Không Có Người Như Anh

Chương 20: Không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc




Không bao lâu sau, lớp đội tuyển cũng bắt đầu tổ chức một buổi thi thử chính thức ngay sau kỳ thi giữa kỳ, độ khó của đề và cơ cấu thi đều dựa theo các cuộc thi học sinh giỏi quốc gia trong những năm gần đây.



Ngay hôm thi, Nguyễn Miên đến kỳ sinh lý, trạng thái tổng thể bị ảnh hưởng, toàn bộ phần (3+3) trong quá trình làm bài thi thử buổi chiều đều bị mất điểm, xếp hạng từ hạng nhất tụt thẳng xuống hạng bét.



Nhưng may chuyện này có lý do nên mọi người không ngạc nhiên mấy, thậm chí còn cho rằng cô sẽ quay lại vị trí số 1 trong các kỳ thi tiếp theo nhanh thôi.



Cho dù người đang ngồi ở vị trí số 1 hiện tại là Trần Ngật, là Trần Ngật luôn đứng hạng nhất mỗi lần thi tháng ngày trước.



Hôm có thành tích vừa đúng vào thứ bảy, buổi chiều tan học sớm, Mạnh Tinh Lan đã hẹn Nguyễn Miên đi dạo phố, bốn chàng trai bình thường hay đi cùng hôm nay chỉ có Lương Dập Nhiên và Giang Nhượng.



Những cử chỉ ân cần như có như không của Giang Nhượng không khỏi khiến người ta liên tưởng sâu xa. Vì đã có người trong lòng, Nguyễn Miên chỉ đành vờ như không biết, tiếp nhận lòng tốt của người khác.



Việc cô thầm mến một người đã đủ chua chát, cô không muốn người khác cũng phải trải qua cảm xúc giống như mình, chuyện vui buồn sống chết đều do một câu của người trong lòng quyết định.



Nhưng dưới tình huống chẳng ai chịu nói rõ ra, Nguyễn Miên chỉ có thể chọn cách lặng lẽ tránh xa Giang Nhượng, cố gắng dập tắt hết những khả năng có thể xảy ra.



Hai người vốn không hay ở chung một chỗ, lại vì một người cố tình né tránh nên càng chẳng mấy khi gặp nhau.



Học kỳ hai của lớp 11 trôi qua nhanh như gió, cái nắng chói chang của mùa hạ, tiếng ve kêu râm ran cùng với lá xanh phủ kín bức tường, tất cả những gì tốt đẹp nhất từng được chia sẻ, cuối cùng sẽ trở thành một phần thanh xuân không thể thiếu trong ký ức của mỗi người.



Vào hai ngày quan trọng nhất của tháng Sáu, toàn bộ Bình Thành thiết lập giờ giới nghiêm, trường Trung học số Tám là một trong những địa điểm thi, phòng học của lớp 10 và 11 trở thành phòng thi cho học sinh lớp 12 nên bọn họ có một kỳ nghỉ hai ngày ngắn ngủi.



Mấy ngày nay Nguyễn Miên bận quay cuồng, giờ được nghỉ ngơi nên hoàn toàn lười biếng, đến hôm thứ bảy thì ở nhà ngủ cả ngày đến tối mới ra ngoài.



Lý Chấp là thí sinh dự thi năm nay, địa điểm thi được xếp tại trường Trung học số Tám, anh không đi cùng trường mà về thẳng nhà.



Tối hôm qua Nguyễn Miên còn đi ra ngoài với anh hơn nửa tiếng.



Lúc này cô chầm chậm đi đến siêu thị nhà anh, nghiêng đầu nhìn vào trong, không thấy bóng dáng Lý Chấp nhưng cha anh đã trông thấy cô, cười ha hả gọi: “Đến tìm Lý Chấp à cháu?”



Nguyễn Miên ngại ngùng cười: “A, chú Lý ạ, chú đang ở đây sao, Lý Chấp anh ấy chưa về hả chú?”



