"Nếu em vì anh mà buồn, anh sẽ cảm thấy rất có lỗi.Cho nên Kỳ Cẩn,dù có chuyện gì, xin em đừng vì anh mà khóc"
Edit: Ninh Hinh
Sau chuyến bay kéo dài 5 tiếng, cuối cùng cũng hạ cánh xuống Hàng Châu.
Diệp Kỳ Cẩn trước tiên cho trợ lý Nhạc Nhạc nghỉ, một người ngồi xe đến võ lâm nhất hào.
Đây là ngôi nhà cô sử dụng hết tất cả tiền thù lao của bộ phim truyền hình đầu tiên mà cô tham gia, chủ yếu chỉ để trả khoản tiền đặt trước cho căn nhà này.
Nhiều người xung quanh không thể hiểu nổi,mà Thẩm Địch cũng hỏi cô như vậy.
Bởi vì hầu hết những người trong làng giải trí đều sẽ chọn mua nhà ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải.
Thứ nhất, là để tiện làm việc, và thứ hai, nó cũng là một khoản đầu tư.
Nhưng Diệp Kỳ Cẩn lại chọn Hàng Châu, vừa không thuận tiện lại vừa không thể đầu tư.
Nhưng với Diệp Kỳ Cẩn, đơn giản vì ở đây có Triệu Tĩnh Du, bộ đội của anh đóng quân ở gần đây nên cô đã chọn nó mà không cần thiết phải suy nghĩ.
Bởi vì cô hy vọng rằng ngay cả khi bọn họ không thể gặp mặt, cô cũng sẽ ở gần anh hết sức có thể.
Cô muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Cũng muốn mỗi lần anh xong việc, điều đầu tiên anh nghĩ không phải là đến nơi mà cô thuê tạm bợ, hay khách sạn mà người ta đặt trước cho cô ở tạm, mà là về ngôi nhà của hai người.
Cô muốn để Triệu Tĩnh Du biết, không phải chỉ có mình anh nỗ lực chăm chỉ mà cô cũng có.
Sau khi bước vào cửa, căn nhà vẫn như trạng thái lúc cô rời đi hơn nửa năm trước, chỉ khác là có một ít tro bụi bám trên mặt bàn. Hiện trạng cho thấy căn nhà đã không được ai chăm sóc trong một thời gian dài.
Cô và Triệu Tĩnh Du đều bận rộn, đặc biệt là cô, luôn bôn ba nay đó, rời đi đến nhiều thành phố khác nhau, tất cả ngày nghỉ trong năm đa phần đều là để dành ở cùng Triệu Tĩnh Du.
Trước đây, cô đã từng đề cập đến việc tìm một người dì thường xuyên đến thay họ dọn dẹp trong lúc họ bận nhưng lại bị anh ngăn lại.
Khi đó, anh ôm cô đắc ý nói, ở bộ đội nhiều năm như vậy ngay cả đồ vật trong nhà cũng không lo liệu được, không phải làm thất vọng bộ đội kì công mấy năm bồi dưỡng sao.
Vì thế chuyện dọn dẹp này tự nhiên cũng đổ lên đầu anh.
Nhưng bây giờ chiếc cốc cô uống đặt trên bàn trà cách đây nửa năm vẫn còn đó, chiếc chăn cô dùng để đắp chân trên sô pha vẫn còn giữ nguyên vị trí, một nửa rơi xuống đất, một nửa nằm trên chiếc ghế,mà xung quanh có rất nhiều quyển tạp chí mà cô đã lật xem...
Hơn nửa năm rồi, Triệu Tĩnh Du chưa một lần trở lại.
Không biết vì sao, cô lại đột nhiên hoảng loạn.
Diệp Kỳ Cẩn nhắm mắt tĩnh tâm lại,sau đó cô bắt đầu thu dọn đống bừa bộn trong phòng khách, sau đó xoay người đi vào phòng để quần áo bắt đầu thu dọn quần áo sẽ mang đến chương trình tạp kỹ vào hai ngày sau.
Căn phòng rộng hơn 20m2 đầy ắp quần áo, giày dép, phụ kiện của cô. Triệu Tĩnh Du có rất ít đồ đạc, chỉ có vài bộ quần áo thể thao lẻ loi treo một mình trong góc.
Cũng không biết suy nghĩ cái gì, Diệp Kỳ Cẩn lục tung tìm vài bộ quần áo thể thao mà cô ít khi mặc, nhét hết tất cả vào vali, sau đó thuận tiện còn nhét một chiếc áo khoác dài mà Triệu Tĩnh Du hay mặc cất cả vào vali.
