Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 42-1




Editor: AI

Cửa sổ trong phòng sách chỉ mở một nửa, ánh nắng ít ỏi lách mình qua khe cửa, một con chim nhỏ khẽ chớp cánh ở trước cửa sổ, sau đó dứt khoát bay đi.

Người làm vườn phụ trách việc chăm sóc cây cỏ hoa lá trong vườn đang rù rì nói chuyện với nhau, thảo luận xem nên thay luống hoa thành loại hoa nào.

Mà ở bên trong phòng sách, một mảnh tĩnh lặng.

Trên tường treo một bức tranh “Hoa súng” của Claude Monet, những sắc xanh lam đậm nhạt không đồng đều được sắp xếp cạnh nhau, các nét cọ gần như tan chảy.

Thư Dao cho xem lại một lần nữa mấy đoạn video đó. Cô phát hiện ra rất nhiều chi tiết mà chỉ xem lần đầu tiên cô đã không phát hiện ra. Ví dụ như cảnh cô ngủ trưa, đôi tay giúp cô đắp lên chiếc chăn; lúc cô vừa đánh xong một khúc đàn tranh, giọng của người đàn ông trong bối cảnh đó cười hỏi cô “Tối nay muốn ăn cái gì?”.

Lại ví dụ như vào lúc thân mật, cô nhăn nhó khóc thút thít, Lương Diễn ôm cô vào ngực dỗ dành, một tay ôm đầu cô, một tay khác xoa phần xương sống ở sau lưng, ngón út nhẹ nhàng trêu chọc một chút.

Những điều đó đều là thói quen nhỏ Lương Diễn hay dùng lúc an ủi cô. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thư Dao cảm thấy yết hầu như bị ai đó nắm chặt lại, giống như có ai đó hút mất không khí của cô.

Cô nhìn chăm chú vào những cảnh thân mật trong video, nhìn hai người thoải mái tự tại không chút kiêng dè mà thân mật với nhau, tán gẫu với nhau.

Thậm chí Thư Dao bắt đầu hoài nghi liệu gương mặt đó có phải là chính cô hay không? Vì sao bây giờ một chút ấn tượng cô cũng không có?

Đầu óc cô lộn xộn, xem xét đến ngày ghi lại đoạn video đó -- thời gian có sớm có muộn, đều không ngoại lệ là ba năm trước đây. Từ tháng sáu đến tháng chín.

Ký ức của cô giống như bị ai đó dùng cục tẩy xóa đi mất đoạn thời gian đó.

Thư Dao cẩn thận lục lọi trong từng ngóc ngách của máy tính, hóa ra không chỉ có video mà còn có rất nhiều ảnh chụp. Tất cả đều là Lương Diễn.

Anh đang đọc sách, hoặc là đang làm việc, có khi chỉ chụp được một góc áo của anh.

Thư Dao cảm thấy rất khó chịu trong lồ ng ngực, ngón tay bấu chặt vào con chuột máy tính.

Cái gì cô cũng không nhớ rõ, trong đầu trống rỗng, giống như được nước mưa tẩy rửa qua, không để lại một chút dấu vết nào.

Thư Dao không biết là ai xóa đi những thứ này ở trong máy tính, càng không biết bản thân mình trước kia đã cùng Lương Diễn chung đụng như thế nào.

Đang lúc cô khó chịu bỗng nghe thấy tiếng người hẩu gõ cửa ở bên ngoài, “Cô Thư,” người hầu không bước vào phòng, lễ phép gọi cô, “Cô Khước Quỳ tới.”

Ký ức của Thư Dao hữu hạn nên trong nhất thời không nhớ ra được “Khước Quỳ” này là chỉ người nào.

Suy nghĩ kỹ lại thì cô mới nhớ ra, em gái ruột của Lương Diễn, hình như tên là Lương Khước Quỳ.

Hôm sinh nhật lần trước hai người có gặp qua, có điều sau đó thì không có liên lạc gì với nhau nữa.

Trong lòng Thư Dao rối như tơ vò, cũng không kịp xem tiếp những thứ còn lại trong máy tính, đứng lên đi ra ngoài.

