Không Chỉ Trong Lời Nói

Chương 6




Nhiếp Lạc Ngôn rời mắt khỏi màn hình vi tính, nhìn người mà Ninh SongSong gọi là “anh ấy”. Ánh nắng bên ngoài căn hộ xiên qua khe cửa sổ tạothành một vầng sáng ấm áp, huyền ảo, khiến cô có phần hoảng hốt.

Cô thầm nghĩ, người này tại sao lại có mặt ở khắp mọi nơi vậy?

Lúc này, chàng trai tuấn tú kia đã thong thả bước vào, tiến thẳng tới trước mặt và nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên, khẽ cười rồi thờ ơ nhận xét:“Cách tô mắt thế này không hợp với em, trông già lắm”.

Một lúcsau Nhiếp Lạc Ngôn mới định thần lại, cô bước sang bên để tránh ánh sáng mặt trời, có vẻ như làm vậy sẽ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.“Những việc anh quan tâm có vẻ quá nhiều rồi thì phải.” Cô hời hợt đáplại rồi hững hờ ngắm đôi tay đang bám lên người anh.

“Đúng đấy,có phải dạo này anh nhàn rỗi quá không? Tại sao đến cả việc trang điểmcủa nữ thiết kế nhà người ta anh cũng muốn quản vậy?” Cô nàng Ninh SongSong trước đó còn ngạo mạn là vậy bỗng như biến thành người khác, giọngnói ngọt như đường, nheo mắt và khẽ lắc tay Giang Dục Phong. “Người tađợi anh ở đây lâu lắm rồi, sao muộn thế này mới tới hả?”

Anh cúi đầu nhíu mày nhìn cô nàng. “Công ty có chút việc. Còn em, tại sao lại chạy lung tung một mình như thế?”

“Thế nào là chạy lung tung?” Ninh Song Song dè dặt chống chế cách dùng từcủa anh, tiếp đó lại đưa mắt lườm Nhiếp Lạc Ngôn một cái, rồi nũng nịunói: “Chẳng qua là người ta tò mò, muốn tới xem nhà mới thôi mà”.

Nhà mới? Hóa ra là như vậy.

Nhiếp Lạc Ngôn chợt hiểu, cô đưa mắt nhìn hai người mấy lượt, rồi thu ánh mắt và trở lại với dáng vẻ đang làm việc, chỉ vào đồng hồ nhắc nhở: “Látnữa tôi còn có việc khác phải làm, mong hai người phối hợp một chút,chúng ta cần tranh thủ thời gian”.

Giang Dục Phong dường nhưkhông để ý tới Ninh Song Song, anh chỉ chậm rãi nói: “Lẽ nào trước khiđến cô chưa đọc kỹ các điều khoản kèm theo sao? Điều bảy, trong thờigian tiếp nhận dự án này, tất cả thời gian làm việc của cô bắt buộc phải thuộc về tôi”.

“Chỉ là nên thôi”, Nhiếp Lạc Ngôn càng nói càngtỏ ra hờ hững, “Anh đâu có nói bắt buộc. Tôi đã xem hợp đồng rất kỹ, nên hy vọng lần sau, nếu anh đặt ra những điều khoản hà khắc đại loại thếnày thì nên dùng từ chặt chẽ hơn nữa”. Dừng lại một lát, cô nói tiếp:“Ngoài ra, tôi còn nhớ người ký tên trên hợp đồng là cô Ninh, cho dù tôi phải phục tùng ai thì người đó cũng không phải là anh, anh Giang ạ”.

Giang Dục Phong hơi nheo mắt, cặp môi mỏng khẽ nhếch lên như thể muốn nói gìđó. Cô nàng Ninh Song Song cười xòa rồi chêm vào bằng giọng nói dịu dàng thỏ thẻ: “Tôi và anh ấy không phân biệt đôi bên, của tôi cũng là củaanh ấy. Đúng không Dục Phong?”.

Nhiếp Lạc Ngôn hít một hơi thật sâu, như thể chưa bao giờ nghe thấy cô gái nào gọi anh như vậy nên cảm giác không quen.

Giang Dục Phong lại chau mày, Ninh Song Song thì giống như gấu cụt đuôi cứlẵng nhẵng bên anh. Anh nghiêng đầu, lườm cô nàng một cái. “Ai cho phépem gọi anh như thế?”

Còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng“hứ” vọng tới, anh dừng lại một lát, rồi rướn mày như thể rất bất ngờ.“Sao hả, em lại có ý kiến gì sao?”

Nhiếp Lạc Ngôn không nén được tiếng cười khẩy, cô thực sự không muốn đếm xỉa tới anh, nên đáp lại màgiống như tự nhủ với mình: “Thật sự là chưa từng thấy người nào độcđoán, vô lý như anh”.

Có vẻ như Giang Dục Phong lại càng có hứng thú, anh nửa đùa nửa thật nhìn cô nói: “Hả? Anh độc đoán thế nào?”.

Cô trừng mắt nhìn lại, dường như có cảm giác không thể chịu đựng nổi anh.“Con người được đặt tên chẳng phải để người khác gọi sao? Anh dựa vàođâu mà cấm cô ấy gọi anh như vậy? Chẳng phải là độc đoán thì là cái gì?”

Ninh Song Song không ngờ Nhiếp Lạc Ngôn lại nói đỡ cho mình, cô bé sững sờ,sau đó mở to mắt, gật đầu lia lịa: “Chính xác, Dục Phong, quả thực làthái độ gần đây của anh đối với em không tốt lắm đâu đấy!”

Giang Dục Phong nghiêm măt quát mắng: “Em không được phép nói!”.

