Không Chỉ Trong Lời Nói

Chương 2




Trùng hợp hay không thì không biết, nhưng chí ít Nhiếp Lạc Ngôn có cảmgiác anh chàng không hề ngạc nhiên, như thể ngay từ đầu anh đã chú ý tới sự tồn tại của cô rồi. Điều anh muốn chỉ là chờ cô chậm rãi tới gần,sau đó quay lại chào hỏi cô.

Đúng, chính là cảm giác này. Dườngnhư lúc nào cũng vậy, anh chỉ muốn nhàn nhã chờ đợi, còn cô luôn phảiđảm nhiệm vai diễn ngốc nghếch, cô chậm rãi bước lại gần nhưng vẫn ngờrằng anh không nhận ra, mãi tới khi tiến tới trước mặt anh, cô mới pháthiện: Có thể ở đó anh đã giăng sẵn một cái bẫy và chờ cô bước vào, sauđó anh sẽ vô cùng khoái chí; cũng có thể chẳng có gì ở đó, anh vẫn chờcô, chẳng qua chỉ vì anh buồn chán và cần một người để cùng vui đùa.

Nhưng ngoài cô ra, đương nhiên những cô gái khác cũng có thể cùng anh làm việc đó.

Giống như khoảng thời gian ba tháng sau khi chia tay, anh vẫn sống rất thoảimái như chưa từng quen biết cô. Buổi tối hôm qua thì thôi không cần nhắc tới, nhưng cô quả thực giống như bong bóng nước, chỉ cần thổi phù mộttiếng đã vỡ tan, sau đó sẽ không còn bất cứ dấu vết gì trong thế giớicủa anh nữa. Do vậy Nhiếp Lạc Ngôn biết, cho dù không có cô thì GiangDục Phong cũng không bao giờ phải nếm trải cảm giác cô đơn. Cuộc sốngcủa anh phong phú như thế thì sao có thể cô đơn được chứ? Anh phải đốimặt với rất nhiều lựa chọn, còn cô chưa bao giờ là sự lựa chọn duy nhấtcủa anh. Thậm chí cô chỉ là vai diễn phụ, cho dù có bị đẩy ra khỏi sàndiễn thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vở kịch lớn.

Tần Thiểu Trânlại có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Dục Phong, sững sờ một látrồi mới tươi cười nói: “Đã lâu không gặp! Sao rồi, anh vẫn có hứng chơitrò này à? Thật là không thể tin nổi, lát nữa có muốn chơi với bọn nàyhai ván không?”.

Bộ dạng của Tần Thiểu Trân quả thực khiến NhiếpLạc Ngôn đau đầu, tuy đang đứng trước mặt Giang Dục Phong nhưng cô vẫnkhông thể nhịn được mà quay đầu, khẽ nhắc nhở: “Này, giữ lập trường chút đi!”.

Nhưng Tần Thiểu Trân chẳng thèm quan tâm tới cô. Từ trướctới giờ ấn tượng của Trần Thiểu Trân về Giang Dục Phong luôn tốt đẹp,ngay cả khi Nhiếp Lạc Ngôn chia tay với Giang Dục Phong, cô đã phá lệkhông đứng về phe Nhiếp Lạc Ngôn, thỉnh thoảng lại đế thêm vài câu: “Anh ấy đối xử với cậu cũng tốt thật, có thứ gì cậu cần mà không được muacho đâu? Anh ấy có gì không đáp ứng cậu nào? Bình thường anh ấy bận đếnthế, vậy mà nhiều hôm còn ở nhà để chơi điện tử cùng cậu. Anh ấy không ở bên cậu cả ngày lẫn đêm nhưng cũng đủ để cậu hãnh diện…”. Đã nghe nhiều những luận điệu như trên, đôi khi Nhiếp Lạc Ngôn cũng hơi nghi ngờ, lẽnào mình thực sự sống trong sung sướng mà không biết hưởng thụ sao?

Tẩy não, phải tẩy não hoàn toàn! Nhiếp Lạc Ngôn thường nhủ thầm: “Khôngbiết Giang Dục Phong đã lén cho Tần Thiểu Trân bao nhiêu lợi lộc nên cônàng này mới nói đỡ cho anh ta nhiều như vậy”.

Quả nhiên TầnThiểu Trân chẳng hề để ý tới lời nhắc nhở của cô, còn Giang Dục Phonglại khẽ rướn mày, nở nụ cười hờ hững nhìn cô rồi hỏi: “Lập trường gìvậy?”. Đôi mày của anh thật đẹp, thực ra mắt cũng rất đẹp, dưới ánh đènđôi mắt ấy như viên đá quý đen nhất, sáng nhất trên đời.

Lúc nàyNhiếp Lạc Ngôn mới phát hiện ra mình thực sự hốt hoảng, cô nhanh chóngtránh ánh mắt kia, không tiếp tục nhìn anh nữa. Sự việc buổi sáng giốngnhư một vở hài kịch, ít nhiều khiến cô ngượng ngùng kéo nhẹ vạt áo TầnThiểu Trân, thực ra cô cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ khẽ nhắc:“Đi nhanh thôi, mọi người đang đợi kìa”.

Giang Dục Phong đưa ánhmắt liếc về phía đám người kia, thờ ơ nói: “Anh nhớ trước đây em khôngthích tới những nơi như thế này cơ mà”.

Nhiếp Lạc Ngôn hờ hững đáp: “Con người ắt sẽ có sự thay đổi thôi”.

“Mới chỉ hơn ba tháng.”