Lương Khước Quỳ ngồi chờ ở bên ngoài, cô biết được thói quen của anh trai mình, không có sự cho phép của anh ấy thì người khác tuyệt đối không thể nào vào được phòng sách. Cũng vì vậy, khi biết được Thư Dao mới từ trong phòng sách đi ra ngoài thì cô vô cùng kinh ngạc.

Thư Dao không quá rành rọt chuyện tiếp đãi người khác như thế nào, mà cô cũng không biết bây giờ cô nên dùng thân phận gì để chung đụng với Lương Khước Quỳ, may mà tính cách của Lương Khước Quỳ hòa nhã, rất nhanh đã hóa giải nỗi bất an của Thư Dao.

Vốn dĩ Lương Khước Quỳ muốn đến tìm Lương Diễn để thương lượng về chuyện của Thư Dao. Triệu Ngữ Túc, mẹ của Lương Diễn từ sau khi biết con trai mình yêu đương thì cười không khép được miệng, hối thúc Lương Diễn nhanh chóng dẫn người về ra mắt bà.

Ai ngờ được Lương Diễn lại cố tình thờ ơ, lần nào nói đến cũng lại nói để lần sau đi, sợ làm cho con gái nhà người ta sợ hãi.

Triệu Ngữ Túc tức cái lồ ng ngực mắng thằng con trai nhà mình lâu nay, thấy Lương Diễn không thèm để ý thì thật sự là không nhịn được nữa, lúc này mới phái Lương Khước Quỳ lén đến thám thính tình hình.

Lần trước Lương Khước Quỳ gặp Thư Dao, trong lúc lén lúc dò hỏi Lương Diễn thì ít nhiều cũng biết được chuyện năm đó -- bao gồm cả trạng thái tinh thần của Thư Dao, cùng với chuyện hai người lần đó có thể xem như là chia tay trong hòa bình.

Đồng thời, Lương Diễn cũng đã cảnh cáo Lương Khước Quỳ, có một số việc tuyệt đối không thể nhắc tới trước mặt Thư Dao.

Trong lúc Thư Dao đang dò la hỏi về chuyện năm xưa, Lương Khước Quỳ thoáng có chút do dự, nói với cô: “Dao Dao, những chuyện này cô nên hỏi thẳng với anh trai tôi thì thích hợp hơn.”

Thư Dao nhìn đôi mắt của Lương Khước Quỳ, từ trước đến nay lúc nào cô cũng khiếp đảm cô gái này, nhưng vào lúc này đột nhiên lại có rất nhiều dũng khí. Cô nhẹ giọng nói: “Tôi nhìn rất giống với mối tình đầu của anh Lương hay sao?”

Lương Khước Quỳ đang uống nước, nghe được câu này thì cái ly đang cầm trong tay bỗng rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành. Cô nhìn Thư Dao đầy khiếp sợ: “Sao cô lại có suy nghĩ kh ủng bố như vậy?”

Trong lòng Thư Dao hơi chấn động. Lương Khước Quỳ không giống với Lương Diễn, cô gái này nhìn qua thì tâm tư rất đơn thuần, là kiểu người dễ ăn quả lừa. Có thể moi được vài thông tin từ chỗ cô gái này.

Đúng là chỉ dựa vào Thư Dao thì không thể moi được thông tin gì nhiều, nhưng Lương Khước Quỳ là em ruột của Lương Diễn, cô ấy hẳn sẽ biết rõ chuyện của năm đó.

Nhìn phản ứng của cô ấy không muốn nói thẳng ra, vậy chỉ đành lừa cô ấy một phen.

Thư Dao cụp mắt xuống, giọng nói chất chứa đau thương: “Tôi đã biết từ sớm anh ấy từng có cô gái mà anh ấy rất yêu thương, tôi cũng không có ý nhỏ nhen gì với người cũ nhưng tôi chỉ muốn biết mình rốt cuộc có vị trí như thế nào trong lòng anh ấy? Tôi có nhìn thấy mấy cái video, cũng nghe mấy tin đồn thổi gió, chẳng lẽ anh Lương chỉ xem tôi là người thay thế thôi sao?”

Mấy năm nay Thư Dao đã đọc không ít truyện ngôn tình có tình tiết về bạch nguyệt quang, ngay cả lời thoại trong đó cô còn nhớ rõ. Bây giờ lại sắm vai một người vừa mới biết được thân phận người thay thế đáng thương, có thể nói là dư sức.