“Anh dựa vào đâu mà không cho cô ấy nói?” Nhiếp Lạc Ngôn đanh mặt, đưa mắtnhìn cô nàng Ninh Song Song đang xị mặt ấm ức kia. Cô định nói gì đónhưng đột nhiên nghĩ việc này chẳng liên quan tới mình, nên lại quaysang chế giễu con người tự cao tự đại kia: “Người nào làm bạn gái củaanh thì thật đen đủi, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải quan sát ánh mắt anh, mọi việc đều phải nghe theo anh mới được sao?”.

“Cô cho rằng mình giỏi lắm hả?”

“Có phải trong mắt anh, tất cả phụ nữ đều không đáng giá một xu? Tất cả đều phải chiều theo tâm trạng của anh, anh thích trêu chọc thì liền trêuchọc, lúc tâm trạng tốt muốn họ thế này thế nọ, nhưng khi buồn lại gạthọ sang một bên. Anh nghĩ anh là ai chứ?”

Phải khó khăn lắm mớidừng lại được, Nhiếp Lạc Ngôn tự nhận thấy mình có phần quá khích, nhưđã mượn cơ hội để trút hết mọi bực dọc trong lòng.

Giang DụcPhong chỉ im lặng trong vài giây ngắn ngủi, anh không hề tức giận màcười lớn, khóe miệng nhếch lên tạo thành hình vòng cung tuyệt mỹ.

Anh nói một cách vô tâm: “Xem ra từ khi rời xa anh, càng ngày em càng ngốc nghếch hơn thì phải”.

Cô ngây người, chỉ biết giận dữ nhìn, chợt thấy anh gạt tay Ninh Song Song ra, thẳng thừng ra lệnh: “Em, mau đi giải thích cho cô ấy rõ quan hệcủa chúng ta”. Hình như anh sợ phiền phức nên không nói thêm câu nàonữa.

“Sao phải giải thích? “ Ninh Song Song nghiêng mặt, đôi mắt to đẹp khi cười thật đáng yêu, cô nàng khẽ cúi đầu nhìn anh nói: “Chẳng phải đã chia tay rồi sao, cứ để cô ấy hiểu lầm đi, có gì quan trọngđâu?”.

Anh chẳng thèm nhìn cô nàng, chỉ tiếp tục kéo dài giọng:“Cho em thời gian một phút, nếu không anh sẽ báo cho bố em biết hànhtung của em”. Ninh Song Song nhíu mày, nhưng không dám làm trái, đànhlẩm bẩm: “Đồ tiểu nhân!”. Tới lúc này cô bé mới quay sang nhìn sắc mặtngỡ ngàng của Nhiếp Lạc Ngôn, bất giác thấy buồn cười, nhưng lại sợ uycủa Giang Dục Phong nên vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, cô bé ngây thơgiải thích: “Chị hiểu lầm rồi, em không phải bạn gái của anh ấy, mà làem họ”.

©STENT

Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nheo mắt, cô mím chặt môi rồi không nói gì thêm.

Cô nàng tưởng Nhiếp Lạc Ngôn chưa hiểu, liền ngẩng đầu nhìn Giang Dục Phong, đã thấy anh cầm sẵn điện thoại trong tay.

Ninh Song Song thực sự lo sợ anh tiết lộ hành tung của mình, cô không camtâm, bĩu môi thở dài một tiếng rồi giải thích rõ hơn: “Em họ Ninh, mẹanh ấy cũng họ Ninh, là bác ruột của em”. Sau đó quay ra nhìn người đànông vừa nhỏ mọn vừa thích kể tội người khác kia. “Như vậy đã đủ rõ ràngchưa? Anh không được lén gọi điện cho bố em đâu đấy!”.

Quả nhiên là anh em họ! Thật không hổ danh là người một nhà. Cô nàng Ninh SongSong này xem ra còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất sâu xa, tài đóng kịchcũng giỏi như ông anh họ.

Vừa rồi còn giả bộ thân mật nữa chứ! Mở miệng ra là Dục Phong, Dục Phong, cách gọi thân mật biết bao!

Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy mình thực sự chẳng còn mặt mũi nào mà đứng ở đây nữa, dường như mỗi lần ở bên anh, cô lại gây ra những chuyện mất mặt nhưthế.

Không nói không rằng, cô cất vội chiếc laptop siêu mỏng rồi quay đầu định đi luôn.

Nhưng Giang Dục Phong lập tức tiến lên phía trước chặn lại: “Việc chính còn chưa bàn mà”.

Cô lạnh lùng nhìn anh, nỗi hổ thẹn ban đầu biến thành cơn giận: “Tôi vàanh chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả, về công ty tôi sẽ nói chuyệnvới Kyle để anh ấy đổi người”. Nói rồi cô giơ tờ hợp đồng lên, vẻ như vô cùng khinh bỉ, “Nếu không phải anh giở thủ đoạn, tôi sẽ không bao giờtiếp nhận dự án này”.

Giang Dục Phong lại không thèm quan tâm, cười vô tội: “Điều này không liên quan tới anh, ý tưởng này cũng chẳng do anh nghĩ ra”.

“Đúng rồi, đúng rồi, là do em.” Ninh Song Song thấy tình hình bất ổn, chỉ sợGiang Dục Phong sẽ giận lây sang mình, liền đứng bên nói đỡ: “Thực ra em chỉ tò mò muốn tới gặp chị thôi chị Nhiếp”.

Từ “chị” được phátra từ miệng cô nàng ngọt ngào biết bao, Nhiếp Lạc Ngôn bất giác sữngngười, Ninh Song Song thấy thế liền nhanh nhẹn nắm tay cô, cười nói:“Bởi em nghe nói anh ba có bạn gái rất xinh nên mới lặn lội nghìn dặm xa xôi từ nước Pháp về đây chỉ để gặp chị thôi đấy. Thực ra, trong giađình cũng có rất nhiều người hiếu kỳ như em, nhưng chỉ mỗi em thu xếpđược thời gian, vừa hay lại gặp dịp anh ba đang cần hoàn thiện ngôi nhàmới, nên em đã nghĩ ra trò này và thay anh ấy ký hợp đồng”. Cô nàng laylay tay Nhiếp Lạc Ngôn, thói đại tiểu thư ngạo mạn ban đầu đã hoàn toànbiến mất, chỉ ngoan ngoãn hỏi: “Chị Nhiếp à, chị không giận chứ?”.

