Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 209




Một đạo kiếm ý đó của Phong Kiếm Thần quét qua, Diệp Tố bị thương nghiêm trọng, nếu thay bằng bất kỳ một vị Độ Kiếp đại năng nào khác thì chỉ sợ cũng chỉ có kết cục ngã xuống đất không cách nào nhúc nhích.

Tuy nhiên Diệp Tố là trời sinh thức hải, thần thức đã vượt xa cảnh giới Độ Kiếp kỳ, lại cực kỳ am hiểu điều động linh khí chung quanh vì nàng đã quen với hoàn cảnh linh khí cằn cỗi, mỗi khi đến nơi có linh khí nồng đậm sẽ theo bản năng hấp thu linh khí mỗi lúc mỗi nơi, sau đó chuyển hóa thành linh lực, thế nên tốc độ chữa trị vết thương rất nhanh.

Lúc này khi Diệp Tố một lần nữa đứng lên, Phong Kiếm Thần không cho nàng có cơ hội th ở dốc mà ngay lập tức vung tay, gió nổi cuồn cuộn dựng lên kiếm ý sắc bén, Thần uy ngập trời, thẳng tắp bổ xuống người Diệp Tố.

Kiếm ý vẽ ra một đường sáng chói lòa trong không trung, cuồng phong rít gào rung trời chuyển đất, người bình thường không cách nào có thể thấy rõ được đạo kiếm ý này, chỉ có Diệp Tố nhìn thấy trên đường kiếm ý chém tới, nó phân hóa thành vô số bóng kiếm, giống như giăng ra thiên la địa võng, chặn đứng tất cả đường sống của nàng.

Diệp Tố đứng đó một tay cầm kiếm, nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào thần thức để phân biệt.

Tất cả những bóng kiếm đó đều là kiếm thật!

Thần thức của nàng khẽ lướt qua bóng kiếm, trong phút chốc liền bị chặt đứt.

Gió nổi vạn vật sinh.

Nhất kiếm ra vạn kiếm.

Diệp Tố không chỉ phải trốn một kiếm này mà nàng phải từ trong vô số bóng kiếm tìm ra một đường sống, thần thức điên cuồng phóng ra bao trùm số bóng kiếm nhưng lại bị bóng kiếm cắt đứt hết thảy.

Nỗi đau thần thức đứt đoạn đều truyền về Diệp Tố không sót một tia, một sợi nào.

Nàng chính là thần thức mà thần thức cũng chính là nàng, khoảnh khắc mỗi một sợi thần thức bị cắt đứt Diệp Tố liền sẽ cảm nhận một lần cảm giác như chết đi sống lại, thế mà trong chớp mắt vừa rồi, nàng đã trải nghiệm cảm giác đau đớn tột độ ấy vô số lần.

Gió lướt qua gương mặt tái nhợt của Diệp Tố, thần thức kim sắc giữa không trung giảm dần nhưng đôi mắt của nàng vẫn chưa từng mở ra.

Mà giờ phút này, bóng kiếm đầy trời đã hoàn toàn vây quanh Diệp Tố, sinh tử chỉ ở trong nháy mắt, Phong Kiềm Thần hờ hững nhìn xuống nàng, trong mắt dường như đã thấy được tử trạng của Diệp Tố.

Diệp Tố lại chợt mở mắt ra, thức hải quay cuồng kích động, thần thức thông qua hai lòng bàn tay cuồn cuộn truyền vào thân kiếm Khấp Huyết.

Nàng giơ kiếm lên chém một đường, lấy thần thức làm kiếm ý, bọc bên trong là tà khí của Khấp Huyết, xuất chiêu phản kháng.

Phong Kiếm Thần nhìn chằm chằm Diệp Tố, hiện giờ mới phản kháng thì đã muộn rồi, thế nhưng trên mặt ông ta lại không có chút ý cười nào, tư thế vung kiếm của con nhóc này quá quen mắt.

