Hoang Thành bí cảnh sắp mở ra, vô số tu sĩ từ khắp các nơi của Phù Thế đại lục đổ về, một lòng muốn mạo hiểm mong tìm được pháp bảo, bí kiếp hoặc những đồ vật quý hiếm để gia tăng cảnh giới.
“Huynh có nghe nói gì chưa, Băng Dương bí cảnh ở phía tây đột nhiên mở ra trước thời hạn, ngay ngày hôm qua đã mở ra.”
“Băng Dương bí cảnh? Aiz, sớm biết vậy ta đã chạy tới đó rồi.”
“Ta thì ngược lại, ta thấy Hoang Thành bí cảnh không tồi, tuy rằng vào mười chết chín nhưng có áp chế đối với cảnh giới, chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ mới có thể tiến vào.”
“Đúng vậy, Băng Dương bí cảnh không có áp chế cảnh giới, đại lão Hợp Thể kỳ cũng có thể vào được, đã sớm trở thành nơi thí luyện chuyên chúc của đệ tử Côn Luân Phái và Vạn Phật Tông, mấy tiểu tông tiểu môn như chúng ta có đi vào đi nữa sợ là ngay cả một ngụm canh cũng không húp được.”
Sáng sớm ngày hôm nay dưới lầu khách đi3m liền náo nhiệt hẳn lên, ngay cả ở dãy khách phòng phía sau cũng có thể nghe thấy được âm thanh nghị luận ồn ào của các tu sĩ.
Diệp Tố xuống lầu gọi một bình trà, ngồi trong một góc nghe bọn họ nói chuyện.
Băng Dương bí cảnh…… Xác thật gần như có thể coi là nơi thí luyện của đệ tử các đại tông phái, trong nguyên tác Ninh Thiển Dao cùng Lục Hàn Trầm sẽ ở trong bí cảnh này một lần nữa tương ngộ.
Diệp Tố biết rõ Băng Dương bí cảnh khi nào sẽ mở ra nhưng nàng không hề nói chuyện này với bất kỳ ai.
Một là vì lần này Băng Dương bí cảnh sẽ mở ra rất đột nhiên, ngay cả Côn Luân Phái cũng có chút trở tay không kịp, phải nhờ đến các trưởng lão ngay tại chỗ bày ra Truyền Tống Trận để cho Lục Trầm Hàn cùng các đệ tử nội môn khác tiến vào.
Hai là Diệp Tố không muốn đi vào cùng một bí cảnh với bọn họ, Băng Dương và Hoang Thành đều là bí cảnh, thậm chí thiên tài địa bảo bên Hoang Thành còn phong phú hơn, chẳng qua tất nhiên độ nguy hiểm cũng sẽ cao hơn.
Nang không để bụng, tu chân giới không mạo hiểm làm sao chiếm được thứ tốt.
Tu sĩ giống Diệp Tố không để ý nguy hiểm cũng có không ít, tất cả đều là vì nhìn trúng tiềm lực gặp được kỳ ngộ của Hoang Thành bí cảnh.
Sau khi ở lầu một nghe bát quái cả nửa ngày Diệp Tố mới trở về phòng, mấy ngày nay nàng ngoại trừ vẽ phù thì chính là luyện chế Vụ Sát Hoa.
Nếu muốn tiến giai pháp khí thì luyện khí sư phải thêm tài liệu vào đó nhưng đồng thời cũng không được phá hủy hình dáng và hiệu quả vốn có của pháp khí.
Đây là việc rất hao tâm tổn sức nên rất nhiều luyện khí sư thà là luyện chế một pháp khí mới chứ không chọn tăng phẩm giai cho pháp khí.
Thế nhưng Diệp Tố nàng sợ gì chứ chưa bao giờ sợ phiền toái, nàng mân mê mày mò mất mấy ngày cuối cùng chọn ra được một tài liệu thích hợp – Xích Kim Thạch.
Nàng định sẽ luyện hóa nó rồi cho vào Vụ Sát Hoa để giúp Vụ Sát Hoa tiến giai.
Cho đến thời điểm hiện tại thì Huyền Âm huyết của tiểu sư muội có thể xem như là thứ trân quý nhất của tu chân giới, không cần biết tài liệu có thuộc tính gì, chỉ cần nhỏ vài giọt máu của nàng ta vào khi luyện hóa thì liền có thể tăng lên phẩm giai của pháp khí, giống như một cái máy gian lận vậy.
Một tay Diệp Tố triệu hồi ra linh hỏa luyện chế Xích Kim Thạch, một tay khác khống chế Vụ Sát Hoa, sau đó nàng điều khiển Xích Kim Thạch đã được luyện hóa tốt từ từ dung nhập vào Vụ Sát Hoa.