Dáng vẻ lúc này của cô nàng khiến Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ tới khi mình còn nhỏ.Lúc đó, do toàn chơi với anh em họ nên tính cách cô cũng bị ảnh hưởng,nghịch ngợm và bướng bỉnh, nên thường khiến bố mẹ cũng như cô dì chú bác phiền lòng. Cô là bé gái duy nhất, được nuông chiều nên lần nào đám anh em mắc lỗi cũng lôi cô ra nói đỡ.

Cô biết rõ ông bà thương mình nhất nên thường lay lay tay rồi nũng nịu: “Ông ơi, lần sau chúng cháukhông dám làm vậy nữa…”, rồi quay sang nhìn đám anh em họ được thơm lây, mặt ai cũng phấn khởi ra trò.

Thời thơ ấu, cô không phải longhĩ gì bởi được mọi người trong nhà yêu chiều, giống như công chúa củamột gia tộc lớn, chắc cũng chẳng khác gì Ninh Song Song lúc này. Do vậy, mặc dù thỉnh thoảng cô nàng lộ vẻ kiêu căng ngạo mạn, Nhiếp Lạc Ngôncũng không thấy phản cảm.

Những việc trong quá khứ vô tình khiến trái tim Nhiếp Lạc Ngôn mềm yếu, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chịkhông giận em”, rồi quay sang nhìn Giang Dục Phong, ngữ điệu đanh thép:“Còn nữa, chị không phải là bạn gái của anh ấy, bọn chị đã chia tay lâurồi, nên em không phải tò mò nữa đâu”. Cô định nói thêm, huống hồ anhcủa em đi lại với rất nhiều cô gái, e là cô nào cô nấy đều rất xinh đẹp. Nhưng nghĩ đối phương chỉ là nữ sinh nên tốt nhất không nên nói ranhững lời đó.

Có điều, cô đã đánh giá Ninh Song Song quá thấp,cô bé cứ mở miệng ra là bô lô ba la: “Cho dù đã chia tay rồi cũng chẳngảnh hưởng gì. Cả nhà em đều tò mò về chị, hoàn toàn là vì chị đã phá mọi kỷ lục trong lịch sử”.

Khuôn mặt cười của cô nàng thật kỳ quái, Nhiếp Lạc Ngôn không hiểu cô nàng có ý gì, tò mò hỏi lại: “Kỷ lục lịch sử gì kia?”.

Anh chàng lập tức chêm vào, gương mặt lạnh lùng, ngữ điệu gay gắt nhằm chặn ngay câu trả lời của Ninh Song Song: “Việc của anh chưa tới lượt emquản. Mai anh sẽ sai nhân viên đi đặt vé cho em, em liệu mà rời khỏi đây sớm, càng nhanh càng tốt.”

Ninh Song Song lắc đầu, trách cứ:“Em không về! Anh chỉ biết bắt nạt em thôi! Từ nhỏ tới lớn anh có biếtlàm gì ngoài việc bắt nạt em không? Em không về đâu, khó khăn lắm em mới trốn được ra ngoài, tại sao lại ra về dễ dàng vậy chứ?”.

“Nhưng nếu muốn ở đây thì em phải nghe lời anh”, Giang Dục Phong lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu không, anh sẽ tìm người trực tiếp áp giải em về giao cho bốmẹ đấy”.

Có vẻ bố mẹ chính là tử huyệt duy nhất của Ninh SongSong, chỉ một lát sau cô nàng đã mếu máo, nhăn nhó mặt mày nhìn GiangDục Phong với vẻ bợ đỡ: “Được rồi, em thừa nhận lần này em không đúng.Em hứa là sau này sẽ không nói năng lung tung nữa, được không anh?”.

Giang Dục Phong chỉ lạnh lùng thốt ra ba tiếng từ cặp môi mỏng dính: “Không thể được”.

Lần này đến cả Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy anh vô tình. Cô bé Ninh SongSong có lẽ chỉ vì ham chơi mà từ Pháp bỏ về, ngoại trừ tính khí phóngtúng, hay càn quấy ra, thì có thể nói cô bé không có khuyết điểm gì lớnlắm, nhưng lại luôn bị người đàn ông ti tiện, nhỏ mọn kia bắt bắt nạt,cương quyết đuổi về, hết lần này tới lần khác lấy bố mẹ người ta ra màuy hiếp, dọa nạt.

Cô không kìm được cảm xúc, mắng thầm, anh đúng là bỉ ổi, trơ trẽn!

Giang Dục Phong như có thể đọc được suy nghĩ của cô, anh đưa ánh mắt sắc lẹmlướt qua mặt cô rồi hỏi: “Em lại đang chửi thầm gì đó?”. Cô hơi ngạcnhiên nhưng cũng chẳng buồn giấu giếm, khẽ chau mày nói: “ Hà cớ gì phải làm khó một cô bé như vậy? Xem ra anh có vẻ thẹn quá hóa khùng đấy!”.

Anh cười với vẻ bất cần đáp: “Anh có gì phải hổ thẹn?” Nói rồi, ánh mắt bất chợt sâu lắng hơn, cứ nhìn thẳng cô như thể rất hứng thú. “Sao thế, bây giờ em lại đứng cùng chiến tuyến với nha đầu này sao?”.

Cô rướn mày, hoàn toàn không phủ định việc này. Cùng là phận nữ, đương nhiên càng dễ nảy sinh cảm giác thân thiện.