Chờ Phong Kiếm Thần nhớ ra thì nhất kiếm đó của Diệp Tố đã thành hình, gió nổi lên, nhất kiếm ra vạn kiếm, làm sao nó có thể làm ra được?

Bóng kiếm và bóng kiếm va chạm lẫn nhau, vỡ nát giữa không trung tạo ra khung cảnh cực kỳ mỹ lệ, giống như pháo hoa nở rộ khắp trời, ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt của Phong Kiếm Thần đã khó coi đến cực độ.

Nhãi ranh này làm sao lại lĩnh ngộ được Phong Kiếm đạo của ông ta?

So sánh với sắc mặt khó coi của Phong Kiếm Thần thì Diệp Tố cũng không tốt hơn là bao, một kiếm của ông ta cũng không bị ngăn cản mà ngược lại còn đánh vỡ kiếm ý từ thần thức của Diệp Tố.

Diệp Tố ngồi thụp xuống đất theo tư thế nửa quỳ, một tay chống đất, một tay khác nắm chặt Khấp Huyết kiếm quay một vòng trên đầu, dùng kiếm ý thần thức vẽ ra một cái khiên hình tròn, trong nháy mắt khiên vừa thành hình thì đạo kiếm ý kia của Phong Kiếm Thần cũng vừa ép tới, trảm vào trên khiên phát ra tiếng chói tai.

Khiên không ngừng nứt ra, Diệp Tố cũng bị ép càng lúc càng thấp xuống, mà Phong Kiếm Thần ở đối diện một lần nữa lại chém tới một kiếm. Lần này ông ta không chỉ đứng ở nơi xa nữa mà phi thân xông tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Diệp Tố.

Đây chính là thuần túy dùng thần lực.

Diệp Tố khẽ nhíu mày, đứng dậy từ bỏ không chống cực đạo kiếm ý kia nữa, nghiêng người tránh đi vùng ngực, tùy ý để kiếm ý đâm vào cơ thể, trong lúc trọng thương tay phải vẫn như cũ nắm chặt Khấp Huyết kiếm, chống đỡ một kiếm đâm tới của Phong Kiếm Thần.

“Keng—”

Mũi kiếm của Phong Kiếm Thần đâm vào trên thân Khấp Huyết kiếm, Diệp Tố bị ép lui liên tiếp về phía sau, Phong Thần Kiếm nhìn thẳng vào mắt nàng: “Kiếm là kiếm tốt, nhưng ngươi……quá yếu!”

Mũi kiếm một lần nữa dùng sức, đâm mạnh vào Khấp Huyết kiếm.

Diệp Tố vừa rồi bị đạo kiếm ý kia đánh trúng vai phải, hiện tại theo thế Phong Kiếm Thần không ngừng ép sát bức lui, máu từ vết thương chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn, đạo bào màu đen thấy không rõ vết máu nhưng khoảng áo chỗ vai đã ướt đẫm, dính sát vào người nàng.

Ngay khi Phong Kiếm Thần cho rằng Diệp Tố sắp chết dưới kiếm của mình thì trên thân kiếm Khấp Huyết đột nhiên thấm ra huyết châu, tầm mắt ông ta không tự chủ được mà nhìn theo các giọt máu lăn dài, sau đó lại thấy huyết châu hợp thành một đạo phù chú.

Thứ gì?

Bên tai mọi người lại một lần nữa vang lên một tiếng “thịch” thật mạnh, phảng phất như có cái gì đang thức tỉnh.

Không đợi Phong Kiếm Thần phản ứng lại thì thân kiếm Khấp Huyết đã tản ra hồng quang chói mắt, thế nhưng lại đánh văng thanh kiếm của Phong Kiếm Thần.

Sau một tiếng “thịch” vừa rồi, tim của mọi người chung quanh cũng đập cực nhanh, khi hồng quang hiện lên bọn họ theo bản năng giơ tay che chắn hoặc nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên.

