Khống Chế Thành Nghiện

Chương 42




Đường Y Y làm kiểm tra toàn thân, Tần Chính cảm thấy chưa đủ, không dừng tay lại ở đó, anh mang cô đến một bệnh viện khác làm kiểm ta thêm một lần nữa.

Anh hận bản thân không thể đem mỗi bộ phận trong cơ thể của cô đào ra, săm soi dưới kính hiển vi xem xem có dị thường gì không.

Sau khi đi hết mấy bệnh viện ở thành phố C, Tần Chính mang Đường Y Y đến thành phố A.

Cô có cảm giác Tần Chính hết sức không bình thường

Nhất là khi xem kết quả báo cáo của bác sĩ, bộ mặt của Tần Chính cực kỳ căng thẳng, nhiệt độ âm xuống, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.

Đường Y Y nhìn ra ngoài cửa sổ - “Anh đang lo sợ điều gì?”

Tần Chính lái xe – “Tôi sợ gì?”

Miệng Đường Y Y nhếch lên vài phân, nhưng không phải là cười.

“Anh sợ những gì Đường Hi nói sẽ xảy ra - tôi sẽ chết.”

Tần Chính là loại người như vậy, từ trước đến giờ luôn ngông cuồng, tự đại.

Anh ta tuyệt đối không thừa nhận có bất cứ chuyện gì anh ta không khống chế được.

Ví dụ như việc anh yêu cô.

Đường Y Y cảm thấy đầy mỉa mai, thật là có ý tứ.

Vị thần cao cao tại thượng không cho phép mình bước chân xuống phàm trần, bị thất tình lục dục quấn thân.

Vì thế vị thần kia võ trang đầy đủ, tự lừa mình dối người.

Bầu không khí trong xe đột nhiên ngưng trệ.

Câu nói của kia của Đường Y Y như một mũi giáo nhọn đâm vào người Tần Chính, đâm vào trung khu thần kinh của anh, để lại một lỗ thủng.

Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, bao quanh cảm giác rùng mình – “Đúng, là tôi sợ em chết trước tôi.”

Nghe thấy vậy, đáy mắt Đường Y Y thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô còn tưởng là người đàn ông này giống như trước kia, trốn tránh không đém xỉa đến bất cứ chuyện gì.

“Cô chết đi.” Tần Chính nhếch khóe môi cười lên, một tiếng thở dài ngạo mạng vang lên – “Cuộc sống này sẽ không còn gì thú vị.”

Vừa nghe tưởng như tình nhân nỉ non ngọt ngào âu yếm, nhưng thực tế là sự vặn vẹo đến rợn tóc táy.

Khiến cho người khác có ảo giác, trong lời nói của Tần Chính có ý tứ khác, bí ẩn, khiến người khác sợ hãi.

Tựa như muốn nói – “Yên tâm, tôi chết cũng sẽ kéo em theo.”

Đầu Đường Y Y đau đớn kịch liệt, cô muốn hút một điếu thuốc.

Khi cô vừa lấy điếu thuốc ra còn chưa kịp để lên môi, thì bị một bàn tay duỗi ra giật đi.

Tiếng nói Tần Chính vang lên bên tai cô, giọng điệu ra lệnh - “Kể từ hôm nay, em nhất định phải cai thuốc lá cho tôi.”

Giọng nói Đường Y Y đầy vẻ cổ quái – “Anh muốn tôi bỏ thuốc lá?”

“Anh đừng quên, lúc trước anh chính là người dạy tôi.”

Tần Chính cười lạnh – “Tôi dạy cho em rất nhiều việc, nhưng sao không nghe em đề cập tới?”

Gương mặt Đường Y Y chợt lóe qua vẻ đùa cợt.

Tần Chính bắt được cảm xúc đó trên mặt cô, hàm anh cứng lại, một ngọn lửa lớn phừng lên trong ngực anh, lại bị anh cưỡng chế ép xuống – “Tần tiên sinh, ung thư phổi mặc dù không phải là bệnh di truyền trực tiếp, nhưng nếu trong nhà có người bị bệnh ung thư phổi, hoặc là anh chị em họ hàng xa, hay người lớn trong gia đình có tiền sử bệnh này, thì người con gái mắc bệnh này sẽ có tỷ lệ cao hơn với con trai.”