Huồng hồ, nếu phải so sánh hai người thì cô thấy cô với em này xem ra có phần khiến người ta yêu mến hơn so với ông anh họ.

Như đã nhìn thấy tâm tư của cô, hoặc cũng có thể chỉ muốn chứng minh tâmtrạng của mình hoàn toàn bình thường, anh ra lệnh đặc xá: “Em có thể ởthêm một thời gian. Có điều, Ninh Song Song, em phải hứa với anh, nếulần sau em còn tiếp tục càn quấy như thế thì đừng trách anh đích thântống em lên máy bay đấy”.

Quay đầu lè lưỡi, Ninh Song Song tuybị anh cảnh báo nhưng vẫn ghé sát vào tai Nhiếp Lạc Ngôn thì thầm: “Thực ra, em đâu có quấy phá, phải không chị? Việc ký hợp đồng đã được anh ấy cho phép, chỉ là ghét em vừa rồi lắm mồm quá thôi”, lại tò mò hỏi tiếp: “Chị Nhiếp ơi, chuyện chị và anh ấy chia tay là thật sao?”.

Nhiếp Lạc Ngôn lần đầu tiên cười thật lòng từ khi bước chân vào căn nhà này và nói: “Chị cũng cảm thấy như vậy”.

Cảm giác tìm thấy đồng minh thật thú vị.

Trong thời gian thảo luận chi tiết thiết kế, Ninh Song Song thường tiết lộriêng với cô tâm trạng bất mãn của cô nàng đối với Giang Dục Phong và vô tình lại tìm được tiếng nói chung từ Nhiếp Lạc Ngôn.

“Ở nhà ai cũng nhường nhịn em, chỉ có anh ấy từ nhỏ đã thích bắt nạt em rồi.”

“Ừm”, Nhiếp Lạc Ngôn gật đầu, anh cũng thường xuyên bắt nạt cô.

“Em bảo anh ấy dẫn em đi chơi, anh ấy khăng khăng không chịu, lúc nào cũng nghiêm mặt nói em phiền phức nữa chứ.”

“Ừm”, Nhiếp Lạc Ngôn lại gật đầu lần nữa, dường như anh cũng luôn ghét cô phiền phức.

“Trước đây em rất hay khóc, mọi người đều chạy tới dỗ dành em, chỉ trừ mỗi anh ấy. Một lần chỉ có em và anh ấy ở nhà, rõ ràng anh ấy khiến em khócnhưng lại nói em khóc trông xấu chết đi được! Sau đó chạy đi mất tiêu.”

Nhiếp Lạc Ngôn bỗng nhận ra một điều, thì ra bản tính ăn nói điêu ngoa của người này đã bắt đầu thể hiện từ khi anh ta còn nhỏ.

“Ồ, đúng rồi, đúng rồi, còn có một lần anh ấy làm bẩn bức thư pháp ông nộiem treo trên tường, lúc đó vừa hay cô giúp việc vào phòng quét dọn, anhấy mặt không biến sắc quay lại nói với em, Ninh Song Song tại sao em bất cẩn như vậy? Mau đi tìm ông nhận lỗi đi!”

Nhiếp Lạc Ngôn trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, cô bất giác hỏi dồn: “Sau đó thì sao?”.

“Bức thư pháp đó là bảo bối của ông, ông không cho ai động vào. Em đâu phảilà người mánh khóe, tốc độ phản ứng của anh ấy nhanh như vậy, biểu hiệnlại vô cùng bình tĩnh, cô giúp việc lúc đó cũng hoảng hốt khi thấy vếtmực lớn trên bức thư pháp, nên lập tức chạy đi mách ông. Sau đó anh ấynói với em, nếu lần này em chịu nhận lỗi với ông thì sau này sẽ đưa emđi chơi.” Ninh Song Song bĩu môi, nói tiếp với giọng đầy thù hằn: “Aibảo lúc đó em ngốc nghếch, lại cứ tưởng anh ấy sẽ đưa em đi chơi thậtnên đã bị lừa, tự biến thành hình nhân thế mạng, bị ông nội phát vàomông hai cái đau điếng!”.

Hồi ức của Ninh Song Song đau đớn nhưvậy nhưng Nhiếp Lạc Ngôn nghe xong lại phá lên cười, cô vuốt ve mái tóccô bé, an ủi: “Có người anh như vậy, em cũng khổ thật đấy”.

“Khổ thế nào chứ?”, giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô ngẩng đầu, chỉ thấyGiang Dục Phong tay cầm điện thoại, đang đi xuống từ vòng xoắn cầu thang tầng hai. Chính vì anh vừa đi lên tầng gọi điện nên hai chị em mới cóthời gian ngắn ngủi để tâm sự.

“Không có gì.” Cô vỗ nhẹ vào quần áo rồi đứng lên. “Em thấy anh rất bận, chi bằng hôm nay chỉ bàn tới đây thôi.”

Thực ra căn hộ của anh chẳng cần người nào tới thiết kế, khi mua về đã đượcchỉnh trang tinh tế rồi, cô đã đi xem một lượt, với không gian ba, bốntrăm mét vuông, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là những vậtliệu tốt nhất, đến cả gạch lát sân thượng cũng được nhập từ nước ngoàivới giá cao ngất ngưởng, vì vậy không phải ai cũng có khả năng mua được. Mặc dù vậy, anh vẫn kiên quyết muốn thay đổi toàn bộ, tiến hành thiếtkế và bài trí lại bố cục. Hà cớ gì phải khổ như vậy chứ? Đã thế thìquyết mua căn hộ đang trong thời kỳ xây thô chẳng phải sẽ đỡ vất vả hơnsao?