Hai ngày sau, trong khách sạn mà tổ tiết mục an bài,Nhạc Nhạc đang giúp Diệp Kỳ Cẩn sắp xếp và mang tất cả quần áo treo vào tủ trong khách sạn, nhìn thấy một vali toàn là đồ thể thao thì kinh ngạc nhìn cô: "Chị,chúng ta lần này là tham gia chương trình vận động sao?"
Diệp Kỳ Cẩn bật cười trêu chọc: "Ừ, Thẩm Địch nói chương trình này yêu cầu phải bình dân nhất có thể."
"Hả......" Nhạc Nhạc bị cô doạ cả người khiếp sợ: "Vậy làm sao bây giờ, đạo diễn vừa thông báo cho em mấy ngày trước, bảo rằng trước khi chính thức quay chương trình,chúng ta còn có một buổi họp báo phát sóng trực tiếp, em đã chọn cho chị một chiếc váy ra mắt thật đặc biệt, làm sao bây giờ, có phải em làm sai việc, chọn sai outfit cho chị rồi không? Ai nha, nhất định chị Thẩm Địch sẽ mắng em mất..."
Diệp Kỳ Cẩn nhìn vẻ mặt sốt ruột của Nhạc Nhạc, tiếp tục trêu "Phỏng chừng là sẽ."
"Vậy bây giờ em gọi điện cho stylist, yêu cầu đổi cho một cái váy đơn giản hơn một chút nhưng không mất phần nhẹ nhàng và trang nhã." Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Diệp Kỳ Cẩn giữ chặt tay cô, cười vui vẻ "Trêu em thôi, không cần đổi."
"Sao lại dễ lừa như vậy!" Nói xong còn giơ tay nhéo nhéo mặt Nhạc Nhạc.
"Chị Cẩn!" Nhạc nhạc mất kiên nhẫn, hai má phồng lên như một chú cá vàng nhỏ.
Diệp Kỳ Cẩn cảm thấy đáng yêu, không thể không chọc chọc má cô.
Nhạc nhạc quay mặt sang một bên, tức giận nói: "Thật là bị Triệu đội trưởng dạy hư rồi."
"Phu xướng phụ tùy có biết hay không." Diệp Kỳ Cẩn vỗ vỗ đầu cô, tâm tình vui vẻ mà nhắc nhở "Nhanh tay thôi, chúng ta còn phải mất thời gian trang điểm nữa."
Mặc dù chỉ là một chương trình tạp kỹ, nhưng vì liên quan đến phúc lợi công cộng, những người được mời đều là những người có lưu lượng truy cập phổ biến nhất hiện nay, cho nên buổi họp báo có thể sẽ rất lớn và thu hút nhiều paparazzi.
Diệp Kỳ Cẩn đã mất 3 tiếng đồng hồ chỉ để thay quần áo, trang điểm và làm tóc. Nhạc nhạc chờ đợi ở bên cạnh sớm đã bị đánh gục, hiện giờ đang ôm điện thoại ngủ gục trên sô pha.
Chờ đến khi tỉnh lại, Diệp Kỳ Cẩn đã chuẩn bị xong.
Nhạc nhạc xoa xoa đôi mắt, sau đó hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Cẩn: "Đẹp quá đi mất, chị Cẩn, chị thật sự rất giống công chúa Disney đang lẩn trốn trong rừng, váy này em chọn hợp với chị quá, em đã nói là ánh mắt em là tốt nhất mà!"
"Này còn là khen chị hay là khen em đây!"
"Khen chị khen chị cơ, hihi, chị Cẩn của em hôm nay nhất định là đẹp nhất trường quay!" Nhạc nhạc chân chó nói.
"Cũng không quá như vậy đâu, dù sao bên ngoài cũng có rất nhiều người xinh đẹp hơn chị, mà ánh mắt so với em xem chừng còn tốt hơn!" Diệp Kỳ Cẩn trêu ghẹo nói.
"Tuyệt đối không có khả năng." Chém đinh chặt sắt, ngữ khí tràn đầy tự tin.
Quả nhiên, khi lên sân khấu những nghệ sĩ khác đều diện trang phục lộng lẫy không kém cạnh, đều là những người có sức ảnh hưởng trong giới, cho dù không quen thuộc, Diệp Kỳ Cẩn vẫn lễ phép cùng họ chào hỏi.
Thẩm Địch đến trước buổi họp báo vài phút, vì là phát sóng trực tiếp, Thẩm Địch đặc biệt dặn dò Diệp Kỳ Cẩn một số điều lưu ý. Trước khi lên sân khấu, Diệp Kỳ Cẩn thuận tay đưa điện thoại di động của mình vào tay Thẩm Địch.
Phần 1 của buổi phát sóng trực tiếp diễn ra vô cùng suôn sẻ, dân mạng và khán giả đều rất nhiệt tình, người dẫn chương trình cũng rất giỏi trong việc điều chỉnh không khí, anh ấy đã đưa ra những trò đùa vui nhộn nhưng vô cùng duyên dáng, Diệp Kỳ Cẩn ngồi giữa mấy vị khách quý cũng phối hợp với bọn họ cùng nhau mỉm cười.
