Không Cẩn Thận, Trúng Chiêu Rồi

Không Cẩn Thận, Trúng Chiêu Rồi - Chương 1: Cửu Nguyệt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Một ly trà chanh!”



“Tới ngay, của cô hết bảy tệ, có muốn thêm đá không?”



“Có”



Cửu Nguyệt đứng ở trước quầy chờ, nhìn nhân viên pha chế thuần thục lấy ra một chiếc cốc giấy màu xanh lá, bỏ vào mấy lát chanh từ một cái lọ không rõ nguồn gốc rồi đổ hồng trà đã chuản bị sẵn, thêm chút mật ong, thêm đá trong ngăn lạnh. Cuối cùng đậy kín nắp lại, lắc lên lắc xuống khoảng hai vòng vậy là hoàn thành một ly nước đá.



Cô chọn chiếc ống hút có màu sáng nhất, dùng răng xé giấy nhựa, rồi cắm vào cốc một cái “bốp”, nhưng chưa vội uống, cô tìm một chỗ có dù che rồi ngồi xuống.



Cửu Nguyệt sinh ra trong tiết trời mùa thu yên tĩnh, dễ chịu, vì vậy mới có cái tên Cửu Nguyệt. Nhưng so với tính cách lại khác một trời một vực, cô nóng vội,lại nhiệt tình y hệt mùa hè. Chính vì vậy cô luôn cho rằng mình sinh ra không đúng thời điểm.



Bốn giờ chiều, dòng người trên đường bắt đầu tấp nập, cái nóng còn sót lại của mùa hè vẫn làm người ta khó chịu. Cửu Nguyệt cúi đầu, cắn ống hút uống một ngụm,lạnh đến mức cô phải xuýt xoa. Dù bản thân đang bị cảm, không nên uống đồ lạnh, nhưng cô chẳng mấy để tâm,vẫn gọi trà đá, cũng giống như việc không nên thích Diệp Trăn, nhưng vẫn cố chấp lao vào.



Bụng dưới ẩn ẩn đau, trong chốc lát, cơn đau dần dần lan ra, dọc theo kinh lạc* hướng thẳng đến ngực, có chút khó thở.



*kinh lạc: đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc.



Cửu Nguyệt cuộn tròn người lại, cầm chắc cốc trà chanh trên tay như muốn túm lấy góc áo của người đó, gắng gượng đến cùng. Nhưng vô ích, không giữ laị được gì. Cái cốc xanh cùng ống hút màu đỏ huỳnh quang lặng lẽ nằm giữa đường, thật chói mắt, cuối cùng bị một chiếc xe máy lao nhanh đè bẹp, tạo thành một vũng nước.



Cô lẳng lặng nhìn, đôi mắt trùng xuống, chỉ trong chốc lát nước mắt đã chảy dài trên gò má. Bụng dưới đau nhói, ngực cũng đau, đến cuối cùng,cô cũng không biết bên nào đau hơn nữa.



Giấc mơ kia cũng chẳng tồn tại, chính cô cũng nên tỉnh giấc thôi.



Cửu Nguyệt thích Diệp Trăn, thích từ hồi sơ tam. Ở cái độ tuổi cấm yêu sớm ấy, cô đã làm ra không biết bao nhiêu mánh khóe, chiêu trò. Chỉ cần nhắc đến cái tên Cửu Nguyệt, mọi người đều sẽ bất giác hỏi Cửu Nguyệt thích Diệp Trăn sao?



Tai sao lại như vậy? Chẳng phải có hai”Cửu Nguyệt”sao* . Một bên là Cửu Việt_ học sinh quá đỗi gương mẫu, là học trò cưng của thầy cô, xét về mọi mặt đều ưu tú hơn người. Bên còn lại là Cửu Nguyệt, không có gì nổi bật, thành tích bình thường, gia cảnh bình thường, thậm chí ngoại hình cũng chỉ dừng ở mức thanh tú, dễ nhìn.