Sau khi hồng quang tan đi Phong Kiếm Thần mới có thể nhìn thấy bộ dáng lúc này của Diệp Tố, hai mắt nàng nhiễm đỏ, tựa hồ bị Khấp Huyết thao túng, chỗ tay cầm chuôi kiếm có hồng quang lượn lờ.

Phong Kiếm Thần nhìn thanh kiếm trong tay nàng, huyết ngọc là lúc trước ở thượng giới ông ta vô tình có được, xuất xứ không rõ, nhưng tà khí lại cực nặng.

Chẳng qua bên trong huyết ngọc có quá nhiều vết rạn và điểm hư hại, nên khi so sánh với các tài liệu Thần cấp khác thì không đáng nhắc tới, thế nên ông ta mới lấy ra làm vật khen thưởng.

“Không ngờ lại cho ngươi chiếm tiện nghi.” Phong Kiếm Thần chỉ cảm thấy biến số càng lúc càng lớn, một lần nữa động thủ, dồn toàn lực vào một kích, muốn hoàn toàn trảm Diệp Tố dưới kiếm này.

Diệp Tố cầm kiếm đứng đó, Khấp Huyết kiếm đang mất khống chế, linh thể nhạy bén nhận ra thần thức nàng đang biến mất nên nổi lên ý đồ muốn thao túng nàng.

Diệp Tố dùng sức cắn đầu lưỡi, dần dần tỉnh táo lại, ngón cái của tay trái rạch một đường lên ngón trỏ, bắt đầu dùng máu một lần nữa vẽ pháp trận trấn ma thanh tâm lên thân kiếm, nhưng khi nàng tốn thời gian ở mặt này thì một kiếm toàn lực của Phong Kiếm Thần đã tới gần.

Nàng gấp rút tránh sang một bên đồng thời cũng dâng lên khiên thần thức nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị một kiếm này đâm trúng ngực.

Khi kiếm đâm trúng Diệp Tố, đôi mắt Phong Kiếm Thần híp lại, có chút hưởng thụ quá trình này, biến số…… thì cứ diệt trừ là xong.

Diệp Tố phun ra một búng máu, tay trái nắm chặt lưỡi kiếm của ông ta không cho nó đâm sâu thêm nữa, cùng lúc đó, từ trên không trung bỗng nhiên ban ngày hiện lôi, giáng thẳng xuống đầu Diệp Tố.

Bị Thần kiếm đâm còn chịu thêm lôi kiếp, việc này khiến cho ngay cả Phong Kiếm Thần cũng ngây ngẩn cả người, con nhóc này thật đúng là ……xui xẻo.

“Phong Kiếm Thần!” Trọng Minh Thần hét lớn một tiếng, đáp xuống đất xông tới.

Ông đã đưa Thần Khí cho Trúc Thần, hai người liên thủ đối phó Liệt Khẩu Thần, sau khi Liệt Khẩu Thần đã thoi thóp thì ông mới quay đầu nhìn tình hình bên dưới, vừa lúc thấy Diệp Tố ăn trọn một kiếm vào ngực, vì thế liền tức tốc phi thân đáp xuống.

Trúc Thần lại chạy sang đối phó với Âm Thực Thần, để Phật Ma Thần có thể lập pháp trận, đưa ra một đạo thần lực bảo vệ tâm mạch của Diệp Tố, tuy nhiên về phần lôi kiếp thì thượng Thần như bọn họ cũng không cách nào có thể can thiệp.

Diệp Tố quỳ một gối xuống đất, tay phải nắm chặt Khấp Huyết kiếm chống đỡ không để bản thân ngã xuống, nàng cảm nhận được trong đạo thần lực do Phật Ma Thần truyền vào đang bảo vệ tâm mạch của mình, lại ngước mắt nhìn Phong Kiếm Thần đang một lần nữa đánh với Trọng Minh Thần, nhân lúc đó học mỗi chiêu mỗi thức của ông ta.

Cho đến khi đạo lôi thứ hai giáng xuống người nàng.