Cô cười giễu cợt, nhưng sau đó lại không khỏi ngỡ ngàng. Thật khó tin, sao anh ta lại có thể nhớ rõ thời gian như vậy, bởi những chuyện nhớ ngàytháng đại loại thế này từ trước tới giờ đều do thư ký của anh ta làmthay. Cô nàng Linda giỏi giang, xinh đẹp đó luôn nhớ chuẩn xác nhữngthông tin có dữ liệu thời gian kiểu này, đương nhiên trong đó bao gồm cả ngày sinh của cô lẫn những ngày kỷ niệm lớn nhỏ giữa cô và Giang DụcPhong, rồi lại trực tiếp tặng hoa và quà cho cô. Lâu dần, việc ấy chẳngkhiến cô ngỡ ngàng và vui mừng nữa, trái lại cô nhận ra rằng, Giang DụcPhong có nữ thư ký rất có năng lực, có thể xử lý mọi việc đâu ra đấy.Còn Giang Dục Phong tuy có trí nhớ tuyệt vời, nhưng dường như anh tachẳng thèm hoang phí tế bào não vào những việc kiểu này. Bởi thế, thậtkhó tin, e rằng ngay cả ngày sinh nhật cô anh còn không thể nói chínhxác, nhưng lại có thể nhớ rõ ngày chia tay như vậy.

Đám NghiêmThành đang chơi bi a với bộ dạng vô cùng hứng khởi, như thể tất cả bọnhọ đều hâm mộ trò chơi này vậy. Nhiếp Lạc Ngôn bất giác bồn chồn, tạisao thành phần trí thức hiện nay đều có hứng thú với trò này? Đến cảloại người như Giang Dục Phong cũng xuất hiện ở đây, lẽ nào mình đã lạchậu với thời cuộc rồi?

Tuy cô cũng từng xem tường thuật trực tiếp các cuộc thi đấu bia trên ti vi, nhưng cô lại chỉ có thể nhớ được haicái tên, một là Ronnie O’Sullivan, hai là Đinh Tuấn Huy, chủ yếu là dotần suất ghi điểm của hai người này quá cao nên mới được cô nhớ tới.

Thực sự cô không phải là người đam mê thể thao, môn duy nhất cô hay xem làbóng rổ, đó cũng là vì Trình Hạo. Lúc đó cậu ấy là chân chủ lực trongđội của học viện, đảm nhận vị trí Tiền đạo phụ, khi chạy trên sân dườngnhư từng sợi tóc của cậu đều tung bay óng ánh dưới ánh nắng. Trên sânđấu có nhiều người như vậy, nhưng cô như thể chỉ nhìn thấy mình cậuthôi, nước da màu bánh mật, cơ bắp, mỗi ánh mắt, mỗi bước chạy, đươngnhiên còn cả tư thế ném bóng của cậu nữa, mọi thứ đều vô cùng đẹp đẽ,quả bóng vừa bị đập phát ra tiếng bình bịch thì ngay lập tức nó đã chuitọt vào rổ, sau đó là tiếng vỗ tay rầm trời.

Có rất nhiều nữ sinh tới xem Trình Hạo thi đấu, cô bị kẹt trong đó, chỉ biết hết sức gàothét và vỗ tay cổ vũ, thỉnh thoảng mới gặp được ánh mắt của cậu, nhưnggiây phút đó lại nhanh chóng trôi qua.

Trình Hạo tập trung thiđấu, nên cô không biết rốt cuộc cậu có nhìn thấy cô không, hoặc cũng cóthể cậu chỉ nhìn mà không để ý tới.

Giang Dục Phong đã đặt cốcxuống rồi đứng lên, dáng người mảnh khảnh in trên sàn. Do bốn phía trầnnhà đều lắp đèn, nên bóng của anh vô tình trùng lên bóng cô, nhìn rấtgiống hai người đang đứng dựa vào nhau, nhưng thực tế lại không phải như vậy.

Chí ít thì khoảng cách lúc này khiến anh không thể nhìn rõtâm trạng trong ánh mắt cô, ánh mắt cô vừa như cố ý hờ hững, vừa nhưngạc nhiên khó tả, lại còn có cả sự đắm chìm và hồi tưởng trong những ký ức xưa.

Đương nhiên anh biết biểu hiện hồi tưởng chuyện xưa củacô có liên quan tới mình, nhưng vẫn không nén nổi và cười phá lên: “Mộtsố thói quen nếu được thay đổi một chút thì cũng hay. Chí ít thì nếunăng ra ngoài tham gia các hoạt động sẽ có cơ hội quen biết nhiều ngườihơn, cũng vì thế mà có nhiều lựa chọn hơn”. Đột nhiên anh quay lại nhìncô gái đẹp phía sau mình, khẽ hỏi như thể chưng cầu ý kiến: “Em nói xemthế đúng không?”.

Cô nàng vốn bị đối xử lạnh lùng nãy giờ, đã mấy lần muốn nổi giận, ai ngờ lúc này chỉ đưa mắt nhìn Giang Dục Phong đang tủm tỉm cười với mình, bất giác mím môi tươi tỉnh: “Tất nhiên rồi, anhnói rất có lý”.

Nhiếp Lạc Ngôn nhíu mày, ngữ khí càng khó nghe hơn: “Thế nào gọi là có nhiều lựa chọn hơn?”.

Giang Dục Phong vẫn cười lãnh đạm, anh thong thả nói: “Hả? Lẽ nào không phải tối nay em tới xem mặt sao?”.

Cô sững người, sau đó mới thấy hơi lúng túng, rồi nhanh chóng phủ nhận:“Đương nhiên là không!”. Trong phút chốc, cô bỗng có cảm giác bị ngườikhác lấy ra làm trò cười, ánh mắt của Giang Dục Phong hiện giờ khiến đầu óc cô tê dại.

Anh lại cho rằng, sau khi chia tay với anh, côphải nhờ vào việc xem mặt để giải quyết chuyện tình yêu hay sao? Chuyệnnày thật hoang đường!