“Cần chú ý ăn uống hàng ngày, làm việc nghỉ ngơi phải có quy luật, cai thuốc, ít uống rượu, ăn nhiều thực phẩm chống ung thư, thường xuyên tập thể dục, tinh thần cần phải lạc quan, thoải mái.”

“Cần đi kiểm tra định kỳ, theo dõi sát sao tình hình sức khỏe, nhất là sau bốn mươi lăm tuổi, cần phải làm công tác dự phòng cho tốt, một khi phát bệnh ở thời kỳ đầu sẽ kịp thời phối hợp điều trị.”

Tần Chính nghiền ngẫm những lời nói của bác sĩ trong bệnh viện không bỏ sót dù chỉ một chữ.

Vẻ mặt anh lạnh lùng – “Đường Y Y, nếu sau này tôi phát hiện em còn hút thuốc lá, tôi bảo đảm, em không lường được sự hối hận của bản thân mình.”

Thình lình nghe một câu như vậy, răng Đường Y Y vô tình cắn trúng môi dưới, đau điếng.

“Mạng của tôi, tôi muốn như thế nào…”

Bánh xe đột ngột ma sát mặt đường, trong tít tắc lách qua một chiếc xe vận tải đầy nguy hiểm.

Tiếng thắng kít đột ngột vang lên, xe tải dừng lại đột ngột.

Tài xế bị dọa mất mật, thò đầu ra ngoài, tay chân khua trong không khí, chửi rủa người lái xe đối diện.

Bên trong xe, Tần Chính nghiêng đầu, gương mặt dữ tợn hét lên – “Đường Y Y, em mất trí nhớ phải không?”

Hô hấp của anh nặng nề, giọng nói lạnh như băng phát ra từ lồng ngực phập phồng – “Mạng của em là của Tần gia, là của Tần Chính này!”

“Nếu như em không nhớ được điều này, tôi sẽ đem từng chữ từng chữ xăm lên người em.”

Lỗ tai bị ong ong, đầu ốc trống rỗng, cơ thể Đường Y Y nghiêng về phía trước theo quán tính, cô vẫn chưa hoàn hồn, mặt cô tái nhợt, quay qua phía Tần Chính chửi rủa.

“Anh bị điên hả? Không nhìn thấy xe tải phía trước hay sao? Hả?”

Tần Chính bị Đường Y Y gào lên mắng xối xả, gương mặt tức giận của Tần Chính hơi dịu xuống.

Đột ngột bị hung hiểm người giật bắng.

Đường Y Y thở dốc từng tiếng, chậm rãi điều hòa lại hơi thở, làm dịu lại hoảng sợ vừa trải qua.

Kinh hãi dầng lắng xuống.

Cô cũng là con người bằng xương bằng thịt, cũng biết sợ đau, sợ chết.

Khi xe vận tải lao về phía mình bằng một tốc độ khủng khiếp, tim cô thiếu chút nữa ngừng đập.

Một lúc lâu sau, Tần Chính nheo mắt lại – “Đường Y Y, em dám rống tôi?”

Trong giọng nói của anh đầy phẫn nộ và còn có một phần không tin được.

Đường Y Y duỗi tay cột tóc lại, lòng bàn tay đều rịn mồ hôi.

Cô sờ sờ mặt mình, lạnh ngắt.

“Anh nhớ cho tôi, bây giờ là trên đường lớn, trước sau đều là xe.”

Từ trong lỗ mũi Tần Chính phát ra tiếng hừ nặng nề, không biết anh muốn thể hiện điều gì.

“Nếu như còn biết sợ, thì phải sống thật tốt cho tôi.”

Đường Y Y nhắm mắt lại, hai gò má cô trắng bệch như giấy.