Diệp Tố giơ kiếm lên trời, dùng kiếm dẫn lôi, nàng bị đánh sắp chín cả người, nhưng cũng không màng cơ thể đau đớn, một lần nữa dẫn lôi làm thành vũ khí của mình, xông thẳng về phía Phong Kiếm Thần.

Phong Kiếm Thần là lấy phong kiếm nhập đạo thành thần, Diệp Tố liền học đi đôi với hành, dẫn lôi kiếp thành kiếm, đối phó ông ta.

Lôi khởi kiếm sinh, vạn kiếm hiện hình, vô số bóng kiếm lập lòe lôi điện trong nháy mắt phóng ra, tránh đi Trọng Minh Thần, lao thẳng đến Phong Kiếm Thần ở đối diện.

Phong Kiếm Thần tuy rằng kinh ngạc với việc Diệp Tố nhiều thủ đoạn, sinh mệnh lại dai dẳng đánh mãi không chết nhưng ông ta cũng chẳng sợ chút nào, lôi kiếp cũng chỉ là lôi kiếp của Độ Kiếp kỳ cỏn con, chiêu thức cũng chỉ là học lỏm từ ông ta mà thôi.

Căn bản không đáng nhắc tới!

Đối với chiêu thức tự mình lĩnh ngộ sáng tạo ra, Phong Kiếm Thần tất nhiên biết cách hóa giải, ông ta nhẹ điểm mũi chân lên mặt đất, phi thân xoay tròn giữa không trung, kiếm quang hộ thể, chặt đứt tất cả lôi kiếm đâm tới, chỉ là ông ta không ngờ rằng Diệp Tố không chỉ tung ra mỗi chiêu này mà là chiêu lồ ng trong chiêu.

Những bóng lôi kiếm bị chặt gãy không hề tiêu tán mà ngược lại nhân hóa thành hai bóng kiếm, một lần nữa xông tới công kích Phong Kiếm Thần.

……Lại là một chiêu mà vừa rồi ông ta đã dùng.

Trên mặt Phong Phần Thần xẹt qua tức giận nhưng cũng không khẩn trương, chiêu thức của chính mình, ông ta có thể phá giải được toàn bộ!

Lúc này Trọng Minh Thần lại thuấn di đến trước mặt Phong Kiếm Thần, tấn công ông ta.

Phong Kiếm Thần rốt cuộc thật sự tức giận, chỉ là một tên tân thần quèn xuất thân từ luyện khí sư mà thôi, ỷ vào mấy món Thần Khí cũng dám động thủ với ông ta.

Phong Kiếm Thần tung ra mấy chiêu phá chiêu lôi kiếm phân ảnh của Diệp Tố, muốn xông về phía Trọng Minh Thần.

“Xoẹt——”

Thanh âm kiếm đâm vào da thịt bỗng nhiên truyền tới.

Gương mặt đang tức giận của Phong Kiếm Thần đột nhiên đông cứng lại, trong mắt chỉ còn vẻ mờ mịt, vì sao ông ta lại cảm thấy có chút lạnh lẽo?

Ông chậm rãi cúi đầu nhìn xuống thì thấy trước ngực mình là một luõi kiếm đỏ rực như máu, trên thân kiếm còn có không ít thần huyết nhưng rất nhanh liền biến mất không còn, như đã bị hấp thu sạch sẽ.

Phong Kiếm Thần cứng đờ muốn quay đầu, muốn nhìn phía đằng sau, nhưng lại làm không được động tác dù là nhỏ bé này.

Kiếm của ông ta không bằng Khấp Huyết kiếm.

Diệp Tố đứng ở sau lưng Phong Kiếm Thần, bởi vì trọng thương nên thanh âm nghẹn ngào sắp không nói nên lời: “Ông đâm ta một kiếm, ta trả lại cho ông một kiếm.”

Hai chiêu kia bất quá là che giấu mục đích xông tới của Diệp Tố mà thôi.

Phong Kiếm Thần phá giải hai chiêu liên tiếp của Diệp Tố, tâm phòng bị đã hạ xuống không ít, hơn nữa Trọng Minh Thần lại xông tới trước mặt, hơn phân nửa lực chú ý đều dồn lên người Trọng Minh Thần, xem nhẹ sự tồn tại của Diệp Tố.