“Về lâu rồi, đang ở sân sau đấy.” Cha Lý buông máy tính trên tay xuống, nét mặt phúc hậu, “Cháu vào đi, tự ra sân mà tìm nó, cứ tự nhiên nhé.”



Nguyễn Miên gật đầu: “Vậy chú cứ làm việc đi ạ, cháu đi vào trước.”



“Đi đi.”



Nguyễn Miên bước vào cửa hàng, đi qua hai kệ hàng hóa đến sân sau nhà họ Lý, vô tình đụng trúng Lý Chấp vừa tắm xong đi ra.



Chàng trai để trần nửa thân trên, trên bờ vai trắng trẻo gầy gò có vắt một chiếc khăn màu vàng nhạt, tóc vẫn còn ướt đẫm lòa xòa, ngũ quan vừa sạch sẽ vừa đẹp mắt.



Nhưng mà…



Bước chân của Nguyễn Miên chợt khựng lại, nhanh chóng quay người, vành tai và cổ đã nhuốm đỏ, “Xin lỗi, xin lỗi anh.”



Lý Chấp phì cười, đi đến chỗ phơi quần áo tùy tiện lấy một chiếc áo phông đen mặc lên người, giọng điệu mang vài phần trêu chọc: “Có đến mức ấy không, đâu phải không mặc gì.”



Nguyễn Miên vẫn đưa lưng về phía anh đứng yên tại chỗ, ngón tay siết chặt, thấy hơi bối rối và xấu hổ.



“Được rồi, anh mặc áo xong rồi.” Lý Chấp nói xong thì cúi người nắm lấy dây thừng bên miệng giếng, kéo thùng gỗ lên.



Nguyễn Miên sờ sờ mặt, lúc này mới quay người lại.



Lý Chấp ôm quả dưa hấu vừa được ngâm trong thùng nước lạnh ra đặt lên chiếc bàn đá bên cạnh, vô cùng tự nhiên sai Nguyễn Miên làm việc, “Vào bếp cầm dao ra đây giúp anh.”



“À dạ.”



Gió đêm hiu hiu thổi, Lý Chấp và Nguyễn Miên mỗi người cầm một miếng dưa hấu, sóng vai ngồi xổm trên bậc thềm dưới mái hiên. Nguyễn Miên cắn hai miếng dưa, dưa hấu vừa ngọt vừa mát lạnh, cái nóng nực cũng bay đi không ít.



Cô nhổ bỏ hạt dưa, thuận miệng hỏi: “Cảm giác thi đại học thế nào?”



“Thì là như vậy thôi.” Lý Chấp cười, “Chẳng có cảm giác gì, chẳng khác gì bình thường mấy.”



“Thế anh đã nghĩ ra thi trường nào chưa?”



“Chưa, khi nào có điểm thì nói sau.” Lý Chấp nghiêng đầu nhìn cô, “Thế em thì sao?”



Nước dưa hấu trên tay Nguyễn Miên rơi xuống chỗ hổ khẩu, cô đưa tay phẩy phẩy nước, “Em cũng chưa nghĩ ra.”



“Chẳng phải học kỳ này em đến lớp đội tuyển Lý của trường đấy sao? Sau này không định đi con đường Vật Lý này à?”



Nguyễn Miên cúi đầu cắn một miếng dưa hấu nữa, sau khi nhai vài cái, cô nói: “Cứ xem đã ạ, không chắc sẽ được tuyển thẳng mà.”



Lý Chấp cười mà không nói.



…..



Giữa cơn gió đêm, bóng tối dần buông xuống, Nguyễn Miên đi ra khỏi cửa hàng, đi qua đường tắt huyên náo, đi thẳng về hướng Tây, bóng lưng bị đám người đến đến đi đi che mất.



Lý Chấp đứng trước cửa hàng nhìn theo, lúc chuẩn bị đi vào chợt thấy Trần Ngật từ một hướng khác đi đến, xoay người bước xuống mấy bậc, “Sao cậu lại đến đây?”