Bệnh ung thư phần lớn không có tính di truyền, không có bệnh từ bẩm sinh, đa phần là do tập quán sống mà hình thành.

Cô không để bụng lời nói của Đường Hi.

Chỉ có con nít mới cư xử như vậy, và cũng chỉ có trẻ con mới nghiêm túc coi lời nói đó là thật.

Tần Chính mò vào túi lấy thuốc, khi để trên môi bật lửa đốt, lại nghĩ đến điều gì đó, anh dừng lại, nhét thuốc vào túi lại, mò lấy Đường Y Y ôm vào trong ngực, hàm dưới để trên đầu cô, dán chặt cơ thể cô vào lồng ngực mình, anh muốn cảm nhận được nhịp tim của cô.

Một giọt nước đột ngột đáp xuống cửa kính.

Hai giọt.

Ba giọt.

Càng ngày càng nhiều…

Vệt nước tạo thành một bức tranh thủy mặc trong suốt.

Trời mưa.

Tần Chính nâng mặt Đường Y Y lên, môi cọ cọ mặt cô, động tác không mạnh không yếu, nhưng liên tục thay đổi động tác, thô lỗ, ngang tàng bạo ngược.

Mùi máu rỉ ra thoảng vào chóp mũi, Đường Y Y mở mắt ra, nhìn gương mặt gần trong gang tấc.

Nhìn đã nhìn mấy chục năm, nhìn đến ngán ngẩm.

Đáng lý ra Tần Chính cũng phải cảm thấy ngán giống cô mới đúng chứ?!

Cảm giác đau xót trên môi càng rõ, mùi máu càng nồng, cổ họng đau buốt, Đường Y Y khó chịu, nhíu mày, cảm thấy muốn nôn khan.

Tần Chính đè lại gáy của Đường Y Y, không cho cô lùi về phía sau – “Vì sao em vẫn chưa quen hử?!”

Đường Y Y mở miệng, hít vào vài hơi thở nóng ướt – “Quen điều gì?”

“Quen với việc anh thô bạo, hung ác hay sao?”

Đầu lưỡi Tần Chính rít ra hai chữ, giọng điệu âm u tối nghĩa – “Thô bạo?”

Anh dùng phương thức của mình muốn cho cô biết, trong lòng anh cô vô cùng đặc biệt, là độc nhất vô nhị.

Nhưng ai ngờ được trong tâm lý của cô anh thì chính là “thô bạo”.

Tần Chính nở nụ cười, bàn tay cầm lái hiện lên khớp xương trắng bệch – “Nói tiếp đi.”

Đường Y Y thản nhiên cất lời – “Không còn gì muốn nói.”

Hô hấp Tần Chính nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt phía sau tròng kính lạnh băng – “Nếu người nói chuyện như vậy với tôi không phải là Đường Y Y mà là bất kỳ người con gái nào khác, cho dù là ai, mẹ kiếp! tôi đã đá ra khỏi xe.”

Đường Y Y cười nói – “Vậy tôi có nên cảm động đến mức rơi nước mắt không?”

Ngón tay Tần Chính buộc chặt, kiềm chế bản thân đang muốn bóp chết người con gái bên cạnh – “Ngồi ra ghế sau cho tôi.”

Như mong muốn của anh, Đường Y Y đang định cởi dây an toàn thì nghe tiếng mở cửa xe của Tần Chính từ phía bên kia, cửa xe đóng ầm lại.

Cô bị khóa lại bên trong xe.

Nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, mơ hồ, không nhìn rõ cảnh vật, Đường Y Y đổi tư thế ngồi, suy nghĩ rõ ràng dần dần bị rối loạn, cô ngã người nằm về phía sau.

“Ê, nhóc lùn, nhóc có ba mẹ không?”

“Có, tôi có.”

“Nói dối, nếu như nhóc có ba mẹ, tại sao họ không đến đón nhóc?”

“Nói dối là chó con, ba mẹ của tôi ngày mai sẽ đến đón tôi.”

