Không Có Kiếp Sau

Chương 126: Tiểu chíp thổ hào trong tòa nhà trắng!




Mục Căn nghiêng đầu.

Cậu… nghe không hiểu.

“Chíp!” Nhóc kia lại gọi thêm một tiếng, hiềm nỗi Mục Căn vẫn không hiểu.

Olivia xuất hiện đúng lúc này. Phơi nắng đến mức lông tơ toàn thân khô cong mà Mục Căn vẫn chưa về, Olivia hơi bất an. Nếu về nhà gỗ thì Mục Căn nhất định sẽ đánh thức mình, nếu không gọi, vậy chứng tỏ Mục Căn còn chơi trên bờ biển, Olivia nhanh chóng phân tích xong hướng đi của Mục Căn, hoàn toàn không cần quanh co vòng vèo đã tìm được cậu.

Chỉ là —

Tên mập ú bên cạnh Mục Căn là sao đây?

Olivia chạy lạch bạch tới!

“Cậu ta đuối nước, tớ tưởng là Ollie, mệt gần chết mới vớt được lên, kết quả phát hiện…” Mục Căn nhỏ giọng giải thích với Olivia một chút, đoạn kéo kéo quần đùi hoa của Ollie: “Ollie, cậu nghe hộ tớ xem cậu ta nói gì vậy, tớ chẳng hiểu gì cả.”

Nhận được mệnh lệnh, Olivia đành quay đầu nhìn thẳng vào đối phương lần nữa, đánh giá trên dưới trái phải nhóc bụ bẫm một lượt: Vậy mà là Cantus thiệt ta.

Đây là lần đầu tiên Olivia nhìn thấy một Cantus con khác ngoài mình.

Tiểu chíp lông xám lại gọi một tiếng, gọi liền ba tiếng cũng không ai phản ứng, nó có chút phiền muộn: “Chíp chíp!”

Olivia cũng nghiêng đầu.

“Sao sao, cậu ta nói gì vậy?” Mục Căn vội hỏi hắn.

Olivia: “Chả biết tên này nói giọng vùng quê nào nữa, nghe không hiểu.”

Tiểu chíp lông xám – Cantus con quý tộc bắn giọng đế đô như gió – cũng không nghe hiểu Olivia nói gì, nếu mà hiểu, thể nào nó cũng tức chết.

Olivia bó tay toàn tập, quyết định biến thành nguyên hình giao tiếp với đối phương.

Hai bé Cantus bông xù cứ vậy mặt đối mặt, bé lông xám đối diện bị bé lông trắng thình lình xuất hiện dọa sợ hết hồn, móng vuốt nhỏ lui về sau vài bước, dè dặt quan sát cả buổi mới cẩn thận đứng về chỗ cũ lần nữa.

“Chíp?”

“Chíp!”

Hai đồng tộc bắt đầu dùng ngôn ngữ quê nhà trò chuyện với nhau.

Olivia rất thông minh, kỳ thực người đối diện vẫn nói tiếng Cantus, chẳng qua ngữ điệu hơi làm bộ làm tịch tí thôi, hắn dần dà cũng nghe hiểu được, dù có vài danh từ riêng vẫn nghe không hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến việc lý giải.

“Cậu ta mới nói gì?” Đợi Olivia và đối phương tạm ngưng đối thoại, Mục Căn liền hào hứng hỏi hắn.

“Cậu ta bảo tên mình là Tiểu Béo.” Olivia cười ha ha. Ban nãy lông xám có giới thiệu tên, khổ nỗi tên dài quá, Olivia không hiểu, thế là bắt đầu nhào nặn, dùng chính phần mình nghe hiểu làm tên người ta.

Lông xám = Tiểu Béo: 囧!!!!

Lúc này, nó cũng nghe hiểu được chút chút cách nói chuyện của Olivia và Mục Căn (đế quốc có tất thảy bảy mươi tám tinh hệ, cho dù là ngôn ngữ thông dụng chăng nữa, khẩu âm của mỗi tinh hệ cũng khác nhau).