Phong Kiếm Thần không bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ bị một phàm nhân tính kế.

Khấp Huyết kiếm tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này, điên cuồng hút máu của Phong Kiếm Thần, Diệp Tố đợi một hồi mới rút lưỡi kiếm ra, sau đó dùng máu của ông ta vẽ trận pháp trên thân kiếm Khấp Huyết.

Trọng Minh Thần ở đối diện lấy ra Dây Trói Thần, trói Phong Kiếm Thần lại: “Thần sẽ không dễ chết, chúng ta sẽ dẫn bọn hắn trở về thượng giới, nhận lấy trừng phạt.”

Diệp Tố nắm Khấp Huyết kiếm lui về phía sau, nàng vẫn còn đang ở giữa lôi kiếp, nếu cứ đứng gần Thần thì sẽ chỉ làm khí thế của lôi kiếp tăng mạnh mà thôi.

Nàng bị thần kiếm đả thương, tuy rằng được Phật Ma Thần kịp thời bảo vệ tâm mạch nhưng cũng không cách nào có thể giúp nàng khỏi hẳn, càng không cần phải nói trên đầu vẫn còn lôi độ kiếp luôn rình rập không biết khi nào sẽ bổ xuống.

Diệp Tố sớm đã chịu đựng không nổi.

Nàng thoát lực ngã xuống đất, tay vô thức buông ra Khấp Huyết kiếm, Trọng Minh Thần đầy nôn nóng nhìn sang nhưng lại không dám đến gần vì sợ lôi kiếp to hơn xuất hiện.

Diệp Tố không còn nghe thấy thanh âm của Trọng Minh Thần, hơi thở của nàng mỗi lúc một yếu đi, nhẹ đến độ gần như không còn nữa.

Khấp Huyết kiếm không còn Diệp Tố khống chế, cảm giác lại có Ma Thần suy yếu nên liền lập tức bay về phía Liệt Khẩu Thần, nhân lúc ông ta bị trọng thương mà đâm vào hút máu.

Đây rõ ràng là một thanh tà kiếm.

Lúc này trên không, Âm Thực Thần đã bị Phật Ma Thần và Trúc Thần bức đến đường cùng, lại thấy Phong Kiếm Thần xảy ra chuyện thì hốt hoảng không thôi, bỗng nhiên bà ta lấy ra một ngọc bài màu lam nhạt, bóp nát.

Trước khi mọi người kịp phản ứng lại thì bốn vị Thần này liên tiếp tự bạo, uy lực tạo ra thiếu chút nữa san bằng tam giới, đất núi rung chuyển dữ dội, cuối cùng vẫn là nhờ Phật Ma Thần thiết lập lá chắn mới giúp bảo tồn được tam giới.

“Điên cả rồi?” Trúc Thần đáp xuống, nhíu mày nhìn các hố to trên mặt đất, Kính Thần, Phong Kiếm Thần, Liệt Khẩu Thần ầm ầm tự bạo biến mất, Âm Thực Thần trên không lại hoàn toàn hóa thành các điểm sáng.

Phật Ma Thần theo sau đó cũng đáp xuống, biểu tình khó coi: “Bọn họ chỉ là thoát ly thân thể mà thôi.”

Trong ngọc bài lam nhạt vừa rồi có chứa khí tức của Ngự Thần, có thể bảo hộ thần tủy bất diệt, chỉ cần được cung cấp đầy đủ lực lượng sẽ có thể lại tái sinh thần thể.

“Khí tức của Ngự Thần?” Sắc mặt của Trúc Thần cũng trở nên khó coi, thượng giới cũng giống hạ giới, chia ba bảy loại, đa phần đều là các Thần phi thăng lên từ tam giới, nhưng có một phần cực nhỏ là Thần do Thiên Đạo sinh ra, ở thượng giới Thần này được xưng là Ngự Thần, hoàn toàn khác với bọn họ.