* : Cửu Nguyệt_九月( Jiũ yuè), Cửu Việt do bản convert đặt_玖越 ( jiũ yuè)



Một nam một nữ, một người xuất sắc,một người lại bình thường, theo lý phải phát sinh “phản ứng hóa học”, trong mắt các bạn cùng lớp họ giống một cặp như motif nam nữ chính trong phim “Love letter” vậy, nhưng điều đó hoàn toàn không xảy ra. Cửu Nguyệt lại thích Diệp Trăn, nam sinh hay đi cùng Cửu Việt.



Diệp Trăn là lớp trưởng lớp hai bên cạnh, anh có dáng người cao gầy, tướng mạo khôi ngô, khi cười,bên má trái liền xuất hiện lúm đồng tiền, lời nói ôn tồn, lễ độ. Trong một đám choai choai chưa dậy thì, chỉ biết trêu chọc các bạn nữ cùng lớp, anh xuất hiện giống như hạc giữa bày gà, đặc biệt dễ thấy.



Nữ sinh thích Diệp Trăn nhiều vô số kể, nhưng trắng trợn,táo bạo nhất thì chỉ có mình Cửu Nguyệt. Đưa thư tình,quà, thậm chí còn tặng một hộp Ferrero vào lễ tình nhân.Việc gì cũng dám làm, ngay cả bữa trưa của mình cũng đem đưa hết cho anh, để mặc cho bản thân đói bụng. Cô trao cho anh quá nhiều tình cảm.



Đến tận bây giờ, Cửu Nguyệt vẫn không biết liệu Diệp Trăn có thích cô hay không. “Đây là cách cậu thích một ai đó? cậu sẽ nói cho họ biết?” Cho nên, Diệp Trăn không thích cô. Vậy thì có sao? Cô thích anh là được.



Năm ba sơ trung, toàn bộ học sinh phải đối mặt với áp lực thi lên cấp, việc học cũng trở nên căng thẳng hơn rất nhiều,dù vậy các sinh hoạt trong trường vẫn được diễn ra như thường. Điều duy nhất đáng để vui mừng là mỗi giờ chuyển tiết được chạy xuống căng tin mua toàn những món ngon, 20 phút tập thể dục buổi sáng và hai tiết thể dục mỗi tuần.



Cửu Nguyệt không phải người nhàn rỗi, tan học liền chạy sang lớp bên cạnh, đứng ngoài cửa sổ ngắm nghía sườn mặt của Diệp Trăn. Mới đầu học sinh lớp hai tưởng cô đến tìm ai, về sau ai cũng đều hiểu ý đồ của cô, hễ mỗi lần thấy bóng dáng Cửu Nguyệt, liền có tiếng huýt sáo trêu chọc.



Cô đứng ngoài cửa sổ không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa một lần nào nhận được ánh mắt từ anh. Khổ sở có, chán nản cũng có. Nhưng sang hôm sau, tình cảm ấy vẫn nhen nhón trong lòng Cửu Nguyệt.



Lần đầu tiên, hai người nói chuyện là trong giờ thể dục. Cửu Nguyệt không đem theo dây nhảy, mấy bạn nữ trong nhóm cô cũng quên mang. May mắn, lớp hai cũng có tiết thể dục, vì vậy Cửu Nguyệt mặt dày đi tìm Diệp Trăn mượn dây nhảy.



Buổi học thể dục hôm đó, cô không hề dùng đến nó, hết tiết,cô kéo thẳng hai đầu dây rồi đem trả lại Diệp Trăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói cảm ơn anh. Diệp Trăn cười cười bảo không cần khách khí. Cũng từ khoảnh khắc ấy, Cửu Nguyệt mới biết rằng, khi cười lên, vậy mà anh cũng có má lúm đồng tiền.



