Editor: Victoria Heulwen
Mưa gió rền rĩ.
Bão thường đổ bộ vào mùa hè, bão lúc đổ bộ vào mùa thu tuy ít lại dễ mang đến những tổn hại nghiêm trọng hơn.
Thành phố Tây Kinh nằm ở vùng đất liền, nhưng vẫn bị ‘đuôi’ bão quét qua, mưa to như trút nước, không ngừng nghỉ.
Trong xe, Lương Diễn ngồi trên hàng ghế sau, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đã mười phút trôi qua kể từ cuộc gọi thứ hai của người hầu.
Người hầu hoảng sợ nói cho anh biết, Thư Dao cứ khóc mãi, rúc mình trong một góc không cho bất kì ai đến gần.
Lương Diễn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, mưa rơi làm hình ảnh qua tấm kính trở nên mơ hồ chỉ để lại vệt đỏ đỏ xanh xanh mờ mờ của cột đèn giao thông trên màn mưa.
Thư Minh Quân ngồi trên ghế lại phụ, tay gắt gao nắm chặt lấy túi. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Theo lời kể của Lương Diễn, Thư Minh Quân nhớ lại toàn bộ câu chuyện năm đó.
Cô nghe nói có một vụ tai nạn ở nhà chú mình xảy ra lúc 4 giờ chiều, Thư Thế Minh sắc mặt phức tạp dẫn cô và Quý Nam Thu đến hiện trường.
Thư Dao trên mặt toàn là nước mắt đang đi cùng cảnh sát, sau lưng còn đeo cặp sách nhỏ.
Thư Thế Minh trò chuyện với cảnh sát, mới biết được sau khi bọn họ dẫn Tô Quán Diễm lên xe cảnh sát, lúc đấy mới để ý đến Thư Dao.
Không ai biết cô xuất hiện từ khi nào.
Thư Dao đứng trong sân, đeo theo cặp sách, có lẽ là vừa mới tan học về.
Có lẽ sợ hãi đến chết lặng, thêm việc không thể chấp nhận được sự thật, hôm ấy một câu Thư Dao cũng không nói, chỉ biết khóc, khóc đến mức cổ họng trở nên chết lặng.
Thư Thế Minh mời bác sĩ tâm lý đến khám cho cô, nhưng ngày hôm sau Thư Dao lại vô cùng bình tĩnh, không hé nửa lời nhắc đến cha mẹ.
Bác sĩ giải thích, đây là cơ chế tự bảo vệ tâm lý của cơ thể, khi đối mặt với tổn thất nặng nề hoặc việc gì vô cùng đáng sợ, cơ chế sẽ tự động sản sinh.
Có lẽ cô đã tự mình hư cấu hóa hiện thực, dùng sự trốn tránh để bảo vệ bản thân.
Hai tháng tiếp theo, Thư Dao vẫn đi học bình thường, cuộc sống sinh hoạt không có gì khác trước ngoài việc cô trở nên ít nói hơn một chút.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô đã bình thường trở lại, bao gồm cả Thư Minh Quân.
______________________________________
Thư Minh Quân bừng tỉnh trong chuỗi kí ức của mình, nhịn không được quay ra nhìn Lương Diễn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lương Diễn đẹp như bức tượng điêu khắc, tuấn tú hơn người. Cúc áo sơ mi dưới ánh sáng phản xạ lại ánh sáng đèn.
Một tiếng trước, Lương Diễn có nói cho cô biết.
“Tôi cho rằng ngày đó Dao Dao ở nhà, rất có thể cô ấy đã chứng kiến hung thủ hành hung.”
“Nhưng suy đoán này vẫn cần phải chứng minh.” Lương Diễn trầm giọng nói, “Chỉ có tìm được nguồn bệnh mới có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Dao Dao.”
Thư Minh Quân im lặng.
Ba năm trước, cô cho rằng Thư Dao từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài là do Lương Diễn, trong cơn giận dữ, cái gì nghe cũng không lọt tai, không muốn giao tiếp cùng Lương Diễn.
Nhưng mà cho đến hôm nay, cô đột nhiên ý thức được, có lẽ chuyện này không phải là căn nguyên.
