Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 117




Sau vòng đầu thì số lôi đài trên sân chỉ còn lại tám, được xếp thành một vòng tròn.

Mười sáu người lại phải rút thăm một lần nữa, Diệp Tố rút trúng Nhan Hảo, Lữ Cửu đối đầu với Liên Liên, Dịch Huyền với một đệ tử khác của Côn Luân.

Còn Du Phục Thời……

“Ta ở lôi đài số 8.” Du Phục Thời đưa lá thăm ra cho Diệp Tố xem, khi nói đến chữ “8” hắn còn cố ý nói chậm hại, nhấn mạnh bản thận biết chữ này.

Đôi mắt Diệp Tố cong lên chứa đầy ý cười, giả vờ như không biết hắn đang khoe là mình biết chữ: “Đợi lát nữa đánh xong chúng ta đi thăm Từ Trình Ngọc.”

Du Phục Thời gật đầu đồng ý, hắn cầm theo lá thăm đi về hướng lôi đài số 8, Khấp Huyết kiếm lẽo đẽo đi theo phía sau.

Ninh Thiển Dao cúi đầu nhìn lá thăm trong tay, sau đó quay đầu nhìn Du Phục Thời đã bước lên lôi đài, sắc mặt dần trở nên khó coi, không biết vì sao nhưng từ trong xương cốt nàng ta dâng lên một cổ dự cảm không lành.

Mười sáu người đều đã yên vị trên lôi đài, hai mắt nhìn nhau, đối thủ của Cốc Lương Thiên, Lục Trầm Hàn, Mai Cừu Nhân và Chu Vân đều không quá mạnh, cơ hồ đã nắm chắc cơ hội vào nhóm mười người đứng đầu.

“Tình hình này ta có vẻ phải tranh hai vé hạng chót rồi.” Nhan Hảo đứng trên lôi đài, phe phẩy quạt lông hồng phấn cười nói với Diệp Tố.

“Đánh xong mới biết được.” Diệp Tố đứng ở đối diện, hai tay trống trơn.

Lão nhân tóc nâu vừa hô bắt đầu thì Nhan Hảo lập tức tiến lên một bước, sau đó Diệp Tố liền thấy vạn kiếm đâm thẳng đến từ trước mặt.

Hợp Hoan Tông am hiểu nhất là ảo thuật, tu sĩ bình thường có lẽ sẽ cho rằng kiếm này là giả, nhưng ảo thuật một khi đã đạt đến cảnh giới thượng thừa thì cũng có thể tạo ra thương tổn thật sự.

Khi vạn kiếm đồng thời bay tới, Diệp Tố vẽ ra giữa không trung một đạo kim sắc phù chú, nàng duỗi tay giơ đạo phù che ở trước mặt, những thanh kiếm đó khi đâm vào thì như đụng phải một tấm chắn kiên cố không thể phá vỡ, cuối cùng leng keng rơi hết xuống sàn lôi đài.

Nhan Hảo thấy thế thì lui về sau vài bước, lần này toàn bộ bề mặt lôi đài bỗng nhiên rạn nứt, đá vụn bay loạn xạ, các hòn đá không ngừng kết lại, nhô lên cao, cao nữa, cuối cùng hình thành một thứ tựa như một con rồng đá tấn công về phía Diệp Tố.

Diệp Tố đứng tại chỗ, tay nhanh như chớp vẽ ra một phù phòng hộ hình chuông bao trùm lấy cả người, cứng rắn chặn lại thế công kích của thạch long, tay trái rũ xuống bên hông của nàng một lần nữa điều động linh khí, vẽ ra phù chú, chưởng về phía phần thân của thạch long.

Đạo phù chú đó như có sức nặng ngàn cân, một lần nữa ép phẳng bề mặt lôi đài vốn bị xé toạc ban nãy.

Tay phải của Diệp Tố cố định đầu của thạch long không cho nó động đậy, tay trái liên tục vẽ phù đè thân của nó xuống, mỗi bước nàng đi về phía trước thì một phần thân của thạch long bị ép xuống đài, thẳng đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi đầu của nó của nhô lên.

Chợt, nàng thu lại phù chú ở tay phải, trực tiếp triệu hồi linh lực bao vây lấy các ngón tay, nàng nắm lại bàn tay đấm xuống một quyền, đầu rồng liền tan nát, sau đó nàng dán một lá Tật Tốc Phù ở sau lưng, trong nháy mắt liền dịch chuyển đến trước mặt Nhan Hảo.

Nhan Hảo có chút hoảng loạn, thân thể lùi về phía sau, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một tường lửa ngập trời, ngăn lại đường đi của Diệp Tố.

