếng đóng cửa của Nguyễn Miên, bà lão lắc đầu cười rồi lại đi vào bếp.



Một nửa giáo viên của lớp 12-1 và 12-2 là giáo viên chung, thầy cô đi đến lớp nào cũng không hay, cuối cùng dứt khoát tổ chức liên hoan chia tay cùng nhau, đặt hai phòng riêng lớn có thể ghép lại làm một ở một khách sạn gần trường học.



Người đến tiệc liên hoan không cùng một lúc, ăn được một nửa, Nguyễn Miên mới thấy Trần Ngật đang dìu Chu Hải đã ngà ngà say từ bên ngoài vào.



Mấy năm nay, Chu Hải đào tạo ra không ít học sinh giỏi, hai, ba người trong số đó còn được tuyển thẳng vào đại học, cũng có vài người giành được suất học tại các trường tự tổ chức tuyển sinh, còn Nguyễn Miên và mấy bạn khác cũng được kỳ vọng là một trong những hạt giống tốt nhắm vào vị trí Trạng Nguyên ban tự nhiên của tỉnh.



Thầy kéo tay Trần Ngật rồi gọi nhóm Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan qua, nói rất nhiều lời thấm thía, có căn dặn cũng có chờ mong.



Cơn say dễ khiến người ta nhạy cảm, nói xong, hốc mắt thầy đã đỏ hoe.



Nguyễn Miên ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng vào giờ phút này cô mới nhận ra bọn họ thật sự phải tốt nghiệp rồi, giờ có rất nhiều người trong đây, có lẽ về sau sẽ khó mà gặp lại.



Nghĩ đến đấy, cô không khỏi nhìn sang chàng trai đứng bên cạnh Chu Hải, nghĩ đến việc từ nay về sau khoảng cách giữa cô và anh không thể được đo bằng một con số nữa, hốc mắt lặng lẽ đỏ hoe.



Buổi liên hoan chia tay hôm đó, đến khi kết thúc tất cả mọi người đều ôm nhau khóc, mấy bạn nam đưa giáo viên về quay lại, nghe thấy tiếng khóc trong phòng bao, đứng ở cửa chứ không đi vào.



Có mấy người đứng chỗ cuối hành lang trò chuyện thật lâu.



Sau đó bên trong tan cuộc, mọi người lục tục đi ra, Trần Ngật chuẩn bị đi vào lấy áo khoác, Giang Nhượng đột nhiên gọi anh lại: “Trần Ngật.”



Chàng trai dừng bước, quay đầu lại: “Chuyện gì thế?”



“Mày có biết…” Giang Nhượng đã uống mấy chai rượu, hai mắt đỏ bừng vì men say, cậu ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không nói ra, “Thôi bỏ đi, không có gì.”



Trần Ngật khẽ cười: “Mày say lắm rồi đấy.”



Giang Nhượng xoa xoa mặt, cũng cười theo: “Cứ coi như tao uống quá chén rồi đi.”