Từ sau trận án mạng kia, Thư Dao dần trở nên trầm mặc, lên cấp 2 rồi cấp 3, tính cách của con bé càng ngày càng hướng nội nhưng vì vẫn tỏ ra hoạt bát vui vẻ trước mặt bạn bè nên Thư Minh Quân đã đinh ninh là Thư Dao không hề có vấn đề gì, vẫn là cô thiếu nữ đơn thuần như ngày nào.
Lương Diễn lại nghĩ khác.
Cuối cùng xe cũng tới nơi, chưa chờ người mở ô, Lương Diễn đã bước xuống xe, đội mưa vào nhà, hỏi: “Tiểu thư đang ở đâu?”
Thư Dao vẫn đang trong phòng làm việc.
Cô trốn trong góc, trong đầu tràn ngập hình ảnh một đôi tay nhuốm máu tươi, máu không ngừng chảy xuôi xuống sàn nhà, còn có cả nụ cười quái dị, điên cuồng.
Lương Diễn đẩy cửa, nhìn thoáng đã thấy cô.
Dép lê trên chân thì bị quăng đâu đó, váy ngủ ướt đẫm, làn váy dính đầy vết bùn, cả tóc cũng thế.
Lương Diễn nhẹ bước tới, thử thăm dò, gọi: “Tiểu Anh Đào?”
Tiếng nức nở của Thư Dao dần ngưng lại, cô hoàn toàn không biết vì sao mình lại đang khóc, mờ mịt ngẩng đầu, ngay khi nhìn thấy Lương Diễn, cô nghẹn ngào bổ nhào tới ôm lấy anh.
Hoàn toàn là hành động từ trong tiềm thức, cô thậm chí không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Thư Minh Quân đứng ở cửa phòng chứng kiến một màn như vậy, dùng tay vịn lấy khung cửa, móng tay bấm chặt lấy khung gỗ.
“Em không biết chuyện gì đang xảy ra.” Thư Dao nghẹn ngào nói, “Trong đầu em rất loạn, em rất sợ.”
Từ sau khi nhìn thấy vòng đu quay ngựa gỗ bằng Lego, đầu óc của cô bị xâm chiếm bởi từng hình ảnh rời rạc khác nhau. Khi thì là cơ bắp dính đầy mồ hôi của người đàn ông, khi thì là hình ảnh máu chảy đầm đìa, có cả vết dao dính máu tươi.
Thư Dao bị tra tấn đến điên rồi.
Có lần cô cũng xem phim kinh dị ở Nhật cùng bạn bè, mấy bộ phim Âu Mỹ, Thái Lan máu me đầm đìa, Thư Dao nhát gan, xem một lần hình ảnh về máu mà bị ám ảnh rất lâu sau đó.
Trong não như bị nhồi nhét vào một đống hình ảnh kh ủng bố, nhắm mắt lại cũng không dừng được, Thư Dao rất sợ.
Cánh tay mảnh khảnh vòng qua người Lương Diễn, thời điểm tiếp xúc với anh, sự bất an trong lòng hoàn toàn biến mất. Thư Dao lạnh đến mức hàm răng run cầm cập, bụng dưới từng đợt từng đợt quặn đau, nhưng cô chẳng quan tâm, giữ chặt lấy quần áo của Lương Diễn, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Đột nhiên, Thư Minh Quân giật mình, như nhìn thấy hình ảnh Thư Dao 3 năm trước.
Cũng chính là bộ dáng như này.
Trong đầu Thư Dao là những hình ảnh thân mật cùng người đàn ông không thấy rõ mặt, cô có chút mơ hồ, không phân biệt được đó là thực tế hay tưởng tượng nữa.
Không được như ý muốn, càng cố nhớ càng đau.
Đầu đau như muốn vỡ ra, tựa như có thứ gì đó đang ùa ùa muốn xông ra, ký ức thấm đẫm máu tươi sắp nuốt chửng lấy cô rồi.
Lương Diễn dịu dàng dỗ dành cô một cách kiên nhẫn: “Không sao đâu, em gặp ác mộng à?”
Thư Dao lắc đầu.
Trên người cô nhem nhuốc hết cả cọ vào người Lương Diễn khiến áo sơ mi của anh xộc xệch, Lương Diễn một tay ôm lấy cô, tay kia rút giấy nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt cho cô.
“Đau đầu quá.” Thư Dao lặp lại, “Bây giờ đầu óc em rất rối bời, thật khó chịu.”
