Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 60: Thích




Thư Dao vất vả lắm mới có thể lấy hết can đảm để tới gặp bạn của Lương Diễn.



Không ngờ vừa vào cửa đã nghe được những lời kinh hoàng như thế.



Cả người đều bị chấn động rồi.



Cô nhìn Lương Diễn.



Lương Diễn và Đặng Giác đều đang nhìn cô.



Im ắng.



Một lát sau, Lương Diễn lên tiếng, đánh vỡ sự yên lặng chết chóc này: “Dao Dao, anh ta nói là thuế, nộp thuế*.”



*税 (thuế) và 睡 (ngủ) là hai từ đồng âm, đều phát âm là 【 shuì 】.



Anh mỉm cười giải thích: “Trong công ty của Đặng Giác có người bị nghi ngờ liên quan đến việc trốn thuế lậu thuế, ý của anh ta là thu thuế của người kia, gọi tắt là thuế người ta.”



Thư Dao: “…… Ồ, thì ra là thế.”



Phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng Thư Dao vẫn cố gắng hết sức làm ra vẻ vừa mới bừng tỉnh.



“Lại học được tri thức mới rồi,” Thư Dao cứng đờ nói: “Thật tốt.”



—— Nếu không phải cô được tiếp thu nền giáo dục hoàn chỉnh nhiều năm như vậy, có khi cô sẽ thật sự sẽ tin những lời Lương Diễn nói.



Tố chất tâm lý của Đặng Giác có vẻ khá hơn nhiều, người đã từng trải qua đủ loại khoảnh khắc nguy hiểm trong xã hội, sống hơn hai mươi năm, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, cười giải thích với cô: “Anh vừa mới nói Lương Diễn đấy, không có việc gì thì nên đi qua ăn cơm với em, anh là một người đàn ông không cần anh ấy ở đây.”



Bán đứng đồng đội một cách sạch sẽ chóng vánh.



Lương Diễn cũng không muốn để Đặng Giác lại nói ra điều gì kỳ quái, đứng lên.



Thư Dao đã chủ động đứng ở bên cạnh anh.



Giống như chú cá nhỏ sẽ tự động tìm kiếm vật thể để che chắn bản thân, cô trốn ở sau lưng Lương Diễn, lôi kéo áo sơ-mi của anh.



Đặng Giác nhìn hai người này, lắc lắc đầu, thở dài.



Bình thường Lương Diễn có thể rất bình tĩnh, cố tình ở trên người Thư Dao lại hiện ra dáng vẻ mới biết yêu.



Phân tích từ góc độ của người từng trải, Đặng Giác cho rằng Lương Diễn cũng đã rơi nửa người vào rồi.



Lương Diễn không hề chạm vào tay Thư Dao, anh đang giảm bớt tiếp xúc chân tay, tránh khiến cho Thư Dao cảm thấy không khoẻ. Trong đầu Thư Dao còn nghĩ đi nghĩ lại câu nói kia của Đặng Giác, vốn dĩ con gái đã dễ suy nghĩ miên man, dẫn tới việc nhịp tim cũng dường như không còn bình thường, thình thịch thình thịch, nhảy tới nhảy lui.



Cô cho rằng mình phải kịp thời nói cái gì đó, mới có thể khiến bản thân quên đi câu nói vừa rồi.



Thư Dao ngẩng mặt, hỏi: “Anh vừa mới ăn cơm rồi ư?”



“Ăn một ít, nhưng có thể tiếp tục ăn cùng em.”



Thư Dao thoáng do dự, hỏi: “Anh có cảm thấy em rất vô dụng không?”



Lương Diễn nói: “Sẽ không.”



“En có thể nấu cơm cho anh, mặc dù hương vị có thể không ngon lắm,” Thư Dao nói vừa nhỏ vừa nhanh: “Cũng biết đánh đàn tranh, chỉ cần anh muốn nghe, em có thể làm bất cứ điều gì.”



Trên thực tế, khi Thư Dao ở một mình, từ trước đến nay đều là gọi cơm hộp. Tìm kho báu, đói bụng sao, gọi mỹ đoàn*, cuộc sống của con cá muối Thư Dao vĩnh viễn không rời khỏi ba việc này.



*mỹ đoàn: tên một dịch vụ giao hàng ở Trung Quốc, đại loại như các anh shipper đẹp trai vậy.



Quả thực chính là thúc đẩy văn hóa trạch* phát triển một bước dài.



*trạch: chỉ những người thích ru rú ở trong nhà, không thích ra ngoài, không thích vận động.