Cái tên vĩ đại của mình bị dịch xiên dịch xẹo thành thô tục quá thể đáng, nó cảm thấy bản thân bị xúc phạm!

Tiếp đó, nó chưa kịp kháng nghị đã nghe thấy câu xúc phạm nặng nề hơn:

“Tiểu Béo, đúng là hợp quá nha!” Vuốt vuốt mái tóc bị dính rong biển do ban nãy xuống nước, Mục Căn cười ngô nghê.

Ngay lúc tiểu chíp lông xám sắp giơ chân, Mục Căn nói tiếp:

“Xù xù béo ú, nghe vào tai cũng đáng yêu phết.”

Lông xám: … Tha thứ cho đằng ấy đó ⌒▽⌒

Olivia: … Đầu óc thằng nhóc đơn giản dễ sợ.

Đoạn, nhờ sự phiên dịch (cực kỳ vô trách nhiệm) của Olivia, ba người rốt cuộc hoàn thành bước đầu tìm hiểu nhau.

Giống Mục Căn và Olivia, Tiểu Béo (← tên này được chính thức thừa nhận rồi) cũng tới đây nghỉ mát, nó thò cánh chỉ ra đằng sau, ý bảo mình ở tòa nhà trắng đằng kia kìa.

Mục Căn & Olivia: Té ra là tiểu chíp giàu sụ!

Sau khi phơi khô lông trên bãi cát, Tiểu Béo giàu sụ mời Olivia và Mục Căn đến biệt thự sang trọng của nó chơi, Olivia và Mục Căn toan cự tuyệt, ngặt nỗi đối phương cứ mời mãi, lại nói trong nhà không người lớn, còn nói trong nhà có nhiều ơi là nhiều đồ chơi thú vị, hai đứa rốt cuộc nhận lời.

Khi đã thân hơn chút, Olivia tuyệt vọng phát hiện rằng nhóc lông xám rất khoái lảm nhảm!

“Chíp chíp chíp chíp chíp chíp chíp ~” (← nhà tui năm nào cũng đến đây nghỉ mát hết trơn! Lần này mấy đứa kia bị cảm, mỗi mình tui không bị nên ba ba chỉ dẫn tui đi thôi à ~)

Không quan tâm người ta có hỏi hay không, nó khai tất tần tật!

“Năm nào cũng đi hả? Vậy cậu nhất định biết chỗ bán smoothie ngon nhất ở đâu đúng hông?” Đối diện với khí thế “lắm tiền” mà tiểu chíp giàu sụ vô tình cố ý toát ra, người bình thường ít nhiều sẽ biểu lộ hâm mộ. Tiếc rằng, ý nghĩ trong đầu Mục Căn chả dính dáng chi với mấy thứ đó: Năm nào cũng đi → khách quen → quen cửa quen nẻo → mua đồ hỏi cậu ta là chuẩn khỏi chỉnh.

“… Chíp?” Tiểu Béo ấp úng.

Đành rằng năm nào cũng đi, nhưng phạm vi hoạt động của họ cực kỳ hữu hạn, dù ra ngoài cũng sẽ dọn sạch toàn diện, một người lạ cũng chẳng thấy, mỗi ngày chỉ được phép dùng thức ăn đã điều phối sẵn, nó thậm chí còn chả biết smoothie là gì.

Olivia & Mục Căn nhìn nó đầy thương hại.

“Chíp chíp ~” Món dinh dưỡng cũng ngon lắm nha! Tui mê nhất bột sữa vị anh đào đó!

Để chứng tỏ kiến thức của mình tuyệt không nông cạn, Tiểu Béo nỗ lực phản bác.

Thương hại trong mắt Olivia & Mục Căn càng sâu hơn: Đến món dinh dưỡng cũng thấy ngon, sinh hoạt thiếu thốn cỡ nào chứ!

Thế là Olivia bắt đầu khoe khoang đủ loại món ngon mình từng nếm. Từ khi gặp Mục Căn và các bác người máy, hắn được ăn ngày càng nhiều món tuyệt vời.