Lông mi của cô thấm đẫm nước mắt, bọng mắt cũng ướt hết, tạo nên vệt nước rõ ràng, làn da cô vốn mẫn cảm nên Lương Diễn cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cô nhưng cũng không tránh khỏi khiến làn da cô bị ma sát đến đỏ ửng.
Lương Diễn không truy hỏi trong đầu cô đang có ký ức gì. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Anh đã từng chứng kiến bộ dáng hoảng sợ như này của Thư Dao.
Khi đó cô còn tệ hơn lúc này, hoàn toàn không để bất cứ ai tiến gần.
“Anh gọi người mở nước nóng để em tắm rửa trước có được không?” Lương Diễn nhẹ giọng hỏi, “Hay là ăn cái gì trước?”
Thư Dao lựa chọn tắm rửa trước.
Nhưng hiện tại, một chút cô cũng không muốn rời khỏi Lương Diễn, cầu xin: “Anh đừng rời đi được không?”
Thư Minh Quân thần sắc phức tạp, nhìn Thư Dao ỷ vào Lương Diễn nhiều như vậy, chỗ huyệt Thái Dương đau nhức không thôi.
Lương Diễn hỏi: “Sợ sao?”
“Anh đứng ở cửa phòng tắm cũng được.” Thư Dao ý thức được lời nói của mình có thể mang ý khác, “Xin anh mà.”
Lương Diễn lau hàng nước mắt đang ào ào chảy ra: “Được rồi.”
Đến khi Lương Diễn đỡ cô đứng dậy, Thư Dao mới để ý đến Thư Minh Quân, giật mình, lúng túng gọi một tiếng ‘chị’.
Cô còn nhớ rõ, Thư Minh Quân không thích cô với ở cùng với Lương Diễn.
Chuyện khiến cho Thư Dao thấy ngoài ý muốn chính là, lần này Thư Minh Quân cũng không quá phản đối, thậm chí ngay cả hỏi tại sao Thư Dao lại xuất hiện ở đây cũng không hỏi, chỉ hỏi tình huống của cô lúc này: “Dao Dao, em không thoải mái ở đâu?”
“Đầu rất đau.” Thư Dao không thể nhớ lại, cứ muốn nhớ là đầu lại đau nhức, “Chỉ thấy rất nhiều máu.”
- --Đấy lại đau rồi.
“Vậy thì đừng nghĩ nữa.” Lương Diễn nắm chặt tay Thư Dao, nói, “Về sau em bớt xem phim kinh dị đi, không lại tưởng tượng tình tiết bên trong linh tinh.”
Thư Dao ôm đầu nhìn anh.
“Hồi học cấp ba cũng vậy, tôi xem rất nhiều phim đấu súng, ngay cả nằm mơ cũng thấy cảnh bắn súng.” Lương Diễn liếc nhìn Thư Minh Quân nhắc nhở cô ấy không nên nói lung tung, “Có lẽ chỉ là bộ phim nào đó em xem rồi tồn lại trong tiềm thức, đều là giả, đừng sợ!”
Thanh âm của Lương Diễn phảng phất như có ma lực, mùi hương đặc trưng của anh vây quanh khiến Thư Dao dần bình tĩnh lại.
Cô cầm đồ ngủ và khăn tắm đi tắm rửa.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Lương Diễn đúng dựa vào khung cửa phòng ngủ liếc nhìn Thư Minh Quân đang đi theo sau.
Anh đi ra ngoài, hai người đứng trên hành lang nói chuyện với nhau.
Lương Diễn bình tĩnh trần thuật: “Cô cũng thấy được tình huống hiện tại của Dao Dao rồi đấy, em ấy không thể rời khỏi tôi, chỉ có tôi mới có thể giúp em ấy.”
- ---Thư Minh Quân không muốn thừa nhận điều này, nhưng đây là sự thật.
Thư Minh Quân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Vậy anh định làm như nào?”
“Để Dao Dao ở cùng một chỗ với tôi, đôi sẽ chăm sóc em ấy.”
“Không thể!” Thư Minh Quân thẳng thừng đáp trả, “Anh có chỗ nào là chăm sóc Dao Dao? Rõ ràng là bắt nạt em ấy!”
