Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 7




Trung niên nam nhân mặt gầy nhìn đống phù vừa bán đã hết veo sắc mặt càng lúc càng khó coi, lão không những không lấy được một trăm trung phẩm linh thạch mà ngược lại còn tiêu mất mười trung phẩm linh thạch mua một lá phù dùng vào chuyện không đâu.

Giỏ tre múc nước công dã tràng.

Trung niên nam nhân mặt gầy đột nhiên cất cao giọng hô: “Tật Tốc Phù không giới hạn cảnh giới mà chỉ bán giá mười trung phẩm linh thạch, lại có nhiều hàng để bán như vậy. Ta khuyên các vị một câu, tốt nhất đừng mua, ai cũng không biết phù này lấy từ đâu ra, không chừng mấy ngày sau lại bị tông môn phù tu nào đó phát lệnh truy nã.”

“Có phải lão ta đang nói chúng ta trộm phù từ tông môn phù tu nào đó đúng không?” Hạ Nhĩ quay đầu hỏi đại sư tỷ.

“Ta không tin phù này là của các ngươi.” Trung niên nam nhân mặt gầy cắn chết chuyện phù này không thể nào là do Diệp Tố vẽ ra được.

Diệp Tố nhướng mi, nhìn trung niên nam nhân đứng trong đám người: “Phù sư Ngũ Hành Tông trình độ ra sao thì chưa rõ nhưng năng lực bôi nhọ người khác quả là không tầm thường.”

Mọi người chung quanh liền ồ lên, vậy mà lại có người dám mắng Ngũ Hành Tông, còn nói trình độ phù sư Ngũ Hành Tông không ra gì.

Trung niên nam nhân mặt gầy: “Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, Ngũ Hành Tông chính là môn phái phù tu lớn nhất Tu chân giới này, chướng mắt Ngũ Hành Tông? Các ngươi thì là môn phái lợi hại nào chứ hả?”

Tây Ngọc ngẩng đầu nói: “Tiểu môn tiểu phái, nhưng so ra vẫn mạnh hơn ông.”

Trung niên nam nhân mặt gầy vẫn là lần đầu tiên thấy có phù sư càn rỡ như thế, không khỏi cả giận nói: “Đồ nít ranh cuồng vọng!”

Diệp Tố đứng dậy vươn vai: “Một khi đã như vậy thì đành mời mọi người ở đây làm chứng có được không?”

Lập tức có người nhiều chuyện liền hô: “Tất nhiên là được!”

“Vị này là phù sư Ngũ Hành Tông, ông ấy cho rằng tông môn của họ trình độ cao cường, vậy thì hôm nay chúng ta tới tỷ thí một lần vậy.” Diệp Tố khom lưng phủi phủi tro bụi, “Ông vẽ một lá phù, ta ngay sau đó cũng vẽ một lá giống y như vậy, xem phù của ai lợi hại hơn, thế nào?”

Người này không nhận ra được biến hình Tật Tốc Phù, ngay cả mười trung phẩm linh thạch cũng tính toán chi li, hẳn không phải là đệ tử nội môn Ngũ Hành Tông, trình độ phỏng chừng cũng bình thường thôi.

Diệp Tố muốn k1ch thích lão tỷ thí là vì muốn xem thử phù sư chân chính vẽ phù như thế nào.

Vạn nhất lỡ như thua, nàng tại chỗ vẽ ra một lá Tật Tốc Phù, đánh vỡ lời vu oan của lão là được.

Trung niên nam nhân mặt gầy liền đáp ứng, lão thế nào cũng không nghĩ được lại có người đánh chủ ý này với lão, bình thường phù sư khi phải học một loại phù thuật nào đó không phải cứ nhìn qua một cái là có thể học được, còn phải liên kết với linh khí giữa trời đất mới có thể học thành.

Bởi vì hai người muốn tỉ thí nên có người “hảo tâm” chạy đi mượn hai cái bàn từ một tửu lâu gần đó cho bọn họ dùng.

Trung niên nam nhân mặt gầy lấy ra giấy vàng, chu sa cùng với một cây bút bạch ngọc ngòi vàng, đầu và đuôi bút đều nạm vàng, lão quay đầu nhìn Diệp Tố kế bên lấy ra một xấp giấy vàng nhăn nhúm cùng một cây bút bình thường, thậm chí lông ở đầu bút còn có chút tòe ra, thiếu chút nữa lão bật cười ra tiếng.

Đối với phù sư mà nói, quan trọng nhất đó chính là bút, tiếp theo chính là giấy cùng với mực.

Chỉ cần nhìn từ việc nàng ta chuẩn bị mấy thứ này liền biết trình độ chẳng ra gì.