Nhưng nếu là nấu cơm cho Lương Diễn, Thư Dao sẽ rất vui vẻ.



Lương Diễn bật cười: “Đây đều là sở thích của em, em không cần miễn cưỡng bản thân, thích thì làm, không thích thì nghỉ ngơi. Đừng để những sở thích này biến thành gánh nặng.”



Thư Dao hiểu ý của Lương Diễn.



Ví dụ như cô thích nghe nhạc tiếng Anh, xem phim, sẽ có ý thức ghi nhớ lời nói hoặc là ca từ vào trong ký ức. Nhưng nếu là giáo viên tiếng Anh bảo cô ngâm nga thơ văn hoặc là viết chính tả, vậy thì tương đối đau khổ rồi.



Trên sàn nhà sáng bóng trơn mịn, hoa lan bên cạnh âm thầm ra nụ. Thư Dao lôi kéo quần áo Lương Diễn, vậy mà cô lại hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút nào



“Đừng tự coi nhẹ mình,” Lương Diễn nói, “Có người trời sinh thích xã giao, hoạt bát hướng ngoại, có người không thích tiếp xúc với người khác, chỉ thích ở trong thế giới riêng của mình. Những điều này đều rất bình thường, không phải là bệnh.”



Thư Dao ngẩng mặt nhìn anh.



“Lấy ví dụ như, có người lựa chọn kết hôn, có người lựa chọn độc thân; lựa chọn người yêu khác phái hoặc là đồng tính, thích có con hoặc là không,” Lương Diễn kiên nhẫn nói cho cô hiểu, “Đây đều là lựa chọn cá nhân, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, đều có tư duy riêng, sao có thể bởi vì ánh mắt của mọi người mà quy kết những điều đó là không bình thường?”



Thư Dao nhỏ giọng: “Em như vậy có tính không...ừm, quá mức hướng nội không?”



“Vẫn tốt,” Lương Diễn vuốt tóc cô: “Chỉ cần em thích cách sống như vậy.”



Lương Diễn vừa mới nhận ra được, tiếp xúc với người ngoài dường như sẽ khiến cô cảm thấy bất an.



Vào buổi tối, Thư Dao vẫn sẽ mơ thấy ác mộng. Khi anh không ở nhà, Thư Dao vẫn luôn ở phòng ngủ hoặc là trong phòng làm việc, chưa từng bước một bước ra khỏi phòng.




Cho dù là ở trong phòng, cũng sẽ kéo rèm kín mít.



Một thân da thịt trắng nõn của cô, một phần là do gien, một phần khác có lẽ có liên quan tới việc cô đã lâu không phơi nắng.



Lương Diễn cũng không ở lâu với cô, mới ăn cơm tối được một nửa, Lương Khước Quỳ gọi điện thoại tới đây, hỏi anh khi nào về nhà.



Dựa theo tình huống bình thường, mỗi tuần Lương Diễn đều sẽ dành ra thời gian một ngày để về nhà, tới thăm ba mẹ. Nhưng tuần này, bởi vì chăm sóc Thư Dao, anh còn chưa về.



Lương Diễn nhìn Thư Dao đang cúi đầu ăn cơm, đi ra ngoài.



Lương Khước Quỳ cười hỏi Lương Diễn: “Anh, khi nào anh đưa bạn gái nhỏ của mình về nhà thế?”



“Em nói với ba mẹ rồi?”



“Còn chưa đâu.”



“Vậy trước đừng nói,” Lương Diễn nói, “Còn chưa đâu vào đâu, cô nhóc ấy còn nhỏ, em đừng có mà mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi.”



“Em chỉ hỏi một câu mà thôi,” Lương Khước Quỳ cười: “Anh yên tâm, về điểm này, em và anh là một mặt trận thống nhất, tuyệt đối sẽ không nói cho ba mẹ trước.”



Sau khi đưa mèo tới, Lương Khước Quỳ hỏi thêm vài câu, lúc này mới hỏi ra được.



Chuyện này, cho tới hiện tại, cũng chỉ có vài người bên cạnh biết.



Lương Khước Quỳ cầm di động, đi xa một chút, cười hơi gian manh: “Anh, còn cố ý đưa mèo đi vì người ta, không định mang về nhà à?”



Nhắc tới mèo, Lương Diễn nghĩ một lát. Đọc Full Tại



Thư Dao vẫn nên tiêm vắc-xin phòng bệnh.



Mèo quả nhiên là đồ phiền phức.



Lương Diễn không muốn trả lời cô ấy: “Thà em nghĩ xem nên ở chung với Sở Quân như thế nào đi, việc của mình còn chưa giải quyết xong, thế mà đã có sức lực nhọc lòng những chuyện này.”