Lúc trước khi mang Thư Dao về đến nhà, đêm đó cô phát sốt cao, cơ thể không ngừng toát mồ hôi, Thư Minh Quân một tay lau chùi cơ thể cho cô, trông thấy trên người phần đùi, ngực, lưng chi chít chi chít dấu hôn.
“Nếu như Dao Dao không muốn, tôi sẽ không động đến em ấy,” Lương Diễn nhìn cô ấy. “Trước mắt, xem ra, phương pháp trị liệu ba năm nay của cô là vô ích, cô đã lãng phí suốt ba năm.”
Thư Minh Quân không chịu tin, cô cảnh giác cực kì: “Đàn ông đều là bọn suy nghĩ bằng nửa th@n dưới, anh có thể theo đuổi Dao Dao một cách bình thường, nhưng đừng nghĩ sẽ giữ được cô ấy bên cạnh theo cách này.”
Vừa dứt lời, bên trong truyền ra giọng nói run rẩy của Thư Dao: “Lương Diễn, anh ở đâu?”
Lương Diễn không nhiều lời thêm với Thư Minh Quân, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Tắm nước ấm xong, cả người Thư Dao đã khá hơn nhiều, cảm xúc cũng bình tĩnh lại, nhưng hình ảnh vòng đu quay ngực gỗ Lego y hệt trong trí nhớ vẫn còn nguyên trong đầu cô.
Khi học cấp ba Thư Dao đã rất thích Lego, trong nhà cũng sưu tầm không ít đồ chơi Lego phiên bản giới hạn.
Nhưng mà trong nhà cũng không có vòng đu quay ngựa gỗ hình như vậy.
Bộ Lego vòng đu quay ngựa gỗ giá không cao, cũng là một thứ bình thường, nhưng hết lần này đến lần khác nhìn thấy trong thư phòng Lương Diễn khiến cô cảm thấy bất an.
Thư Dao bắt đầu hoài nghi, có khi người cô hay mơ tới chính là Lương Diễn.
Người cùng cô làm nhiều chuyện thân mật như vậy cũng là Lương Diễn.
Nhưng mà, phòng làm việc của Lương Diễn, vô luận là bố cục trang trí hay đèn treo lại không hề ăn khớp với trí nhớ.
Hình ảnh thân mật trong thư phòng, kể cả lắc chân bằng vàng.
Thư Dao không thể phân biệt những thứ này đến cùng là thật hay theo nhứ lời Lương Diễn nói chỉ là tưởng tượng của cô.
Dù sao một số bộ phim mà Thư Dao xem qua cũng có tình tiết như này.
Sau khi tắm rửa ổn định xong, Thư Dao lúc này mới để ý chiếc bụng đau của mình, cô vốn định lờ đi nhưng tay nhịn không được ôm bụng bị Lương Diễn nhận ra: “Đau bụng?”
“Ừ.”
“Để anh đưa em đi bệnh viện.”
Thư Dao ngẩn ra: “Trễ như này vẫn đi sao? Bệnh viện giờ đang giờ nghỉ rồi nha?”
“Đau bụng không phải là vấn đề nhỏ.” Lương Diễn cầm áo khoác của mình bọc cô lại cẩn thận…, “Đến bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa mẹ anh, đêm nào cũng có bác sĩ trực ban.”
Thư Dao vốn dĩ muốn từ chối, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó.
- --- Những hình ảnh kia là mơ hay thực, chỉ cần xem xem cô có từng làm chuyện vận động xxoo kia hay không là được rồi.
Cô có thể dùng lý do bụng dưới đau nhức để đi khám phụ khoa.
Cô có thể nhờ bác sĩ hỗ trợ kiểm tra xem mình đã làm chưa.
Nghĩ tới đây, Thư Dao gật đầu đáp ứng.
Thư Minh Quân không yên lòng với Thư Dao, càng không yên tâm để Thư Dao ở một mình với Lương Diễn nên kiên trì đi cùng.
Đã trễ như này, cũng không thể nội soi dạ dày. Bác sĩ kiểm tra Thư Dao một số vấn đề đơn giản, cũng không có vấn đề gì lớn.
Lương Diễn hỏi cặn kẽ về chế độ ăn uống.
Trước khi rời đi, Thư Dao kéo áo Lương Diễn, dè dặt hỏi: “Đêm nay khoa phụ khoa không có người trực ban sao? Gần đây bụng dưới hay đau nhức…. Đi thử được không?”