Nhưng suy nghĩ một chút, cô lại giận dỗihỏi vặn: “Cứ cho là như vậy, thì đã sao? Đi xem mặt, hẹn hò với một đốitượng nào đó còn tốt hơn nhiều so với người vì lựa chọn quá nhiều mà hoa mắt kia”. Rồi cô quay sang hỏi Tần Thiểu Trân: “Cậu thấy nói thế cóđúng không?”.

Thế nào là chị em tốt? Thế nào là đồng bọn sốngchết cùng nhau? Tần Thiểu Trân biết thời khắc thử thách bản thân đã tới. Nhưng từng lời nói, hành động của Nhiếp Lạc Ngôn lúc này rõ ràng làthái độ mỉa mai và khiêu khích, giữa bao nhiêu người thế này, lại bắt cô phối hợp chống lại bạn trai cũ của cô ấy như vậy chẳng phải là quá trẻcon sao? Huống hồ, đối phương lại là một đại gia nữa chứ.

Nhưngnhìn ánh mắt vô cùng sắc lẹm của Nhiếp Lạc Ngôn, theo thông lệ, TầnThiểu Trân đành phải đấu tranh trong giây lát rồi miễn cưỡng gật đầu,gượng gạo nói: “… Ừ… cũng có lý…”. Cô vẫn không nén nổi tò mò theo dõiphản ứng của Giang Dục Phong, may mà dường như anh không để ý tới lờinói chế giễu của Nhiếp Lạc Ngôn, chỉ ra vẻ hiếu kỳ hỏi lại: “Trong baanh chàng bên kia, ai là đối tượng xem mặt của em vậy?”.

Sắc mặtNhiếp Lạc Ngôn càng khó coi hơn, cô lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:“Giang tiên sinh, có vẻ ngài đang quản quá nhiều chuyện không thuộc phận sự của mình rồi đấy”. Rồi cô quay sang nhìn cô nàng xinh đẹp kia. “Hiện giờ ngài vẫn đang rất nhàn rỗi đúng không? Hình như người ta vẫn đangchờ ngài biểu diễn các chiêu thức đánh bóng kỹ thuật cao đấy.”

Giang Dục Phong rướn mày hỏi: “Nhiếp tiểu thư, cô bắt đầu tôn kính tôi từ lúc nào vậy?”. Ánh mắt anh vương vấn nét cười và long lanh dưới ánh đèn,quả là ánh mắt đào hoa. Nhiếp Lạc Ngôn không nén nổi cảm xúc, thầm rủa:Đồ yêu nghiệt! Rồi ra vẻ khinh bỉ, tiếp tục nhìn anh.

Thực ratrong lòng cô cũng có chút đố kỵ, tại sao một người đàn ông lại có vẻđẹp đến vậy chứ? Tại sao, tại sao chứ? Nếu tính cách anh ta hiền lànhmột chút thì cũng đành, đằng này lại sâu xa khó hiểu. Loại người nàyđúng là mối họa khôn lường trên thế gian!

Ai ngờ ý nghĩ trên cònchưa dừng lại, mối họa ấy đã bước tới gần và ghé sát miệng vào tai cô.Động tác tuy không mạnh, thậm chí cử chỉ còn rất nho nhã nhưng lời nóianh phát ra lại ác độc vô cùng: “Dù gì cũng quen biết một thời, cho nênmới kiểm tra hộ em, anh chỉ lo em không thận trọng trong việc kết bạn mà thôi…”. Nhiếp Lạc Ngôn chưa kịp cười chế giễu thì câu nói tiếp theo của anh lại khiến cô tím mặt: “Cũng có thể… khi chưa biết đối phương cóchọn em hay không thì em đã ngốc nghếch giao phó tấm chân tình cho người ta rồi”.

Tới giờ Nhiếp Lạc Ngôn đã vô cùng thấm thía cái gọi làtự làm tự chịu. Mặc dù vậy, cô vẫn sững người vài giây như thể bị ngườita đập mạnh vào đầu một cái, toàn thân đờ đẫn, ngoài sắc mặt trắng bợtra còn có cảm giác choáng váng, dường như những khuôn mặt xung quanh côđang lay động, trong giây lát đều trở nên mờ ảo, xa lạ. Thực ra đó là vì đau lòng, vì Giang Dục Phong đã đánh trúng vào nỗi đau của cô, vếtthương được giấu kỹ trong lòng nay bị lột trần, khiến cô đau đớn tới mức đầu óc quay cuồng.

Nhưng cơn đau chỉ kéo dài vài giây, cô lậptức vớ lấy cốc nước trên bàn rồi mạnh tay hắt thẳng. Trước hành động này của cô, ai cũng sững sờ, bao gồm cả bản thân cô. Làm như thế chẳng cókhí chất và cũng chưa bao giờ là tác phong của cô.

Nhưng cho dùcó hối hận thì cũng muộn, nửa cốc nước đá đã không thương tiếc hắt vàokhuôn mặt Giang Dục Phong… Tiếp đó Nhiếp Lạc Ngôn nghe thấy tiếng kêukinh hãi của cô gái nào đó, có thể là do tiếng hét quá lớn, cũng có thểvì cuối cùng đã xả được cục tức trong người khiến cô bỗng chốc lấy lạiđược lý trí.

Cô rùng mình, sững sờ nhìn người đàn ông với mái tóc nhỏ nước đang đứng trước mặt, thầm nghĩ vừa rồi mình quá tức giận, chắc chắn là như vậy! Bởi hiện giờ, tay cô tuy nắm chặt chiếc cốc thủy tinhnhưng vẫn run lên bần bật, câu nói vừa rồi của Giang Dục Phong đã đâmtrúng vào điểm yếu của cô.