Xích Kim Thạch sau khi được linh hỏa luyện hóa qua thì biến thành sương mù trong suốt, Diệp Tố dùng linh lực lôi cả đám sương mù đó cho vào Vụ Sát Hoa, không để lọt một tia nào.
Bất quá đến bước này giữa trán nàng đã toát ra một tầng mồ hôi mịn, nhưng hai tay nàng vẫn như cũ vững vàng, không hề có ý định dừng lại giữa chừng.
Chờ đến khi quanh thân Vụ Sát Hoa hiện lên một đạo ánh sáng chói lóa thì lúc này Diệp Tố biết pháp khí đã tiến giai thành công, nàng móc ngón tay lại, thu Vụ Sát Hoa về.
Đây chỉ mới là lần tiến giai đầu tiên, tiến giai càng nhiều lần thì những lần về sau sẽ càng khó, phần lớn pháp khí chỉ có thể lên đến được Đại Thừa, có muốn tiến giai thêm nữa thì không chỉ là cực khó mà cũng không quá đáng giá để làm thế.
“Diệp Tố.” Từ Trình Ngọc đứng bên ngoài phòng gõ cửa nói, “Chúng ta phải đi rồi.”
Diệp Tố phất tay cởi bỏ kết giới, nhanh chóng thu hết tất cả phù chú trên bàn vào túi Càn Khôn sau đó chạy ra mở cửa: “Hoang Thành bí cảnh đã mở rồi sao?”
Từ Trình Ngọc gật đầu: “Phần lớn tu sĩ trong khách đi3m đã chạy đến đó.”
Diệp Tố nhìn thoáng ra phía sau hắn, Chu Vân, Mã Tòng Thu còn có Lữ Cửu đều đã sẵn sàng.
“Đợi ta một chút.” Diệp Tố nhanh chân đi đến phòng Du Phục Thời, đẩy cửa ra, kéo tiểu sư đệ đang còn ngủ chèo queo ngồi dậy, “Đi thôi.”
Trước khi Du Phục Thời mở miệng nàng liền chủ động mang Vụ Sát Hoa lên cổ tay hắn.
Vị tiểu sư đệ nào đó chỉ lo xem Vụ Sát Hoa “phiên bản lấp lánh chíu chíu” nên không có nửa điểm oán giận nào.
Diệp Tố dẫn theo Du Phục Thời đuổi kịp mấy người Từ Trình Ngọc, đoàn người nhanh chóng chạy tới Hoang Thành bí cảnh.
……
Ở lối vào Hoang Thành bí cảnh đứng đầy các tu sĩ, không ngừng có người tiến vào trong.
Từ Trình Ngọc thu kiếm, quay đầu lại nhìn mọi người: “Chúng ta đi vào cùng nhau.”
Lối vào không nhỏ, mọi người đi song song với nhau cũng dư dả.
Sau khi Diệp Tố lấy phù chú ra khỏi túi Càn Khôn chia cho mọi người, lúc này đoàn người mới bắt đầu tiến vào Hoang Thành bí cảnh.
Trong nháy mắt bước vào Hoang Thành bí cảnh, Diệp Tố có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể có cảm giác xé rách, cảm giác hoàn toàn khác so với những lần tiến vào những tiểu bí cảnh trước đó.
Chân vừa mới rơi xuống đất, bên tai nàng liền truyền đến một tiếng tiếng hô.
Diệp Tố lui về sau một bước, đồng thời kéo Du Phục Thời né sang một bên, Phi Kính Giáp lập tức được nàng ném ra.
Lúc này kiếm của Từ Trình Ngọc cũng xuất ra khỏi vỏ, nhất kiếm với kiếm ý sắc bén chém rơi đầu yêu thú tập kích bọn họ.
Đầu của yêu thú rơi xuống đất, lăn vài vòng, vừa lúc dừng ngay bên chân Diệp Tố.
Nàng cúi đầu nhìn thử xem đây là yêu thú gì.
—— Bát Mục Cẩu.
Trên đầu nó sẽ có tổng cộng tám con mắt, mỗi lần tăng lên cảnh giới thì sẽ có thể mở ra một con mắt.
Con Bát Mục Cẩu này đã mở ra được ba mắt, tương đương với trình độ của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Chỉ mới tiến vào bí cảnh mà đã có yêu thú cấp bậc thế này chực chờ phục kích, có thể đoán được sắp tới quãng đường tầm bảo trong Hoang Thành bí cảnh sẽ có bao nhiêu gian nan.
“Mọi người cẩn thận một chút.” Từ Trình Ngọc xoay người nói, hắn khom người lấy đi yêu đan của Bát Mục Cẩu, phần còn lại để cho Diệp Tố.
Đây là giao kèo của bọn họ trước khi đi vào bí cảnh, ai gi3t chết yêu thú thì người đó sẽ lấy yêu đan, các bộ phận còn lại thì toàn bộ đưa cho Diệp Tố.
