Khi Philomel tỉnh dậy vào ngày hôm sau, bảo mẫu đã hỏi nàng liệu đêm hôm trước có chuyện gì xảy ra không với vẻ mặt đầy bối rối.
"Có gì đặc biệt sao? Không có gì mà. Tại sao vậy, có chuyện gì đã xảy ra?"
"Không...Sẽ ổn nếu như Người không nhớ gì về nó."
Chuyện gì đã xảy ra?
Bảo mẫu của nàng đã vội thay đổi chủ đề khi Philomel nhìn bà một cách đầy tò mò.
"Hơn thế nữa...."
Bà nói tiếp:
"Hoàng đế đã gửi cho Người quả của cây Thế giới được cho là đặc biệt tốt trong việc bồi bổ cơ thể."
"Bệ hạ sao...?"
Philomel ngạc nhiên hỏi.
"Phải. Lần tới khi Người gặp Bệ hạ, hãy nói lời cảm ơn Người vì đã tặng Công chúa món quà quý giá này. Tại sao Người lại ngủ quên chỉ vì Người bị cảm lạnh chứ?
Cây Thế giới là một loại cây rất linh nằm ở giữa lục địa và quả của nó được biết đến là rất tốt cho việc trẻ hóa.
Đây giống như một loại thuốc tiên được cho là có thể khiến một người đàn ông dù đã tám mươi tuổi vẫn sung mãn. Giờ thì nó lại được sử dụng như một liều thuốc chữa bệnh cảm lạnh đối với Hoàng đế của Đế quốc.
Nó không phải là không hợp lý vì loại quả này hằng năm đều sẽ được chuyển tới Cung điện với số lượng khá nhiều. Tuy nhiên, việc đưa nó cho Philomel thì thật là bất ngờ.
Nếu như nàng giống như trước kia không biết gì thì có lẽ nàng sẽ vui mừng khôn xiết khi biết rằng đó là biểu hiện của tình yêu và sự quan tâm của cha mình. Nhưng bây giờ nó chỉ là kiểu giống như "Pollan đã gửi nó đến nhân danh Hoàng đế" mà thôi.
Giờ với nàng đó chỉ là những ấn tượng cho có lệ thôi.
Nàng rất biết ơn sự ưu ái của Bá tước nhưng đối tượng nên ưu ái của ông không phải là Philomel mà là con gái thực sự của Hoàng đế kìa.
Tuy nhiên, Philomel vẫn sẽ trả lời như một phép lịch sự vậy.
"Được rồi. Cảm ơn ông ấy vì lòng tốt không đáng có này. Quả sẽ được dùng chung cùng với thuốc."
"Ồ. Đó là tất cả? "
"Còn gì nữa sao? Ngươi còn cần gì hơn nữa à? "
"Không có gì đâu."
"Ồ, còn nữa, sau khi nghe tin Công chúa bị ốm, công tử Avrydon đã yêu cầu đến thăm Điện hạ."
Tiểu công tước nhà Avrydon.
Đó hẳn phải là Nazar Avrydon, người đã đính hôn cùng với Philomel.
"Ừm?"
"Thần nghe nói rằng công tử sẽ đến thăm Người khi Điện hạ cảm thấy khỏe hơn nhưng khi nào sẽ là thời điểm tốt đây?"
Nhờ bản thân đã nghỉ ngơi cả một ngày hôm qua nên tình trạng hiện tại của Philomel không tệ như vậy.
Nàng chỉ bị cảm lạnh.
Nàng nói:
"Nếu có thể, ngươi có thể lên lịch vào chiều nay không? Nếu họ nói rằng họ có kế hoạch khác, ta sẽ gặp họ vào ngày mai cũng được."
Philomel trả lời, nhớ lại cậu bé đã đứng cạnh mình trong mưa.
Ngay sau đó, nàng đã nhận được câu trả lời từ Công tước rằng họ sẽ đến thăm mình vào buổi chiều.
Philomel bóp gấu chăn, nhớ lại khuôn mặt quan tâm của Nazar Avrydon.
Đó là cơ hội để nàng nhìn thấy sự chân thành của Nazar, người luôn đối xử tử tế với Philomel.
Khi nàng phát hiện ra Nazar, vị hôn thê của mình, là nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết sẽ kết đôi với Ellencia, Philomel đã rùng mình trước điều đó.
Cướp mất cha cùng địa vị của nàng còn chưa đủ, vậy mà, nàng ta thậm chí còn cướp luôn vị hôn phu của mình.
Trong tiểu thuyết, Nazar là người dũng cảm cùng lãng mạn và tận tụy, rất giống với hình mẫu của nhân vật nam chính trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
Tất nhiên, điều quan trọng mấu chốt ở đây là nhân vật nữ chính, Ellencia.
Anh rất khác với Nazar mà Philomel đã biết.
"Nhưng anh ấy vốn dĩ không dành cho mình ngay từ đầu..."
Nếu đó là một sự kiện không thể tránh khỏi thì tốt hơn là nên tránh ngay lập tức. Bị hành hạ trong vài ngày chỉ khiến vị đắng kéo dài hơn.