Người hầu nghe được âm thanh cái ly rơi vỡ trên đất thì muốn tới dọn dẹp. Lương Khước Quỳ lại xua tay với, ý bảo người hầu rời đì, tự mình cúi người nhặt từng mảnh thủy tinh nhỏ vụng lên.

Bên trong phòng chỉ có hai người, một con chim đậu lại bên ngoài cửa sổ, nghiêng đầu, ríu rít kêu không ngừng.

Trong lòng Lương Khước Quỳ đấu tranh vô cùng. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thư Dao không lên tiếng, khẽ liếc nhìn cô ấy một cái, tiện đà cúi đầu xuống, lã chã chực khóc, sắm vai một cô gái yếu đuối đáng thương: “Anh Lương rất yêu thương tôi, điểm này tôi không phủ nhận, anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Nhưng nếu như chút tốt đẹp này cũng là giả, chỉ bằng khuôn mặt này giống của người anh ấy từng yêu mà yêu ai yêu cả đường đi thì tôi đây tình nguyện không cần.”

Lương Khước Quỳ theo bản năng buộc miệng thốt ra: “Đừng … đừng mà.” Bẩm sinh cô đã có tật cà lăm, mấy năm có bạn trai ở kế bên bầu bạn nên tật này đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là rơi vào tình huống đặc thù thì bệnh cũ không kéo cũng tới.

Thư Dao thật sự không khóc được, lấy một tờ khăn giấy từ hộp bên cạnh, ấn lên đôi mắt, bày ra dáng vẻ nước mắt yếu mềm tan nát cõi lòng.

Lương Khước Quỳ đã bắt đầu sốt ruột, hoàn cảnh từ nhỏ của cô đã rất tốt, thậm chí có thể nói là rất đơn thuần ngây thơ. Hoàn toàn khác biệt với Lương Diễn tâm cơ thâm trần, Lương Khước Quỳ có thể nói là không có chút tâm cơ nào -- bị người ta lừa còn có thể móc tiền cho thêm người ta.

Lương Khước Quỳ bắt đầu ngồi không yên, bên này là Thư Dao đang thương tâm rơi nước mắt vì bản thân là người thay thế, bên kia lại là mấy lời thánh chỉ và răn đe là không được để lọt tiếng gió nào của Lương Diễn. Bây giờ cô đang rơi vào tình thế khó xử, không còn cách nào khác: “Đại ca không phải là người như vậy đâu,” Lương Khước Quỳ khó khăn lắm mới nặn ra được một câu nói: “Anh ấy tuyệt đối không bao giờ sẽ tìm vật thay thế đâu.”

Những lời này là lời thật lòng nói ra. Sau khi Thư Dao rời đi, có người dựa theo đoạn video được phát tán ra ngoài kia mà chuyên môn tìm kiếm những cô gái có ngoại hình tương tự Thư Dao, cũng mặc chiếc váy xanh giống y đúc đưa đến cửa cho Lương Diễn. Còn cố ý nói cho Lương Diễn biết, cô gái này là sạch sẽ, tuổi tác không lớn, giống hệt như tờ giấy trắng, tùy ý anh muốn dạy dỗ chăm sóc như thế nào cũng được.

Lương Diễn nhận tạm, chỉ là ngắm nghía hồi lâu lại cho người đưa ra ngoài. 

Đó là lúc Thư Dao vừa đi không bao lâu, Lương Khước Quỳ nhìn thấy anh mình ngồi trầm tư trên sô pha, không nhịn được mới hỏi một câu. Lương Khước Quỳ lúc đó cho rằng hai người sẽ không còn cơ hội tái hợp, cũng muốn khuyên anh trai nên bắt đầu lại một lần nữa. Cô nói: “Đại ca à, nếu anh thích cô gái đó thì cứ giữ lại đi không sao, chỉ cần mẹ hiểu ra sẽ không để ý này nọ nữa đâu.”

Lương Diễn vẫn không trả lời lại, chỉ day day huyệt Thái Dương.

Thật lâu sau anh mới nói: “Anh sẽ không tự lừa mình dối người.”

Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Đối với loại chuyện như thế này, Lương Diễn càng biểu hiện kiên quyết hơn bất cứ ai.