Cũng phải thôi, ai bảo anh không nểtình, ai bảo anh ác độc như vậy chứ? Càng nghĩ nhiều, Nhiếp Lạc Ngôncàng nghe thấy rõ tiếng ong ong trong đầu mình. Thực ra, mọi lý do côđưa ra đều là để an ủi bản thân. Cô biết rõ đây là nơi thế nào, cũngbiết rõ xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi vở kịch hay này,bị một cô gái thẳng tay hắt cốc nước lạnh vào mặt trước sự chứng kiếncủa bao người, đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà trong suốt ba mươi nămnay Giang Dục Phong chưa từng gặp!

Một người như anh từ trước tới giờ luôn được tiền hô hậu ủng, từ nhỏ đã quen được người khác nể trọng, nhưng hôm nay lại bị cô đối đãi như vậy.

Ngoài tiếng thét kinhhãi của cô nàng xinh đẹp kia ra thì xung quanh quá đỗi yên tĩnh, đámngười như tỏ vẻ thờ ơ không lên tiếng, đến cả Tần Thiểu Trân cũng ngẩnngười.

Giang Dục Phong mặc áo sơ mi kiểu dáng đơn giản, nước đang nhỏ từ tóc xuống vai áo nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn cô, không biết đangđắc chí hay thất vọng nữa.

Sau khi vứt bỏ những ý nghĩ hỗn tạptrong đầu, phản ứng đầu tiên của Nhiếp Lạc Ngôn chính là bỏ chạy. Gây ra chuyện như vậy, đương nhiên chẳng còn mặt mũi nào ở lại để thiên hạchiêm ngưỡng, do vậy cô đã chạy thật, không những thế còn chạy bán sốngbán chết.

Lờ mờ nghe thấy tiếng Tần Thiểu Trân ở phía sau nhưngcô cũng chẳng quan tâm, thực ra việc bị người ta cười giễu cợt khôngphải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất là không biết Giang DụcPhong sẽ xử cô như thế nào. Chắc sẽ không tới mức đánh phụ nữ, nhưng khi Giang Dục Phong đã bực thì cũng không phải chuyện đùa.

Trong ấntượng, cũng chỉ có một lần cô thấy anh nổi cáu, nhưng đối với cô mà nóimột lần ấy thôi đã là quá đủ. Khi ấy cô đã vô cùng sợ hãi và nhận rarằng đàn ông khi giận dữ cũng thật đáng sợ.

Nhưng lần đó chỉ làhiểu lầm. Buổi tối cô uống nhầm thuốc ngủ và bị hôn mê, sáng sớm hôm sau được bạn cùng phòng đưa tới bệnh viện, sau khi nhận được tin, Giang Dục Phong đã vội vã tới bệnh viện. Kết cục là một bệnh nhân vừa mới đượcrửa ruột còn đang khó chịu nằm trên giường lại phải đối diện với bộ mặtlạnh lẽo nghìn thu của anh.

Cô còn nhớ trong phòng bệnh đêm hômvắng lặng, anh đứng đầu giường nhìn cô với anh mắt như màn sương bănggiá. Sắc mặt cô trắng bệch, vừa định mở miệng nói chuyện ra vẻ như không có gì xảy ra thì anh đã lạnh lùng lên tiếng: “Nếu em muốn chết, tại sao không chết sạch sẽ một chút?”.

Cô sững người, rõ ràng lúc đótrong phòng bệnh rất ấm nhưng cô vẫn cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, rồi nhanh chóng truyền tới cổ, tới cánh tay khiến lông tócdựng đứng. Bởi anh chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng nét mặt và ngữkhí như vậy.

Tuy rất nhiều lần cô chán ghét nụ cười khó đoán định của Giang Dục Phong, nhưng lúc ấy cô mới phát hiện ra, thì ra bộ dạngxị mặt bực bội của anh lại đáng sợ như vậy.

Cũng hơi oan uổng cho cô, bởi thực sự cô không muốn tự tử, chỉ vì buổi tối buồn ngủ quá nênmới nhất thời nhầm thuốc ngủ với thuốc cảm. Giang Dục Phong hiểu lầmcũng là lẽ đương nhiên, bởi có một thời gian mỗi khi đi ngủ là cô phảinhờ tới những viên thuốc ngủ.

Cô nằm trên giường bệnh, sợ hãinhìn anh, khóe miệng anh khẽ mím, ánh mắt lạnh như băng… Cũng có thể doánh đèn nên sắc mặt anh lúc ấy trông vô cùng nặng nề.

Cô thanhminh: “Em không…”, nhưng lập tức bị anh lạnh lùng ngắt lời. “Nếu lần này không có người đưa em đi cấp cứu, anh nghĩ liệu bây giờ có phải mìnhđang thông báo cho người nào đó về tham dự lễ tang của em nữa khôngđấy?”

Người nào đó, đương nhiên cô biết anh ám chỉ ai. Cô khôngvui nữa. Cô không vui khi người khác nhắc tới Trình Hạo, cho dù đó chỉlà nói bóng nói gió! Do vậy cô nhất quyết không giải thích gì thêm, chỉgiận dỗi nhắm mắt, không thèm đếm xỉa tới anh nữa. Nếu đã hiểu lầm thìcứ để anh hiểu lầm, dù sao cô đã được cứu sống, anh cũng không thể làmgì được cô!

Quả nhiên anh chẳng làm gì cô. Cô nhắm mắt, chỉ cònnghe thấy tiếng máy tạo độ ẩm khe khẽ ở đầu giường, còn Giang Dục Phongkhông có động tĩnh gì nữa.