Có điều, loại khách hàng giống Giang Dục Phong không cónhiều, tổng kết của Chung Hiểu Linh đối với hành vi loại này được NhiếpLạc Ngôn rất tán đồng đó là: Quá nhiều tiền, nhiều tới mức không có chỗđể tiêu.

Dù gì thì căn hộ của Giang Dục Phong cũng rất gần công ty nên Nhiếp Lạc Ngôn định tự mình về đó.

Hôm nay Giang Dục Phong đi xe đen, chắc hẳn tối lại có yến tiệc nên có cả tài xế đi cùng. Anh đề nghị: “Để anh đưa em về”.

“Không cần đâu!” Cô bắt đại một chiếc tắc xi bên đường, đi chưa được bao lâuđã tới nơi, lại còn đỡ phải chen chúc với anh trong không gian chậtchội.

Anh cũng không cố ép cô, dắt Ninh Song Song lên xe, rồi nghênh ngang bỏ đi trong anh hoàng hôn.

Ninh Song Song chỉ ngồi trong xe được một lát đã bắt đầu cảm thấy chán nản,cô nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, có cảm giác dòng xe tấp nập trong buổichiều mùa đông thật nặng nề, đến cả những tòa cao ốc sừng sững bên đường cũng trở nên u ám, như thể được mạ lên một lớp màu cổ lỗ.

Trêndãy ghế sau xa hoa, rộng rãi chỉ còn lại Ninh Song Song và Giang DụcPhong. Anh chàng nhắm nghiền mắt như đang dưỡng thần. Cô bé không dámlàm phiền anh, nhưng đến cả một quyển tạp chí để giết thời gian cũngkhông tìm thấy, trong lòng bất giác hối hận vừa rồi không kéo Nhiếp LạcNgôn lên xe cùng.

Ninh Song Song thừa nhận, lúc ngồi trên máybay về nước, ngoài sự hiếu kỳ ra, trong lòng cô còn vấn vương cảm giáckhó tả, tựa hồ như sự thất vọng và đố kỵ.

Cô suy nghĩ suốt hành trình mười mấy tiếng, rốt cuộc bạn gái của anh ba là người thế nào?

Thực ra, đối với tình sử của Giang Dục Phong, các bậc phụ huynh hai họ Giang và họ Ninh dường như chưa từng hỏi qua, nhưng như thế không có nghĩa là không hay biết gì. Trái lại, tuy hai bác không hay về nước nhưng dườngnhư nhất cử nhất động của Giang Dục Phong đều không qua được mắt họ.

Cô nàng nghĩ thầm, chắc chắn hai bác đã ngầm thuê thám tử, cách làm nàyrất thịnh hành trong cả gia tộc nhà cô, bởi bố mẹ cũng làm như vậy.

Cho nên lần này, dường như già trẻ lớn bé trong nhà đều kinh ngạc, ngườiđàn ông duy nhất được coi là không thể si tình, chung thủy trong giađình lại có thể duy trì quan hệ với một cô gái trẻ tới gần hai năm! Tuykết cục cuối cùng vẫn là chia tay, như xét trong tình sử của Giang DụcPhong thì lần này chính là kỳ tích.

Có điều, tuy mối tình này đã trở thành quá khứ nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn một biện phápthông minh, đó là im lặng, chỉ có mình cô bé, có lẽ vì quá nhàn rỗi nênlập tức tìm cho mình một cái cớ để chuồn về nước.

Sau khi gặp Nhiếp Lạc Ngôn, cô nàng mới biết, hóa ra bạn gái của anh ba thật xinh đẹp.

Nhưng chỉ có mỗi gương mặt đẹp thì có tác dụng gì chứ? Trước đây cô nàng đãkhông ít lần gặp những cô gái khác, họ đều là giai nhân với phong tháiyểu điệu thiết tha. Có người xuất thân danh gia vọng tộc, có tiền đồ, có học thức, dáng người thì hết chỗ nói, khiên bất kỳ ai cũng phải đê mêkhi nhìn thấy họ mặc đồ dạ hội.

Đó là miêu tả của anh năm, lúc anh nói trông bộ dạng vô cùng buồn cười.

Nên tuy là lần đầu gặp gỡ, Ninh Song Song không khách sáo quan sát NhiếpLạc Ngôn một lượt từ đầu tới chân, lòng thầm suy đoán, cô gái này rốtcuộc có điều gì khác đám bạn gái của anh ba mà trước đây mình từng gặp?

Nhưng xem ra chẳng có điểm gì khác cả, cô nàng không tránh khỏi cảm giác thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là một kỹ sư thiết kế nội thất, chỉ có vẻ bềngoài là đẹp hơn người khác một chút.

Mong mỏi mãi sự xuất hiện của Giang Dục Phong, cuối cùng cô nàng cũng phải bất ngờ, hay nói chính xác hơn, là kinh ngạc.

Cô nàng thực sự kinh ngạc, không ngờ lại có người dám nói anh ba như vậy,cứng rắn, lạnh lùng, chế giễu, thậm chí còn đẩy mọi việc vào trạng tháisẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Điều đặc biệt, đây chỉ là một cô gái.

Cô nàng thậm chí còn tưởng tượng mình bị hoa mắt, bởi anh ba của cô chẳnghề giận dữ, trái lại, còn rất cao hứng đối đáp từng câu từng chữ, khóemiệng luôn ẩn hiện nụ cười khi trò chuyện với chị ấy. Chỉ có ông Trờimới biết, lúc đó cô nàng kinh ngạc đến cỡ nào!

Hóa ra, khi gặpđược tình yêu đích thực, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì họ đều khôngphải là họ nữa, đến cả anh ba của cô cũng không phải anh ba trước đâycủa cô nữa rồi!

Nhưng cô lại thấy thú vị, xem họ đấu khẩu hay hơn nhiều so với việc học ở Pháp.