Trần Ngật cũng vừa mới dậy đi từ nhà đến, trông vẫn còn ngái ngủ, giọng nói cũng uể oải theo, “Đến xem anh.”



Lý Chấp bật cười, “Anh có gì đẹp đâu mà xem.”



“Hôm nay anh thi đại học mà.” Trần Ngật nhét cặp lồng giữ nhiệt trong tay vào lòng anh, “Bà nội em bảo dì giúp việc trong nhà hầm canh cho anh.”



Lý Chấp đưa tay ra nhận, “Thay anh cảm ơn bà nội nhé.”



“Rồi.”



“Nào, vào trong ngồi lát đi.” Lý Chấp và anh một trước một sau đi vào cửa hàng. Trần Ngật lên tiếng chào cha Lý Chấp sau đó theo vào sân sau, xung quanh dây điện được kéo vòng lại, ánh đèn sáng trưng, trên chiếc bàn trong sân còn có dưa hấu chưa kịp thu dọn.



Trần Ngật rửa tay ở cái giếng bên cạnh, vừa ngồi xuống đã cầm một miếng dưa hấu lên ăn, “Hôm nay thấy thế nào?”



Liên tiếp bị hai người hỏi cùng một vấn đề, Lý Chấp thấy đau hết cả đầu, “Cậu có thể để anh yên tâm mà ăn được không?”



Trần Ngật liếc nhìn anh một cái, cũng không hỏi lại nữa.



Lý Chấp chậm rãi uống hết bát canh, ngón tay gõ lên thành bát hai cái, “Anh nhớ trước đây cậu từng bảo anh muốn đi du học ở nước ngoài đúng không?”



Trần Ngật “Ừ” một tiếng, “Sao, anh cũng định thế à?”



“Không, hỏi chút thôi.” Ngón cái Lý Chấp ấn lên môi, cắn cắn môi dưới, “Thế cậu còn đi học đội tuyển làm gì? Dù sao cậu cũng không theo con đường thi cử này.”



“Em cần thêm điểm giải thưởng.” Trần Ngật dễ hút muỗi, mới ngồi được một lúc cẳng chân đã bị muỗi đốt mấy phát, anh đứng lên, “Trường em xin vào học yêu cầu phải có ít nhất một giải quốc gia môn Vật Lý trong nước, trong số những người được đề cử, xác suất trúng tuyển sẽ cao hơn.”



“Thế à.”



Trần Ngật đứng ở chỗ sáng, muỗi xung quanh ít hơn nhiều, anh hỏi: “Anh đã nghĩ ra định thi vào trường nào chưa?”



“Chưa.” Lý Chấp dang chân ra, tư thế thả lỏng, “Thi xong rồi tính, xem thành tích thế nào rồi chọn trường sau, anh khác với những học bá có mục tiêu như mấy đứa, con người anh ấy à, đi bước nào tính bước đấy.”



Trần Ngật chỉ cười chứ không phản bác lại.



Ngày cuối cùng thi vào đại học dường như không quá áp lực như trước nữa. Thời gian còn lại vẫn phải làm theo thứ tự, kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này đến như dự kiến trong cái nóng nực bức bối của mùa hạ.



Hai ngày cuối cùng của tháng Sáu là ngày thi cuối kỳ của lớp 10, 11 trường Trung học số Tám.



Chập tối hôm vừa thi tiếng Anh xong, tất cả học sinh lớp 11 chuyển đến khu nhà lớp 12 đã sớm vắng người, còn chưa kịp chào đón kỳ nghỉ hè sắp đến thì đã phải bước chân vào cuộc sống học sinh lớp 12.



Học thêm nửa tháng, khi nhiệt độ Bình Thành lên đến 40 độ C trường học mới cho nghỉ. Ngày được nghỉ, các bạn trong lớp ồn ào náo loạn, bởi vì sắp nghỉ, trong lớp chỉ bật quạt, cơn gió bên ngoài cửa sổ mang theo hơi nóng vào phòng, trời nóng như đổ lửa.