Tốt nghiệp Sơ Trung, Cửu Nguyệt vào một trường Cao Trung bình thường, mà Diệp Trăn cùng Cửu Việt_người trùng tên với cô đỗ vào trường Nhất Trung_ ngôi tường top đầu của thành phố. Cô có chút ghen tị với Cửu Việt, cậu có thể tiếp tục làm bạn cùng lớp với Diệp Trăn. Nhưng liệu khi nhắc đến tên: Cửu Việt, anh có nghĩ đến cô, cũng có chút may mắn nhỉ.



Từng ngày trôi qua, Cuộc sống ở Cao Trung không thể so với Sơ Trung được, mỗi ngày đều chạy đua với thời gian. Thời điểm mọi người đang bận rộn học tập, thi cử, cô lại nghĩ về Diệp Trăn, toàn tâm toàn ý đều đặt lên người anh. Khi giáo viên thông báo về cuộc thi Vật Lý, Cửu Nguyệt liền hăng hái báo danh đầu tiên. Chỉ đơn giản vì, địa điểm thi là ở Nhất Trung, lúc đó cô có thể quang minh chính đại đi tìm anh.



Một tháng sau, tại trường Nhất Trung.



“Này, Cửu Nguyệt?” là Cửu Việt gọi cô, trên người mặc một bộ đồng phục thể dục màu trắng, tóc cắt đầu đinh, trông cao ráo, gọn gàng, lại có chút tư vị đẹp trai.



“Hi!” Cửu Nguyệt trúc trắc đáp lại.



“Sao cậu vào được đây?” Cửu Việt đến gần cô nói chuyện.



“Ồ, tôi đến tham gia thi vật lý”



“Thế nào, có khó không?” trong mắt cậu mang theo ý cười.



“Chao ôi, có phải học bá đây đang chế nhạo tôi không?” Cửu Nguyệt rầu rĩ trả lời, giọng như sắp khóc.



“Không không, tôi không có ý đó” Cậu bất lực gãi đầu.



“Ờm thì, tôi không có vào phòng thi” nét mặt bình tĩnh, như thể dáng vẻ vừa nãy không phải là cô.



“Vì cái gì?” Cửu Việt kinh ngạc



“Tôi vốn không đến đây để thi”



“Cậu, Diệp Trăn….” Cậu không nói hết câu, nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ.



“Được rồi,tôi về trường đây, tạm biệt” cô mỉm cười quay lưng bước ra khỏi cổng trường.



“Cửu Nguyệt, tôi thật sự rất thích cậu”Cửu Việt đột ngột nói.



Nụ cười trên mặt vội tắt, cô không trả lời, vẫy vẫy tay với người phía sau rồi tiếp tục sải bước về phía trước.



Cửu Nguyệt không để tâm tới mấy lời an ủi của cậu, có mấy phần là thật lòng, cô cũng không có thời gian để bận tâm, bởi vì Diệp Trăn có bạn gái.



Cô vì anh mà tới, vậy mà lại thấy anh đang sánh vai cùng một cô gái khác. Nữ sinh kia rất đẹp, không phải đẹp kiểu khuôn mẫu sáo rỗng, mà là đẹp kiểu dịu dàng, thanh thoát đoan trang giống,tiểu thư nhà quyền quý.Hai người họ dựa rất gần nhau, không có bất kỳ hành động nào quá mức thân mật, nhưng chính cô cũng biết, bọn họ là một cặp.




Cô từ xa nhìn lại, sinh ra biết bao tự ti cùng khổ sở, cô và anh cũng không cần gặp mặt. Sau đó,Cửu Nguyệt đem toàn bộ kí ức về Diệp Trăn khóa chặt vào trong lòng, an phận học hành, chỉ là thỉnh thoảng có chút nhớ đến anh, nhưng cũng không hẳn là nhớ.



Cửu Việt đến tìm cô, tiết trời cuối thu, đi trên đoạn đường phủ đầy lá rơi, lòng bàn chân phát ra tiếng “răng rắc”.



“Tôi rất nghiêm túc”



“Ồ”



” Cậu không có gì để nói với tôi sao?”