Cũng không biết sau bao lâu cô mới hémắt quan sát xung quanh, ngỡ ngàng nhận ra anh đã ra tới cửa phòng bệnh, cô chỉ còn nhìn thấy dáng người cao lớn nhưng vô cùng lạnh lùng củaanh.

Anh lặng lẽ bỏ đi khiến cô bỗng có cảm giác kỳ lạ, tay chânlóng ngóng, tâm trạng hoang mang, giống như hồi nhỏ mắc lỗi bị cha mẹtrách phạt, phạt cô không được phép ra ngoài chơi, cả ngày không thèm để ý tới cô nữa. Ở nhà cô hợp với bố nhất, nên mỗi khi như thế cô luôn rất buồn, cảm giác như mình thực sự bị bỏ rơi vậy.

Nhưng sao lại cócảm giác ấy khi bị Giang Dục Phong nổi cáu chứ? Thật không thể hiểu nổi! Một người đàn ông xấu xa chẳng hề có chút phong độ luôn gây hấn với cônhư anh ta, làm sao có thể so với người bố phong độ ngời ngời của côđược!

May mà Giang Dục Phong chỉ nổi giận đúng lần ấy, do vậy sau này cô cũng chẳng có cơ hội trải nghiệm cảm giác kỳ lạ đó. Vậy mà hômnay, cô lại đẩy anh vào tình cảnh khó xử đến thế và cô không dám tưởngtượng hậu quả của nó.

Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng hoang mang, vội vãchạy khỏi hiện trường “gây án”. Chính vì vậy, cuối cùng cô mới phát hiện mình đã chạy nhầm hướng, vòng vèo thế nào lại tới trước cửa nhà vệ sinh trong cùng của câu lạc bộ. Cô đứng ngây ra một lúc, chẳng còn lựa chọnnào khác, cô cúi đầu bước vào nhà vệ sinh nữ.

Một nơi rộng lớnthế này, có người quen, cũng có cả những khách lạ, nhưng chẳng có aibước tới hỏi han, cho dù chỉ là một câu nói thiện chí: “Không sao chứ?”. Bởi sắc mặt Giang Dục Phong lúc này vô cùng khó coi, chẳng có kẻ ngốcnào dám mạo hiểm dây vào anh lúc này.

Tần Thiểu Trân có chút sợhãi, tuy lúc nào cô cũng coi anh chàng trước mặt là người luôn yêu cầunghiêm khắc với bản thân, nhưng sự việc xảy ra trước đó một phút quảthực quá bất ngờ, ảnh hưởng của nó đương nhiên sẽ vô cùng tệ hại, đến cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra. Bởi thế, cô chỉ còn biết đoán già đoánnon, không hiểu đầu óc Nhiếp Lạc Ngôn có vấn đề gì mà hành động khôngbằng kẻ ngốc như vậy?

Rõ ràng hành động này giống những tình tiết trong phim truyền hình dài tập phát sóng vào tám giờ tối trên kênh ĐàiLoan. Nhưng trong hiện thực cuộc sống, có người đàn ông nào chịu đựngđược nỗi nhục nhã trước mặt bao nhiêu người khác như vậy chứ?

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang khăn khô tới, Giang Dục Phong cầm lấykhăn lau qua loa vài cái, trên vai áo vẫn còn in dấu nước, nhưng anh như thể không quan tâm, chỉ nhìn về hướng Nhiếp Lạc Ngôn trốn chạy.

Tần Thiểu Trân run rẩy trong lòng, cô nàng biết điều mở miệng nói: “Cô nàng này… hay là để em đi tìm cô ấy nhé!”. Cô thầm tính, nếu tìm Nhiếp LạcNgôn thì cô sẽ lôi ngay cô ấy ra ngoài để hai người đó giải quyết riêng, còn hơn là cứ ở đây diễn kịch cho đám người không liên quan kia xem.

Ai ngờ Giang Dục Phong lại nói: “Không cần đâu”, giọng nói hơi trầm xuống, giống hệt ánh mắt hiện giờ của anh. Sau đó anh vứt khăn rồi sải bước về phía nhà vệ sinh.

Tần Thiểu Trân thầm nghĩ, hy vọng anh ta vào đó chỉ để chỉn chu lại ngoại hình mà thôi.

Giang Dục Phong dừng lại trước cánh cửa gỗ màu nâu đỏ rồi lấy di động ra gọi. Trong lúc tiếng tút tút từ đầu dây bên kia vọng tới, anh còn lờ mờ nghe thấy tiếng nước xả mạnh từ phía sau cánh cửa. Anh cất điện thoại đi,không nén nổi cười to một tiếng, vừa hay nhìn thấy nhân viên vệ sinh,anh chặn bà ta lại rồi chỉ vào cánh cửa, ôn tồn hỏi: “Xin hỏi, cô cónhìn thấy bạn gái cháu ở bên trong không ạ?”.

Nhân viên vệ sinhđó chừng bốn mươi tuổi, vừa rồi còn bận dọn dẹp trong nhà vệ sinh nên đã bỏ lỡ vở kịch hay. Tới lúc này, bà vẫn không hay biết sự tình, chỉ đưamắt quan sát Giang Dục Phong từ đầu tới chân một lượt, thấy áo sơ mi của anh ướt nhèm, đến cả mái tóc cũng ướt, bà không khỏi ngạc nhiên nhưngvẫn từ tốn đáp: “Trong đây chỉ có một cô gái trẻ nhưng tôi cũng khôngbiết có phải là bạn gái của cậu không”. Thấy anh chàng khôi ngô tuấn tú, ít nhiều cũng có thiện cảm nên bà nhiệt tình hỏi tiếp: “Có phải bạn gái cậu tóc dài, hơi gầy, cao ráo và rất xinh không?”.

Giang Dục Phong gật đầu.