Nguyễn Miên thu dọn đồ đạc xong, cầm chiếc quạt nhỏ Mạnh Tinh Lan tặng dí vào mặt, mắt nhìn bầu trời không một gợn mây bên ngoài cửa sổ, bắt đầu ngây ngốc.



Chu Hải đứng trên bục giảng bắt đầu dặn dò những vấn đề về an toàn, dặn mọi người không nên đi bơi ở ngoài trời, ra ngoài chú ý bảo vệ bản thân, cuối cùng mới chúc mọi người có một kỳ nghỉ hè vui vẻ thoải mái.



Tiếng hoan hô đột nhiên vang lên bên tai, Nguyễn Miên hoàn hồn, Chu Hải đã ra khỏi lớp rồi, trong lớp vang lên tiếng xếp bàn ghế.



Mạnh Tinh Lan cầm cặp sách đi đến, “Miên Miên, trưa nay cùng nhau đi ăn đi, ăn cơm xong chúng mình đến rạp chiếu phim xem phim.”




Nguyễn Miên không từ chối, “Tớ về nhà cất đồ đã, cặp của cậu để ở nhà tớ luôn không? Tớ cầm về giúp cậu.”



“Ừm…” Mạnh Tinh Lan ngẫm nghĩ một lúc: “Cũng được, tớ về với cậu.”



“Ok.”



Mạnh Tinh Lan chào mấy bạn nam rồi ôm một chồng sách theo Nguyễn Miên về nhà. Lúc đi ngang qua siêu thị nhà họ Lý, trông thấy Lý Chấp, Nguyễn Miên đứng lại chào anh.



Thành tích thi đại học của Lý Chấp đã có, cũng không quá lý tưởng, kém hơn thành tích bình thường ở trên trường, nhưng hình như anh không để ý lắm, từ chối lời đề nghị học lại của giáo viên chủ nhiệm, báo danh vào một trường đại học bình thường ở Bình Thành.



Nguyễn Miên còn có việc nên không trò chuyện nhiều với anh.



Đi ra khỏi siêu thị, Mạnh Tinh Lan nói: “Ồ quao, trong cái ngõ nhỏ này của bọn cậu đúng là ngọa hổ tàng long [1] nha, anh kia đẹp trai ghê, sao trước đây tớ chưa thấy bao giờ nhỉ, anh ấy cũng học trường mình à?”



[1] Ngọa hổ tàng long: chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.



“Không, anh ấy học trường Trung học số Mười.”



“Thảo nào.” Mạnh Tinh Lan vẫn nhớ nhung gương mặt kia của Lý Chấp, lúc đi ra vẫn còn kéo Nguyễn Miên vào siêu thị mua đồ.



Nguyễn Miên bó tay với cô nàng, đành phải đi vào mua hai chai nước, “Đây là Mạnh Tinh Lan bạn em.”



Lý Chấp ngẩng đầu nhìn, “Xin chào.”



“….. Chào anh ạ.”



Sau khi trả tiền hai chai nước cho Lý Chấp rồi đi ra khỏi siêu thị, Mạnh Tinh Lan cầm chai nước khoáng trên tay, trong mắt lấp lánh ánh sao, “Hic, tớ chết cũng không nuối tiếc.”



Nguyễn Miên nói đùa: “Cậu thế này, không sợ Lương Dập Nhiên biết à?”



“Cậu không nói tớ không nói, sao cậu ấy biết được?” Mạnh Tinh Lan rất chi là vô tư, “Hơn nữa tớ chỉ thưởng thức trai đẹp chút thôi mà, đâu có định làm gì thật.”



Nguyễn Miên không thể phản bác: “…..”



Chỗ ăn trưa là một nơi gần trường học, lúc hai cô gái đi đến, trong phòng bao đã có vài người ngồi.



Nhưng ngoài bốn chàng trai thường gặp kia, còn có hai người Nguyễn Miên không ngờ đến.



Tề Gia và Thịnh Hoan.



Từ lúc đứng ở ngoài cửa phòng bao, Nguyễn Miên đã nghe thấy tiếng cười rất đặc trưng của cô gái, cả người như vừa bị dội một xô nước đá, lạnh ngắt.