Kế tiếp Từ Trình Ngọc luôn đi đằng trước nhất, Chu Vân cùng Mã Tòng Thu mỗi người đứng ở một bên trái phải, còn Lữ Cửu đứng ở vị trí cuối cùng của đội ngũ.
Bốn người ăn ý vây Diệp Tố và Du Phục Thời ở trung gian.
Hoang Thành bí cảnh cũng như tên, bên trong có vô số tòa phế thành, sát khí ngất trời thế nên tu sĩ đã bước vào không có mấy người có thể trở ra, nhưng một khi tu sĩ có thể thành công ra ngoài thì đều có thu hoạch phong phú.
“Tòa Hoang Thành phía trước đã từng có đệ tử Ngô Kiếm Phái đi vào, bên trong đã không còn đồ vật gì.” Từ Trình Ngọc nói, “Nếu muốn tìm được thứ tốt chúng ta nên đi về phía tây, bên đó trước giờ có ít tu sĩ đi qua.”
Những bí cảnh có lịch sử tồn tại từ xa xưa như thế này thì sau khi các đệ tử của các đại tông môn ra tới sẽ ghi chép lại những tình huống đã phát sinh bên trong, không ngừng tập hợp, lưu truyền đến tay các thế hệ đệ tử tiếp theo.
“Vì sao phía tây ít có người đi qua” Diệp Tố đứng ở phía sau hắn hỏi.
“Ban đầu có tu sĩ ở phía nam phát hiện ra pháp bảo, mang ra khỏi bí cảnh khiến cho tu chân giới oanh động, chờ đến lần mở ra tiếp theo của Hoang Thành bí cảnh thì vô số tu sĩ liền điên cuồng chạy đến phía nam, sau đó lại có nhiều người khác đi qua phía đông cùng phía bắc, đều thu hoạch được pha phong.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Chỉ có phía tây có một tòa thành quá khó thông qua, biệt danh “vào mười chết chín” chính là truyền ra từ đó.”
“Vậy chúng ta qua đó thôi.” Diệp Tố không chút do dự nói.
Từ Trình Ngọc cười cười: “Ta cũng đang có ý này.”
Mặc dù là vào mười chết chín nhưng số lượng tu sĩ hướng về tòa thành phía tây cũng không ít.
Dọc theo đường đi có không ít yêu thú cùng các loại trận pháp tùy thời kích phát, thế nên đã đào thải một lượng tu sĩ không nhỏ, chờ đến khi đến được tòa thành phía tây thì số lượng tu sĩ chỉ còn chưa đến một nửa.
Trên người Lữ Cửu cùng Mã Tòng Thu đều có bị thương, hai người này kiếm chiêu đều là đi theo hướng hung liệt tàn nhẫn, đặc biệt là sau khi quậy với nhau mấy ngày ở khách đi3m thì như tìm được tri kỷ, hận không thể kết bái làm tỷ đệ ngay tại chỗ.
Một đường chém quái đến nơi, chém đến vui sướng tràn trề.
“Hoang thành.” Diệp Tố ngửa đầu nhìn tường thành cao vút phải đến cả năm trượng, trên cổng thành có khắc hai chữ, nàng đọc ra tiếng.
Mặc dù tòa thành này đã đứng đây trải qua bao mưa gió nhưng chỉ đứng từ dưới nhìn lên vẫn như cũ có thể cảm nhận được một cổ áp bách nặng nề, xuyên qua cửa thành dày nặng liền có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng của thời huy hoàng cường thịnh năm xưa.
Không biết là đại năng nào thế nhưng lại có thể nhét vô số tòa thành vào bí cảnh thế này, kinh ngạc nhất chính là quy mô khổng lồ như thế nhưng nơi này chỉ là bí cảnh mà không phải là động phủ hay nơi truyền thừa.
“Mọi người gọi đây là Hoang Thành bí cảnh vì hai nguyên nhân.” Chu Vân ở bên cạnh tích cực giải thích, “Thứ nhất là vì trong bí cảnh có vô số hoang thành, thứ hai đó là bởi vì tòa thành này có tên là Hoang Thành, đồng thời cũng gọi là Sát Nhân Thành.”
Đúng lúc này, phía sau bọn họ truyền đến một tiếng cười nhạo.
“Các ngươi tới chơi xuân sao?”
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Liên Liên một thân hồng y đang đứng cạnh Trình Hoài An mặc một thân đạo bào xám của Ngũ Hành Tông.
Chu Vân nhìn thấy Liên Liên, tức khắc liên không cao hứng: “Liên quan gì đến cô?”
“Đúng là không liên quan gì đến chúng ta.” Một bàn tay của Liên Liên cuốn lấy đuôi tóc của mình, “Bất quá trong Hoang Thành……trận pháp phù chú rất nhiều, các ngươi tự tin bản thân có thể bình an trở ra sao?”