Bà ta tiếp lời: “Vậy chắc là cô ấy”, rồi lại nhăn mày nói: “Cô gái cũngthật kỳ quặc, vào đó mà cứ đứng ngây ra trước bồn rửa tay, chẳng làm gìcả. À… hơi hoảng loạn, có vẻ không vui lắm”.

Giang Dục Phong vừanghe bà ta thuật lại, vừa nhận được tín hiệu truyền tới từ mắt đốiphương, ánh mắt ấy như biết rõ mười mươi đây là đôi nhân tình đang giậndỗi. Anh cũng chẳng giải thích thêm, chỉ khẽ cười: “Cháu biết rồi, cảmơn cô”. Tới khi bà ta rời khỏi, anh mới giơ tay gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh gì. Anh đặt tay lên nắm cửa, khẽ gọi: “Em có ra không?”

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Cánh cửa được làm theo phong cách cổ, phía dưới có một lối thông khí rộng, nên anh đoán âm thanh chắc chắn sẽ truyền vào trong.

Nhưng, sau cánh cửa vẫn chẳng có hồi âm gì.

Anh khẽ bĩu môi: “Chẳng lẽ em định ở trong đó cả buổi tối?”, dừng lại mộtlát rồi tiếp tục bằng giọng dọa dẫm: “Vừa hay tối nay anh rảnh, đươngnhiên có thể đủ kiên nhẫn để chơi đùa với em”.

Quả nhiên, anh còn chưa dứt lời thì “sầm” một tiếng, cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra.

Giang Dục Phong rướn mày, tỏ vẻ chẳng ngạc nhiên chút nào và nói với giọng cợt nhả: “Sao? Cuối cùng em cũng chịu ra rồi à?”.

Nhiếp Lạc Ngôn nghiêm mặt đứng bên cửa, do cô thấp hơn anh khoảng mười phân,khoảng cách hai người lúc này rất gần nên phải hơi ngẩng đầu mới có thểnhìn vào mắt anh. Chỉ thấy Giang Dục Phong dựa vào tường, tuy lúc trướcbị cô hắt nước nhưng trông bộ dạng chẳng nhếch nhác chút nào, mấy lọntóc đen nhánh rủ trước trán làm tôn lên sắc đen trong mắt anh nhưng lạigóp phần khiến cho không khí giữa hai người càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng, bề ngoài và nội tâm của con người chưa chắc đã giống nhau. Ví như tínhcách của Giang Dục Phong theo cô biết, nếu anh nói muốn “chơi” cùng côcả tối, thì chắc chắn nói là sẽ làm. Đúng là đồ biến thái!

Dovậy, xuất đầu lộ diện thì cũng bị chém, co đầu rụt cổ trốn tránh cũngchẳng hơn gì, chi bằng dứt khoát ra mặt cho xong chuyện, bởi bản thân cô không thể đối phó với dạng người biến thái này, hơn nữa bà cô ban nãyxịt quá nhiều nước thơm trong nhà vệ sinh khiến cô cảm thấy đau đầuchóng mặt. Nếu phải ở trong đó cả tối, e là cô sẽ bị chết ngạt mất.

Cô mím môi, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thế anh muốn thế nào?”.

Giang Dục Phong thản nhiên không thèm đếm xỉa tới cô, chỉ khẽ nheo mắt nhìn sâu xa.

Cô thanh minh: “Vừa rồi em hơi mất bình tĩnh, nhưng cũng không phải tại em hoàn toàn…”. Cân nhắc về cách dùng từ, cảm thấy tốt nhất không nên thêm dầu vào lửa, cô nói bằng giọng có thể coi là dịu dàng nhất: “Nếu từ nay về sau anh để tâm một chút tới cảm giác của em, em nghĩ khi gặp nhauthì mọi người cũng có thể sống trong hòa bình”.

Nhiếp Lạc Ngôncảm thấy mình đủ bình tĩnh và lý trí, nếu có thể hóa giải chuyện này một cách thuận lợi, sau này hai người đường ai nấy đi thì cơ hội chạm mặtcũng không còn nhiều nữa. Cô nói vậy chỉ là muốn trọn tình một chút. Aingờ đối phương lại chau mày, bộ dạng như thể thật sự mệt mỏi: “Bị anhgiở nợ cũ ra nên khó chịu lắm phải không? Anh nhớ có người từng nói,trước đây chỉ vì ấu trĩ thôi, thực chất bản thân người đó sớm đã khôngđể ý tới những chuyện trong quá khứ nữa rồi mà”. Giang Dục Phong dùngkhẩu hình mỉa mai, thản nhiên nói: “Sao vậy? Lẽ nào trí nhớ của anh cóvấn đề?”.

Không phải! Cô không nén nổi cục tức, khẽ nghiến răng,trí nhớ của anh không những không có vấn đề mà là quá tốt, thậm chí còncó thể nhắc lại toàn bộ những lời nói cô từng nói.

Nhiếp Lạc Ngôn bỗng cảm thấy chẳng thể phản bác lại điều gì. Lúc đó, cũng không biếtlà cô đang lừa người ta hay bị người ta lừa. Trên thực tế, làm sao cô có thể quên được Trình Hạo?

Người đó luôn hiện diện suốt cả quãngđời sinh viên cũng như trong kí ức của cô, giống như một sợi dây vôhình, không những đã buộc chặt trái tim mà còn xâu chuỗi mọi nỗi buồnvui, giận hờn mà cô từng có. Mỗi bước cô đi, mỗi dấu vết trên đường tình đều có liên quan mật thiết tới người ấy. Người như vậy, làm sao cô cóthể quên được chứ?

Nhiếp Lạc Ngôn nở nụ cười méo mó, cô bỗng cócảm giác mất đi mọi hứng khởi, chẳng thèm đôi co với Giang Dục Phong nữa mà quay người bỏ đi.