Mạnh Tinh Lan không chú ý đến sự khác thường của Nguyễn Miên, kéo cô đến hai chỗ trống còn lại, mà Thịnh Hoan thì ngồi ngay đối diện với Nguyễn Miên.




Bên tay phải cậu ta là Trần Ngật mặt mày vô cảm.



Nguyễn Miên không biết biểu cảm của mình lúc đó trông như thế nào, ngây ngốc ngồi xuống, nghe thấy Mạnh Tinh Lan hỏi Lương Dập Nhiên: “Sao Thịnh Hoan lại đến đây?”



Lương Dập Nhiên lắc đầu: “Không biết, lúc tôi tới bọn họ đã ở đây rồi, chắc là được Trần Ngật mời.”



“Làm gì có chuyện đó, trước kia Trần Ngật tránh cậu ấy lắm mà?”



Lương Dập Nhiên cười khẽ: “Hay cậu tự đi hỏi Trần Ngật đi?”



“…..”



Giọng của bọn họ không lớn, chỉ đủ để người bên cạnh nghe thấy. Thẩm Du đang ngồi cạnh Lương Dập Nhiên nghiêng người sang, “Tao mời đấy, đúng lúc Thịnh Hoan đến tìm Trần Ngật nên tao mời đi luôn. Hơn nữa, mày không thấy cái dáng vẻ của Trần Ngật bây giờ trông buồn cười lắm à?”



Mạnh Tinh Lan nghe thấy thế thì nhìn sang Trần Ngật phía hơi chéo đối diện, hiếm khi thấy anh trầm mặc như vậy, bật cười khúc khích, “Cậu được đấy.”



Thẩm Du nhướng mày một cái.



Mạnh Tinh Lan ngồi thẳng lại, quay đầu nhìn Nguyễn Miên đang ngẩn ra, huých nhẹ cánh tay cô, “Miên Miên, cậu sao thế?”



Nguyễn Miên hoàn hồn, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến một đề thi thôi.”



“Thôi bỏ đi, nghỉ hè rồi, để bản thân thả lỏng chút không được à?” Mạnh Tinh Lan bưng một cốc nước trên bàn lên đưa cho cô, “Nào, giảm nhiệt.”



“Ừ, không nghĩ nữa.” Nguyễn Miên nhận lấy cốc nước, tinh thần cũng suy sụp theo.



Một bữa ăn có người vui cũng có người buồn.



Thịnh Hoan vừa phóng khoáng vừa cởi mở, có thể bắt chuyện với cả đám con trai, tán gẫu đủ loại chuyện với Giang Nhượng và Thẩm Du, thậm chí còn hẹn Thẩm Du lần sau cùng chơi game.



Nhưng cố tình không nói chuyện với mình Trần Ngật, trái ngược với sự theo đuổi ráo riết ngày xưa, sự tương phản vô cùng rõ ràng.



Ngay cả Mạnh Tinh Lan phản ứng chậm cũng nhận ra, nghiêng người sang thầm thì với Nguyễn Miên: “Thịnh Hoan đang chơi trò lạt mềm buộc chặt hay là hết hứng thú với Trần Ngật rồi vậy?”



Nguyễn Miên làm gì còn khả năng suy nghĩ nữa, từ lúc nhìn thấy Thịnh Hoan, cô đã bị đánh tơi bời, trái tim tan nát.



Mãi mà không thấy cô trả lời, Mạnh Tinh Lan nghiêng đầu nhìn sang, thấy sắc mặt tái mét của cô, giọng điệu lo lắng: “Miên Miên, cậu không sao chứ? Sao sắc mặt kém thế này?”



“Tớ không sao.” Nguyễn Miên hít sâu một hơi: “Chắc do mới uống đồ lạnh, dạ dày có hơi đau.”



“Tớ giúp cậu lấy một bát canh nóng nhé?”



Nguyễn Miên siết chặt tay, “Không cần đâu, tớ ngồi một lát là ổn thôi.”