Cuối cùng, anh lại nhắc nhở: “Em nói với ba là sắp tới anh hơi bận, hai ngày nữa anh sẽ tới thăm ba mẹ, nhưng không ở lại ăn cơm tối.”



Kết thúc cuộc trò chuyện, Lương Diễn không nhịn được lại nghĩ.



Hai ngày sau, anh phải đi công tác, chẳng lẽ phải để một mình Thư Dao ở phòng ngủ ư? Nếu cô sợ thì phải làm sao bây giờ? Nếu gặp ác mộng thì ai an ủi cô?



Vừa nghĩ như vậy, anh vừa chậm rãi đi tới phòng bếp, bỗng nhiên dừng chân lại.



Xoa xoa huyệt thái dương.




Có mấy lời, Đặng Giác nói rất đúng, anh như vậy quả thật giống như đang chơi kiểu dưỡng thành vậy.



Anh tới ban công, châm một điếu thuốc.



Lương Diễn nghiện thuốc lá không nặng, từ sau khi Thư Dao tới, anh chưa từng hút một điếu thuốc nào ở trong nhà.



Bật lửa, ngưng thần tự hỏi, rốt cuộc mình có suy nghĩ gì đối với Thư Dao.



—— Mới vừa rồi, trong suốt thời gian lâu như vậy, Lương Diễn chỉ tự hỏi về sinh hoạt và sức khỏe của Thư Dao, không hề có suy nghĩ về d*c vọng hỗn loạn một chút nào.



Chỉ có buổi tối, mới có mấy suy nghĩ không đứng đắn, không chịu khống chế mà nảy mầm.



Ngồi một lát, chỉ nghe thấy Đặng Giác biếng nhác mở miệng sau lưng anh: “Nghĩ về Thư Dao à? Ngẩn người như vậy.”



Lương Diễn dụi tắt điếu thuốc mới vừa hút được một phần vào trong gạt tàn, lạnh nhạt ừ một tiếng.



Đặng Giác xì một tiếng, cười tủm tỉm nói với anh: “Thật ra rất dễ nghĩ rõ ràng. Nếu anh cảm giác mình coi cô ấy như em gái, như con gái để nuôi, thì ngẫm lại, nhỡ sau này Thư Dao nói cho anh biết, cô ấy thích người đàn ông khác rồi, muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông kia thì anh phải làm sao bây giờ?”



Lương Diễn không nói chuyện.



Anh dùng ngón tay, dịch gạt tàn ra xa hơn một chút.



Hiển nhiên đã có quyết định.



Bản thân anh chỉ đang mông lung cách một tầng sương mù, rất dễ dàng bị vạch trần.



Đặng Giác nhún vai: “Nhìn xem, vậy không phải là mọi việc đã rõ ràng rồi sao? Anh còn do dự cái gì?”



“Lùi một vạn bước mà nói,” Đặng Giác mỉm cười: “Nếu anh thật sự đã phát sinh một vài việc rất dễ xảy ra giữa nam và nữ với Thư Dao, liệu sau này anh còn có thể chịu đựng được việc người đàn ông khác chạm vào cô ấy hay không? Với điều kiện của anh, khiến Thư Dao khăng khăng một mực thích anh, không phải là vấn đề gì lớn.”



Lương Diễn liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu có kinh nghiệm quá nhỉ.”



“Dù sao cũng là người từng trải mà,” Đặng Giác móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ hình vuông, vứt cho Lương Diễn: “Tiếp theo, có lẽ ở chỗ này của anh sẽ không chuẩn bị.”



Lương Diễn cầm lấy cái hộp giấy kia, sau khi nhìn rõ chữ in trên bề mặt, không nói một lời.



Anh đặt cái hộp lên bàn: “Tôi không dùng đến.”



“Sao lại không dùng đến?” Đặng Giác nhíu mày: “Người ta vẫn còn nhỏ tuổi, đừng nói với em là anh ham thích hưởng thụ, bắt con gái uống thuốc nhé. Đây cũng quá không hay ——”



Lương Diễn cắt lời anh ta, bình tĩnh giải thích: “Tôi muốn dùng thì sẽ tự mua, cái này của cậu kích cỡ không vừa.”




Đặng Giác: “……”



Anh ta loáng thoáng cảm giác, mình hình như bị vũ nhục rồi.



“Huống hồ, cô ấy vừa mới thành niên, suy nghĩ chưa chín chắn,” Lương Diễn chậm rãi nói: “Không nên chạm vào cô ấy sớm như vậy.” -



Sau khi Thư Dao ăn cơm xong rồi quay về, đợi đến bứt rứt.