Philomel bắt đầu đi đến cuộc hẹn trước đó.
"Nazar, con hãy tươi cười lên ngay. Công chúa điện hạ sắp đến, vì vậy, đừng tỏ ra vẻ mặt buồn bã đó với cô ấy."
"Sao ạ?"
Một giọng nói kêu tới từ phòng khách dành riêng đã ngăn Philomel tiếp tục đi về trước.
Nàng đã kịp thời ngăn người hầu lại, người mà chuẩn bị sắp sửa thông báo về sự xuất hiện của Công chúa.
Nazar và Công tước hiện tại đang trò chuyện vì họ hẳn đã nghĩ rằng Philomel luôn đến trễ hẹn nên hôm nay nàng cũng sẽ đến muộn.
"Cho đến bây giờ, mình chỉ muốn cho Nazar thấy một vẻ ngoài đẹp đẽ nên hẳn là mỗi lần đều đã đến muộn..."
Nhưng giờ không cần phải lo lắng về điều đó nữa, vì thế nên nàng đã ăn mặc thật đơn giản.
"Nhưng thưa cha, hôm nay con..."
"Ta biết con rất buồn vì con không thể đến cuộc hẹn với bạn bè do con sẽ đến thăm Điện hạ. Nhưng con phải làm những gì con phải làm, con đã quên con là ai sao?"
"Con biết rõ điều đó...."
Khi Công tước nói nhẹ nhàng mấy lời này, Nazar không thể thốt ra bất kỳ điều nhảm nhí nào nữa và anh chỉ biết im lặng.
Philomel cũng đếm từ một đến mười trước khi đi vào phòng khách.
"Đã một thời gian kể từ khi tôi tới đây thăm Công chúa điện hạ. Cơ thể của Người thế nào rồi?"
Khi Công tước lên tiếng chào nàng thì Nazar cũng lập tức tháo bỏ đi vẻ trẻ con của mình và tỏ vẻ ngay ngắn đứng trước mặt Philomel.
"Thần không thể không lo lắng khi nghe nói rằng Người bị ốm."
"Đã lâu rồi không gặp, Ngài Công tước và Nazar. Căn bệnh cảm lạnh của ta gần như đã khỏi. Cảm ơn sự quan tâm của Ngài."
Sau vài lời hỏi thăm xã giao, Công tước liền nói rằng hiện tại ông có một cuộc họp phải tham dự và xin phép được rời khỏi đây.
Trước khi rời đi, ông đã nháy mắt với con trai mình và cũng không quên việc âm thầm thêm ít áp lực cho cậu nhóc này.
Nó có nghĩa là không được xúc phạm đến Philomel.
Nguyên nhân cũng bởi ông biết rằng Công chúa đã mến mộ con trai mình nhưng ông không hề ghét sự chú ý của Điện hạ, điều này rất phù hợp với điều Công tước muốn.
Sau khi đã ngồi đối diện với anh, Philomel liền mở miệng.
"Nazar."
"Vâng, thưa Công chúa."
Nàng chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Nazar.
Philomel đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, hẳn đó là do vẻ đẹp trai của anh nhưng quan trọng hơn ở anh đó là sự trưởng thành.
Tính cách hiền hòa cùng mái tóc màu vàng kim quý hiếm của anh đã gợi lên một luồng khí bí ẩn thu hút nàng. Ngay cả đôi mắt đỏ như ruby kia của anh, dù những người khác nhận xét là rùng rợn, thì nàng vẫn yêu thích chúng.
Vì vậy, nàng đã không thể hạnh phúc hơn khi Nazar là vị hôn phu của mình.
"Điện hạ....Điện hạ....Công chúa, Người có sao không?"
"À."
"Ồ, không sao đâu."
Nazar nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Nàng hẳn đã lạc vào ký ức cũ của mình khá lâu rồi.
"Tôi đã lo lắng rằng Người đang cố sức quá."
Nazar thực sự đúng là rất tốt.
Trong quá khứ, nàng đã không hề nghi ngờ lòng tốt đến từ một trái tim giống như trái tim của mình.
Trên thực tế, Nazar tốt bụng và lịch sự hơn bất kỳ người nào Philomel từng gặp.
Tuy nhiên, sau khi xem cuốn "Công chúa Ellencia", niềm tin trước đó đã bắt đầu rạn nứt.
Philomel gọi tên anh một lần nữa.
"Nazar."
"Vâng, xin hãy nói cho tôi biết Người cần gì?"
"Nếu cơ thể ta hồi phục tốt, chúng ta nên đi dã ngoại ở đâu?"
Trước đây, khi thời tiết đẹp, đôi khi họ cũng sẽ ra ngoài với một giỏ thức ăn do những người hầu chuẩn bị sẵn. Nhiều nhất cũng chỉ là đi đến khu vườn trong khuôn viên Cung điện cùng với rất nhiều người phục vụ.
Nhưng đó chỉ là thời gian yêu thích của một mình Philomel thôi.
"Được."
Nazar ân cần gật đầu.