Mạnh Tinh Lan không để cô phải cố chịu đựng, gọi phục vụ mang một bát canh nóng lên, rồi lại đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm, “Cậu uống đi, cho ấm bụng.”



“Cám ơn cậu.”



“Đừng có mà khách sáo với tớ thế.” Mạnh Tinh Lan còn chưa ăn no, chăm sóc Nguyễn Miên xong thì lại vùi đầu vào bàn thức ăn ngon.



Nguyễn Miên cúi đầu uống hai ngụm nước ấm, thoáng nhìn thấy Trần Ngật đứng dậy, tay đang cầm cốc siết lại, đầu ngón tay đỏ lên cũng không để ý.



Trần Ngật vẫn là vẻ mặt không để ý đến ai như cũ, giọng điệu vô cảm, “Tao về trước đây, bọn mày cứ ăn thong thả.”



Thẩm Du gọi anh một tiếng, “Thế lát nữa mày đi chơi game với bọn tao nữa không?”



“Không, về ngủ bù đã.” Trần Ngật kéo ghế ra rồi đi ra ngoài, vừa mới đi, Thịnh Hoan vốn không thèm để ý đến anh chợt buông đũa đứng dậy đuổi theo.



Cách một cánh cửa, người trong phòng bao vẫn có thể nghe thấy giọng cậu ấy: “Trần Ngật, cậu đợi tớ với!”



Nguyễn Miên nín thở hồi lâu, ngoại trừ tiếng bước chân ban đầu, cô không nghe thấy tiếng động nào khác nữa, Thịnh Hoan không quay lại.



Thẩm Du phản ứng nhanh nhất đứng dậy đi đến bên cửa sổ, một hai phút sau, cậu ta quay người lại, hỏi mọi người: “Mọi người đoán xem Thịnh Hoan có đuổi kịp Trần Ngật không?”



“Chắc là kịp, nếu không sao cậu ấy đi lâu vậy mà không thấy về.” Mạnh Tinh Lan cầm đũa lên gắp rau, ngẩng đầu hỏi Tề Gia, “Cậu ấy sẽ đi với Trần Ngật luôn hay đợi lát nữa lại về nhỉ?”



“Chắc chắn là đi luôn, cơ hội tốt thế này, cậu thấy cậu ấy sẽ bỏ qua được à?”



Mạnh Tinh Lan nhún vai, “Cũng đúng.”



Nguyễn Miên đặt cốc nước trên tay xuống, đầu ngón tay bị nóng đến đỏ bừng, thật sự rất đau, đau đến nỗi cô không nhịn được mà rơi nước mắt.



…..



Hôm đó ăn cơm xong, Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan đến rạp chiếu phim xem một bộ phim tình cảm Hàn Quốc được chiếu lâu rồi, khi đến cảnh nam chính K tự tay đưa người mình yêu nhất cho chàng trai khác, khắp rạp chiếu phim vang lên tiếng khóc rấm rứt, còn Nguyễn Miên trước sau chẳng có phản ứng gì.



Mãi đến hồi kết khi quay ngược thời gian lại, nữ chính Cream đã biết chuyện bạn trai K của mình bị mắc bệnh nan y, nhưng vì để bạn trai yên tâm ra đi, cô ấy lựa chọn giả vờ như không biết gì cả, khi đó đôi mắt Nguyễn Miên đột nhiên ửng đỏ, nước mắt rơi tí tách, lau mãi không hết.



Mạnh Tinh Lan bị dáng vẻ khóc không thành tiếng và không ngừng rơi nước mắt này của Nguyễn Miên dọa sợ, luống cuống lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho cô, rồi lấy một tờ giấy khác tự tay che mắt cô lại.



Có lẽ kết cục của bộ phim đối với mọi người là bi kịch, nhưng đối với nam nữ chính trong câu chuyện đó, đó là kết cục tốt nhất rồi.



Không giống như cô và Trần Ngật.



Không có bắt đầu, cũng chẳng có kết thúc.