Trung niên nam nhân mặt gầy trong nháy mắt tìm lại được tự tin, lão duỗi tay vuốt phẳng lá phù, tay trái giữ lấy ống tay áo của tay phải, tay phải cầm lên bút bạch ngọc ngòi vàng, nhẹ chấm vào mực chu sa, ngay sau đó nhắm mắt dẫn khí nhập bút.

Diệp Tố nhạy bén phát hiện linh khí xung quanh trung niên nam nhân mặt gầy chợt có biến hóa, bắt đầu không ngừng gắn kết, chảy vào bút bạch ngọc ngòi vàng, khi lão mở mắt đặt bút, linh khí liền đi theo mực chu sa bám vào trên lá phù. Lão vẽ một cách thập phần chậm chạp, giống như đang bị một lực lượng cực lớn nào đó ngăn cản.

Trung niên nam nhân mặt gầy tận lực bảo trì thời gian tạm dừng ờ mỗi chỗ đều phải tương đồng, nếu không một khi dừng lại cả lá phù sẽ thất bại trong gang tấc. Theo mỗi nét mực hạ xuống, trán lão cũng bắt đầu đổ mồ hôi, đến khi lá phù thành hình, linh khí trong khoảng không trên lá phù như bị đình trệ rồi bị hút vào đồ án trên lá phù, một đạo kim quang hiện lên.

Diệp Tố nhìn thấy cả quá trình rõ ràng nhưng nàng không biết là mọi người chỉ nhìn thấy bộ dáng trung niên nam nhân mồ hôi đầy đầu vẽ phù mà không thấy được linh khí dao động.

Trung niên nam nhân mặt gầy mỹ mãn buông bút, phù này gọi là Kim Cương Phù, lá phù này có thể xem là lá tốt nhất mà lão vẽ được trong mấy tháng gần đây.

Lão ngẩng cao đầu ngạo nghễ nói: “Kim Cương Phù, có thể ngăn cản toàn lực một kích của cảnh giới Trúc Cơ trở về trước.”

“Phù sư Ngũ Hành Tông, quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Thật sự có thể ngăn cản toàn lực một kích của Trúc Cơ trở về trước? Phù sư, phù này ngài có bán hay không?”

Mọi người xung quanh ồn ào nhốn nháo hỏi thăm, trung niên nam nhân mặt gầy giơ tay lên: “Đừng nóng vội, còn có người chưa bắt đầu vẽ phù đấy.”

Lão hếch cằm nói với Diệp Tố: “Đến lượt ngươi.”

Diệp Tố đứng trước một cái bàn khác, trong tay nắm cây bút mang từ Thiên Cơ Môn đến, tuy rằng ngòi bút có chút bị tòe nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được.

Nàng cúi đầu cẩn thận vuốt lại lông của ngòi bút, sau đó chấm vào chu sa trên bàn, dựa theo lá phù vừa rồi của trung niên nam nhân mà vẽ ra một lá phù giống như đúc.

——Nàng vẽ rất tùy ý, nhẹ nhàng.

“Xong.” Diệp Tố vừa gác bút vừa nói, nàng cảm giác phù mình họa thành công rồi.

Mọi người xung quanh thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, nàng vẽ mau như người thường viết mấy chữ mà thôi.

Chỉ có mỗi trung niên nam nhân sắc mặt trở nên cực kì khó coi, lão là phù sư, làm sao còn không cảm nhận được linh khí vừa rồi dao động.

Người này dẫn khí nhập bút nhẹ nhàng thoải mái, lão căn bản không thể so sánh được.

Trung niên nam nhân mặt gầy theo bản năng nhớ lại cảnh tượng mà hắn phải có diễm phúc lắm mới được thấy, đó là cảnh một nội môn đệ tử vẽ phù chú, người đó cũng vẽ phù một cách nhẹ nhàng giống như nàng ta vậy, nhưng người đó chính là đệ tử có thiên phú nhất của Ngũ Hành Tông.

Người này chẳng lẽ lại lợi hại ngang với đệ tử nội môn Ngũ Hành Tông?

Trung niên nam nhân mặt gầy sắc mặt lại tái nhợt vài phần, không cần so thì lão cũng biết chính mình thua rồi.

“Thế nào?” Diệp Tố hỏi, “Ông có cần mời người đánh giá hai lá phù này hay không?”

Trung niên nam nhân mặt gầy nghe thế liền chụp lấy lá phù mà bản thân đã vẽ, đôi mắt liếc qua liếc lại không ngừng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cuối cùng hàm hồ nói: “Ngươi thắng.” Lá phù này ít nhất có thể bán được một trăm trung phẩm linh thạch, đủ để lão tiêu pha một thời gian, sao có thể để người khác khi không dùng thử mất chứ.

“Không tiếp tục tỉ thí nữa?” Diệp Tố có chút tiếc nuối, nàng còn tưởng rằng có thể so mấy lần, vậy thì nàng cũng có thể nhân cơ hội xem thêm vài loại phù chú khác.