“Cô hẳn là nên đổi thành nước thì tốt hơn.” Lòng bàn tay của Diệp Tố bỗng toát ra linh hỏa, nàng vung tay lên, thế lửa thế mà còn dữ dội hơn tường lửa của Nhan Hảo.

Diệp Tố lông tóc vô thương bước xuyên qua tường lửa, lấy ra một thanh kiếm từ túi Càn Khôn đặt lên cổ Nhan Hảo: “Cô thua.”

Tất cả dị tượng trên lôi đài toàn bộ biến mất, Nhan Hảo lầm bầm một tiếng: “Chậc, biết ngay là phải tranh vị trí thứ chín mà.”

Diệp Tố cười nói: “Đi thôi, xem những người khác thi đấu.”

Nhan Hảo gật đầu, hai người một trước một sau đi đến rìa lôi đài để đi xuống.

Diệp Tố đi đến bậc thang của lôi đài, chân nàng vừa nâng lên định bước xuống thì đột nhiên lại thu chân về.

“Sao vậy?” Nhan Hảo hỏi.

Diệp Tố quay đầu lại, sau đó nhanh như chớp duỗi tay giật chiếc quạt lông hồng phấn trong tay Nhan Hảo.

Nàng chớp chớp mắt nhìn bàn tay trống không của mình, lại cúi đầu nhìn bậc thang: “Ảo thuật.”

Diệp Tố quay đầu nhìn lại thì quả nhiên Nhan Hảo vẫn còn đứng ở vị trí ban đầu khi hai người vừa lên lôi đài.

“Sao cô lại phát hiện ra được vậy?” Nhan Hảo thu hồi quạt lông, tay chân luống cuống, rất là bất đắc dĩ nói, “Chút xíu nữa thôi là ta đã thắng rồi.”

Từ lúc vừa bước lên đài là nàng đã bố trí ảo thuật, quạt lông vừa lay động đó cũng là lúc ảo thuật bắt đầu.

Ban đầu, câu nói “Chậc, biết ngay là phải tranh vị trí thứ chín” chính là muốn khiến Diệp Tố đang ở trong ảo thuật tin rằng Nhan Hảo thua, sau đó hai người sẽ đi xuống lôi đài, tất cả đều đã được Nhan Hảo tính toán tỉ mỉ.

Không nghĩ tới Diệp Tố sắp sửa bước xuống thế mà lại ngay thời điểm mấu chốt thu chân.

“Lúc trước ta vẫn luôn tò mò tác dụng của quạt lông.” Diệp Tố quay đầu nhìn Mai Cừu Nhân đang ở trên một lôi đài khác, “Một hoa một quạt, rất khó không khiến người khác nghĩ nhiều.”

“Ta thua rồi, biết vậy thì không cần dùng chiêu này.” Nhan Hảo vừa lắc đầu nhận thua vừa đi xuống, đi đến giữa cầu thang thì nàng quay đầu nói với Diệp Tố trên đài, “Yên tâm, đã hết ảo thuật rồi.”

“Ta biết.” Tầm mắt của Diệp Tố dừng ở lôi đài đối diện, Du Phục Thời đang đối chiến Ninh Thiển Dao.

Hoặc là nói Ninh Thiển Dao đang mệt mỏi ứng khó Khấp Huyết kiếm.

Du Phục Thời lấy ghế dựa ra từ túi Càn Khôn ngồi trên lôi đài, nghiêm túc nhìn Khấp Huyết kiếm đánh với Ninh Thiển Dao.

Kiếm thuật của Ninh Thiển Dao không kém, thậm chí không hề thua đệ tử Côn Luân hay Ngô Kiếm Phái, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể hình thành kiếm phong nối tiếp.

Đây là thứ mà tán tu không thể học được tới, giống như kiếm chiêu của Lữ Cửu vậy, đó gần như không thể gọi là kiếm chiêu mà chỉ là huy kiếm theo bản năng, sau khi được Tân Thẩm Chi chỉ điểm mới dần dần sửa lại được thói quen, hình thành kiếm phong của bản thân.

Trong tay Ninh Thiển Dao hẳn là có kiếm phổ hoàn chỉnh.

Không biết có phải vì ở trong pháp trận nghịch chuyển đã hấp thu máu của Ma Chủ hay không nhưng sức công kích và phòng thủ của Khấp Huyết kiếm so với trước kia có thể thấy rõ là mạnh hơn không ít.

Ninh Thiển Dao chật vật né tránh những đợt tấn công liên tiếp của Khấp Huyết kiếm, môi dưới bị nàng ta cắn đến bật máu.

Chỉ là một thanh kiếm mà đã có thể ép nàng ta cơ hồ không thở nổi, nếu bản thân cũng có một thanh kiếm có kiếm linh thì tốt quá.