“Nhóc lùn, không phải hôm qua nhóc đã nói ba mẹ nhóc sẽ đến đón nhóc hay sao? Trời tối rồi, tôi cũng biết là nhóc gạt tôi, được rồi, nhóc con, lại đây sủa tôi nghe một chút.”

“Ngày mai! Nhất định ngày mai ba mẹ tôi sẽ đến!”

“Tôi nói nhóc đúng là ngu ngốc mà, nhóc không biết hay giả ngu không hiểu? Ba mẹ của nhóc không cần nhóc nữa.”

“Cậu mới là người ngu! Ba mẹ tôi mua cho tôi quần áo giày dép mới, không có chuyện ba mẹ tôi không cần tôi.”

Ngày mai vĩnh viễn, ngày mai tiếp nối ngày mai, khi đó, Đường Y Y nhìn nhiều chính là cánh cổng sắt to lớn, ngóng trông có thể nhìn thấy ba mẹ.

Đến khi đó cô có thể về nhà.

Cô nằm mơ thấy ba mẹ đến đón cô.

Nhưng mộng thì cuối cùng chỉ là mộng, khi vừa mở mắt ra, ba mẹ sẽ biến mất, cô vẫn tiếp tục thấp thỏm lo âu, bất lực sợ hãi.

Cho đến khi Đường Y Y biết được sự thật, cô trưởng thành, hỏi quản gia, hỏi Tần Chính, hỏi nhiều người trong Tần gia, trăm cay nghìn đắng nhận được đáp án.

Cô bị vứt bỏ.

Móng tay móc vào lòng bàn tay, đan đớn kéo Đường Y Y ra khỏi hồi ức.

Khi cha ruột của cô qua đời, dù là bất kỳ người nào cũng sẽ thương tâm đau khổ, khóc lóc nức nở.

Chỉ có cô khi nghe tin người đàn ông đó chết, gặp Đường Hi, bị chỉ trích, thậm chí bị nguyền rủa, nhưng trong khoảng thời gian này trôi qua, mắt cô ráo hoảnh.

Kể cả ngay lúc này cũng như vậy.

Thực sự khóc không ra một giọt nước mắt.

Trừ phi cô ép buộc bản thân mình thương tâm một chút, không tự nguyện như vậy, hoặc là cô tự làm hại bản thân mình, vậy thì có thể ép ra vài giọt lệ.

Đường Y Y thở dài, cô không phải là người vừa sinh ra thì không có một chút tình thân, tính tình lạnh lùng, bạc bẽo.

Đến tột cùng thì cô như vậy từ khi nào…

Có lẽ từ lúc cô biết sẽ không có người đến đón mình, hi vọng duy nhất bị hẫng, khi cô biết hi vọng đó là chuyện nực cười đến mức nào.

Hay là thời điểm cô nhìn thấy cả gia đình đó hạnh phúc vui vẻ, thời khắc đó nhắc nhở bản thân cô, ký ức lãng quên trong một góc xó xỉn tâm hồn bị đào lên, những ký ức phủ kín bụi bặm bắt đầu bong tróc lên, từng giọng nói, hành vi.

Đường Y Y mở ra từng mảng từng mảng, từng bao từng bao, tìm kiếm lung tung một hồi, khi cô dừng tay lại, thì quên mất mình muốn tìm điều gì.

Một lát sau, Tần Chính quay về, quần áo đều ướt, nước chảy xuống mi mắt, mũi, làn môi, xuống hàm dưới góc cạnh của anh, rơi xuống hầu kết, rơi xuống cổ áo sơ mi đen chảy xuôi vào lồng ngực ấm nóng.

Ngọc lửa bừng lên tán loạn khắp bốn phía bị nước mưa cưỡng chế dập tắt không ít, chỉ có ở một số nơi đặc biệt còn cháy âm ỉ.

Khi anh bước vào xe không khi phân thành hai luồn, nửa âm lãnh, nửa nóng bức.

Cần gạt nước đong đưa qua lại, Tần Chính ngồi cuối đầu bên cạnh, ánh mắt đen kịt như một lồng sắt bằng thép đặc, bao trùm lên người thiếu nữ đang ngủ.