Có một trò chơi giữa lúc phát sóng trực tiếp, khảo nghiệm độ ăn ý ngầm giữa các khách mời. Thời điểm đến phiên Diệp Kỳ Cẩn, cô từ trên chỗ ngồi đứng dậy, vừa lúc thấy Thẩm Địch vốn dĩ còn đang nhìn phía dưới đài, đột nhiên cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cô lắc đầu, cơn hoảng loạn vào hai ngày trước khi cô trở về nhà đột nhiên xuất hiện lần nữa, khiến cô không kịp tiếp lời.
Người dẫn chương trình phát hiện Diệp Kỳ Cẩn không có trạng thái liền giúp cô giải vây, trêu chọc nói: "Tiểu cẩn có phải đang lo lắng không biết mình có chơi tốt hay không phải không, không sao cả, vì thua cũng sẽ không có bị trừng phạt."
Fans dưới đài lớn tiếng hét:"Tiểu Cẩn, không sao đâu, tụi em ủng hộ chị, cố lên."
Diệp Kỳ Cẩn mỉm cười, theo luật chơi bắt đầu.
Trò chơi chơi đến một nửa, Diệp Kỳ Cẩn thấy Thẩm Địch đột nhiên bước nhanh trở về, sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu nói với đạo diễn vài câu liền nhìn cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô mau đi xuống sân khấu.
Diệp Kỳ Cẩn đột nhiên có dự cảm không tốt.
Thẩm Địch là một người phụ nữ luôn đặt công việc lên hàng đầu, ngay cả khi khi chồng leo núi không cẩn thận ngã gãy chân cũng không thể khiến cô ấy lo lắng chạy về, chỉ xác nhận qua điện thoại là không nguy hiểm đến tính mạng, nói anh ta cố gắng nghỉ ngơi. Sau đó thì tiếp tục tập trung công việc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả.
Mà bây giờ, khi Diệp Kỳ Cẩn đang còn ghi hình, không nói đến vấn đề khác chỉ nói là họ đang phát sóng trực tiếp, xung quanh có rất nhiều người có ảnh hưởng nhất trong giới giải trí,hơn nữa tiêu điểm còn đang ở trên người cô, hiện tại đột nhiên dừng lại, đi xuống sân khấu, chỉ sợ lần này thật đi xuống, nhất định sẽ kéo theo không biết bao nhiêu phong ba,Thẩm Địch không thể không biết hậu quả.
Có thể khiến cô ấy làm như vậy, trừ bỏ chuyện nguy hiểm đến tính mạng ra, Diệp Kỳ Cẩn nghĩ không ra còn có chuyện gì có thể khiến Thẩm Địch làm như vậy trước mặt hàng trăm vạn người đang xem phát sóng trực tiếp.
Thấy Diệp Kỳ Cẩn vẫn còn ngây người, Thẩm Địch lại tiếp tục nhìn cô vẫy vẫy tay.
Người dẫn chương trình có lẽ đã nhận được tín hiệu từ đạo diễn, anh ta nhanh chóng nói sang chuyện khác đem màn ảnh hướng đến mấy vị khách quý.
Diệp Kỳ Cẩn nhắc váy vội vàng xuống sân khấu.
Trước khi cô bước xuống bậc thang cuối cùng, Thẩm Địch đã nắm tay kéo cô đi nhanh về phía trước.
"Triệu Tĩnh Du xảy ra chuyện rồi."
Bùm một tiếng, Diệp Kỳ Cẩn cảm giác toàn bộ hội trường ồn ào náo động đều cách xa cô, trong không khí yên tĩnh,cô chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Địch: "Ông nội Triệu gọi đến, nói em nhất định phải mau chóng đến bệnh viện,tình huống cụ thể như thế nào cũng không nói rõ, chỉ biết là rất nguy hiểm, chị đã bảo Nhạc Nhạc cho xe đến bãi đậu xe chờ em trước, tình huống bên này tất cả để chị xử lý."
Diệp Kỳ Cẩn đầu óc trống rỗng bị Thẩm Địch kéo ra khỏi hội trường.
Một số fan có mặt tại trường quay nhìn thấy cô rời đi liền nhanh chóng chạy đuổi theo, nhưng đều bị nhân viên an ninh cản lại.
Lúc cô bị Thẩm Địch đẩy lên xe, cả người đều ở trạng thái ngây người.
Thẩm Địch trước khi đóng cửa vỗ vỗ đầu gối cô, muốn nói cái gì đó cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ dặn dò Nhạc Nhạc: "Thay chị chăm sóc con bé."