Trọng Minh Thần thu lại Dây Trói Thần, nhìn về phía hai vị tân Thần còn lại: “Thông đạo nối với hạ giới một năm sau sẽ đóng lại.”

Còn về bốn Thần đã tự bạo, thần tủy của bọn họ hiện tại tư do, lại có khí tức của Ngự Thần tương trợ, ba tân Thần không cách nào mang đi được, nhưng một năm sau thông đạo sẽ đóng lại, bọn họ cần phải rời khỏi hạ giới trước thời gian đó.

Quan trọng nhất là thượng giới đã giới nghiêm, ba tân Thần là đặc phái được cử xuống, những thượng Thần khác đã không thể xuống đây được nữa.

Ba vị tân Thần trầm mặc thật lâu, cuối cùng Phật Ma Thần mở miệng: “Ta có thể sử dụng bí pháp tìm ra vị trí của bọn họ, sau đó tạm thời phong ấn lại, đợi ngày sau khi thông đạo mở lại, chúng ta lại xuống hạ giới giải quyết.”

Trọng Minh Thần thở dài trong lòng: “Không biết ngày sau là khi nào, nếu bọn họ tái tạo thần thể trước thời gian đó thì tam giới nhất định sẽ chịu tao ương.”

“Phong ấn trong bao lâu mới xong?” Trúc Thần hỏi.

Phật Ma Thần suy tư một lát: “Một năm chắc là đủ.”

Muốn trấn áp một thời gian dài như vậy, còn phải để bọn họ không nhận được lực lượng tẩm bổ, cần phải tốn rất nhiều công sức.

“Lần này xuống đây, hai người mang theo cái gì?” Phật Ma thần hỏi, “Ta cần rất nhiều thứ.”

Tầm mắt Trọng Minh Thần dừng ở đằng xa, nơi chẳng còn mấy người Thiên Cơ Môn, cố nén bi thương trong lòng, cười cười nói: “Ngoại trừ những đồ do Ngự Thần ban cho, ta vẫn còn không ít thứ tốt.”

“Ta cũng mang theo rất nhiều.” Trúc Thần nói.

Bọn họ là ba tân Thần duy nhất được phê chuẩn xuống hạ giới, sau khi bọn họ trở về sẽ không còn Thần nào đi xuống nữa thế nên ai cũng đều mang theo rất nhiều món đồ Thần cấp, chuẩn bị phân cho tam giới.

“Ta sẽ cố gắng hết khả năng phong ấn bọn họ lại, mấy vạn năm hẳn là không thành vấn đề.” Phật Ma Thần nói.

Phật Ma Thần gật đầu với hai người, ngay sau đó phi thân lên không, nắm lấy pháp trượng đài sen bắt đầu kết trận bao trùm tam giới, tìm kiếm thần tủy của bốn Thần phản bội.

Trúc Thần nhìn quanh đại điện, có không ít người mà bà quen biết, bà đứng ở giữa, nói rõ chuyện Thần phản bội cũng như chuyện ba tân Thần sẽ lưu lại hạ giới cho đến khi phong ấn kết thúc.

Hai vị trưởng lão còn lại của Thiên Cơ Môn bước ra ngoài đại điện, lại chỉ thấy được Trọng Minh Thần sắc mặt buồn thương nhìn Diệp Tố đang ở giữa lôi kiếp.

“Con bé sống không nổi nữa.” Trọng Minh Thần nặng nề nói, đầu tiên là bị thần kiếm gây trọng thương, sau lại hao hết toàn lực đâm trúng Phong Kiếm Thần, cuối cùng lại tao ngộ lôi kiếp.

Ông có thể cảm nhận được sinh cơ của đệ tử Thiên Cơ Môn này đã tuyệt.

Cùng lúc đó, trong điện Bồ Đệ ở vạn dặm ngoài xa, Du Phục Thời vì dẫn đường cho ba tân Thần xuống hạ giới mà hôn mê rốt cuộc tỉnh lại.