“Chíp ~ chíp ~ chíp!” Bánh bao đế long trăng rằm ngon không thể tả ~ Bánh ngọt Marr thơm thơm, ngọt ngọt, cho vào miệng như tan chảy vậy ~ Kem núi lửa điểm xuyết ít nhất ba mươi quả mọng tím, chua ngọt ngon miệng… (Bánh bao đế long trăng rằm là của nhà mình, bánh ngọt Marr của ông Tony, kem ly núi lửa trong tiệm bà Maria  ̄▽ ̄)

Nói tới độ miệng Tiểu Béo chảy nước miếng tí tách.

Ngặt một nỗi, Mục Căn và Olivia chỉ mặc mỗi cái quần bơi mà đi, trên người không mang gì ăn, cuối cùng bọn họ vào nhà bếp biệt thự, trong này lại chẳng có nguyên liệu nấu nướng chi hết, bọn họ chỉ đành ăn “bột sữa vị anh đào” mà Tiểu Béo đề cử ban nãy.

“Nhãn hiệu không có, ngày sản xuất không có… Nhìn thế nào cũng là sản phẩm ba không nha?” Trước khi ăn, Olivia cẩn thận ngâm cứu một chút, sau đó nhíu mày.

“Chíp! Chíp chíp!” Ăn từ nhỏ tới lớn rồi! Yên tâm, hổng thành vấn đề!

Tiểu Béo vỗ đầu cam đoan (← ú quá nên cánh không với tới ngực, chỉ có thể đụng đầu thôi  ̄▽ ̄).

Ba thằng bé ngồi trong bếp, cùng nhau xơi thật nhiều thật nhiều thật nhiều bột sữa vị anh đào.

Chú thích: Bột sữa vị anh đào là sản phẩm đặc chế của Sở nghiên cứu phương pháp chế biến đặc thù, lựa chọn cẩn thận từ đợt quả thứ hai kết vào mùa hè của cây anh đào Nando Cara năm trăm năm mươi năm tuổi – loài thực vật quý hiếm bậc nhất đế quốc, hình thành sau tầng tầng lớp lớp kiểm định và tinh chế, và được 12 nhân viên kiểm tra chất lượng cấp một của Sở nghiên cứu kiểm nghiệm trước khi xuất xưởng.

Mỗi năm chỉ sản xuất giới hạn một ngàn hai trăm suất, dành riêng cho quý tộc.

Định giá: Vô giá.

Sản phẩm “ba không” ra lò từ đây.

Dưới tình huống chả biết gì, Olivia và Mục Căn bất tri bất giác ăn thật nhiều thật nhiều món dinh dưỡng hàng đầu, cực kỳ quý giá.

“Hơi ngán rồi.” Olivia ném cái ống vừa ăn hết đi, không muốn ăn nữa.

“Chíp ~” Đúng hông đúng hông ~ bữa trước tui cũng nói vậy á, cứ ăn mãi một món cũng ngán chết.

Tuy bảo thế, nhưng tiểu chíp này ăn không hề ít, Olivia đã ăn nhiều mà nó còn ăn nhiều hơn, Mục Căn chỉ ăn bằng một phần ba Tiểu Béo.

No say rồi thì muốn chơi đùa.

Tiểu Béo mang Olivia và Mục Căn tới phòng trò chơi của nó như hiến vật quý.

Vừa tiến vào phòng tức thì, Olivia & Mục Căn liền thộn cái mặt —

Thoạt nhìn từ bên ngoài, ngôi biệt thự này rất xa hoa, trang hoàng bên trong tuy rằng khiêm nhường, song là kiểu khiêm nhường xa hoa, Olivia và Mục Căn cũng không dòm kỹ lắm, cơ mà phòng trò chơi thì đúng là khác biệt!

Sử dụng kỹ thuật nén không gian, trong này chẳng thiếu trò chơi gì! Hệt như một công viên giải trí!

“Chíp ~” Mấy thứ này là đồ chơi của tui hết đó — Tiểu Béo khí phách ngời ngời.