Trong khi mọi người còn đang hăng say bàn luận thắng thua thì trung niên nam nhân mặt gầy đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dọn sạch bộ dụng cụ của bản thân cùng với tờ phù chú bản thân vừa vẽ lúc nãy, điên cuồng chen ra ngoài, biến mất trong đám người.

Mặt mũi lão có thể từ bỏ nhưng phù chú phải cầm theo để bán.

Diệp Tố: “……”

Phù sư này thật là co được giãn được.

“Tiểu đạo hữu, Kim Cương Phù này có bán hay không?” Người lúc nãy là người đầu tiên xông tới mua Tật Tốc Phù nay lại chen lên hỏi.

“Bán.” Diệp Tố cầm lấy lá bùa, “Ai ra giá cao thì được.”

“50 trung phẩm linh thạch.” Có người trong đám đông hô lên.

“70 trung phẩm linh thạch.”

“Ta trả 80 trung phẩm linh thạch.”

“Tiểu đạo hữu, một trăm trung phẩm linh thạch.” Có một người xông tới hô to.

Nàng vừa ra giá phía sau cũng không còn ai lên tiếng nữa.

Kim Cương Phù tuy rằng không tồi nhưng cũng chỉ đủ để chắn Trúc Cơ trở về trước toàn lực một kích, với số tiền hơn một trăm trung phẩm linh thạch thì cũng đủ để mua phù chú hoặc pháp khí phòng thân khác tốt hơn.

Diệp Tố đảo mắt nhìn thần sắc của mọi người xung quanh, sau đó đem lá phù đưa cho một nữ kiếm tu mặc một thân lục bào: “Giá cô trả có chút cao.”

Lục bào nữ kiếm tu lặng lẽ cười: “Tật Tốc Phù mà ngươi vẽ còn lợi hại hơn Ngũ Hành Tông thì nói không chừng Kim Cương Phù này cũng không kém, mà cũng chỉ có một lá nên thà kêu giá cao một chút đỡ phải bị người khác đoạt đi mất.”

Diệp Tố nhìn kỹ đối phương, bộ dáng chưa đến 30 tuổi, diện mạo bình thường, nguyên liệu của quần áo mặc trên người thô ráp, quần áo cũng không có kí hiệu gì, tay có không ít vết sẹo, tay cầm kiếm cũng thế.

Đây là một tán tu.

Diệp Tố nhận lấy linh thạch, xoay người đề bút lại vẽ một lá Kim Cương Phù, đưa cho lục bào nữ kiếm tu: “Một trăm trung phẩm linh thạch đổi hai lá Kim Cương Phù.”

Lục bào nữ kiếm tu ngẩn người, chắp tay nói: “Đa tạ đạo hữu.”

Người vây quanh đó không ngờ lại còn có chuyện tốt thế này, tức khắc xôn xao cả lên, hỏi Diệp Tố còn có thể vẽ Kim Cương Phù thêm nữa được không.

“Xin lỗi chư vị.” Diệp Tố nói, “Hai lá Kim Cương Phù đã hao hết toàn bộ linh lực của ta, qua một thời gian nữa chúng ta vẫn sẽ còn đến đây, đến lúc đó mong mọi người lại ủng hộ.”

Trước kia Diệp Tố không biết, nhưng vừa rồi thấy trung niên nam nhân mặt gầy mới chỉ vẽ một lá phù thôi mà đã mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, nếu như nàng không tiết chế vẽ phù sợ sẽ dẫn tới sự chú ý không cần thiết.

“Đi thôi.” Diệp Tố quay đầu gọi Tây Ngọc, Hạ Nhĩ, cùng Minh Lưu Sa đi đến khu buôn bán ở phía ngoài.

Thấy bọn họ rời khỏi, đám người vây xem cũng dần tản ra.

Hai người vốn muốn rời đi lúc thử Tật Tốc Phù lúc này lại đứng trước một gian sạp thấp giọng thảo luận.

“Ngay cả phù sư Ngũ Hành Tông đều phải nhận thua, mấy người này là người môn phái nào?”

“Phù sư Ngũ Hành Tông vừa rồi cũng không phải nhân vật lợi hại gì, họ có thể thắng cũng là chuyện thường, vả lại những phù sư đó cũng không gây trở ngại gì đến chúng ta.”

“Cũng đúng, kì tỷ thí cũng sắp diễn ra rồi, chúng ta vẫn nên trở về chuyên tâm luyện chế pháp khí, không được để các tán tu khác chiếm lấy vị trí.”

……

“Đại sư tỷ.” Hạ Nhĩ xòe bàn tay tính tính nói: “40 lá Tật Tốc Phù thêm hai lá Kim Cương Phù mà bán được đến 500 trung phẩm linh thạch, so với việc chúng ta luyện khí kiếm tiền kiếm được nhiều hơn nhiều, mà lại nhẹ nhàng nữa.”