Về sau nàng ta nhất định phải dùng máu của mình dưỡng ra một thanh linh kiếm.

Khấp Huyết kiếm áp sát hết lần này đến lần khác, cũng không hướng vào chỗ nào khác mà lần nào đều cũng chỉ đánh thẳng vào giữa trán Ninh Thiển Dao.

Nếu thật sự bị đâm trúng thì chỉ sợ mạng cũng khó giữ.

Lúc này Ninh Thiển Dao không biết lấy ra thứ gì từ túi Càn Khôn mà ngay sau đó nàng ta đột nhiên biến mất trên lôi đài, ngay cả hơi thở cũng không thấy đâu.

Thậm chí đến cả các tông chủ đại tông đang ngồi trên đài cũng không thể dùng mắt để dò ra tung tích của nàng ta, phải dùng đến thần thức mới có thể cảm nhận được có một vùng linh khí trên lôi đài số 8 đang di động.

Khấp Huyết kiếm sau khi mất đi mục tiêu thì bay loạn khắp nơi nhưng không thấy Ninh Thiển Dao đâu cả, cuối cùng chỉ có thể bay về bên người Du Phục Thời.

Du Phục Thời vốn dĩ đang ngồi trên ghế, chống cằm nhìn một người một kiếm đối chiến, sau khi Ninh Thiển Dao biến mất thì hắn cũng chỉ bỏ tay xuống, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhưng vẫn không hề rời khỏi ghế dựa.

Ninh Thiển Dao sau khi tàng hình thì nín thở, chậm rãi tiến đến gần một bên Du Phục Thời, nàng ta cố ý tránh đi bên mà Khấp Huyết kiếm đang đứng, kiếm trong tay lặng yên không một tiếng động vung lên chém xuống cổ Du Phục Thời.

Lúc này Du Phục Thời bỗng nhiên quay đầu, phảng phất như là thấy được Ninh Thiển Dao vậy.

Động tác quá đột ngột.

Du Phục Thời đảo mắt qua khiến Ninh Thiển Dao thiếu chút nữa lùi về phía sau, nhưng nàng ta nhanh chóng ổn định thân mình, tiếp tục vươn kiếm.

Nhưng sau khi ánh mắt của Du Phục Thời chuyển qua thì Khấp Huyết kiếm cũng đồng thời chĩa về phía ấy, đâm tới nhanh như cắt khiến Ninh Thiển Dao không kịp trở tay.

Lưỡi kiếm cắt qua cổ tay của Ninh Thiển Dao, nàng ta nhịn không được la lên một tiếng, bàn tay theo bản năng buông lỏng, một viên hạt châu lục sắc rơi xuống, lăn đến bên chân Du Phục Thời.

Khấp Huyết kiếm cắt một đường trên tay nàng ta còn chưa xong, nó đuổi theo không bỏ hết chém đến đâm khiến Ninh Thiển Dao liên tục phải lùi về phía sau.

Du Phục Thời vốn dĩ ngồi sát ở rìa lôi đài, Ninh Thiển Dao bị Khấp Huyết kiếm bức cho lui về sau quá mức, thêm nữa nàng ta bị phân tâm bởi một loạt chuyện xảy ra vừa rồi nên một chân cứ thế dẫm vào khoảng không, ngã xuống lôi đài.

Chờ nàng ta phản ứng lại thì cả người đã nằm dưới đất.

Các tông chủ ngồi trên đài cao không để ý đến việc Ninh Thiển Dao bị loại mà tầm mắt của họ đều đổ dồn về hạt lục châu bên chân Du Phục Thời.

“Đó là Nặc Linh Châu.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nói, “Xem ra vị Huyền Âm chi thể này tốt số hơn người trước đó nhiều, sớm đã đụng được đại cơ duyên.”

Xích Tâm Đan, Nặc Linh Châu……Đều không phải vật tầm thường, ngay cả đại tông môn cũng chưa chắc đã có.

Trên lôi đài số 8, Du Phục Thời quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Tố đã đứng ở bên dưới.

Hắn đứng lên, thu ghế dựa vào túi, nhấc chân giẫm nát Nặc Linh Châu sau đó tiếp tục thong thả ung dung xuống đài tìm Diệp Tố.

Các tông chủ không kịp trở tay, trơ mắt nhìn một pháp bảo bị một chân của Du Phục Thời hủy hoại.

Ngay cả tông chủ Hợp Hoan Tông cũng trợn mắt há mồm, bà chớp chớp đôi mắt liên tục, tựa hồ vẫn không thể tin được một kiện pháp bảo cứ như vậy bị dẫm không còn nữa.