"Chúng ta sẽ đi dã ngoại ở đâu?
"Hãy đi đến nơi mà Điện hạ muốn."
"Có nơi nào Nazar muốn đến không?"
"Tôi thích bất cứ nơi nào, chỉ cần là đi với Điện hạ thôi."
Đó là một thái độ và câu trả lời hoàn hảo.
"Không, những buổi dã ngoại sẽ không phù hợp với thời tiết những ngày này. Lễ Thành lập của ngày kia cũng đã bị hoãn lại. Anh nghĩ sao, Nazar?"
"Cứ làm theo những gì Người nói, đối với tôi, Điện hạ luôn đúng."
"Sẽ thật tuyệt nếu có một chuyến dã ngoại trong khi ăn đồ ăn nhẹ ở trong nhà."
"Ừ. Điều đó cũng tốt."
"Người hầu của ta nói với ta rằng có một người chơi piano rất giỏi được ca tụng tại thị trấn. Ta nghĩ sẽ rất tuyệt nếu mời anh ta tới chơi cho chúng ta."
"Tôi đã nghe nói về nó. Đó là một ý kiến hay theo ý kiến của tôi."
Nó vẫn hoàn hảo nhưng nó chỉ là một câu trả lời có lệ.
"Ồ, Nazar có vẻ không hề muốn làm gì với mình cả."
Philomel đã nhận ra.
Từ đầu đến cuối, Nazar hoàn toàn không hề bày tỏ ý kiến của mình.
Anh chỉ trả lời vừa phải để đúng với ý của Philomel.
Trước đây, nàng đã tin rằng thái độ chiều theo bất cứ ý mình đó là do xuất phát từ tình yêu. Nhưng trong cuốn tiểu thuyết đó, khi Nazar trở thành người đàn ông của Ellencia, anh đã háo hức làm bất cứ điều gì nàng ta muốn trước khi nàng ta mở lời. Một người đàn ông bình thường khi yêu rồi thì cũng sẽ ngoan ngoãn trước người phụ nữ của mình.
Anh có thể luôn giữ sự bình tĩnh và lịch sự trước mặt Philomel là bởi vì anh không hề yêu nàng chút nào.
"Có vẻ việc thăm hỏi hôm nay là ý của Công tước chứ không phải của Nazar."
Qua kinh nghiệm trong vài ngày qua, nàng đã có thể nhìn rõ được thế giới quanh mình dù chỉ là bằng mắt thường.
"Sau đó, chúng ta sẽ thuê một người biểu diễn. Khi Công chúa khỏe lại, chỉ cần Người gửi lời mời đến tôi... "
"Không."
Philomel cắt ngang lời của Nazar và đứng dậy.
"Dạ?"
Nazar nhìn Công chúa với ánh mắt đầy ngơ ngác.
"Hãy quên nó đi. Cảm ơn anh đã đến gặp ta. Cơ thể ta vẫn chưa khỏe hẳn và ta mệt rồi, vì vậy, cuộc gặp này dừng ở đây thôi."
Philomel cố gắng mỉm cười giống như Nazar và nhanh chóng nói ra những gì mình kịp nghĩ trong đầu.
"Và anh không cần phải đến Cung điện để chơi với ta hai lần một tuần kể từ thời khắc này."
"Gì vậy ạ...?"
"Ta đã lấy đi quá nhiều thời gian quý báu của anh một cách không cần thiết. Anh phải có thời gian của riêng mình nữa. Từ bây giờ, hãy thoải mái dành thời gian cho những người bạn khác."
"Xin hãy đợi chút....Bằng cách nào đó, tôi đã xúc phạm đến Điện hạ, phải không?"
"Lời anh nói hoàn toàn không có gì sai cả."
Nazar bối rối trước thái độ tươi cười của Philomel.
"Ta nói điều này bởi vì ta thấy cho dù bản thân có gắn bó với ai đến đâu thì ta vẫn muốn kết giao với những người khác. Nhưng vì ta và anh gặp nhau thường xuyên nên ta không thể thực hiện được. Ta không lẽ không được có những người bạn khác ngoài anh sao?"
"À, được."
"Vậy thì tạm biệt."
Philomel đã rời khỏi chỗ của Nazar, người luôn trả lời bằng khuôn mặt tươi cười với nàng.
Sau buổi nói chuyện, Philomel đã trở về phòng và soi lại biểu cảm của mình trong gương.
Mình có cười đúng như Nazar trước đó không nhỉ?
Nàng đã thử nhắm mắt lại và thực hiện nụ cười xã giao đó vài lần và nàng nhìn lại mình ở trong gương.
Đó là chiếc mặt nạ mà Philomel sẽ đeo kể từ bây giờ.
Nàng sẽ bắt chước Nazar.
Nàng sẽ tử tế với mọi người nhưng tuyệt nhiên không trao trái tim mình cho bất cứ ai nữa.
Ngay cả Nazar cũng không...
Nếu thế, khi nàng bỏ chạy, nàng sẽ có thể rời đi mà không để lại bất kỳ hối tiếc nào.
Nụ cười của nàng thật chua chát làm sao.