Tây Ngọc nhấc tay táng bay bàn tay hắn đang giơ ra: “Ở đâu ra có chuyện nhẹ nhàng, tứ sư đệ đệ không thấy bộ dáng của phù sư vừa rồi vẽ phù hả?”

Hạ Nhĩ nghĩ lại thấy cũng đúng: “Vậy là do sư tỷ chúng ta quá lợi hại!”

Diệp Tố sớm đã bị Hạ Nhĩ tâng bốc quen rồi, mặt không chút gợn sóng lấy ra một trung phẩm linh thạch: “Chúng ta đi đổi thành hạ phẩm linh thạch mua bánh bao ăn.”

Minh Lưu Sa ánh mắt sáng lên, rồi lại bắt đầu chậm rì rì nói chuyện: “Đệ, ăn, nhân, thịt.”

“Được, một trung phẩm linh thạch đủ cho chúng ta ăn thật lâu.” Diệp Tố nói, “Để lại 50 trung phẩm linh thạch để mua tài liệu luyện khí, còn lại đưa về Thiên Cơ Môn cho sư phụ cùng các sư đệ sư muội khác.”

Bốn người đi đổi xong linh thạch thì lại dùng một ít linh thạch nhờ người giao một túi trung phẩm linh thạch về Thiên Cơ Môn, chỉ định người nhận là chưởng môn sư phụ Trương Phong Phong.

Tu chân giới cũng có các tiêu cục chuyên nhận giao các loại đồ vật, chỉ cần tốn chút tiền là có thể thuê kiếm tu giao đồ đến địa điểm mong muốn.

Diệp Tố còn giữ lại 50 trung phẩm linh thạch, nàng chia cho các sư đệ sư muội để mua tài liệu mà bản thân cần.

Cả nhóm bước vào cửa hàng bán tài liệu luyện khí, xem đến hoa cả mắt, những tài liệu mà dĩ vãng vốn chỉ có thể nhìn thấy trong sách nay đã có thể thấy tận mắt sờ tận tay.

Diệp Tố vẫn còn chưa nghĩ ra được muốn luyện pháp khí gì đưa đi tham dự tuyển chọn nên chỉ tùy ý dạo trong cửa hàng.

“Đệ……” Minh Lưu Sa thò qua muốn nói gì đó.

“Nói chuyện bình thường, không thì ngậm miệng lại.” Diệp Tố vừa thấy vẻ mặt đó của nhị sư đệ liền biết hắn muốn nói một tràng dài, mà còn là gặng từng chữ từng chữ để nói, không bức chết người không thôi.

Minh Lưu Sa đầu tiên là ngậm miệng, sau đó mới lên tiếng: “Đại sư tỷ, đệ muốn trước tiên mua tài liệu để luyện tiểu pháp khí đem đi bán, ba tháng sau mới cần luyện pháp khí đưa đi tuyển chọn, vẫn còn kịp.”

Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn: “Muốn kiếm linh thạch?”

“Chúng ta không ở trong tông, các sư đệ sư muội khác sợ là cũng không đi được Vô Âm Tông.” Minh Lưu Sa rũ mắt, “Kiếm thêm chút linh thạch, bọn họ cũng có thể tu luyện nhanh hơn.”

Vô Âm Tông và Thiên Cơ Môn có hiệp nghị, hằng năm chưởng môn phải luyện chế pháp khí cho đệ tử Vô Âm Tông, yêu cầu duy nhất đó chính là ngẫu nhiên cho phép đệ tử Thiên Cơ Môn sang đó tu luyện. Chẳng qua hiệp nghị này không có truyền rộng rãi ra bên ngoài, đệ tử Vô Âm Tông cũng không mấy người biết nên luôn châm chọc cười nhạo, dùng không ít thủ đoạn đối phó quấy rầy không cho đệ tử Thiên Cơ Môn tiến vào tu luyện.

Dĩ vãng sẽ có nhóm Diệp Tố chống đỡ phía trước, hiện tại bọn họ rời đi tông môn, sợ rằng những sư đệ sư muội khác không phải là đối thủ của nhóm đệ tử Vô Âm Tông.

“Mua đi.” Diệp Tố đảo mắt nhìn qua hai sư đệ sư muội khác cũng đang dựng lỗ tai lên nghe, nàng lại nói, “Chờ làm tốt pháp khí thì cùng nhau cầm đi bán.”

Ba người lập tức vui mừng reo lên: “Cảm ơn đại sư tỷ!” Sau đó xoay người an tâm chọn lựa tài liệu.

Tác giả có lời muốn nói:

Ps: Đừng vội mắng chưởng môn, rất nhiều chuyện tốt về sau mới biết được ~