“… Lắm đồ chơi thế này, bộ cậu… mỗi ngày không đi học hả?” Nhìn phòng trò chơi xa xỉ, Mục Căn nghiêng đầu.

“…” Tiểu Béo lại ngây dại.

“Chíp…” Không, không đi học, mỗi ngày chỉ việc chơi trò chơi thôi.

“Chíp?” Mấy cậu đều đi học sao? Nó nhỏ giọng hỏi.

“Ừa, bọn tôi đi học từ năm ngoái, khai giảng sắp tới là thành đàn anh năm hai rồi!” Mục Căn đáp đầy tự hào.

“Chắc tại cậu còn nhỏ, hồi trước ba ba cũng không cho tôi đến trường, toàn ở nhà học với các bác không à.” Nhìn ra sự cô đơn của Tiểu Béo, Mục Căn bèn an ủi nó.

“… Chíp!” Bé lông xám một lần nữa vui lên.

Nó bắt đầu ân cần giới thiệu cách chơi các loại trò chơi cho Mục Căn và Olivia.

Olivia chú ý thấy trên màn hình bên cạnh mỗi “món đồ chơi” còn lưu giữ một ít số liệu, hắn hỏi Tiểu Béo là cái gì, Tiểu Béo bảo đó là kỷ lục cũ của trò chơi.

“Chíp!” Phải cố gắng vượt qua kỷ lục cũ mới được.

Mục Căn & Olivia: Thằng bé chỉ có thể tự so tài với chính mình thôi, sao mà đáng thương ghê.

Đến tận đây, chút ít phòng bị của Olivia với bé lông xám đã lặn mất tăm, dù nhóc này có tiền có cha mẹ, nhưng sinh hoạt lại gần như cầm tù, thua mình xa lắc xa lơ.

Toàn bộ trò chơi ở đây đều thiết kế riêng cho nguyên hình Cantus con, Mục Căn nhìn Olivia, Olivia thoáng cái biến về nguyên hình, cùng chơi với Tiểu Béo cũng đang giữ nguyên hình.

Ban đầu chỉ chơi chung thôi, nhưng mấy trò trong này thực sự quá thi thú, cuối cùng Olivia cũng chơi vô cùng phấn khích.

Hắn cực kỳ thất đức mà phá hết kỷ lục của mọi trò chơi, để lại cho Tiểu Béo một mục tiêu không cách nào vượt qua. Trước khi trời chập tối, hai đứa nói lời từ biệt với Tiểu Béo vẫn còn lưu luyến không rời.

***

“Nó bảo các người đi thì các người đi luôn sao, các người… không nghe lệnh ta chứ gì?” Ngồi trên xe huyền phù, người đàn ông tóc vàng chậm rãi cất lời, nét mặt hắn thoạt trông rất bình thản, nhưng lời thốt ra lại khiến người ta chịu áp lực vô cùng lớn!

Bằng chứng là: Trước mặt hắn, vài người đàn ông mặc đồng phục đen đang run rẩy càng lúc càng rõ.

“Dẫn chúng xuống đi, ta không muốn gặp lại chúng nữa.” Hắn bâng quơ nói xong câu đó, rồi không đợi nhóm áo đen biện minh, bên cạnh đã lập tức có người dẫn họ đi.

Họ đi thật lâu rồi, người đàn ông tóc vàng mới mở đôi mắt hẹp dài ra.

Màu sắc hai tròng mắt không hề giống nhau, một vàng óng, một bạch kim!

Ấn cửa tự động trên nóc xe, xe chưa dừng hẳn, hắn đã bật người nhảy lên nóc. Ngay khoảnh khắc hắn nhảy ra, một đôi cánh khổng lồ cũng đâm thủng áo vươn ra. Và bằng thế sét đánh không kịp bưng tai, hắn hoàn tất quá trình biến hóa từ hình người thành hình thú giữa không khung, một Dực long hết sức đồ sộ nháy mắt xuất hiện trên nóc xe huyền phù!

Xe huyền phù đã đủ to lớn rồi, nhưng Dực long do người đàn ông tóc vàng biến thành còn to hơn!