Một lúc lâu sau, anh đưa tay lên, đẩy mớ tóc đang lộn xộn trên trán của cô ra.

Trời mưa, đường phố ướt át, xe qua lại đừng đợt từng đợt trong màn mưa, mỗi khi lướt qua, từng mảng nước lớn văng lên.

Đường trơn, Tần Chính không lập tức trở về thành phố C, anh và Đường Y Y đặt một phòng khách sạn ở lại.

Cơm nươc xong, Đường Y Y muốn rửa mặt rồi đi ngủ, hôm nay mặc dù không phải cô lái xe, nhưng đường xa, ngồi một chổ trong thời gian dài, và đến từng bệnh viện làm kiểm tra, thể xác và tinh thần của cô vô cùng mệt mỏi.

Tần Chính nhìn đồng hồ, còn chưa tới bảy giờ.

“Lại đây, chúng ta nói chuyện một chút.”

Đường Y Y nhìn anh đầy quái dị - “Đi tắm rồi ngủ thôi.”

Cô đúng là không nghĩ ra được người đàn ông này định làm gì, hai người họ có gì mà có thể nói cùng nhau.

Tần Chính lạnh nhạt nói – “Mới hơn bảy giờ thôi.” – Vừa mới ăn cơm xong lập tức đi ngủ, người con gái này không có một chút thường thức hay sao? Thân thể của cô làm sắt thép hay sao?

Tay anh gõ nhịp nhẹ nhàng trên chân.

Động tác này chính là ra lệnh cho cô, Đường Y Y không nghe theo – “Khẩu vị của tôi không tốt, muốn đi ngủ sớm.”

Lông mi Tần Chính nhíu lại, ôm ngang Đường Y Y, để cả người lên đùi.

Anh vùi mặt vào cổ cô, hít sâu một hơi.

Đường Y Y nhìn bức tranh trừu tượng treo trên tường, không biết vật được vẽ là gì.

Tay Tần Chính luồng vào quần áo Đường Y Y, ngựa quen đường cũ thẳng tiếng, miệng nói – “Xung quanh chung cư của Lý Mi có vài cửa hàng, từ số bảy mươi lăm đến số tám mươi ba, những cái đó đều là của em, em muốn mở cửa tiệm, hay cho thuê, hay làm gì thì tùy em.”

Lông mi Đường Y Y khẽ động, lúc trước Lý Mi nói với cô chuyện về giá chung cư, cô để ý một lần, sau này cũng không xem lại.

Nhiều cửa hàng mặt tiền như vậy, tất cả đều là phòng ốc lạnh như băng, cô không tham phú quý, vậy thì lấy tới tay có ích lợi gì?

Tựa như chỉ cần cô nói một chữ, Tần Chính có thể làm cho cô như nguyện, ý tứ đơn giản chỉ là như vậy, nhìn xem, tôi đối xử với em thật tốt.

Nhưng điều cô mong muốn nhất, thì hết lần này đến lần khác Tần Chính không cho.

Tựa như đang đợi thấy được vẻ mặt ngoài ý muốn hay kinh ngạc của cô, Tần Chính nói tiếp – “Em mau chọn lớp đi, vũ đạo, yoga, hay là học cái gì khác, suy nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết.”

Đầu Đường Y Y đột ngột ngẩng lên – “Báo lớp?”

Tần Chính gật đầu – “Đúng vậy.”

Sắc mặt Đường Y Y lãnh đạm – “Tôi không đi.”

Tần Chính cười mỉm, giọng nói đầy nguy hiểm – “Không phải tôi đang trưng cầu ý kiến của em, biết không?”

Đường Y Y bỗng dưng dùng sức, đứng dậy khỏi đùi Tần Chính, thuận tay đẩy ngực Tần Chính ra xa.

Đột ngột không kịp chuẩn bị, Tần Chính bị ngã về sau, té xuống đất.

Sắc mặt anh xanh mét, từ chữ từ chữ một phun ra từ kẽ răng – “Đường Y Y, em muốn chết!”