“Ừm” cô vô thức giẫm lên một chiếc lá, tiếng kêu giòn tan vang lên, cô lấy lại tinh thần”Cậu biết rồi đó, tôi thích Diệp Trăn, đã từ rất lâu rồi”.Cô nở một nụ cười yếu ớt, bộ quần áo mùa thu giản dị càng khiến cơ thể cô trở nên gầy đi.Nụ cười đó vốn không phải nụ cười trong hồi ức của cậu. Cửu Việt chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn ấy, cậu khéo che đậy cảm giác chua xót trong lòng, lại càng không nỡ chạm tới.



Cậu ngỡ rằng, Cửu Nguyệt đã thay đổi, lại càng giống “Cửu Nguyệt” hơn.



Ba năm trôi đi, nói dài cũng chẳng dài, mà ngắn cũng chẳng ngắn, thời gian cứ bình bình như vậy. Mái tóc ngắn ngang tai của cô nay đã dài chấm lưng, nét trẻ con giữa đôi lông mày đã phai nhạt từ lâu. Thi Đại học vừa kết thúc, cũng vừa kịp nghỉ hè, cô liền mua điện thoại mới, khôi phục liên lạc với các bạn học. Bản thân lại không kìm lòng được, lưu lại số của Diệp Trăn.



Nhiều lúc,cô thường nghĩ rằng mình đã làm đúng theo lời anh, nếu không tại sao cô có thể tự ngược đãi bản thân như thế.



Đó là vào học kỳ 1 năm ba đại học, khi đã là một sinh viên chuyên khoa sắp sửa tốt nghiệp, cô liền nhanh chóng đi tìm việc làm. Mối quan hệ giữa cô với Diệp Trăn cùng có nhiều chuyển biến, nhưng lại như có như không.Chính bản thân cô cũng không thích kiểu quan hệ mập mờ này. Nhưng ai bảo cô thích anh chứ.



Cửu Nguyệt nhanh chóng nhận được việc làm, cô làm công việc sắp chữ cho một tạp chí. Bởi vì là người mới, không tránh khỏi bị chèn ép, bên cạnh cũng chẳng có người quen thân thiết, cả một tuần đầu, cô bị dày vò đủ đường. Cô nhắn tin cho Diệp Trăn luôn mất một lúc lâu mới nhận được phản hồi, Cửu nguyệt như muốn điên lên. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô làm gì có đủ tư cách để chất vất anh về mối quan hệ giữa hai người chứ. Chính mình lại không có lập trường.



Đã một tháng rồi bọn họ không liên lạc, hẳn một tháng, Cửu Nguyệt đã phải chịu đựng rất vất vả, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định, cô sẽ đi tìm Diệp Trăn. Cô chọn một ngày cuối tuần, đến trường của anh. Thật trùng hợp, lại gặp được Cửu Việt. Trông cậu vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào.



“Tới tìm Diệp Trăn?”



“Đúng vậy”




“Lần đầu tiên cậu tới đây, để tôi dẫn cậu vào” biểu tình cậu nhàn nhạt.



Cô không cự tuyệt, theo cậu vào khán phòng.



“Tuần sau nhà trường có tổ chức lễ thành lập, Diệp Trăn là người phụ trách, nên mấy ngày nay đều ở chỗ này tập luyện, rất bận rộn”



“Ừm” Cửu Nguyệt cúi đầu đáp



Khán phòng của trường thật sự rất lớn, trên sân khấu, mọi người đang tất bật diễn tập vở nhạc kịch”Romeo và Juliet”.Diệp Trăn đứng ở phía dưới sân khấu, hình như anh đang cùng người bên cạnh bàn luận về điều gì đó. Cửu Nguyệt từ xa nhìn về bóng dáng anh, ngừng bước chân.Bọn họ chỉ cách nhau có đúng mười một hàng ghế nhưng cô cứ ngỡ bọn họ cách nhau cả một thế giới.



“Làm sao vậy” Cửu Việt đánh tiếng hỏi.



“Không sao, tôi vẫn nên trở về thôi” cô cúi đầu, che giấu sự mất mát.