Đây là một Cantus trưởng thành —

Miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, hắn không để ý cấp dưới bị mình quăng trên đường, mà dốc toàn lực bay đến chỗ mình quan tâm nhất!

***

“Tình trạng cơ thể của Pullen Coulee điện hạ cực kỳ tốt. Xin báo cho ngài một tin tốt, dựa theo kết quả kiểm tra, lượng thức ăn mà điện hạ dùng hôm nay nhiều gấp bốn bình thường!”

Trong biệt thự trắng sang trọng, một bác sĩ áo trắng đang cung kính báo cáo trước mặt một người.

Người nghe hắn báo cáo hiển nhiên là chủ nhân nơi này, cũng là Cantus trưởng thành vừa xử lý xong thuộc hạ thì gấp gáp chạy tới đây.

“Vậy sao? Đúng là một tin tốt.” Thường ngày Pullen Coulee cực kỳ kén ăn, có được dáng người hiện tại hoàn toàn nhờ vào chuyên gia dinh dưỡng. Sở dĩ chỉ dẫn một mình nó ra ngoài, cũng vì không muốn chứng kén ăn của nó ảnh hưởng đến những thú con khác.

Đoàn người bọn họ tới đây từ sáng sớm hôm nay, hắn bận rộn trăm bề nên không dẫn thằng bé đi đâu được, sau lại có một cuộc họp hết sức quan trọng, vì vậy dàn xếp cho thằng bé xong, hắn lập tức rời đi, trước khi đi có cắt cử tám thuộc hạ tiến hành giám sát thằng bé.

Nhưng hắn mới đi không lâu, tám tên ngu xuẩn lại dám bỏ thằng bé một mình! Nguyên nhân còn là thằng bé quát tháo, muốn bọn chúng cút đi!

Pullen Coulee bị chiều hư, tính tình không tốt là thật, hay đánh người cũng là thật, song đó không phải lý do lũ ngu xuẩn kia được phép tự tiện rời khỏi cương vị công tác!

Cố tình còn chờ đến lúc hắn về mới nhận được tin, giải quyết tám người xong, hắn tức tốc bay về biệt thự tại khu số 1. Lúc nhìn thấy thằng bé chơi game mệt và đang ngủ đến chảy nước miếng, hắn vẫn không yên lòng, mau chóng sai bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Pullen Coulee, thấy kết quả rồi hắn mới an tâm.

“Có điều…” Bác sĩ nọ bỗng nhiên ra chiều do dự, khiến người đàn ông tóc vàng nhướng mày.

“Nói thẳng.”

“… Mọi vật phẩm trong này đều có số, hơn nữa tôi là người đặt dịch dinh dưỡng ở đây, vì Pullen Coulee điện hạ thích bột sữa vị anh đào nên tôi cố ý để tận năm trăm suất, nhưng ban nãy tôi kiểm kê lại, phát hiện số lượng bột sữa chỉ còn 398.”

Người đàn ông tóc vàng tức khắc dời mắt qua.

“Camera theo dõi đâu?”

“… Thiết bị theo dõi hư rồi, chắc là Pullen Coulee điện hạ làm, cậu ấy rất ghét bị theo dõi…” Mồ hôi trên trán bác sĩ ngày càng nhiều.

“Không cần căng thẳng thế, ngày mai ta hỏi Pullen Coulee là được rồi.” Người đàn ông tóc vàng không nhìn hắn, chỉ dịu dàng vuốt ve thú con trên giường, khẽ cong khóe miệng, đoạn phẩy phẩy tay, ý bảo mấy người trong phòng có thể ra ngoài.

—–

Từ ngày đâm đầu vào hố này, tui cảm thấy mềnh được trẻ hóa, tâm hồn đc thanh tẩy =))

Truyện đủ bựa, đủ hài, đủ moe, đủ hấp dẫn, rất hợp với bản chất điên điên nhưng thiếu cơ hội thể hiện của tui =))))))

Quan trọng là, sao mấy bé trong truyện có thể moe đến vậy chớ (/∇\*)。o○♡