Đặc biệt là Nhiếp Lạc Ngôn, dường như hễ nhìn thấy anh ba là cơn giận lạitái diễn, không bao giờ để anh giữ chút thể diện, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng. Một cô gái thật thần kỳ! Đám bạn gái của anh ba mà trước đây cô bé từng gặp, người nào người nấy đều hết sức giả tạo, chả tráchGiang Dục Phong không yêu nổi ai.

Bởi thế cô nàng quyết định là sẽ ở lại! Ở lại để được xem nhiều trò vui!

“Em đang cười ngây ngô gì thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá tan những suy nghĩ viển vông của cô một cách tàn nhẫn.

Lúc này, Ninh Song Song mới định thần lại, cô bé ho lên một tiếng, rồi giả bộ ngồi thẳng dậy, đáp: “Không có gì”.

Dường như chẳng muốn truy hỏi nhiều, Giang Dục Phong chỉ quay mặt nhìn rangoài cửa xe, rồi đột nhiên hỏi: “Vừa nãy em và cô ấy đã nói chuyệngì?”.

“Chuyện gì là sao?”

“Lúc anh đi nghe điện thoại,chẳng phải hai chị em đang trò chuyện sao?” Lúc nghe điện xong rồi đixuống, vừa hay anh thấy Nhiếp Lạc Ngôn đang cười, điệu bộ rất hả hê,dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, ánh mắt cô càng trở nên trong trẻo vàlong lanh như đá quý.

“À, phải rồi”, Ninh Song Song vội vàngđáp: “Nói chuyện vui thôi, chẳng có gì quan trọng”. Đương nhiên cô nàngkhông ngốc tới mức chủ động đầu thú, vừa rồi rõ ràng là cô kẻ tội GiangDục Phong cho Nhiếp Lạc Ngôn nghe.

Giang Dục Phong nhìn cô nàngmột cái, khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao thì thời giannày em cũng rảnh, anh còn phải xử lý công việc của công ty, nên em giúpanh đi thảo luận các chi tiết thiết kế với cô ấy nhé!”

“Thậtkhông anh ba?”, Ninh Song Song cười ranh mãnh, “Em lại tưởng việc thiếtkế ngôi nhà này là thủ đoạn anh bày ra để tiếp cận chị Nhiếp.

“Thế nào gọi là thủ đoạn?”, anh thờ ơ nhìn cô nàng, “Nếu không đồng ý, emchỉ còn nước phải về Pháp thôi, bởi nếu ở lại cũng chẳng có cống hiếngì”.

Cô nàng lập tức gật đầu tích cực: “Đương nhiên là đồng ý,giờ anh bảo em làm gì em cũng đồng ý. Huống hồ, chị Nhiếp lại là ngườitốt bụng và dễ gần như thế”.

Giang Dục Phong khẽ hừ một tiếng, vẻ như không tán đồng: “Vậy sao, anh lại chẳng nghĩ thế”.

Cô nàng bất giác quay đầu thì thầm: “Đương nhiên rồi, tính khí nóng nảycủa chị ấy dành trọn cho anh mà”. Sau đó lại quay sang Giang Dục Phongdò hỏi: “Vậy sau này anh sẽ không xuất hiện nữa, phải không?”. Ai ngờngay lập tức bị Giang Dục Phong cốc vào đầu đau điếng. Cô nàng ôm đầu,chau mày tên rỉ: “Ui, sao thế?”.

“Trẻ con, quan tâm nhiều chuyện thế làm gì? Sau này không được hỏi lung tung nữa.”

“…Vâng!”

Về tới nhà, Ninh Song Song nhìn chòng chọc vào bóng người dong dỏng cao,nho nhã đi phía trước, lòng thầm nghĩ, cùng sống dưới một mái nhà nênđành nhẫn nhịn trước, sau này ắt sẽ có người báo thù thay mình, hì hì.

Nhiếp Lạc Ngôn tới công ty sắp xếp tài liệu một chút rồi mới ra, lúc này đãlà năm giờ bốn mươi bảy phút, chẳng mấy khi mới có tuần không phải làmthêm giờ, các đồng nghiệp bên kia tấm chắn thủy tinh đã về từ lâu rồi.

Chỉ còn Chung Hiểu Linh ở đó, cô nàng đang dựa vào cửa sổ nói chuyện điệnthoại. Thấy Nhiếp Lạc Ngôn bước vào, Chung Hiểu Linh buông điện thoạixuống, nói: “Mình tưởng hôm nay cậu không về công ty”.

“Về chứ!” Nhiếp Lạc Ngôn một tay đeo túi, tay kia xách cặp vi tính, quần áo, tóctai gọn gàng, trông bộ dạng rất thoải mái. “Thế còn cậu? Hôm nay khôngphải tăng ca chứ?”

“Không, lát nữa mình sẽ về”, Chung Hiểu Linh khẽ giơ điện thoại lên, “Gọi xong cú điện này đã”.

“Vậy mình không chờ cậu nữa.”

“Ừm, tạm biệt nhé!”

“Mai gặp lại!” Nhiếp Lạc Ngôn giơ tay coi như lời tạm biệt.

Xuống dưới lầu, từ xa Nhiếp Lạc Ngôn đã nhìn thấy một chiếc xe con đang chậmrãi tiến tới. Lúc dừng lại trước mặt cô, cửa xe tối màu mới hạ xuống,Nghiêm Thành thò đầu ra cười nói: “Cô gái ơi, lên xe đi nào!”.

Nhiếp Lạc Ngôn rất bất ngờ, chỉ biết “hả” một tiếng rồi hỏi: “Anh tới làm gì?”.

Nghiêm Thành vẫn cười. “Nếu nói là tiện đường thì chắc chắn em sẽ không tin.Mau lên xe rồi nói, đang đi ngược chiều mà. Không thì lát nữa sẽ có cảnh sát giao thông tới làm biên bản phạt đấy!”