“Đã mất công đến rồi, thì nên gặp mặt một lần đi chứ.” nói rồi cậu đẩy người về phía trước.



Diệp Trăn cũng sửng sốt khi thấy Cửu Nguyệt, sau đó cười rộ lên, lộ ra núm đồng tiền bên má trái. “Cửu Nguyệt, sao cậu lại ở đây”



“À, tôi đi công tác, thuận tiện tới thăm quan trường các cậu.”Cô cười nhạt, nhưng dường như nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.



“Thực xin lỗi, tôi không thể ra ngoài được, để Cửu Việt dẫn cậu đi nhé”



“Không cần để ý, cậu đang bận” Lời còn chưa dứt, Diệp Trăn lại bị gọi tới, anh cười tỏ vẻ xin lỗi rồi quay đi.



Ra khỏi khán phòng, cô cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn”Cửu Việt, trường cậu thật quá mức hoành tráng, nhưng tiếc quá đến lúc tôi phải trở về rồi, nếu có cơ hội, nhất định sẽ quay lại”



“Vẫn còn thích cậu ta?”



Cô không trả lời, nâng bước đi về phía trước.



“Cùng tôi ở bên nhau đi”



Cô vẫn không dừng lại.



“Diệp Trăn, có bạn gái rôi!!!”



Cửu Nguyệt muốn bước tiếp, nhưng cô không thể di chuyển, chân nặng trĩu như đeo chì. Làm sao cô lại không biết được? Cô biết, nhưng lại giả bộ như chẳng hề hay biết. Diệp Trăn coi cô là gì, lốp xe dự phong? hoặc một trò tiêu khiển để khuây khỏa nỗi cô đơn, hoặc chả là gì cả. Cửu Nguyệt chỉ có thể trách mình không có tiền đồ, không kìm được lòng trước cám dỗ, chỉ cần người kia vẫy tay, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.Cô khinh thường chính sự thấp hèn của bản thân, nhưng người đó lại là Diệp Trăn_ người cô yêu thầm bao nhiêu năm qua, bảo cô làm sao có thể cự tuyệt.



“Tôi biết tất cả, nhưng cậu nói xem tôi có thể làm gì! làm gì bây giờ!!” Cô dùng hết sức lực hét lên với Cửu Việt. Nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt, một giọt, hai giọt, tất cả như chìm trong lớp tro bụi.



Cửu Nguyệt cuối cùng đã cắt đứt toàn bộ liên lạc với Diệp Trăn.



“Diệp Trăn, em thích anh rất nhiều năm rồi, anh nên biết. Nhưng bây giờ nghĩ lại, em đã sai.Thích một người là hạnh phúc, nhưng đối với em lại thật đau khổ, nó như xé nát tim em thành nhiều mảnh. Hiện tại, em muốn được hạnh phúc. Đừng mong nhớ, chúc may mắn!!”



Nhìn tin nhắn của Cửu Nguyệt, Diệp Trăn trầm mặc một hồi. Hỏi anh có thích cô không? Có,anh thích Cửu Nguyệt. Nhưng điều đó là không đủ để giữ họ ở bên nhau.



Chung quy lại, anh vẫn là một gã tồi tệ.



Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng mọi người sẽ thích.



Lời của Ross: ủa thế anh là trap boy à??, anh ta thật khốn nạn, đừng cản, tôi muốn đấm hắn.



Mình high recommend các bạn xem phim này nha.



Phim “Love letter”_1995: là câu chuyện đơn giản nhưng có sức hút ngay từ đầu: Hiroko gửi thư tới địa chỉ cũ nhà vị hôn phu đã mất của mình, và cô nhận được hồi âm của một người phụ nữ có cái tên trùng với anh ấy: Itsuki. Cứ như vậy, hai người phụ nữ: 1 ở trốn thành thị và 1 ở vùng núi hẻo lánh phủ đầy tuyết trao đổi thư từ, cùng tâm sự những cảm xúc, những hồi ức của riêng mình…( nguồn: )