Lương Diễn vẫn chưa trở về.



Thư Dao đứng trên hành lang, nghe được tiếng nói chuyện loáng thoáng, nhưng không đi qua.



Cô quyết định về phòng ngủ trước, đi nghỉ ngơi.



Một lúc lâu sau, nghe được âm thanh mở cửa.



Cô cũng không mở mắt, trong mơ hồ cảm thấy có người tới gần.



Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lương Diễn, lúc này mới yên tâm trở lại.



Là anh. Đọc Full Tại



Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng như nước chảy.



Trong lúc bồi hồi như ngủ như không, Thư Dao cảm thấy người bên cạnh hơi hơi cúi xuống.



Trong nháy mắt tiếp theo, cô cảm nhận được cánh môi của người đàn ông, chạm vào trán cô hôn một cái.



Thư Dao lập tức không thể khống chế trái tim.



Cô cố gắng hết sức bảo mình phải bình tĩnh.



Còn không phải chỉ được hôn một cái thôi à, làm sao phải chấn động như vậy.



Hơn nữa, chủ nhân cũng sẽ hôn mèo cưng cún cưng như vậy đấy thôi. Đừng nghĩ nhiều ——



Suy nghĩ này còn chưa hoàn toàn nhảy hết ra ngoài, cô cảm giác được Lương Diễn cúi đầu, hôn lên môi cô.



Hiển nhiên anh hôn môi cũng không quá thuần thục, không có khác biệt gì lớn với lần trước Thư Dao chủ động hôn anh.



Không, càng giống như đang cẩn thận nhấm nháp.



Sợ hô hấp sẽ bán đứng bản thân, Thư Dao còn không dám th ở dốc.



Mãi đđếnkhi môi anh rời đi, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua tóc mai bên tai cô, khe khẽ thở dài, nhỏ giọng gọi tên cô: “Tiểu Anh Đào.”



Âm thanh rất khẽ, như là sợ cô sẽ tỉnh lại.



Chờ đến khi người bên cạnh nằm xuống, một lúc lâu không có động tĩnh gì, cuối cùng Thư Dao mới mở to mắt, lén lút sờ lên miệng mình.



Mặt và tay cô đều nóng bừng.



Giống như vừa mới bị ngọn lửa nóng rực hun qua vậy.



Càng nóng hơn chính trái tim của cô bây giờ.



Thình thịch, thình thịch.



Ấm áp và tình yêu nhiều như vậy, cơ thể cô có chút khó có thể thả lỏng.



Cô không thể kiềm chế được kích động, ở trên giường xoay người, muốn thử lén đi hôn môi Lương Diễn.



Thư Dao không dám làm càn, chỉ dám trộm lấy môi lén lút cọ vào má anh. Ai ngờ, còn chưa chạm vào anh đã thấy Lương Diễn mở mắt.



Anh vẫn chưa ngủ, trong ánh mắt như đang ẩn chứa ánh sao, mỉm cười nhìn Thư Dao: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”



Đầu óc Thư Dao bỗng trắng trơn trong hai giây.



Một lát sau, cô lúng túng nằm lại ngay ngắn, nhắm chặt hai mắt: “Em ngủ đây, bây giờ đang mộng du.”



A a a biết ngay là Lương Diễn sẽ bắt được cô mà, đáng lẽ vừa rồi nên thừa dịp khi anh lén hôn mình để trực tiếp vạch trần anh!



Bây giờ anh chính là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn nha!



Trong nháy mắt tiếp theo, cổ tay cô bị Lương Diễn đè lại.



Dễ như trở bàn tay, Thư Dao bị anh giữ chặt cánh tay, cô thậm chí chưa kịp phát ra bất kỳ một thanh âm nào, cũng đã nằm dưới người anh rồi.



Giọng nói của Lương Diễn rất nhỏ, một tay vuốt tóc cô: “Nếu hiện tại anh nói anh muốn hôn em, em có thể đừng cho rằng anh rất vô sỉ không?”



Bị anh nắm chặt cổ tay không thể động đậy, Thư Dao thử cử động mấy ngón tay, nhưng động tác rất nhỏ này, hoàn toàn không thể lay động Lương Diễn.



“Sẽ không,” Thư Dao thành thật nói, “Hơn nữa, vừa rồi anh đã hôn rồi mà.”



“Không giống như vừa rồi,” Lương Diễn cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp vào má cô: “Lần này sẽ vô sỉ hơn một chút.”