Càng không cần nhắc đến Ninh Thiển Dao, nàng ta vừa thua trận đấu vừa nhìn thấy pháp bảo của mình bị dẫm nát bét, nàng ta thậm chí đều không quan tâm cổ tay đang đổ máu, cứ vậy ngơ ngẩn nhìn các mảnh của hạt châu trên đài bị gió thổi đi mất, sau đó cứng đờ quay đầu nhìn về phía Du Phục Thời đang bước xuống đài.

Hắn không hề biểu lộ một chút áy này nào, đi đến đứng đối diện với Diệp Tố, nhỏ giọng nói gì đó với nàng, bộ dạng thờ ơ lười biếng.

Ninh Thiển Dao: “……” Khinh người quá đáng!

Nàng ta tức giận tới nổi linh phủ có dấu hiệu hỗn loạn.

“Muội bị thương.” Lục Trầm Hàn sớm đã đánh xong, hắn đi tới, nắm lấy cổ tay Ninh Thiển Dao, giúp nàng ta băng bó, máu nhỏ trên mặt đất cũng được hắn xử lý sạch sẽ.

Ninh Thiển Dao quay đầu nhìn Lục Trầm Hàn, nhịn không được ủy khuất trong lòng, vùi vào ngực hắn, nước mắt rơi xuống như mưa.

“Đánh xong rồi.” Du Phục Thời thấy Lữ Cửu và Dịch Huyền cũng đã xuống lôi đài, nói với Diệp Tố, “Chúng ta đi.”

“Chờ tất cả các trận đấu kết thúc đã.” Diệp Tố kéo hắn đứng lẫn vào trong đám người, nàng cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của mấy tông chủ trên đài kia, thiếu điều khoan thủng mấy lỗ trên người bọn họ.

Tám trận đấu toàn bộ đã đánh xong, danh sách tám người đầu tiên đã định, nhóm tám người thua còn phải đánh để chọn ra hai người hạng chín và hạng mười.

“Hôm nay đã xác định được tám người đứng đầu.” Phong Trần đạo nhân đứng dậy nói, “Ngày mai tiếp tục.”

Thiên Cơ Môn bốn người vào ba, Lữ Cửu bại bởi Liên Liên nhưng vẫn còn cơ hội cạnh tranh hai hạng cuối.

“Cuối cùng cũng nhẹ nhõm.” Trên đường trở về, Chu Vân vuốt vuốt ngực sợ hãi nói, “Ta mà còn không vào được mười người đầu tiên thì năm nay mặt mũi của Ngô Kiếm Phái cũng ném luôn rồi.”

“Tu đạo là đi đường dài, người nào có thể đi đến cuối cùng mới là nhân vật lợi hại.” Liên Liên khoanh hai tay trước ngực, đi nhanh lên phía trước, ngang hàng với Chu Vân nói, “Phụ thân của ta còn không phải ép chết vô số thiên tài mới trở thành tông chủ Ngũ Hành Tông đó sao.”

Chu Vân gãi má nói: “Cô nói cũng đúng, chúng ta vẫn còn quá trẻ, về sau nói không chừng ở đâu đó chết lúc nào không hay.”

“Sư đệ, đa tạ một chân đó của đệ nhé.” Nhan Hảo đuổi theo nói với Du Phục Thời.

Du Phục Thời liếc mắt nhìn Nhan Hảo một cái, sau đó ôm cánh tay Diệp Tố, nhắm chặt mắt tiếp tục đi đường, giống như là bộ dáng xấu quá chịu không nổi.

Nhan Hảo: “……” Có cần ra dẻ đến thế không!

“Đừng có loạn gọi sư đệ.” Diệp Tố nói với Nhan Hảo.

Nhan Hảo vẫn nhảy nhót bên cạnh nói: “Hạt châu kia thoạt nhìn rất lợi hại, nếu Ninh Thiển Dao vẫn còn hạt châu đó trong tay thì ngày mai chắc chắn có thể giành được một vị trí.”

“Lúc ấy đệ ấy không nhìn thấy hạt châu chứ không phải là cố ý.” Diệp Tố trợn mắt nói dối.

Trước khi Du Phục Thời thu ghế rõ ràng có nhìn xuống dưới sàn, Diệp Tố có thể khẳng định là hắn cố ý dẫm lên hạt châu đó.

“Đúng vậy, không phải cố ý.” Nhan Hảo phụ họa, nàng lại hỏi, “Các ngươi đây là đi thăm Từ Trình Ngọc đúng không? Ta cũng đi.”

Ở phía sau Mai Cừu Nhân cũng vừa chạy tới vừa hô đợi ta, đội ngũ mênh mông cuồn đi về phía viện tử của Ngô Kiếm Phái.