Lúc này nhìn Thư Dao như vậy, Lương Khước Quỳ vội vàng thanh minh giúp anh trai mình: “Đối với chuyện tình cảm, đại ca không có khả năng ---”.

“Đúng là đối với chuyện tình cảm,” Thư Dao cố gắng “ưu thương” kể lại mấy lời thoại mà cô đã đọc qua, “Anh ấy đối với người cũ hãy còn nặng tình, tôi biết bản thân mình sẽ không thể nào có được hoàn toàn trái tim của anh ấy. Tôi vĩnh viễn chỉ là hình bóng của người khác, tình cảm của anh ấy đối với tôi chỉ là một loại bố thí.”

Lương Khước Quỳ ngây ngốc, so ra cô còn lớn hơn Thư Dao mấy tuổi, kinh nghiêm tình trường tình đời gì rất mạnh nhưng lúc này lại sốt ruột, lại vì những lời miêu tả của Thư Dao mà tan nát cõi lòng.

Lương Khước Quỳ khó khăn mở miệng: “Đại ca không phải là người có mới nới cũ.”

Sau khi nhìn thấy nụ cười tự giễu trên gương mặt Thư Dao thì Lương Khước Quỳ đã biết mình đã nói bậy rồi, lại không biết nên sửa lời như thế nào mới đúng, lòng nóng như kiến bò trên chảo.

Thư Dao tiếp tục vở kịch của mình: “Vẫn muốn cảm ơn lời an ủi của cô, những ngày tháng bị anh ấy xem là người thế thân với tôi như vậy là quá đủ rồi, ngày mai tôi sẽ chỉ động rời đi ---”

“Không được!” Lương Khước Quỳ thở hổn hển dồn dập, không nhịn được mà cắt ngang lời của Thư Dao.

Ngày mai phải đi? Lương Khước Quỳ bị mấy lời này của Thư Dao dọa sợ rồi. Cô theo quán tính nhớ lại mấy lời đánh giá trước đây của Lương Diễn dành cho Thư Dao, là một cô gái cứng cỏi từ trong xương cốt. Quả nhiên đúng là rất cứng cỏi, cũng rất cứng đầu. Nhưng bây giờ đâu phải thời điểm để cứng!

Nhìn Thư Dao lấy khăn giấy che mắt lại, bả vai run rẩy, Lương Khước Quỳ rốt cuộc cũng không nhịn được, đem toàn bộ sự thật nói ra: “Từ đầu đến cuối, đại ca chỉ có mình cô là bạn gái. Ba năm trước đây hai người yêu nhau, nhưng được khoảng ba tháng thì chia tay, sau đó cô cũng không xuất hiện nữa …. Đại ca cũng không có thêm bất cứ người bạn gái nào nữa. Tôi biết bây giờ cái gì cô cũng không nhớ rõ, nhưng thật sự là đại ca vẫn đang đợi cô.”

Thư Dao vò khăn giấy lại. Quả nhiên, ký ức trong ba tháng mơ hồ đó, cô đúng là đã từng tiếp xúc với Lương Diễn. Nhưng mà cái gì cô cũng không nhớ được. Đầu óc trống rỗng, một mảnh trống không, không chút ấn tượng nào.

Thư Dao cụp mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Cô đừng dùng mấy lời này để lừa tôi, tôi biết cô có ý tốt, nhưng nếu như chuyện đó là sự thật, thì tại sao anh ấy lại không nói gì với tôi?”

Lương Khước Quỳ buột miệng nói ra: “Anh ấy là sợ cô nhớ lại chuyện không tốt sẽ rơi vào cảnh tự kỷ!”

Thư Dao không nói gì. Tự kỷ! Cô tự kỷ?

“Lúc đó trạng thái của cô rất đáng sợ, dù chỉ là một người lạ cũng không muốn gặp, mỗi ngày đều trốn trong phòng của đại ca. Đại ca vì cô mà giảm bớt số lần đi công tác. Những lúc không thể không ra khỏi cửa thì tuyệt đối sẽ dẫn cô theo, không để cô một mình ở nhà.”

Lương Khước Quỳ nói: “Bây giờ, đại ca sợ cô bị k1ch thích, tình nguyện chấp nhận rằng cô không nhớ ra anh ấy, cũng không cho chúng tôi nói cho cô biết.”