Đường Y Y nhìn ngây ngốc.

Hơn mười năm qua, lần đầu tiên cô thấy Tần Chính chật vật như vậy.

Tức cười chịu không được.

Trước khi Tần Chính kịp tóm lấy cô, cô hất tay rời khỏi.

Không để ý tới tiếng gầm nhẹ từ phía sau của Tần Chính.

Con người khi có điều cầu cạnh kẻ khác thì khổ sở nhất, như vậy sẽ không được là chính bản thân mình.

Lúc trước thì cô như vậy, bây giờ thì Tần Chính như vậy.

Cô muốn mà không được, Tần Chính cũng vậy.

Đầu tháng, Tần Chính mang Đường Y Y đến một công viên tưởng niệm.

Đến nơi đó, nhìn ảnh chụp trên một bia, Đường Y Y mới biết Tần Chính có ý gì.

Thời tiết dần ấm lên, nhiệt độ tăng, trời chỉ còn hơi lạnh, là thời điểm ăn mặc loại gì cũng được.

Đường Y Y mặc một áo khoác dài tay dày, mang ủng da, Tần Chính đúng chung một chổ với cô, anh mặc đồ tây đen, nhìn mát mẻ hơn cô nhiều.

Trong công viên tưởng niệm yên ắng, phụ trợ cho khung cảnh càng thêm u ám là những mộ bia xung quanh.

Người chết thì không có gì, người sống thì lại oán hận so đo, rối rắm trong lòng, làm chuyện không có ý nghĩa.

Những chuyện như vậy đáng lý nên vùi vào trong lòng đất, trong lòng đất sẽ từ từ rữa nát, thời gian qua, quên lãng.

Đường Y Y lấy bàn tay trong túi áo ra, cảm giác mát lạnh ùn ùn kéo đến, chốc lát đã cuốn hết hơi ấm trên tay cô, chỉ để lại cảm giác lạnh như băng.

Một trận gió thét gào thổi qua, cây cối xung quanh ngã trái ngã phải, âm thanh đó xông vào màn nhĩ, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, Đường Y Y bất chợ rùng mình một cái.

Sau một khắc, có một luồng hơi ấm áp chạm vào cô, bao bộc thành một tầng kén mỏng xung quanh cô.

“Đường Bình Châu, cảm ơn ông.”

Vừa ma sát, vừa cọ cọ lòng bàn tay mềm mại của cô, Tần Chính vừa mở miệng nói, trong tiếng nói không có một tia gợn sóng, lời nói ra vô cùng đột ngột.

Mặt Đường Y Y đột ngột trắng hơn vài phần.

Bên tai cô lại vang lên âm thanh của lệ quỷ - “Nếu như năm đó ông quyết định khác đi, con gái lớn của ông Đường Y Y sẽ không vào Tần gia, tôi cũng sẽ không gặp được cô ấy.”

Thật là tốt biết bao – Đường Y Y nghĩ.

“Đáng tiếc là không có nếu như.”

Tần Chính thở dài nói tiếp một câu, gò má tuấn mỹ hiện lên một tia sung sướng mông lung.

Trong dư quang khóe mắt Đường nhìn qua, ngũ quan của anh của anh vặn vẹo, khuôn mặt đáng ghét vô cùng.

“Cho nên tôi muốn cảm ơn ông, đã đem Đường Y Y đưa tới Tần gia, đưa người đến dưới mí mắt của tôi.”

Tần Chính cong khóe môi, nhìn về phía người con gái bên cạnh – “Em nói đúng không?”

Cảnh tượng này nếu là một đôi nam nữ tình nguyện yêu nhau nói cho nhau nghe chính là lời cảm ơn.

Còn với Đường Y Y, từng nói của Tần Chính tuông ra đều kéo cô xuống Địa Ngục Diêm La.

Muôn đời muôn kiếp không quay lại được.

Rời khỏi công viên tưởng niệm, trên đường trở về, Đường Y Y luôn im lặng, Tần Chính cũng không nói một lời nào.