Điều hòa trong xeđang bật, phả xuống luồng gió ấm áp, Nhiếp Lạc Ngôn ngồi xuống và thởđều, vừa rồi khi ở bên ngoài, cô thấy cột sống mình như cứng đờ ra vìlạnh.

Mặc dù đã ở thành phố này lâu như vậy, cô vẫn không thểquen được khí hậu nơi đây, mỗi khi mùa đông tới thời tiết lại trở nên ẩm ướt, giá lạnh, khiến người nào người nấy chỉ muốn co ro trong nhà.

Cô tháo khăn quàng cổ, không biết có phải bị gió lạnh thổi lâu, hay là lúc này nhiệt độ trong xe nóng quá khiến má cô nóng bừng. Nghiêm Thành đưamắt nhìn rồi hỏi: “Hình như em rất sợ lạnh?”.

Cô gật đầu: “Vâng. Thực ra bây giờ đỡ hơn trước nhiều rồi đấy, hồi còn đi học, bọn em thường xuyên trốn học khi trời lạnh”.

“Em không thổi phồng lên đấy chứ?”

“Mấy năm gần đây khí hậu đang nóng dần, nên không hay có tuyết rơi. Trướcđây khi còn học trong trường, hầu như năm nào cũng nhìn thấy tuyết, hễbước chân xuống nền đường là không thể nhìn thấy gót giày đâu do lớptuyết quá dày, chỉ thế thôi là có thể tưởng tượng nhiệt độ thấp thếnào”.

“Anh thì lại rất quen với khí hậu mùa đông có tuyết rơi,hồi nhỏ anh chỉ mong chờ đúng hai việc, một là Tết, hai là đắp ngườituyết”, Nghiêm Thành vừa nói chuyện vừa lái xe lên cầu vượt.

Xe của họ hòa vào giữa đoàn xe với ánh đèn lấp lánh, như đang di chuyển trong dải ngân hà.

Nhiếp Lạc Ngôn ngó ngược ngó xuôi một hồi rồi tò mò thắc mắc: “Anh đang đi đâu vậy?”.

“Trước tiên tìm chỗ ăn cơm đã, sau đó mời em đi xem ca kịch.” Anh lịch sự hỏi: “Tối nay em rảnh không?”.

Rảnh thì có rảnh, bởi tối nay cô không có dự định gì, chỉ ở nhà đọc tiểuthuyết hoặc xem ảnh cũ, có điều… Cô ngạc nhiên hỏi: “Thật trùng hợp, sao anh biết em thích xem ca kịch?”.

Nghiêm Thành có vẻ lúng túngtrước câu hỏi của cô, anh nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: “Chẳng phải trong bữa cơm lần trước chính em đã nói sao?”.

“Thế à?” Cô cười. “Lâu quá nên em quên mất.”

Anh cũng cười, dưới ánh đèn xe, nhìn dáng anh cười thật dịu dàng.

Không ngờ lại là đoàn kịch Hoàng gia Nga tới Trung Quốc công diễn, thành phốnơi cô ở là trạm dừng chân thứ hai của họ và cũng là buổi diễn đầu tiên, cả rạp hát trung tâm không còn chỗ nào trống.

Tiết mục đượcbiểu diễn là vở ca kịch Kẹp hạt dẻ[1], một tác phẩm không thể kinh điểnhơn, lúc hạ màn, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay rầm trời. Ra khỏi rạp, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn cảm thấy phấn kích, nhưng chỉ một lát sau lạithan thở: “Xem ra gần đây em thực sự mù tin tức quá, lại không biết cóđoàn kịch Hoàng gia tới biểu diễn”, rồi quay sang nhìn dòng người đangùn ùn đi ra, “Cũng không biết rằng, thì ra bên cạnh mình còn có nhiềungười hâm mộ ca kịch như vậy”.

[1] Kẹp hạt dẻ là vở ballet cóhai phần được viết dựa theo câu chuyện cổ tích Kẹp hạt dẻ và vua chuộtcủa hà văn người Đức, E.T.A. Hofmann, với phần âm nhạc của nhà soạn nhạc tài ba, Pyotr Ilyich Tchaikovsky.

“Trong đó không thể loại trừmột bộ phận học đòi phong nhã.” Bởi có rất đông người, nên lúc bướcxuống bậc thang, Nghiêm Thành phải dìu cô.

Cô bất giác bật cười: “Có cần nói thẳng thế không?”, tiếp đó ghìm giọng nói: “Hình như nhữngngười anh nói tới vừa đi ngang qua đó”.

“Chỉ là đánh giá kháchquan thôi mà.” Dẫn cô tới chỗ ít người qua lại, anh mới chịu bỏ tay côra. “Ví như anh, đang xem nửa chừng thì ngủ gật.”

Cô không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ khẽ rướn mày thắc mắc: “Vậy tại sao còn cố ý mời em xem đi xem ca kịch?”.

“Một khách hàng tặng anh hai vé, nhưng đồng nghiệp của anh đều không có tâmhồn nghệ sĩ như anh, hằng ngày chỉ quan tâm tới các vụ án đại loại nhưly hôn, kinh tế…, đâu có tâm trạng nào để thưởng thức thú vui nho nhãthế này chứ? Nên nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì của người phúc ta, còn vềanh, nhân cơ hội này tôi luyện bản thân một chút cũng không thiệt.”

Cô lắc đầu, nói nửa đùa nửa thật: “Anh tự chế giễu bản thân một chút cũngđược, hà cớ gì phải lôi cả đồng nghiệp của mình vào chứ? Thật chẳng tốtbụng chút nào”.

Để xem ca kịch, Nhiếp Lạc Ngôn đã phải quay vềnhà thay váy, tuy khoác thêm chiếc áo khoác dày nhưng vẫn không chốngđược cái lạnh đêm khuya, cô bất giác rùng mình, Nghiêm Thành mở cửa xerồi đề nghị: “Hay là đi uống chút gì đó rồi hãy về?”.