Thư Dao ghi nhớ thật sâu từng câu nói của Lương Khước Quỳ, ý muốn giải nghĩa ý tứ đằng sau nó.

Lương Khước Quỳ hiểu lầm sự im lặng lúc này của cô, cho rằng cô không tin. Lương Khước Quỳ chỉ sợ Thư Dao rời đi nên vội vàng chứng minh: “Nếu như cô không tin lời tôi nói, có thể đi cùng tôi đến biệt tự ở Tây Sơn để xem thử. Trước kia cô và đại ca ở bên đó, sau khi cô đi thì anh ấy cũng dọn ra, nhưng bây giờ mỗi tháng đều sẽ qua bên kia ở lại một đêm.”

Thư Dao ngước mắt nhìn về phía Lương Khước Quỳ, đôi mắt của cô là do tự cô xoa đến ửng đỏ: “Bây giờ cô có thể dẫn tôi qua đó được không?”

Lương Khước Quỳ không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp gật đầu. Cô không biết bản thân mình vừa bị người ta lừa vào tròng, chỉ nghĩ làm cách nào để Thư Dao đừng rời khỏi Lương Diễn.

Mãi cho đến khi lên đường, Lương Khước Quỳ còn nhỏ nhẹ khuyên nhủ Thư Dao, bảo đảm với cô: “Tôi sẽ không lừa cô.”

Phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng lùi dần về phía sau, bóng dáng cây cối xum xuê liên tục lướt qua, giống như cánh chim nhanh chóng bay đi.

Thư Dao vần vò cục khăn giấy đã vo tròn lại trong lòng bàn tay, hơi nghiêng người, hỏi Lương Khước Quỳ: “Làm thế nào mà tôi quen biết với anh Lương vậy? Rồi tại sao lại chia tay?”

Lương Khước Quỳ nghĩ nghĩ rồi mới cẩn thận nói với Thư Dao: “Như thế nào quen biết thì tôi không rõ lắm, đại ca cũng không nói cho tôi biết. Đến nỗi vì sao hai người chia tay, thì tôi mới biết được nhiều thêm chút.”

“Khi đó Thư Minh Quân, chị của cô tìm tới cửa nhà, nói anh trai tôi dụ dỗ con gái nhà lành,” Lương Khước Quỳ thành thật khai báo không chút che giấu, “Nhưng rõ ràng là bản thân cô không muốn rời đi, mà anh tôi cũng không muốn thả người. Tầm cỡ một tuần đi, đột nhiên anh tôi lại đưa cô đến chỗ của Thư Minh Quân.”

Thư Dao không nói lời nào, chỉ duy nhất có một chỗ trong lồ ng ngực lại đau tức.

Rất nhanh đã tới khu biệt thự ở Tây Sơn. Bên này tấc đất tấc vàng, không nhà mặt phố thì bố làm to.

Thư Dao chưa từng tới đây nhưng khung cảnh trước mắt lại cảm thấy quen thuộc.

Lương Khước Quỳ dẫn theo Thư Dao, xuyên qua hai hàng cây xanh cao lớn xanh um, một con bướm nhẹ nhàng đậu lại trên làn váy của Thư Dao, lại khẽ vỗ cánh muốn bay đi.

Sau khi bước vào trong sân, cất bước lên bậc thang, Lương Khước Quỳ xoay người nhắc nhở Thư Dao: “Dao Dao, cô chờ một lát, đừng ---”

Lời con chưa dứt, cô đã thấy sắc mặt Thư Dao tái nhợt, nhắm mắt lại, mềm oặt người té xỉu trên đất.

Lương Khước Quỳ bị dọa cho hồn vía lên mây, gọi cô: “Thư Dao!”

Lương Diễn và ba mẹ Thư đang ở trong nhà cũ. Thư Thiển Thiển vừa mới bị cảnh sát giải đi, tiếp nhận điều tra chi tiết hơn.

Thư Minh Quân đem sự tình năm đó nói vắn tắt cho Thư Thế Minh, Thư Thế Minh chỉ cảm thấy lòng đầy sợ hãi, không thể tin được: “Đều là do Thiển Thiển làm sao?”