Công ty, trong nhà, đều bao phủ bầu không khí cứng ngắc, kéo dài một khoảng thời gian, ai cũng không biết vì sao lại như vậy.

Mùa xuân đến bất ngờ, không trở tay kịp.

Đường Y Y nằm trên ghế sofa, Phú Quý nằm trên bụng của cô, một người một mèo đều vô tình với mọi thứ.

Quản gia nói – “Đường tiểu thư, cây anh đào trong vườn đều nở hoa.”

Đường Y Y – “À.”

Quản gia nói tiếp – “Thời tiết rất tốt, thích hợp ra ngoài tản bộ, hoạt động một chút.”

Đường Y Y nói – “Chổ nào tôi cũng không muốn đi.”

Kể từ sau khi làm kiểm tra, Tần Chính bắt đầu nghiêm khác giám sát thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của cô, sáu giờ thức dậy, chạy bộ, trời mưa thì ở trong phòng tập thể thao, trước mười giờ nhất định phải lên giường ngủ.

Một khi đến mười giờ mà cô chưa ngủ, thì đêm đó cô không cần nghĩ đến chuyện được ngủ.

Người giúp việc bước lại nói – “Đường tiểu thư, nước mật ong đã pha sẵn để trên bàn.”

Đường Y Y – “Biết rồi.”

Cô vỗ vỗ Phú Quý, Phú Quý chậm rãi duỗi móng cong mặt, không tình nguyện tuột xuống người cô.

Uống hết ly nước mật ong, Đường Y Y nén xuống cảm giác chán ghét trong lòng, tiếp tục uống thêm ly nước ấm.

Quản gia lắc đầu, cầm vài quyển tạp chí bước qua.

Đường Y Y lật lật vài tờ, dừng lại trên mặt một quyển tạp chí.

Buổi tối, Tần Chính nghe Đường Y Y muốn đi Thanh Uyên Sơn – “Tháng này tôi không có thời gian rãnh, tháng sau rồi nói.”

Đường Y Y nhắc lại – “Là tôi đi, không phải chúng ta.”

Động tác mở nút áo ngừng lại, Tần Chính sững người một cái.

Lần đầu tiên anh bị một người con gái ghét bỏ công khai như vậy, mặt mũi không biết cất vào đâu, anh lập tức lấy tốc độ nhanh nhất lấp liếm chứng cớ - “Không đồng ý.”

Đường Y Y kiên quyết nói – “Tôi đã quyết định.”

Tần chính nhìn chằm chằm người con gái không coi anh ra gì, không chút nào sợ hãi anh, vì sao?

“Em đinh Thanh Uyên Sơn làm gì?”

Đường Y Y nói – “Khắp núi đồi đều là hoa.”

Tần Chính nói – “Ngắm hoa thì nơi nào mà ngắm không được? vườn hoa không phải rất nhiều hoa hay sao? Cứ nhất định muốn đi xa như vậy?”

Đường Y Y nhìn Tần Chính, ánh mắt cô như nhìn một bà cô vào thời kỳ mãn kinh.

“Lớn tuổi, đúng là nói nhiều hơn, quả nhiên nam và nữ không khác biệt nhau là mấy.”

Khuôn mặt Tần Chính đen xì, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh nhạt – “Em lập lại một lần nữa xem.”

Đường Y Y quả nhiên nói chuyện khác, nhưng trở lại chủ đề chính – “Tôi muốn đi giải buồn.”

Nhìn người con gái trước mặt anh, gương mặt trắng tác gần như trong suốt, cằm gầy gò, khóe môi Tần Chính khẽ nhếch – “Chờ hai ngày, để tôi sắp xếp công việc.”

Đường Y Y không hề dao động – “ Không cần.”

Từ trong kẽ răng Tần Chính chen ra một câu – “Gọi Lưu Đình Vân đi với em.”

Đường Y Y nói – “Lưu Đình Vân đang quay phim.”

Lông mày Tần Chính nhếch lên – “Vậy thì gọi Lý Mi.”