Trận pháp phù chú?
Diệp Tố rũ mắt che giấu đi hứng thú, vậy thì nàng càng muốn vào xem một chút.
“Nhất kiếm phá vạn vật.” Từ Trình Ngọc đáp lời, “Hai vị cũng có thể đi theo ở phía sau nhìn xem.”
So với Liên Liên thì Trình Hoài An bình tĩnh hơn: “Bí cảnh lần này vô cùng nguy hiểm, các vị nhất định cũng không muốn cuối cùng lại bị lưu lại đây, nếu có cơ hội có thể hợp tác, Ngũ Hành Tông chúng ta nhất định nguyện ý.”
Khi hắn nói ra những lời này Liên Liên đứng bên cạnh sắc mặt rất khó xem, nhưng nàng vẫn nhẫn nại không phản bác, chỉ là nghiêng đầu sang một bên không để ý tới Trình Hoài An.
Đại môn của Hoang Thành mở ra, Diệp Tố đi theo sau Từ Trình Ngọc tiến vào, bên cạnh nàng chính là Du Phục Thời, tinh thần của hắn hôm nay không tệ, không có gật gù buồn ngủ.
Vừa bước vào cửa thì Diệp Tố liền ngửi thấy một cổ mùi bùn tanh tưởi, còn chưa kịp đánh giá xung quanh thì trước mắt đột nhiên dâng lên một làn sương trắng dày đặc, chờ sau khi sương trắng tan đi thì trước mắt nàng xuất hiện một người giống bản thân như đúc.
Diệp Tố tức khắc nhướng mày, người đối diện cũng nhướng mày giống nàng, chẳng qua đối phương lại bắt đầu nói chuyện:
“Thiên Cơ Môn nhất định sẽ bị diệt môn.” “Diệp Tố” ở đối diện nói, “Ngươi không muốn giết Dịch Huyền, ngăn cản chuyện sẽ phát sinh trong tương lai sao? Nếu muốn giết hắn……”
Diệp Tố không kiên nhẫn nghe nàng ta nói hết, nàng lấy ra một xấp Dịch Hình Phù từ túi Càn Khôn, rút ra một tờ dán lên người mình, tướng mạo của nàng ngay lập tức hóa thành Từ Trình Ngọc.
“Diệp Tố” đối diện cũng lập tức biến thành “Từ Trình Ngọc”.
Sau đó Diệp Tố lại dán một lá Dịch Hình Phù khác, biến thành bộ dáng của Lữ Cửu.
Này vẫn còn chưa xong, Diệp Tố cái gì không nhiều nhưng phù thì nàng không thiếu, nàng không nói lời nào, từng lá từng lá phù không ngừng dán lên, từ người nàng quen biết đến cả người chỉ gặp trên đường nàng cũng biến qua một lượt.
Người đối diện cũng chỉ đành phải theo nàng biến hóa không ngừng.
“Hình như đối phương chỉ có thể biến thành người thôi nhỉ.” Diệp Tố suy tư một lúc, sau đó cầm lấy một lá Dịch Hình Phù dán bẹp lên trán của bản thân.
Trong nháy mắt nàng từ người biến thành một cây cột.
“Cây cột” cũng xuất hiện ở đối diện: “……”
Diệp Tố nhìn cây cột đối diện trong lòng thầm than: “Vậy mà cũng biến thành được.”
Nàng tựa hồ rất có hứng thú với chuyện này, sau khi dùng hết Dịch Hình Phù trong túi thì nàng dứt khoát ngồi xuống, dẫn khí nhập bút, vẽ thêm Dịch Hình Phù tại chỗ.
Những thứ mà nàng biến ảo về sau càng lúc càng thái quá, hiện tại đã đến tiết mục biến thành những tài liệu yêu thú Diệp Tố đọc được trong sách, nàng thèm muốn đã lâu nhưng chưa từng chính mắt gặp qua.
Biến ảo của đối phương rất chân thật nên Diệp Tố không ngừng dán Dịch Hình Phù lên người, “giở trò” với đối diện, cảm thụ niềm vui có được những tài liệu quý.
Đối phương bị bắt không ngừng phải biến ảo ra đủ thứ loạn thất bát tao, cuối cùng nứt ra rồi.
—— là thật sự nứt ra theo nghĩa đen.
Diệp Tố tận mắt nhìn thấy đối phương phân thành hai nửa, lộ ra bộ dáng nguyên bản, là một con Mê Tâm Phi Trùng, bởi vì phải biến ra quá nhiều thứ lung tung rối loạn nên tâm cảnh đã bị tổn thương nghiêm trọng, tự sát.
Tác giả có lời muốn nói:Mê Tâm Phi Trùng đối diện: Có thể để cho tui yên tĩnh làm người hay không?