Cô lướt qua, ánh đèn in bóng anh xuống nền, chỉ thoáng thấy cánh tay anh đã lướt qua vai cô, sau đó cổ tay cô bị kéo lại.

Thực ra anh không nắm chặt, cô chỉ cần dùng sức một chút là có thể giật ra,nhưng vừa hay cô ngước mắt nhìn vào tận đáy mắt anh, ánh mắt giống nhưbiển khơi đêm đó, mênh mông ảm đạm, ánh đèn vàng trên đầu dường như cũng không thể phản chiếu vào bên trong được.

Vì Trình Hạo nên cô cóchút chán nản, do vậy chỉ biết nhìn anh khó hiểu. Khóe miệng anh khẽđộng đậy, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Nhưng tại saoanh lại do dự? Cô càng cảm thấy khó hiểu, dường như từ này chưa bao giờxuất hiện trong từ điển của Giang Dục Phong, cô đã từng nhìn thấy dángvẻ lúc anh làm việc, tác phong luôn dứt khoát, quyết đoán, điều này quảthực khiến cô vô cùng khâm phục. Do vậy, chắc chắn cô đã nhìn nhầm.

Quả nhiên, anh cười nhạt rồi thản nhiên nói: “Mới vậy mà em đã muốn đi rồi sao?”.

Cô trở nên cảnh giác: “Thì đã sao?”.

“Em đi ra như vậy, không cảm thấy mất mặt à?”

Lại một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cảm giác đó thật chẳng hay ho gì.

“Thế anh nói phải làm thế nào?”

Cuối cùng, theo sự hướng dẫn của nhân viên câu lạc bộ, hai người đi bằng cửa phụ rồi xuống bãi gửi xe. Giang Dục Phong đi thẳng tới vị trí để xe.Nhiếp Lạc Ngôn lúc này không tránh khỏi hồ nghi, lẽ nào anh ta đã lênkhế hoạch từ trước, nếu không thì sao có thể thông thuộc đường lối nhưvậy?

Người sợ mất mặt là anh mới phải! Bởi thế nên mới không muốn cô một lần nữa lộ diện trước đám đông trong sảnh, để người khác khôngphải nhớ tới nỗi nhục lớn mà anh vừa chịu đựng. Còn cô, hóa ra chỉ là kẻ được thơm lây mà thôi, thật buồn!

Trên đường về, cô nhắn tin cho Tần Thiểu Trân, chưa tới nửa phút sau, Tần Thiểu Trân đã nhắn lại: Chưa động chân động tay đánh nhau chứ?

Nhiếp Lạc Ngôn bất giác cườigiễu cợt, cô không để ý tới ánh mắt của người kế bên, chỉ nhanh tay nhấn bàn phím: Cậu cũng thổi phồng lên quá đấy, thế nhé, lát về nói chuyệnsau.

Thực ra vì không tiện, chứ gọi một cú điện nói rõ tình hìnhđể cô bạn đỡ lắm chuyện thì hay hơn. Cô cất điện thoại rồi liếc nhìnngười ngồi bên trái mình. Giang Dục Phong chuyên tâm lái xe, mắt nhìnthẳng, phía trước là đoàn xe tấp nập, mọi ánh đèn như hội tụ thành mộtdải biển lưu động, chiếu sáng màn đêm đen kịt. Khuôn mặt anh tuấn kianhư rơi vào khoảng giao thoa giữa những ánh đèn, lộ rõ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.

Cô nói: “Tới đầu đường cho em xuống”.

Giang Dục Phong chỉ thoáng nhìn cô, tốc độ xe vẫn không hề thuyên giảm.

Cô đành giải thích: “Em muốn đi siêu thị mua chút đồ, tới đầu đường xuốngxe là được rồi”. Nếu không phải đôi giày cao gót mới mua không vừa chân, cô cũng không đến mức phải hạ mình đi nhờ xe của anh về trung tâm thành phố thế này. Thực ra ban nãy ở câu lạc bộ, các ngón chân đã rất đau,rồi lại bị nhân viên phục vụ dẫn đi đường phụ nên chẳng còn đủ can đảmvà khả năng để cuốc bộ từ bãi đỗ xe ra ngoài nữa.

Do vậy, giờ màtìm được cơ hội thì cô sẽ xuống xe ngay để có thể thoát khỏi tên GiangDục Phong này. Vừa gây ra việc tày trời như vậy, thế mà bây giờ lại vuivẻ cùng nhau đi về, kể cũng kỳ quặc.

Nhưng đối phương dường nhưđã nhìn thấu tâm tư của cô, khóe miệng nhếch lên đầy chế giễu, ngay cảgiọng nói cũng không che giấu vẻ chế nhạo: “Có vẻ lúc nào em cũng nhưthế. Sao vậy, lợi dụng xong rồi thì muốn vứt bỏ ngay à?”. Không phải anh không nhận thấy bước chân hơi xiêu vẹo của cô, anh biết từ trước tớigiờ cô không quen đi giày mới, cho dù là chất liệu da giày tốt đến mứcnào đi nữa thì chân cô vẫn bị phồng rộp. Cô gái này xét về một khía cạnh nào đó thì vẫn rất giống với nàng công chúa hạt đậu luôn được cưngchiều trong truyện cổ tích. Có điều, tới giờ phút này anh vẫn chưa mảymay nổi giận vì bất cứ lý do nào.

Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn hoàn toànkhông hiểu anh đang nói gì, cái gì mà luôn như vậy chứ? Dù có chút nghihoặc nhưng cô không muốn tranh luận thêm nữa, bởi từ lâu cô đã quen vớitính khí kỳ quặc của anh. Cô chỉ lẳng lặng tháo dây an toàn.