Cô buột miệng: “Uống gì?”.

“Trà sữa, cà phê, tùy em chọn, anh thì gì cũng được.”

Cô đột nhiên dừng lại nhìn chằm chặp vào anh dưới ánh đèn: “Lẽ nào lầntrước em vẫn chưa nói với anh rằng hai thứ trên em đều không thích uốngsao?”.

“Thế ư?” Anh cố gắng nhớ lại, có lẽ do quá lâu, lần ăncơm cùng nhau ấy đã là chuyện cách đây một tháng rồi, nên anh không thểnhớ kỹ được, anh nhã nhặn cười nói: “Hình như em có nói, nhưng anh không thể nhớ nổi. Em có thể nhắc lại một lần nữa được không?”.

Nhiếp Lạc Ngôn không cười, cô chỉ nheo mắt nhìn anh chàng có vẻ ngoài đẹptrai, tính cách hiền lành kia hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Thực raem chưa từng nói, cả chuyện thích xem ca kịch, em cũng chưa từng nói với anh”. Cô ngừng lại một chút, trong mắt ánh lên tia nhìn khác lạ, ngữđiệu chắc chắn: “Em nhớ rất rõ là mình chưa từng nói”.

Một tay Nghiêm Thành vẫn đặt trên xe, anh bất giác ngây người.

Cô vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ chau mày nghi hoặc: “Vậy thì aiđã nói cho anh biết những điều ấy, anh có thể nói cho em biết không?”.

Thực ra cô vẫn nuôi một tia hy vọng mong manh, hy vọng người đó là Tần Thiểu Trân, bởi ngay từ đầu anh đã hỏi xin Tần Thiểu Trân số điện thoại củacô, nên dù anh biết được sở thích của cô từ chỗ Tần Thiểu Trân thì cũngkhông có gì lạ.

Nhưng khi nhìn sâu vào ánh mắt Nghiêm Thành, cô chỉ có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và do dự.

Mặc dù hành động đó chỉ thoáng qua trong tích tắc, nhưng lại khiến lòng côkhông tránh khỏi cảm giác chán nản, có rất nhiều suy đoán ập tới, nhưngđáp án cuối cùng chỉ có một.

Quả nhiên, Nghiêm Thành cúi đầu cười, không còn cách nào khác, thừa nhận: “Một người bạn”.

Nhiếp Lạc Ngôn bất giác nắm chặt đầu ngón tay, cô gần như nghẹt thở hỏi: “Ai vậy?”.

“Em biết người đó, Trình Hạo.”

Nghiêm Thành khẽ đặt tay lên vai cô, trịnh trọng nói tiếp: “Anh là bạn thânvới Trình Hạo từ nhỏ, bây giờ chúng ta cũng có thể coi là bạn bè, nênanh cảm thấy không nên giấu giếm em chuyện này. Hy vọng em không tráchanh”.

Nhiếp Lạc Ngôn như bỗng lạnh rùng mình, cô bất giác gạttay anh ra, vì dùng sức quá mạnh nên chỉ nghe thấy một âm thanh giòntan.

Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh, bên cạnh vẫn có bao nhiêu ngườiđi lướt qua, giữa màn đêm tối tăm, tất cả đều xa lạ, cũng có thể trongđó vài người vừa rồi đi ngang qua cô khi ở nhà hát, cũng có thể có người ngồi ngay cạnh, nhưng trong mắt cô tất cả vẫn xa lạ. Thực ra giờ phútnày, dường như khuôn mặt của Nghiêm Thành cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.

Cảm giác như bên tai vang lên một tiếng nổ khẽ, âm thanh vọng tới nhỏ, xavà không ngừng nghỉ, cũng giống như người đó, dù xa cách đã lâu nhưngtrong tâm trí cô vẫn không thể xóa nhòa.

Thật buồn cười, rõ ràng chỉ là một cái tên, rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản, nhưng dường như lại chiếm cứ mọi không gian trong suy nghĩ của cô.

Lòng cô rối bời, tựa như một bảng vẽ bảy màu bị người ta hất đổ trong lúc hoảng hốt, những gì còn lại chỉ là một đám hỗn độn.

Thành phố này rất lớn, sau khi tốt nghiệp cô cũng không còn gặp lại Trình Hạo nữa. Nhưng hóa ra, thành phố này lại nhỏ tới không tưởng, dù đã cách xa nhiều năm, cuối cùng cô cũng nghe được thông tin về cậu từ miệng ngườikhác.

Trước khi chia tay, Nghiêm Thành nói: “Cách đây không lâuanh mới biết bọn em từng là bạn”. Anh đã dùng từ an toàn nhất để hìnhdung quan hệ giữa cô và Trình Hạo, ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Cómột tối, mọi người đều uống rất nhiều, sau đó tán gẫu về những chuyệntrong quá khứ, vô tình có nhắc tới em, bao gồm cả một vài sở thích củaem, lúc đó Trình Hạo đã nói cho anh biết”. Thực ra Trình Hạo không muốnnói, cậu đã kể với Nghiêm Thành một số chuyện khác, trong lúc nửa tỉnhnửa say, cộng thêm tác dụng của men rượu, cậu đã nói về những chuyện vụn vặt trong quá khứ, những hồi ức thời học đại học, có rất nhiều chuyệnliên quan tới người con gái tên là Nhiếp Lạc Ngôn, à không, nên nói lànữ sinh Nhiếp Lạc Ngôn mới đúng.

Nhưng Nghiêm Thành không thểnói ra điều đó, anh chỉ nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, cô nhìn anh bằng ánh mắtđầy thất vọng rồi quả quyết quay người bỏ đi.