Đường Y Y nói – “Tôi chỉ muốn đi một mình.”

Gương mặt Tần Chính khủng bố vô cùng – “Mơ cũng đừng nghĩ.”

Anh sập cửa bước ra ngoài.

Ngồi trong thư phòng hút thuốc cả đêm.

Cuối cùng Đường Y Y vẫn đi Thanh Uyên Sơn, mặc dù chỉ đi có một ngày hai đêm.

Cô đứng trên đỉnh núi, tâm tình từ trước đến giờ chưa từng thoải mái như vậy.

Sau đó cô lại đi thấp hương trong miếu, nhập gia tùy tục, bói một quẻ.

Đường Y Y đi khỏi một giờ, Tần Chính đã hối hận, anh tức giận trong phòng họp, nhóm quản lý cấp cao lãnh đủ cơn "hối hận" của anh thay cho Đường Y Y.

Cho dù anh nắm rõ nhất cử nhất động của Đường Y Y ở tỉnh Túc, nhưng anh nhìn không thấy, sờ không được, làm gì cũng không được.

Buổi sáng ngày thứ ba, Tần Chính tra được danh sách hành khách từ tỉnh Túc đến thành phố C có Đường Y Y thì không khí lạnh băng xung quanh quanh mới giảm xuống.

Chín giờ rưỡi, Thanh Sơn đến sân bay đón người, nghe được tin tức, chuyến bay Đường Y Y trở về bị bốc cháy, xác máy bay rơi xuống tỉnh Dung, nguyên nhân sự cố đang được điều tra.

Qua một hồi lâu sau, anh liếm liếm đôi môi đã khô nứt, bước đến một góc tường, trầm giọng gọi điện thoại.

Trong phòng làm việc, Tần Chính ngồi sâu trong ghế da bỗng dưng đứng đậy.

Chủ quản đang báo cáo công tác sợ hết hồn hết vía, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đầu bên kia điện thoại là ai gọi đến? Có thể làm sao cho sắc mặt tổng tài thay đổi như vậy?

Ông nghe được người ngồi đối diện nói – “Tôi muốn biết tình huống cụ thể của cô ấy.”

Sau đó, không khí tĩnh mịch bao trùm phòng làm việc.

Chủ quản ngập ngừng nói – “Tổng tài, ngài tiếp tục tôi có việc xuống lầu trước.”

Người đứng phía sau bàn công tác không có phản ứng gì, tựa như không nghe được.

Chủ quản nuốt nước miếng, bước nhẹ ra ngoài.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, khi Tần Chính biết được Đường Y Y vẫn còn sống. Anh phát hiện đầu ngón tay mình run lên liên tục, thân thể vẫn run, cả người anh không phải là bộ dáng trầm ổn như bình thường.

Anh lấy bao thuốc lá ra, ngậm chặt một điếu, sau đó bật bật lửa lên, tay vẫn run lên bần bật, vài lần đè nén xuống đều không thành công.

Một lúc lâu sau, cuối cùng 1 đớm lửa nhỏ run run rẩy rẩy xẹt qua tàn thuốc lá, anh ném bật lửa ra xa. Tần Chính hít sâu một hơi nicotin vào phổi, chậm rãi phun từng làn khói ra.

Anh cầm thuốc, ngón tay run lên, trái tim vẫn đập nhanh kịch liệt, có khi nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng anh cũng biết cảm giác tâm tê liệt phế là như thế nào, có một thứ tình cảm chui lên từ đất, tuông ra như nước thủy triều, trong nháy mắt thẩm thấu toàn thân, điên cuồng dung nhập vào từng lỗ chân lông khiến cho tất cả các giác quan của anh run run rẩy rẩy.

Không cách nào kiềm nén.

Sương mù lượn lờ trong phòng, tay Tần Chính chống trán, anh cười nhẹ, đường cong bên môi lan rộng.

Sau đó anh ngửa người ra sau, cất tiếng cười to.

Đường Y Y, tôi thừa nhận.

Tôi yêu em!