Giang Dục Phong liếc cô một cái, chiếc xe đột ngột tăng tốc, mãi đến khi vượt qua hai chiếc xe buýt chậm rì rì, anh mới tấp vào lề đường rồi từ từđậu ở bãi đỗ tạm thời cách ngã tư hai trăm mét.

Nhưng anh khôngmở khóa cửa, Nhiếp Lạc Ngôn gạt tay cầm mà mãi không mở được, quay đầulại thì thấy anh chàng kia đang nhìn mình bằng ánh mắt vô hồn.

Giang Dục Phong không cười, bộ dạng xem ra có phần lạnh lùng, trầm tư. Cảmthấy không tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, cô chau mày thắc mắc: “Còncó chuyện gì nữa?”.

Giang Dục Phong đáp: “Vẫn muốn đi như thế sao?”.

Không hiểu nổi rốt cuộc anh có ý gì, cô chỉ biết nghi ngờ nhìn anh dò xét,mới phát hiện anh không mang theo áo khoác khi ra khỏi câu lạc bộ. Maymà đang ở trong xe, điều hòa được bật ở nhiệt độ vừa phải, nếu không thì chỉ với một chiếc áo sơ mi thế này e là anh đã bị đóng băng từ lâu rồi.

Cô cố tỏ vẻ như bừng tỉnh hỏi: “Chắc không phải anh muốn em trả phí giặtkhô chứ?”. Chỉ là nước lọc thôi mà, hơn nữa, tóc và người anh đã đượcđiều hòa hong khô rồi.

Ai ngờ anh khẽ rướn mày, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, thái độ rất không rõ ràng.

“… Từ trước tới giờ anh luôn phóng khoáng, chắc sẽ không so đo với emnhững chuyện như thế chứ?”. Rồi lại cố tình chọc tức anh: “Hay là gầnđây anh bị khủng hoảng kinh tế? Nếu thực sự như vậy, em khuyên anh nênbớt mua quà cho đám bạn gái kia đi thì có thể tiết kiệm được khối tiềnđấy”.

Trước những lời chế giễu vô tâm ấy, Giang Dục Phong khônghề tỏ ra tức giận mà còn tươi cười đáp: “Cảm ơn nhiều, anh sẽ suy nghĩkỹ về đề nghị của em”. Ánh mắt sâu thẳm của anh như lóe sáng, hoặc cũngcó thể đó chỉ là phản chiếu của ánh đèn ngoài cửa xe, dừng lại một látanh mới nói tiếp: “Tốt nhất em hãy lo cho bản thân mình đi. Tuần trướcanh có nghe một người bạn nói, công ty em đang muốn giảm biên chế, không biết có em trong đó không”.

Khuôn miệng thư thái, cho dù là nóivề đại sự liên quan đến sinh kế cả đời người khác thì cũng chỉ như nóivề những chủ đề đại loại như thời tiết mà thôi. Nhiếp Lạc Ngôn nghe vậybất giác lo lắng. Có chuyện đó sao? Tại sao anh ấy còn biết tin nhanhhơn mình nhỉ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy rất bìnhthường. Tuy đều tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng, nhưng sovới anh, cô cũng chỉ được coi là dạng vô danh tiểu tốt thôi.

Thông tin này tới quá đột ngột, bản thân Nhiếp Lạc Ngôn cũng chưa kịp chuẩnbị tâm lý, nhưng cô vẫn phản bác: “Chuyện đó đương nhiên sẽ không thểvận vào em được”.

“Thế thì tốt quá!” Anh cười cười. “Thực ra anh cũng lo lắng, nếu bỗng dưng thất nghiệp, em lại quay về đường cũ.”

Nhiếp Lạc Ngôn có chút phản ứng rồi mới hằn học nhìn anh, nói dằn từng chữ:“Anh yên tâm! Cùng một sai lầm phạm hai lần, chỉ có thể là kẻ ngốc!”.Bỗng nhớ tới chuyện hoang đường tối qua, cô liền mím môi, rướn mày cườinói: “Anh sẽ không cho rằng chuyện tối qua là do em mưu tính trước chứ?Thực ra đó chỉ là ngoài ý muốn thôi”. Cô học theo bộ dạng của anh, dừnglại một lát rồi tiếp tục lái sang chuyện khác: “Thật ngại quá, tối qualại ngủ cùng anh. Em đang băn khoăn, liệu có nên trả tiền cho anh để bày tỏ sự giản đơn trong suy nghĩ của mình hay không”. Nói rồi, cô rút mấytờ một trăm tệ từ ví da ra đếm, thằng thừng ném lên mặt đồng hồ xe, sauđó kéo mạnh khóa mở cửa rồi mau chóng xuống xe.

Cô thậm chí cònchẳng thèm để ý tới sắc mặt và phản ứng của anh, lặng lẽ xách túi đi bên đường, chỉ sợ nếu ở lại thêm một chút nữa thôi thì sẽ càng thêm xíchmích. Cô đã đối đầu với anh suốt buổi tối hôm nay rồi.

Nhưng trên thực tế, Giang Dục Phong cũng không cho cô cơ hội để nói. Xe của anhthuộc loại tăng tốc nhanh có tiếng, cửa xe vừa đóng đã nghe thấy tiếngnhấn ga, rồi chiếc xe nhanh chóng bỏ lại cô phía sau.

Ha ha, cuối cùng thì cũng chọc tức được anh ấy rồi!

Lúc này, tuy một mình đứng run rẩy vì gió lạnh bên đường nhưng Nhiếp LạcNgôn vẫn thầm cảm thấy vui vẻ vì cuối cùng cũng có chút cảm giác thànhcông trong suốt buổi tối hôm nay.